Số người xem là .
Số người xem là .
Số người xem là .
...
Nhìn số lượng người xem đang tụt không phanh, tâm trạng Diệp Thời rơi vào hầm băng.
Số người xem phản ánh rất nhiều vấn đền, nhưng người chơi có nhiều kinh nghiệm có thể nhìn ra được hướng đi của phó bản và tình huống của những người chơi bình thường, ví dụ khi người chơi gặp tình huống nguy hiểm, số lượng người xem sẽ tăng vọt, những người chơi lão luyện sẽ lập tức chú ý, nhanh chóng quan sát tình hình.
Trong lúc diễn ra phó bản, số lượng ngưởi xem tụt không phong chỉ có hai tình huống.
Tình huống đầu có thể do phó bản nhàm chán, đơn giản chỉ cần người chơi đi tìm đạo cụ để phá.
Tình huống thứ hai chính là người chơi không thể chống đỡ được nữa, bị Boss diệt đoàn.
Cả hai tình huống đều tệ.
Với bộ dáng chật của bọn họ bây giờ, cơ bản không thể là tình huống đầu tiên, như vậy chỉ còn...
Giọng nói của Chu Triệu khàn khàn: "Không biết Lâm Khách và Tô Tuyết thế nào rồi, tôi cảm thấy chúng ta sẽ..."
Mặt hắn đột nhiên biến sắc, thấy năm đứa trẻ, ngoại trừ Tiểu Lan đang mệt mỏi nhắm mắt, những đứa còn lại đều đứng dậy.
Bọn trẻ nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng, dường như đang rất hưng phấn.
"Viện trưởng đâu?"
"...Viện trưởng đâu?"
"Hì hì, có phải viện trưởng không có ở đây đúng không?"
Bọn nhỏ đứng tại chỗ, cơ thể run rẩy, vẻ mặt càng ngày càng hưng phấn, nói chuyện ngày càng nhanh, rất giống những con ác ma, sắp chui ra khỏi hộp ma.
Tình huống rất quỷ dị, Diệp Thời cau mày, định lên tiếng liền bị Chu Triệu ngăn lại.
Diệp Thời khó hiểu, thấy Chu Triệu liên tục chảy mồ hôi lạnh...Lúc ở trong nhà ăn, bọn nhỏ cũng hỏi câu đó, Tô Tuyết trả lời là "Viện trưởng không có ở đây", bọn nhỏ liền nổi điên.
Hắn nhớ lời dặn của Lâm Khách, lau mạnh mồ hôi trên thái dương, nghiêm mặt nói: "Viện trưởng sắp quay lại rồi.
Sao hả, muốn bị phạt hả?"
Bầu không khí đột nhiên yên lặng.
Hai người thở rất nhẹ, cảnh giác nhìn chằm chằm bọn nhỏ.
Chỉ thấy vẻ mặt bọn nhỏ từ từ, từ từ...
Từng người một ỉu xìu.
Sự hưng phấn trong bốn đôi mắt lập tức biến mất.
Bọn nhỏ tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, liền yên lặng ngồi xuống.
Ngoan ngoãn như thỏ.
Diệp Thời và Chu Triệu liếc nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy sự kiên định trong mắt đối phương...Trước khi Lâm Khách và Tô Tuyết quay về, bọn họ cần phải làm gì đó.
...
Khi ý thức Lâm Khách từ từ quay lại, đợi đến khi nhìn rõ, hô hấp của cậu gần như dừng lại.
Cậu động khớp hàm, thả tay đối phương ra, từ từ quay đầu lại.
Nhìn thấy không gian xung quanh phòng làm việc như bị bom phá, mặt tường, trần nhà, sàn nhà, tủ sách, bàn làm việc, tất cả đều thủng lỗ chỗ hoặc là vỡ nát.
Mà bản thân cậu, quần áo xộc xệch, đang nằm bên cạnh người đàn ông, hiển nhiên là đã đánh nhau một trận.
Ngón út tay trái đau đến nỗi không còn cảm giác.
Lâm Khách: "..."
Lâm Khách dở khóc dở cười.
Đã sáu năm rồi, cậu chưa từng đánh nhau với người khác...Đã xảy ra chuyện gì nhỉ?
Hệ thống số hai: "Ký...chủ..."
Hệ thống số hai đột nhiên lên tiếng, làm Lâm Khách giật mình.
Từ căng thẳng đến ngạc nhiên, sau đó là không nói nên lời.
Lâm Khách: "Mày...không bị ngăn chặn à?"
Cho nên nãy giờ đứng nhìn bọn họ đánh nhau mà không nói lời nào?
Mấy người đúng là có đạo đức nghề nghiệp nhỉ!
Vừa chửi thầm, vừa nhớ lại chuyện lúc nãy.
Lúc nãy, trạng thái người đàn ông ác liệt hơn so với ban đầu.
Sau khi bóp chặt cổ Lâm Khách, cơ bản không buông tay, nắm chặt lấy cổ cậu, đè xuống dưới thảm sàn nhà.
Đôi mắt màu hổ phách sáng trong bóng tối, giống như hai ngọn đèn treo trên đầu Lâm Khách, tỏ ra rất tức giận.
Bóng đen phía sau lại gào thét, bắt đầu giương móng vuốt ra ngoài, giống như giây tiếp theo liền phải xé xác cậu.
Lâm Khách bị đè chặt dưới sàn nhà, cổ bị bóp nghẹn khiến đầu óc choáng váng, phản ứng đầu tiên chính là duỗi tay nắm lấy cổ tay người đàn ông, chuẩn bị liên kết như lần trước, an ủi cảm xúc của đối phương.
Nhưng lần này Lâm Khách không ngờ được là, lần này tình hình đã thay đổi!
Lần trước người đàn ông dường như chỉ buồn bực, lúc này lại rất tức giận, khi lòng bàn tay của cậu chạm vào cổ tay lạnh như băng của đối phương, liền cảm nhận được sự tức giận như muốn thiêu cháy người khác.
Trong đầu "Ong" một tiếng, vô số tiếng gào thét giận dữ, thê lương đập vào tai cậu.
Đợi đến khi Lâm Khách tỉnh lại nhờ cơn đáu nhói từ ngón tay út, liền phát hiện mình đang nằm vật lộn với người đàn ông, hơn nữa còn đang nắm chặt cổ tay đối phương.
Sự lo lắng, phẫn nộ giống như tàn lửa, vẫn cứ tiếng tục âm ỉ trong thần kinh Lâm Khách, mạch máu trong cơ thể cậu giãn ra, trái tim như muốn bể nát, tức giận muốn lấy dao ra giết người.
Nhưng hiển nhiên cậu không có khả năng làm như vậy, vì thế cậu mang theo tâm trạng cực đoan...tiếp tục đánh nhau với người đàn ông.
Dựa theo sức mạnh của Boss, một đấm là đủ xẻ cậu làm ba.
Tại sao lại lăn ra đất đánh nhau với cậu?
Lâm Khách cảm thấy không đúng, cẩn thận cúi đầu nhìn.
Đầu người đàn ông chôn chặt vào hõm vai của Lâm Khách, mái tóc cứng đâm vào người cậu nên hơi ngứa.
Hết lần này đến lần khác liên tục cọ trán.
Lâm Khách: "..."
Theo thói quen đưa tay xoa đầu người đàn ông, Lâm Khách phát hiện ngoài trừ cơ thể hơi đâu ra còn lại không bị thương.
Nhìn dáng vẻ lúc nãy chỉ mình cậu "đánh" đối phương, người đàn ông không động tay, giống như một con mèo ôm lấy cỏ bạc hà, liền tục cọ lên người cậu.
Hay lắm, Lâm Khách đã nhìn ra ý đồ của hệ thống, chiếc nhẫn này không đơn giản là chia sẻ cảm xúc mà đẩy hét cảm xúc tiêu cực lên người cậu.
Chỉ cần hai người liên kết, Boss sẽ bình tĩnh lại.
Còn bản thân Lâm Khách thì sao? Cho dù có tức điên lên cũng có đánh lại Boss đâu.
Bị xem là công cụ tiêu hóa cảm xúc tiêu cực cho người khác, Lâm Khách tức giận đến bật cười, lên tiếng gọi hệ thống số hai.
Lâm Khách: "Còn đấy không?"
Lâm Khách: "Giải thích một chút đi? Cứ tiếp tục như này, hắn không điên mà là tôi điên trước rồi."
Hệ thống bị giọng nói quen thuộc mắng, nó rất muốn đáp lại nhưng mà không thể làm được.
Vẻ mặt Lâm Khách không cảm xúc, xem ra hệ thống lại bị áp chế, cậu chỉ có thể tự dựa vào sức mình, rời đi trước rồi tính sau.
Nắm chặt tay trái, cảm nhận được nét hoa văn bí ẩn trên chiếc nhẫn, cảm giác lạnh lẽo làm cậu bình tĩnh lại.
Cậu giơ tay phải lên, đặt lên ngực nóng bỏng của người đàn ông, đẩy về phía trước.
Không động đậy, nhưng lại bị một bàn tay to nắm lấy tay phải của cậu.
Lâm Khách hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn, đối mặt với một đôi mắt trầm tĩnh, trong đôi mắt màu hổ phách phản chiếu chiếc khuyên tai chữ thập của Lâm Khách.
So với lầ đầu tiên nhìn thấy Boss giống như con thú, lần này, ánh mắt người đàn ông đã thành thục hơn, hơn nữa đối phương đẹp như thần, làm cho Lâm Khách nhìn đến ngẩn người.
Lúc cậu đang ngẩn người, lại nhìn thấy đôi môi mỏng của người đàn ông mấp máy: "Không thể...đánh người."
Giọng nói khàn khàn, mặc dù đang nói lại nhưng giọng điệu chậm rãi rất giống như tủi thân.
Lâm Khách: "???"
Từ từ đã, anh có thể nói được à?
Không phải, anh tủi thân cái gì? Lý do tôi đánh người vì sao anh không nói???
Hệ thống số hai: "Ký...chủ...Mau đưa chủ nhân quay lại.
Tất cả...Tất cả phó bản...biến động..."
Sau một lúc dao động, hệ thống số hai đã nói lại được, giọng nói luôn luôn ôn hòa đột nhiên có gì đó lo lắng đang thúc giục Lâm Khách.
Ánh mắt Lâm Khách nghiêm túc, mặc dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng bất chấp mọi chuyện, giãy ra khỏi người đàn ông, trước lạ sau qurn, nắm lấy tay người đàn ông liền chạy ra ngoài.
...
Khi Lâm Khách nắm tay Boss đi ra từ căn phòng tối, kênh chat bắt đầu muôn vẻ.
So với sự hoảng sợ lần đầu tiên, sự tiếp thu và mong chờ của người xem tăng lên, kênh chat bắt đầu sôi nổi nhưng giọng điệu đều hướng đến phân tích.
Nhưng loại "bình tĩnh" này không kéo dài được lâu, Lâm Khách vừa mới ra khỏi cửa liền lo lắng thả tay viện trưởng ra, nhưng mà viện trưởng lại ngược lại, vội vàng nắm lấy tay Lâm Khách, lại bị giãy ra.
Lâm Khách ngạc nhiên không thua người xem, cậu vội vàng quay đầu lại, thiếu chút nữa xoay thành một trăm tám mươi độ như quỷ rồi: "Anh...Ngài vừa làm gì vậy?>
Viện trưởng cúi đầu nhìn tay mình, giống như đang nghĩ gì đó.
Một lúc sau, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Khách.
"Không có gì.
Chỉ muốn nói với cậu là đừng lo lắng."
Lâm Khách: "?"
"Bạn bè của cậu," Viện trưởng lạnh nhạt nói: "Bọn họ đã làm rất tốt."
Bị hành động nhỏ châm lửa, trong nháy mắt, kênh chat bắt đầu nổ tung, toàn màn hình chỉ thấy "???".
Cùng lúc đó số lượng người xem bắt đầu tăng lại.
Số người xem là .
Số người xem là .
Số ngưởi xem là .
Vẫn tiếp tục tăng.
Trong lòng Lâm Khách xuất hiện suy nghĩ, mặc kệ có phải viện trưởng chỉ đang an ủi hay không, vội vàng lao xuống tầng hai, chạy vào phòng học...
Trên bàn gỗ xếp hình, số mảnh ghép đã đầy thành một kim tự tháp nho nhỏ.
Lâm Khách cầm mảnh ghép nhỏ trên đỉnh kim tự tháp, liếc mắt nhìn, lúc này bả vai căng thẳng mới thả lỏng, trong mắt hiện lên sự thoái mái.
Trong mảnh ghép là hình ảnh Tiểu Lan hơi mỉm cười, giống như bao bé gái nhỏ đáng yêu khác, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Lâm Khách trên màn hình cùng với những bình luấn "???".
Số lượng người xem nhanh chóng tăng cao, vượt qua hơn một triệu người xem, cẩn thận ghép nụ cười Tiểu Lan vào bộ xếp hình.
Cùng lúc đó, giọng nói điện tử của hệ thống chủ thân đã lâu không thấy lại vang lên.
Hệ thống chủ thân: "Phó bản cô nhi viện, tiến độ của người chơi là một phần sáu, xin tiếp tục cố gắng."
So với sự lạc quan của người xem.
Trái tim của Lâm Khách vừa mới thả lỏng liền căng thẳng trở lại.
...Năm đứa trẻ mà mới có một phần sáu?.