Lúc Lạc Lạc vừa mới mở mắt, đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng xộc vào lỗ mũi, vô cùng khó chịu.
Lạc Lạc thấy trước mắt mờ mờ, tay chân đau đớn rã rời. Đầu ẩn ẩn đau, cổ họng truyền lên từng cơn đau rát, đắng nghét. Toàn thân không có sức lực.
Ân ~ Đủ thảm!
Tình trạng cơ thể thế này bỗng dưng làm Lạc Lạc nhớ đến cái ngày bị bố mẹ cầm roi "dạy dỗ" và nhịn đói năm ngày không ăn cơm. Aizz ~! Thật hoài niệm nha.
Cô định chống đầu ngồi dậy, tay chân bũn rũn, suýt nữa lại ngã nhào. Vừa lúc một cánh tay chìa ra đỡ cô, Lạc Lạc chống người định ngồi dậy. Lại bị ai kia dứt khoát nhấn đầu nằm xuống. Chăn "phạch" một tiếng trùm lên cả người Lạc Lạc...
Cô chớp chớp đôi mắt, giờ mới phát hiện có người ngồi sát bên giường mình...
Căng thẳng nuốt "ực" một tiếng, cô gượng cười...
- Hi ~! Chú!
Mặt ai đó vẫn thâm trầm đầy nặng nề. Lạc Lạc nhăn cái mũi nhỏ, lòng rơi lộp bộp, đầu hơi rụt lại, giọng nho nhỏ thều thào...
- Chú ~! Làm sao thế?
Thật ra thì Lạc Lạc muốn hỏi vì sao cả hai lại ở đây... ừm, trong bệnh viện. Nhưng khổ nỗi Lạc Lạc nhìn đến bản mặt của ai đó lạnh tanh mà toát cả mồ hôi ý. Thành ra cô không dám hỏi. Lạc Lạc không hỏi, mà có hỏi Trầm Viện cũng không trả lời. Nhất thời, trong phòng bệnh thoáng chốc yên lặng đến quỷ dị...
Đến một lúc thật lâu sau, Trầm Viện mới mấp máy môi...
- Em...!
- Em sẽ không xin lỗi đâu!
Không nói thì thôi, mà Trầm Viện vừa mở miệng lại bị Lạc Lạc giật toáng thét lên ngăn lại. Trong cái đầu non nớt của Lạc Lạc, nghĩ rằng chắc chắn anh vẫn còn giận chuyện ở trường cô.
Sống chung với bố mẹ vài năm, Lạc Lạc biết rõ người lớn thường không thích dính vào phiền phức, nhất là tới danh dự bản thân và tiền bạc lại càng ghét. Nổi giận sẽ đánh người, sau đó không cho ăn cơm, hoặc là đuổi cô ra đường cái ngủ vài ngày. Tóm gọn lại là như vậy...
Lạc Lạc có sợ hay không? Nói thừa, đương nhiên là sợ hãi chứ. Thà rằng Trầm Viện có thể đánh cô mắng cô hay cho cô nhịn cơm cũng được. Nhưng bắt cô nói lời xin lỗi à? Đừng có mơ. Cô không thích thỏa hiệp đâu.
Đừng nhìn Lạc Lạc thường ngày nhu thuận ngoan ngoãn, thực tế là bản tính lại bướng bỉnh quật cường không kém.
Trầm Viện nghe Lạc Lạc nói, ngạc nhiên hết nửa ngày. Sau đó mới ý thức được Lạc Lạc đang nói đến "chuyện kia".
Thật là, giờ phút này sao lại còn nghĩ đến chuyện đó chứ?
Lạc Lạc nhìn thấy Trầm Viện cứ chằm chằm nhìn mình không chớp mắt, tưởng anh vẫn không buông tha cho chuyện kia. Cả người khẽ run, Lạc Lạc mím môi, cứng rắn lật chăn ngồi dậy. Anh lập tức hoảng hồn, đè lại mấy cái tay đang làm loạn kia, cáu kỉnh quát lớn, toàn bộ kiên nhẫn đều bị cô nhóc cứng đầu này đánh bay hết...- Em làm cái trò gì vậy hả?
Lạc Lạc bị quát thì giật thót, sợ tái mặt, mấp máy môi, ngây ngốc nhìn anh...
Trầm Viện không nhìn Lạc Lạc đến một cái, lại lần nữa ấn Lạc Lạc xuống giường. Cẩn thận nhìn cổ tay của Lạc Lạc. Xác nhận kim không lệch khỏi mạch, mới thở ra một hơi. Chưa xong, còn ngẩng đầu lên lườm Lạc Lạc, trong ánh mắt sâu hun hút ẩn lửa giận.
- Em nghịch ngợm cái gì? Có biết nguy hiểm lắm không hả? Kim mà chệch ra thì em muốn làm sao?
Lạc Lạc ngồi thẳng lưng nghe mắng. Bất quá trong lòng lại tròng thêm một câu. Chẳng phải chú là bác sĩ sao? Chú tự sửa kim lại cũng được mà.
Bất quá, chỉ là Lạc Lạc nói trong lòng. Mà dù sao, quả thật tên nào đó cũng quên béng mất nghề nghiệp của mình.
Thấy Lạc Lạc vẫn cúi đầu, môi còn mấp ma mấp máy, Trầm Viện nóng gan không chịu nổi. Hai bàn tay lớn áp vào hai má gầy gò đến đáng thương của Lạc Lạc, nâng lên...
- Nói! Em ngọ nguậy cái gì?
Lạc Lạc mím môi, định quay đầu đi hướng khác. Nhưng vẫn bị Trầm Viện cứng rắn giữ lại, hằm hè nhìn vào gương mặt của Lạc Lạc. Ánh mắt chứa đầy uy hiếp lẫn đe dọa...
Lạc Lạc nhìn, sợ suýt khóc...
- Con... con chỉ muốn quỳ tiếp. Còn thiếu một tiếng mà...!
Nhìn Lạc Lạc ấm ức, nước mắt doanh tròng. Trầm Viện lại một lần ngớ ra. Ai ngờ chưa đợi Trầm Viện hoàn hồn, Lạc Lạc đã ấm ức không chịu nổi, khóc toáng lên...
- Ô ô!! Con không xin lỗi đâu! Con không có sai mà! Không có sai mà!!
Uất ức tích tụ qua bao nhiêu lâu, dường như lúc này lại vỡ òa ra hết, nước mắt rơi như mưa. Lạc Lạc cảm thấy khổ sở, cô cảm thấy khổ sở. Cô không chịu nổi nữa. Cô không chịu nổi phải bắt bản thân mình phải luôn mỉm cười, bỏ qua trong mọi tình huống. Cô không chịu nổi từng lời mắng chửi, từng đòn roi cú đấm, từng lời mắng nhiếc thậm tệ quanh quẩn bên tai.
Cô như bị nhốt trong một chiếc lồng. Trong mười mấy năm qua, không thể nào thoát ra được...
Cô mệt mỏi quá, cô không chịu nổi nữa. Cô muốn chết... rất muốn chết...
Dù xoẹt qua thôi, nhưng dường như Trầm Viện đã bắt lấy một tia tuyệt vọng trong đôi mắt đen mã não của Lạc Lạc. Ánh mắt đau khổ cùng cực, như muốn buông xuôi mọi thứ.
Trầm Viện hoảng sợ, với tay ôm chặt lại Lạc Lạc đang hoảng loạn, trấn an cô, cũng như trấn an chính mình...
- Không khóc! Tiểu Lạc ngoan! Em không sai! Không xin lỗi! Có ai bảo em xin lỗi đâu chứ! Đừng khóc! Ngoan nào!
Lạc Lạc nước mắt to như hạt đậu vẫn rơi lộp bộp, thút thít nhìn Trầm Viện, giọng nghẹn ngào...
- Nhưng chú phạt quỳ... Ô ô! Còn không cho ăn cơm!
Trầm Viện ảo não, rút khăn giấy chùi nước mắt cho cô...
- Tôi có bảo em xin lỗi đâu! Tôi phạt em vì em cứng đầu, không biết quý trọng thân thể mình. Cả người vết thương là vết thương! Em có đau không? Có thể em không đau, nhưng tôi rất đau lòng!Giờ phút này, Trầm Viện mới thấm thía được cái gì là "Ông nói gà, bà nói vịt"... Cũng vì cả hai không nói rõ, nên mới có cớ sự thế này đây...
Nghe đến đó, lòng Lạc Lạc đã buông xuống một nửa, nhưng đôi mắt vẫn hoen lệ. Cô ôm chặt Trầm Viện, hai tay bấu víu lấy áo anh...
- Chú ơi! Con rất quý chú! Rất thích ở cùng chú! Chú đừng chê con bẩn giống như những người khác. Con có thể kiếm tiền, có thể quét dọn nhà cửa! Sẽ không làm phiền chú nhiều đâu! Nhưng đừng ghét con có được không?
Sinh ra đến nay đã mười mấy năm. Lạc Lạc bị người ta ghét như cơm bữa. Nhưng không hiểu sao nghĩ đến chuyện Trầm Viện sẽ ghét cô, tim Lạc Lạc liền đau nhói...
Cô rất thích Trầm Viện, rất thích, rất thích anh...
Trên đời này, người Thôi Lạc Lạc thích nhất chính là Trầm Viện, cần nhất cũng chỉ có Trầm Viện, duy nhất chỉ có một mình anh thôi...
Nghe từng lời từng lời của Lạc Lạc, Trầm VIện dường như cũng có thể dễ dàng nhìn thấy được phân nửa quá khứ của Lạc Lạc. Lòng anh dâng lên uất nghẹn khó chịu. Ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc cô...
- Sẽ không ai ghét em. Nhà tôi, em cứ ở thoải mái. Em cũng không cần kiếm tiền, tôi sẽ nuôi em. Em cũng không cần làm việc nhà, không cần rửa chén, để tôi làm thay em là được rồi. Những năm tháng không tốt đẹp, em cứ quên hết đi. Chuyện cần làm của em là hãy sống thật tốt, dựa dẫm vào tôi này!
Anh hôn nhẹ vào tóc cô. Phải, cứ dựa dẫm vào anh. Bầu trời nhỏ bé của cô vốn chỉ một mình cô luôn chống đỡ. Nay anh sẽ giúp cô chống lên bầu trời đó...
Lạc Lạc nghẹn ngào, nước mắt lại rơi. Cô ôm Trầm Viện càng chặt, gật gật đầu...
Trầm Viện thở phào, trên khóe môi gợi ra một nụ cười nhẹ...
Dường như nghĩ đến một chuyện gì đó, anh hỏi khẽ Lạc Lạc...
- Tiểu Lạc! Kể cho tôi nghe, vì sao em đánh nhau với hai nữ sinh ấy?
Lập tức, Trầm Viện cảm thấy Lạc Lạc đang nằm trong lồng ngực mình khẽ run nhẹ, định lui ra. Anh biết cô hiểu lầm, lập tức ôm chặt cô lại...
- Tiểu Lạc ngoan! Tôi không nói giúp họ! Tôi chỉ muốn giúp em mà thôi! Nhớ, em phải dựa dẫm vào tôi chứ? - nhìn thấy Lạc Lạc rối rắm, Trầm Viện lại tròng thêm một câu - Hay là em thật sự cố tình gây sự trước?
Như dự đoán, Lạc Lạc lập tức quýnh lên, níu chặt lấy áo của Trầm Viện, nước mắt lại ào ào rơi, giọng líu ríu...
Giờ Trầm Viện mới phát hiện, không ngờ Lạc Lạc cũng lắm nước mắt thật. Cứ thấy cô lầm lầm lì lì mà nghĩ...
- Không có! Không có đâu. Chỉ có lần này thôi! Mấy lần trước em đều đứng yên cho họ đánh mà! Hức! Tại... tại vì họ hất hộp cơm đổ. Còn... còn nói...
Nói đến đây, Trầm Viện cũng ngờ ngợ đoán ra chuyện gì. Anh giục cô... Nhưng Lạc Lạc kín miệng như bưng, gì cũng không chịu nói. Đến khi Trầm VIện bức dữ quá, Lạc Lạc mới uất nghẹn ào ra...
- Ô ô! Họ mắng chú... Mắng chú bẩn giống như con. Còn có... mắt mù... mới chơi.... Hức hức!!...
Câu nói đứt quãng. Vừa dứt câu, nước mắt lại rơi không ngừng. Gương mặt vì khóc đều đỏ cả lên...
Trầm Viện nghe cũng hiểu. Cuối cùng biết vì sao Lạc Lạc vẫn cứng đầu không chịu xin lỗi. Vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Ôm cô, vuốt tóc cô, chỉ nói một câu...
- Tiểu Lạc ngốc!
Lạc Lạc liền ngớ ra, mông lung không hiểu chuyện gì. Trầm Viện bật cười véo mũi cô, nhưng vẫn rất nghiêm khắc dặn dò...
- Lần sau không được thế nữa. Họ nói gì thì mặc hết cho tôi. Lần sau về mà em còn "khoe" cho tôi thấy vết thương nào thì coi chừng cái mông của em đấy!
- Nhưng... nhưng... họ nói xấu anh...! - Lạc Lạc còn chưa nói hết câu, bị Trầm Viện trừng một cái, liền lập tức tắt đài. Nhưng vẫn uất ức bĩu môi...
Anh bật cười, kéo chăn lên cho cô...
- Được rồi! Lần này tha cho em đấy!
Lạc Lạc nghe, đôi mắt lập tức sáng lên...
- Thật?
- Thật! Còn bây giờ thì ngủ đi!
Trầm Viện híp mắt ôn hòa cười. Thế nhưng trong đôi mắt đen lại phát ra khí lạnh. Đương nhiên là tha cho em rồi. Nhưng có những người, hình phạt đối với họ còn chưa bắt đầu đâu...
----
Lời tác giả : Ôi gần 2000 từ. Cái lưng của tôi... Thậm chí vừa cử động đã nghe thấy tiếng xương răng rắc...
Lúc Lạc Lạc vừa mới mở mắt, đã ngửi thấy mùi thuốc sát trùng xộc vào lỗ mũi, vô cùng khó chịu.
Lạc Lạc thấy trước mắt mờ mờ, tay chân đau đớn rã rời. Đầu ẩn ẩn đau, cổ họng truyền lên từng cơn đau rát, đắng nghét. Toàn thân không có sức lực.
Ân ~ Đủ thảm!
Tình trạng cơ thể thế này bỗng dưng làm Lạc Lạc nhớ đến cái ngày bị bố mẹ cầm roi "dạy dỗ" và nhịn đói năm ngày không ăn cơm. Aizz ~! Thật hoài niệm nha.
Cô định chống đầu ngồi dậy, tay chân bũn rũn, suýt nữa lại ngã nhào. Vừa lúc một cánh tay chìa ra đỡ cô, Lạc Lạc chống người định ngồi dậy. Lại bị ai kia dứt khoát nhấn đầu nằm xuống. Chăn "phạch" một tiếng trùm lên cả người Lạc Lạc...
Cô chớp chớp đôi mắt, giờ mới phát hiện có người ngồi sát bên giường mình...
Căng thẳng nuốt "ực" một tiếng, cô gượng cười...
- Hi ~! Chú!
Mặt ai đó vẫn thâm trầm đầy nặng nề. Lạc Lạc nhăn cái mũi nhỏ, lòng rơi lộp bộp, đầu hơi rụt lại, giọng nho nhỏ thều thào...
- Chú ~! Làm sao thế?
Thật ra thì Lạc Lạc muốn hỏi vì sao cả hai lại ở đây... ừm, trong bệnh viện. Nhưng khổ nỗi Lạc Lạc nhìn đến bản mặt của ai đó lạnh tanh mà toát cả mồ hôi ý. Thành ra cô không dám hỏi. Lạc Lạc không hỏi, mà có hỏi Trầm Viện cũng không trả lời. Nhất thời, trong phòng bệnh thoáng chốc yên lặng đến quỷ dị...
Đến một lúc thật lâu sau, Trầm Viện mới mấp máy môi...
- Em...!
- Em sẽ không xin lỗi đâu!
Không nói thì thôi, mà Trầm Viện vừa mở miệng lại bị Lạc Lạc giật toáng thét lên ngăn lại. Trong cái đầu non nớt của Lạc Lạc, nghĩ rằng chắc chắn anh vẫn còn giận chuyện ở trường cô.
Sống chung với bố mẹ vài năm, Lạc Lạc biết rõ người lớn thường không thích dính vào phiền phức, nhất là tới danh dự bản thân và tiền bạc lại càng ghét. Nổi giận sẽ đánh người, sau đó không cho ăn cơm, hoặc là đuổi cô ra đường cái ngủ vài ngày. Tóm gọn lại là như vậy...
Lạc Lạc có sợ hay không? Nói thừa, đương nhiên là sợ hãi chứ. Thà rằng Trầm Viện có thể đánh cô mắng cô hay cho cô nhịn cơm cũng được. Nhưng bắt cô nói lời xin lỗi à? Đừng có mơ. Cô không thích thỏa hiệp đâu.
Đừng nhìn Lạc Lạc thường ngày nhu thuận ngoan ngoãn, thực tế là bản tính lại bướng bỉnh quật cường không kém.
Trầm Viện nghe Lạc Lạc nói, ngạc nhiên hết nửa ngày. Sau đó mới ý thức được Lạc Lạc đang nói đến "chuyện kia".
Thật là, giờ phút này sao lại còn nghĩ đến chuyện đó chứ?
Lạc Lạc nhìn thấy Trầm Viện cứ chằm chằm nhìn mình không chớp mắt, tưởng anh vẫn không buông tha cho chuyện kia. Cả người khẽ run, Lạc Lạc mím môi, cứng rắn lật chăn ngồi dậy. Anh lập tức hoảng hồn, đè lại mấy cái tay đang làm loạn kia, cáu kỉnh quát lớn, toàn bộ kiên nhẫn đều bị cô nhóc cứng đầu này đánh bay hết...- Em làm cái trò gì vậy hả?
Lạc Lạc bị quát thì giật thót, sợ tái mặt, mấp máy môi, ngây ngốc nhìn anh...
Trầm Viện không nhìn Lạc Lạc đến một cái, lại lần nữa ấn Lạc Lạc xuống giường. Cẩn thận nhìn cổ tay của Lạc Lạc. Xác nhận kim không lệch khỏi mạch, mới thở ra một hơi. Chưa xong, còn ngẩng đầu lên lườm Lạc Lạc, trong ánh mắt sâu hun hút ẩn lửa giận.
- Em nghịch ngợm cái gì? Có biết nguy hiểm lắm không hả? Kim mà chệch ra thì em muốn làm sao?
Lạc Lạc ngồi thẳng lưng nghe mắng. Bất quá trong lòng lại tròng thêm một câu. Chẳng phải chú là bác sĩ sao? Chú tự sửa kim lại cũng được mà.
Bất quá, chỉ là Lạc Lạc nói trong lòng. Mà dù sao, quả thật tên nào đó cũng quên béng mất nghề nghiệp của mình.
Thấy Lạc Lạc vẫn cúi đầu, môi còn mấp ma mấp máy, Trầm Viện nóng gan không chịu nổi. Hai bàn tay lớn áp vào hai má gầy gò đến đáng thương của Lạc Lạc, nâng lên...
- Nói! Em ngọ nguậy cái gì?
Lạc Lạc mím môi, định quay đầu đi hướng khác. Nhưng vẫn bị Trầm Viện cứng rắn giữ lại, hằm hè nhìn vào gương mặt của Lạc Lạc. Ánh mắt chứa đầy uy hiếp lẫn đe dọa...
Lạc Lạc nhìn, sợ suýt khóc...
- Con... con chỉ muốn quỳ tiếp. Còn thiếu một tiếng mà...!
Nhìn Lạc Lạc ấm ức, nước mắt doanh tròng. Trầm Viện lại một lần ngớ ra. Ai ngờ chưa đợi Trầm Viện hoàn hồn, Lạc Lạc đã ấm ức không chịu nổi, khóc toáng lên...
- Ô ô!! Con không xin lỗi đâu! Con không có sai mà! Không có sai mà!!
Uất ức tích tụ qua bao nhiêu lâu, dường như lúc này lại vỡ òa ra hết, nước mắt rơi như mưa. Lạc Lạc cảm thấy khổ sở, cô cảm thấy khổ sở. Cô không chịu nổi nữa. Cô không chịu nổi phải bắt bản thân mình phải luôn mỉm cười, bỏ qua trong mọi tình huống. Cô không chịu nổi từng lời mắng chửi, từng đòn roi cú đấm, từng lời mắng nhiếc thậm tệ quanh quẩn bên tai.
Cô như bị nhốt trong một chiếc lồng. Trong mười mấy năm qua, không thể nào thoát ra được...
Cô mệt mỏi quá, cô không chịu nổi nữa. Cô muốn chết... rất muốn chết...
Dù xoẹt qua thôi, nhưng dường như Trầm Viện đã bắt lấy một tia tuyệt vọng trong đôi mắt đen mã não của Lạc Lạc. Ánh mắt đau khổ cùng cực, như muốn buông xuôi mọi thứ.
Trầm Viện hoảng sợ, với tay ôm chặt lại Lạc Lạc đang hoảng loạn, trấn an cô, cũng như trấn an chính mình...
- Không khóc! Tiểu Lạc ngoan! Em không sai! Không xin lỗi! Có ai bảo em xin lỗi đâu chứ! Đừng khóc! Ngoan nào!
Lạc Lạc nước mắt to như hạt đậu vẫn rơi lộp bộp, thút thít nhìn Trầm Viện, giọng nghẹn ngào...
- Nhưng chú phạt quỳ... Ô ô! Còn không cho ăn cơm!
Trầm Viện ảo não, rút khăn giấy chùi nước mắt cho cô...
- Tôi có bảo em xin lỗi đâu! Tôi phạt em vì em cứng đầu, không biết quý trọng thân thể mình. Cả người vết thương là vết thương! Em có đau không? Có thể em không đau, nhưng tôi rất đau lòng!Giờ phút này, Trầm Viện mới thấm thía được cái gì là "Ông nói gà, bà nói vịt"... Cũng vì cả hai không nói rõ, nên mới có cớ sự thế này đây...
Nghe đến đó, lòng Lạc Lạc đã buông xuống một nửa, nhưng đôi mắt vẫn hoen lệ. Cô ôm chặt Trầm Viện, hai tay bấu víu lấy áo anh...
- Chú ơi! Con rất quý chú! Rất thích ở cùng chú! Chú đừng chê con bẩn giống như những người khác. Con có thể kiếm tiền, có thể quét dọn nhà cửa! Sẽ không làm phiền chú nhiều đâu! Nhưng đừng ghét con có được không?
Sinh ra đến nay đã mười mấy năm. Lạc Lạc bị người ta ghét như cơm bữa. Nhưng không hiểu sao nghĩ đến chuyện Trầm Viện sẽ ghét cô, tim Lạc Lạc liền đau nhói...
Cô rất thích Trầm Viện, rất thích, rất thích anh...
Trên đời này, người Thôi Lạc Lạc thích nhất chính là Trầm Viện, cần nhất cũng chỉ có Trầm Viện, duy nhất chỉ có một mình anh thôi...
Nghe từng lời từng lời của Lạc Lạc, Trầm VIện dường như cũng có thể dễ dàng nhìn thấy được phân nửa quá khứ của Lạc Lạc. Lòng anh dâng lên uất nghẹn khó chịu. Ôm cô vào lòng, vuốt mái tóc cô...
- Sẽ không ai ghét em. Nhà tôi, em cứ ở thoải mái. Em cũng không cần kiếm tiền, tôi sẽ nuôi em. Em cũng không cần làm việc nhà, không cần rửa chén, để tôi làm thay em là được rồi. Những năm tháng không tốt đẹp, em cứ quên hết đi. Chuyện cần làm của em là hãy sống thật tốt, dựa dẫm vào tôi này!
Anh hôn nhẹ vào tóc cô. Phải, cứ dựa dẫm vào anh. Bầu trời nhỏ bé của cô vốn chỉ một mình cô luôn chống đỡ. Nay anh sẽ giúp cô chống lên bầu trời đó...
Lạc Lạc nghẹn ngào, nước mắt lại rơi. Cô ôm Trầm Viện càng chặt, gật gật đầu...
Trầm Viện thở phào, trên khóe môi gợi ra một nụ cười nhẹ...
Dường như nghĩ đến một chuyện gì đó, anh hỏi khẽ Lạc Lạc...
- Tiểu Lạc! Kể cho tôi nghe, vì sao em đánh nhau với hai nữ sinh ấy?
Lập tức, Trầm Viện cảm thấy Lạc Lạc đang nằm trong lồng ngực mình khẽ run nhẹ, định lui ra. Anh biết cô hiểu lầm, lập tức ôm chặt cô lại...
- Tiểu Lạc ngoan! Tôi không nói giúp họ! Tôi chỉ muốn giúp em mà thôi! Nhớ, em phải dựa dẫm vào tôi chứ? - nhìn thấy Lạc Lạc rối rắm, Trầm Viện lại tròng thêm một câu - Hay là em thật sự cố tình gây sự trước?
Như dự đoán, Lạc Lạc lập tức quýnh lên, níu chặt lấy áo của Trầm Viện, nước mắt lại ào ào rơi, giọng líu ríu...
Giờ Trầm Viện mới phát hiện, không ngờ Lạc Lạc cũng lắm nước mắt thật. Cứ thấy cô lầm lầm lì lì mà nghĩ...
- Không có! Không có đâu. Chỉ có lần này thôi! Mấy lần trước em đều đứng yên cho họ đánh mà! Hức! Tại... tại vì họ hất hộp cơm đổ. Còn... còn nói...
Nói đến đây, Trầm Viện cũng ngờ ngợ đoán ra chuyện gì. Anh giục cô... Nhưng Lạc Lạc kín miệng như bưng, gì cũng không chịu nói. Đến khi Trầm VIện bức dữ quá, Lạc Lạc mới uất nghẹn ào ra...
- Ô ô! Họ mắng chú... Mắng chú bẩn giống như con. Còn có... mắt mù... mới chơi.... Hức hức!!...
Câu nói đứt quãng. Vừa dứt câu, nước mắt lại rơi không ngừng. Gương mặt vì khóc đều đỏ cả lên...
Trầm Viện nghe cũng hiểu. Cuối cùng biết vì sao Lạc Lạc vẫn cứng đầu không chịu xin lỗi. Vừa buồn cười lại vừa đau lòng. Ôm cô, vuốt tóc cô, chỉ nói một câu...
- Tiểu Lạc ngốc!
Lạc Lạc liền ngớ ra, mông lung không hiểu chuyện gì. Trầm Viện bật cười véo mũi cô, nhưng vẫn rất nghiêm khắc dặn dò...
- Lần sau không được thế nữa. Họ nói gì thì mặc hết cho tôi. Lần sau về mà em còn "khoe" cho tôi thấy vết thương nào thì coi chừng cái mông của em đấy!
- Nhưng... nhưng... họ nói xấu anh...! - Lạc Lạc còn chưa nói hết câu, bị Trầm Viện trừng một cái, liền lập tức tắt đài. Nhưng vẫn uất ức bĩu môi...
Anh bật cười, kéo chăn lên cho cô...
- Được rồi! Lần này tha cho em đấy!
Lạc Lạc nghe, đôi mắt lập tức sáng lên...
- Thật?
- Thật! Còn bây giờ thì ngủ đi!
Trầm Viện híp mắt ôn hòa cười. Thế nhưng trong đôi mắt đen lại phát ra khí lạnh. Đương nhiên là tha cho em rồi. Nhưng có những người, hình phạt đối với họ còn chưa bắt đầu đâu...
----
Lời tác giả : Ôi gần từ. Cái lưng của tôi... Thậm chí vừa cử động đã nghe thấy tiếng xương răng rắc...