Giữa nghĩa trang hoang vắng thoang thoảng mùi khói nhang ảm đạm, tôi ngồi bệt thẫn thờ dưới đất.
"Ba mẹ, có phải con là một kẻ ngu ngốc nhất thế gian này không? Con không những đánh mất đi ba mẹ, mà còn không thể níu giữ hạnh phúc mà bấy lâu nay con vun đắp với Tu Kiệt.
Ba mẹ cho con một lời khuyên được không?" - Tôi cúi gằm mặt xuống, buông ra những lời lẽ bấy lâu nay luôn cất giữ trong lòng.
Cơn gió thê lương thổi len vào cơ thể tôi.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Anh Có Còn Yêu Em
.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
.
Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau
.
[Đam Mỹ] Truy Tìm
=====================================
Nhưng không hiểu sao, tôi không còn cảm thấy lạnh lẽo như trước nữa, có lẽ bởi vì tôi đã quá quen với cái lạnh từ thân đến tâm rồi.
Vả lại bây giờ, tôi đang ở bên cạnh song thân của mình, phải nói là ấm lòng biết bao.
Chỉ tiếc là, họ đã tan biến thân xác rồi, chỉ còn lại những kỉ niệm yêu quý, hạnh phúc mà thôi...!
"Con xin lỗi, đáng lẽ ngày xưa con không nên bướng bỉnh mà cãi lại ba mẹ, còn vì tình yêu mà lu mờ lý trí, bỏ đi cùng kẻ con cho là yêu con vô đối, để rồi cha phải phát bệnh mà chết trong nỗi uất hận tột cùng, phải mang theo đến suối vàng mà gặm nhấm."
Từng giọt mưa bắt đầu rơi xuống.
Cơn gió thê lương vẫn thổi qua, thổi như muốn hất văng mái tóc của tôi đi.
Từng cánh hoa huệ trong bình cứ rơi xuống, hòa theo làn gió mà bay bay rồi đáp xuống đất một cách nhẹ nhàng.
"Là con có lỗi, con ân hận lắm rồi! Hai người có thể quay lại với con được không? Con nhớ ba mẹ lắm, đừng bỏ con đơn độc trên thế giới này nữa mà."
Đôi mắt tôi cứ ướt át, liên tục chảy ra hai hàng lệ.
Tôi cứ nghĩ mình cạn nước mắt rồi, đã khóc biết bao nhiêu lần rồi, vậy mà một lần nữa lại khóc.
"Khụ khụ...!Khụ khụ khụ..." - Tôi đưa khăn lên miệng mà ho rũ rượi, máu hộc ra đẫm cả khăn.
Mưa ào ào trút xuống.
Giăng giăng khắp nơi là màn mưa dày đặc mịt mù ảm đạm.
"Ba mẹ ở đây có thấy cô đơn không?" - Tôi ngồi thất thần, ánh mắt mơ màng thấm đẫm nước mắt hoà quyện với nước mưa.
- "Con sắp trở về vòng tay của hai người rồi...!Chẳng bao lâu nữa, chúng ta sẽ được gặp nhau, con sẽ quỳ xuống tạ tội với hai người! Đợi con, nhé...!"
Từng tế bào trên cơ thể tôi trở nên nặng trĩu và mệt mỏi.
Tôi nhớ từng khoảnh khắc được ở bên gia đình.
Thật hạnh phúc, thật yên bình biết bao.
Chỉ tiếc là chúng tôi không còn bên nhau nữa, cũng tại tôi.
Chính tay tôi đã phá hủy điểm tựa bình an của tôi.
Tôi là một tội đồ đáng bị trừng phạt.
"Ba, mẹ...!" - Tôi vừa ngẩng mặt lên trời mà gào thét, vừa đưa tay bấu chặt tấm thân mảnh mai nằm trong lớp áo len ướt đẫm nước mưa.
Tiếng thét như muốn phá vỡ thanh quản ra thành trăm mảnh, một tiếng thét mà có lẽ đã lâu rồi tôi chưa bộc lộ với ai.
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi thổ lộ hết tâm tư của mình...
Tôi ngồi tâm sự với ba mẹ một lúc lâu nữa...
Tôi mong họ sẽ hiểu tôi và đồng cảm với tôi.
Tôi không mong muốn họ tha thứ cho tôi, chỉ mong họ có thể nghe những lời tâm sự của tôi.
"Cũng trễ rồi, con phải về đã.
Ba mẹ đừng buồn, con sẽ đến thăm hai người vào một ngày không xa!Con yêu ba mẹ!" - Nước mắt vẫn lăn dài trên má, tôi cúi đầu lạy trong dạt dào cảm xúc.
Một ngày nữa lại trôi qua trong sự buồn bã và tuyệt vọng tột độ...
Mưa cứ rơi mãi càng khiến người khác não nề thân tâm, lòng như lửa đốt.
Căn nhà vẫn vậy, vẫn lạnh lẽo không một bóng người.
Tôi bước vào phòng tắm với toàn thân ướt sũng, mái tóc bết dính ướt át rũ xuống che một khoảng tầm nhìn.
Tôi vẫn còn giữ một viên đá hy vọng màu xanh dương đậm bên mình, đó là bảo vật duy nhất ba mẹ để lại cho tôi trước khi tôi bỏ nhà ra đi.
"Thứ duy nhất giúp con nói chuyện với ba mẹ bây giờ, có lẽ chính là viên đá quý này."
Thời không như đứng hẳn lại để tôi chìm sâu vào nội tâm mà gặm nhấm nỗi đau không ai thấu.
"Có lẽ con là người bất hiếu nhất thế gian này đúng không? Ba mẹ, con mệt mỏi quá rồi! Con muốn ba mẹ bên cạnh con, đưa tay xoa xoa đầu con như ngày xưa đã từng...! Con nhớ khoảnh khắc ấy lắm, con nhớ những câu chuyện hài ba thường kể con nghe, cũng như khắc cốt ghi tâm từng lời dạy bảo của mẹ..." - Tôi cẩn thận cầm viên đá quý ngắm nghía rồi buông lời tâm tình trong vô thức.
Bóng tối cô độc là người bạn tri kỉ của tôi, nước mắt thống khổ cũng là tri kỉ của tôi.
Tôi đã có được những người bạn vô cùng tuyệt vời và am hiểu tôi.
Trải bao thỏ lặn ác tà, cuối cùng cũng đã tới cái ngày Tu Kiệt dẫn Minh Phong về căn nhà u ám lạnh lẽo này.
Tôi nghĩ, có lẽ sự xuất hiện của A Phong sẽ giúp căn nhà này ấm cúng hơn.
Và cũng như tôi nghĩ, tôi và Tu Kiệt đứt mất tơ duyên rồi.
"Biết bao lần yêu nhau thắm thiết, biết bao lần ân ái cùng nhau, biết bao lần chúng ta cùng nhau hẹn hò lãng mạn, cũng như biết bao lần anh khiến em phải rơi nước mắt vì buồn đau, biết bao lần anh đánh em rồi cầu xin em tha lỗi, biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp đẽ cũng như không tốt em đều nhớ mãi!" - Tôi nghĩ thầm trong tiếng thở dài não lòng tang tác đau thương.
"A Kiệt, đã đến lúc rồi anh à! Đã đến lúc anh yêu người khác và tìm người thay thế em một cách quang minh chính đại rồi! Em hứa, em sẽ không cản bước anh đâu! Chỉ mong sao anh cho em bên cạnh anh một thời gian ngắn ngủi cuối cùng mà thôi!"
(còn tiếp).