-Tôi không cần biết. Hôm nay cậu phải đi với tôi.
-Cậu bớt đi. Đừng có làm phiền tôi nữa.
-Đi mà. Cậu không đi làm sao tôi có tinh thần mà chơi chứ.-tôi tiếp tục nài nỉ hắn
-Đừng có vớ vẩn nữa. Tránh ra đi.
-Nè, cậu...
-Cậu có biết mình rất phiền không. Chẳng phải cậu bảo sẽ không làm tôi khó chịu sao? Chẳng lẽ cậu không nhớ?
Hình như tôi có nói thì phải? Có không nhỉ? Nhưng nhìn mặt hắn ta như vầy thì chắc là có. Nhưng mà lúc nào nhỉ?
Mà khoan đã, người đâu rồi?
Hắn ta chạy nhanh thật!
******************
-Cậu đi đi mà. Không thì tôi sẽ giận cậu đó.
-Giận luôn đi. Tôi đã nói là không đi.
-Cậu không muốn xem con gái lớp mình chơi bóng rổ hả?
-Không. Chẳng có gì vui cả.
-Cậu không đi thì làm sao biết sẽ không vui.-tôi chống nạnh chặn đường Kiến Kha.
-Đã nói tôi không có hứng thú. Đinh Hà Vũ, cậu đang làm tôi khó chịu.-hắn gắt lên
Gì vậy chứ? Chỉ là tôi muốn bảo hắn đi xem mình thi thôi mà.
Dạo này Kiến Kha có vẻ khó tiếp xúc hơn nhiều so với trước kia. Tôi nhớ hắn vốn đâu có cáu gắt với tôi như bây giờ. Không biết hắn đang xảy ra chuyện gì vậy nhỉ.
Tít...tít...tít...
Điện thoại của tôi kêu thì phải? Í? Sao lại...?
-Anh, em nghe nè?
Giọng của anh lúc nào cũng vậy, dịu dàng và ấm áp. Nhưng thật đáng tiếc, bây giờ tôi không có tâm trạng để nói chuyện.́c>
-Cũng vậy thôi, anh à. Còn anh ở bên đó thế nào, chùng nào mới về đây?
-Vậy à?
Giọng anh nghe hơi khó chịu làm tôi chợt thấy mình hơi có lỗi.̀y,>
-Không phải, làm sao mà em không vui chứ. Em vui muốn khóc rồi đây nè.
-Anh Mạnh này, giờ em có việc bận rồi. Bữa khác nói chuyện nha.-anh có vẻ buồn. Tội lỗi thật.́c>
-Xin lỗi anh.
Có vẻ tôi bị giận rồi.
*****************
-Cậu chân ngắn mà chạy nhanh quá nhỉ?-Kiến Kha nhìn mặt tôi châm chọc
-Chân ngắn đâu mà ngắn. Tôi cao 1m65 đó. Hứ!-tôi lập tức phản bác lại. Không được nói tôi lùn. Chiều cao của tôi đối với nhiều người là một con số đáng mơ ước nha.
-Vẫn thấp hơn tôi nhiều.-hắn nhìn tôi một loạt từ trên xuống dưới, vẻ giễu cợt hiện rõ trong ánh mắt.
Ừ thì hắn cao hơn tôi, nhưng mà tôi cũng không có lùn. Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau à.
-Xuống.-hắn đổi vẻ mặt, lạnh lùng nhìn tôi
-Không.-tôi bám chắc cái yên xe đạp không chịu buông.
-Cậu có xuống không thì bảo?-giọng điệu đã có phần đe dọa, nhưng vẫn không tác động được đến con người có ý chí sắt đá như tôi. Sau đó tôi thấy Khiến Kha từ từ giơ tay phải lên cao...
-Á, đau. Cậu làm cái trò gì vậy hả?-Tôi ôm đầu hét lên
-Làm cái gì hả?-hắn từ từ giơ tay lên lần nữa, nhưng mà tôi cũng đâu phải kẻ ngốc, liền rút kinh nghiệm đưa tay cản lại, ai ngờ lúc tôi chưa kịp hả hê Kiến Kha đã dùng tay còn lại mà cốc đầu tôi thêm mấy cái liền.
-Đau. Cậu còn dám đánh nữa...-tôi lại hét lên
-Hừ. Nói đi. Cậu muốn gì mới chịu buông tha cho tôi.
-Vậy cậu đi xem tôi thi bóng rổ.
-Không đi. Tôi không thích xem. Cớ gì cậu cứ phải bắt tôi đi mới được chứ?
-Tôi muốn cậu cổ vũ cho tôi. Tôi sẽ có tinh thần hơn mà.
-Chẳng phải năm ngoái không có tôi cậu vẫn thi được sao?
-Thì đúng là vậy. Nhưng mà bây giờ thì khác.
-Khác ở chỗ nào?-hắn hỏi lại
-Ờ thì bây giờ... tôi thích cậu... cho nên tôi muốn...-càng về sau tôi càng nói nhỏ
-Muốn sao?-giọng hắn nghe có vẻ châm chọc.
-Cậu phải chịu trách nhiệm chứ? Ai bảo cậu làm cho tôi thích cậu? Để tôi cứ bị phân tâm làm gì chứ? Làm tôi lúc nào cũng nghĩ đến cậu. Tôi không biết, chuyện này chắc chắn là do cậu.
-Tôi đã làm gì đâu. Là do cậu tự thích tôi mà. Có lẽ chúng ta chỉ có thể trách sức hút của tôi quá lớn.-hắn vẻ mặt tỉnh bơ trả lời, miệng tôi méo xệch.
Tôi âm thầm nguyền rủa trong lòng:"Đi chết đi!". Sao những lời nói "động lòng người" của tôi lại bị hắn "bơ" không thương tiếc chứ?
Sao tôi không biết cậu ta tự tin thái quá như vậy chứ? Thật không ngờ nha.
-Vậy...vậy...cậu..-tôi ấp úng lên tiếng
-Được rồi. Hôm đó tôi bận không lên trường được. Nhưng nếu cậu dược vào bán kết tôi sẽ đi xem, được chưa?-hắn thở dài
-Vậy, được rồi.-đến nước này chỉ còn biết chấp nhận thôi.
-Thế giờ cậu chở tôi đi chơi được không.-tôi giả vờ đáng yêu hỏi, tay vẫn bám chặt yên xe không chịu xuống.
Hắn nhìn tôi suy nghĩ một lát sau đó mới chịu thỏa hiệp, bảo tôi xuống để dắt xe ra ngoài cổng. Chúng tôi đi song song nhau, yên lặng. Lòng tôi chợt thấy trống rỗng, chẳng biết phải nên nói gì, làm gì, cứ như một người máy lập trình sẵn bước đi theo hắn. Bao nhiêu dũng cảm lúc nãy không biết đã trôi đi đâu mất.