-Kiến Kha, cậu dừng xe ở đây chút đi. Tôi khát nước, đợi tôi vào mua đồ uống.
Tôi đứng đó một hồi, trở nên buồn chán lấy di động ra nghịch. Một lát sau thấy cô ta đi ra ngoài, trên tay cầm hai ly trà sữa, còn đang vừa đi vừa nói chuyện với tên nhóc nào đó, đến cửa quán mới thấy hai người vẫy tay tạm biệt. Thì ra không phải mua lâu mà là vì bận nhiều chuyện. Đúng là con gái mà.
-Chờ lâu không. Nè, của cậu.
Nói rồi, Vũ đưa ly nước cho tôi, sau đó tự nhiên mà nắm lấy tay tôi đung đưa, ngồi trên yên sau dựa vào người tôi thỏa mãn uống nước. Chuyện không ai ngờ tới là ở đây lại gặp người quen, còn là Minh Ngọc nữa.
-Anh Kha.
Tôi giật mình, theo phản xạ đẩy người mà nãy giờ còn bám dính lấy mình ra làm cô ta suýt nữa té khỏi xe. Sau mới đau khổ nghĩ lại, như vầy có khác gì có tật giật mình chứ?
**********************
Còn chưa kịp bình tĩnh lại thì tay mình bị nhéo rõ đau, Hà Vũ ai oán nhìn tôi như muốn bảo tôi giải thích. Tôi liếc mắt nhìn Ngọc một chút, cô bé đang tò mò nhìn tôi và Hà Vũ.
-Anh này, chị này là bạn gái anh hả?
-Không phải. Chỉ là bạn thôi.-không hiểu sao sau khi tôi nói ra câu này thì cảm thấy có một luồng khí lạnh đang kéo đến, bất giác rùng mình một cái, mùa lạnh hẳn là tới rồi.
Vũ bước xuống xe, ánh mắt dò xét rơi trên người cô bé. Ngọc vẫn không bị ánh mắt này làm cho sợ hãi, vẫn mỉm cười đáng yêu, chủ động giới thiệu trước.
-Chào chị. Em là Ngọc.
Hà Vũ thu lại biểu tình nghiêm trọng của mình, tươi cười nói:
-Chị tên là Hà Vũ, chị là bạn học chung lớp với tên này. Em học chung trường với tụi chị luôn phải không. Chị thấy em có vẻ quen quen.
-Dạ. Em học lớp 10A6. Có lẽ trong trường hay gặp đó.
-Có lẽ vậy.
-Chị có chơi bóng rổ phải không. Em cũng có biết chút chút đó...
Hai đứa con gái liền thân thiết nói chuyện với nhau, hoàn toàn bỏ quên con người là tôi vẫn đứng ở đây từ nãy đến giờ. Cơ mà sao tôi vẫn cảm thấy có một cỗ áp lực vô hình ấy nhỉ?
*********************
-Con nhỏ này thật không thành thật.-tôi ngồi sau xe hắn cảm khái nói
-Không thành thật? Ý cậu là sao?-Kha khó hiểu nghiêng đầu hỏi lại
Tôi nhớ lại bộ dáng hiền lành cùng với giọng nói quá mức dịu dàng kia, cảm thấy thật giả tạo. Con bé này không có tốt đẹp như vẻ ngoài của nó. Cảm giác của tôi, chưa bao giờ sai.
-Chính là, nó rất giả tạo. Dáng vẻ đáng yêu của nó, toàn bộ là giả vờ thôi. Đừng có dễ dàng bị nó đánh lừa như vậy.
-Cậu chắc chắn? Không phải là cậu đang ghen tị với con người ta chứ?-hắn rõ ràng là không tin tôi. Ừ thì, nói tôi không có chút nào ghen tị thì chính là nói xạo, nhưng sẽ không vì vậy mà tôi đặt điều nói xấu người khác.
-Sao cậu lại nghĩ như vậy? Người ta đâu đắc tội gì với cậu? Lúc nãy còn nói chuyện thân mật lắm kia mà. Nếu cậu nói con bé giả tạo, thì cậu cũng đâu có kém gì.
-Tôi là như vậy đấy. Được chưa?
Cậu không tin thì thôi. Tôi chỉ dùng cách người khác đối xử với mình để đáp trả lại thôi mà. Chẳng lẽ tôi phải cất giọng chỉ trích người khác thì mới là người thành thật.
-Cậu đừng giận. Tôi không có ý gì đâu.
-Tôi không giận.-tôi lạnh nhạt đáp lại.
Bao nhiêu vui vẻ lúc trước đều biến mất tăm, tôi liền bảo hắn chở mình về nhà. Tâm trạng tôi đang không tốt, cần thời gian để ổn định. Đến nhà tôi, tôi leo xuống xe, miễn cưỡng hường hắn nở nụ cười nói:
-Giáng sinh vui vẻ.
-Giáng sinh vui vẻ.-hắn cũng đáp lại, nhìn tôi một lúc, sau đó mới đạp xe đi. Còn tôi vẫn theo thói quen dõi theo chiếc xe đạp ấy, cho đến khi nó rẽ vào đường lớn, mất dạng.
**********************
-Anh Kha.
Nghe tiếng gọi, tôi quay đầu lại. Người gọi hắn như vậy chỉ có duy nhất một người, không cần nghĩ cũng biết. Không biết vô tình hay cố ý, từ lần gặp ngày đó, con bé này thường thường nhân những lúc tôi và Kha ngồi ở canteen, hay một góc nào đó trong trường, sẽ nhảy ra làm phiền. Mà làm cho tôi tức nhất chính là tên ngốc đi chung với tôi luôn tỏ vẻ "không có vấn đề gì", thậm chí còn vui vẻ trò chuyện với người ta, đá tôi sang một bên. "Trọng sắc khinh bạn" đến thế là cùng. Tôi ấm ức nhìn hai người họ vui vẻ nói chuyện, đôi khi chen miệng nói một vài câu, nhưng lại bị hất ngược trở ra. Sau một hồi tôi bực bội không chịu nổi, lẳng lặng về lớp. Đối diện ánh mắt thương hại của tên Sang, tôi không lưu tình trút hết bực bội lên người cậu ta, đánh xong liền cảm thấy thỏa mãn ngồi xuống ăn luôn ổ bánh mì cậu ta vừa mua chưa kịp ăn.
-Bà đúng là thổ phỉ mà. Đánh đau muốn chết.
-Ai bảo cái mặt ông làm ai cũng muốn đánh. Lại đây tui coi.-Diễm một bên an ủi. Có phải cảm giác của tôi có vấn đề? Cớ sao nhìn hai người này có vẻ mờ ám? Chẳng lẽ...
Tôi cười nham hiểm nhìn hai con mồi của mình, thấy hai người bọn họ run rẩy không ngừng, mới vừa lòng quay đầu đi. Thời gian còn dài lắm...
***************************
-Bà đang nhìn gì vậy? Lớp trưởng? Nè.
-Hả hả?? Gì vậy?-tôi giật mình
-Bà sao vậy?-Trí lại hỏi tôi
-Không có gì.
Bóng dáng kia nhìn rất quen thuộc, mà cái người đi bên cạnh còn quen thuộc hơn nữa. Tôi bất giác siết chặt nắm tay. Từ khi nào mối quan hệ của hai người đó trở nên thân thiết như vậy, còn hẹn nhau đi chơi nữa. Kiến Kha không chịu đi xem phim với tôi, là vì đi chơi với con bé đó sao.
-Bà sao vậy? Không khỏe hả?-Sang lại gần, hỏi thăm tôi, cậu ta dõi theo tầm mắt của tôi nhìn đến chỗ hai người kia, chợt giật mình, hóa đá tại chỗ. Tôi im lặng đứng đó một lúc, sau đó nhanh chóng rời đi, thuận tiện kéo luôn mấy đứa bạn đi theo.
-Vậy có ..có xem phim nữa... không?-Sang ấp úng hỏi tôi
-Sao lại không? Vé cũng đã mua cả rồi. Ngu sao mà không xem?
Kết quả từ lúc vào rạp đến lúc ra rạp cả nhóm đều phải gánh chịu áp lực từ tôi. Bộ phim vui như vậy, nhưng ngay cả cười cũng không ai dám cười. Về nhà mới thấy mình thật đáng trách. Chỉ vì chuyện của mình ảnh hưởng đến bầu không khí chung, lại rút điện thoại ra nhắn tin xin lỗi từng người. Sau đó mới ôm buồn bực mà leo lên giường đi ngủ.