Tôi là Nguyễn Nhật Ánh, học sinh ưu tú của trường Trung học Phổ Thông Quốc tế Việt – Đức.
Là một học sinh nhận học bổng, tôi luôn tỏ ra ưu tú về mọi mặt. Học tập, ý thức, thể thao... tất cả đều hoàn hảo.
Nhưng dĩ nhiên, tại ngôi trường quốc tế nổi tiếng này, sự phân biệt giai cấp vẫn là một điều thiết yếu. Bản thân tôi không để tâm. Càng bị khinh bỉ, tôi càng lấy đó làm nghị lực để phấn đấu cho tương lai sau này. Phải rồi! Tiền...mới là tất cả!
Chỉ cần tốt nghiệp ở ngôi trường này, cánh cổng đại học sẽ rộng mở.Và ước mơ học viện Quân y sẽ chẳng còn xa vời nữa!
Có những lúc, tôi không nghĩ như vậy.
Tuổi thơ, quãng thời gian khá yên ả. Tôi nghĩ cuộc đời là màu hồng.
Cấp hai, trải qua những ganh đua phức tạp chốn học đường, tôi đã hiểu rằng, địa vị, tiền bạc mới là yếu tố tạo nên con người.
Gia đình tôi không giàu, nói thẳng ra nghèo khó. Từ nhỏ sinh ra không cha, cuộc sống như vậy đã quen rồi.
Cha – tiếng gọi đó quá xa vời với một đứa như tôi. Giễu đời, cha để làm gì chứ? Cả đời vắng bóng người ấy, tôi vẫn sống, vẫn thở, vẫn hoạt động bình thường. Tôi không cần.
Mẹ đối với tôi là duy nhất, người mẹ đã nuôi tôi 16 năm trời. Từ Nam ra Bắc, bất cứ công việc nào mẹ cũng đã từng thử qua. Hàng ngày lăn lộn trên đất Hà thành để nuôi tôi khôn lớn.
Nhìn dáng vai gầy của mẹ, tôi không khỏi xót thương, ý chí phấn đấu càng cao. Phải! Tôi sẽ thành đạt, tiền, tôi sẽ cho mẹ một cuộc sống xa hoa ngẩng cao đầu!
Mẹ đã từng kể với tôi, lúc đi xin việc tại mảnh đất miền Nam nơi đất khách quê người, thuở tôi còn bé...
Có ông khách nước ngoài phỏng vấn, nhìn sâu đôi mắt mẹ tôi, chỉ vào biển xa xa, ý bảo mẹ tôi đọc chữ.
Và dĩ nhiên, đôi mắt bị hỏng ấy sao có thể đọc được những con chữ xa xăm kia. Bạn biết chứ, ông ta đã chỉ thẳng vào mặt mẹ, bảo với giọng tây tàu ngang ngược:
- Đã mù còn đòi xin việc. Mù thì ở nhà đi.
Tôi đã khóc, đã xót thương cho cuộc đời đầy giông tố của mẹ. Mẹ đã gắng gượng, nghĩ đến tôi, để trở thành nghị lực chống lại mọi tiếng xấu của người đời.
Vào một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ ném tiền vào mặt những con người chỉ biết đến vẻ bề ngoài, khinh khi người khác ấy. Phải! Nguyễn Nhật Ánh tôi sẽ khiến cho họ mở to mắt mà nhìn tôi bằng đôi mắt thán phục. Phải cúi mặt trước tôi mà cung kính. Nhất định!
Kết thúc hồi tưởng, giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi đã tự nhủ sẽ không bao giờ khuất phục số phận. Tôi sẽ thành công!
Bởi vậy, giờ đây, khi đã là một nữ sinh lớp 10, nhưng cả ngày của tôi chỉ tiền – học. Tôi dành hết thời gian vào học. Buổi tối đi làm thêm tại một quán cà phê nhỏ. Ít nhất cũng đủ tiền gửi về quê cho mẹ, bươn chải cuộc sống đất Hà thành.
...
...
Ào! Tôi cảm thấy lạnh thấu xương, chậu nước lạnh đổ lên người tôi. Lạnh lẽo... Những tiếng cười đùa vang lên không ngớt xung quanh. Lại là lũ ghen ăn tức ở, phân biệt giai cấp. Nữ sinh chảnh chọe, nam sinh ăn chơi đua đòi. Hừ! Tôi khinh.
Tiếp tục bước đi, bộ quần áo đã ướt nhẹp dính sát vào cơ thể khiến tôi khó chịu. Một giọng nữ lanh lảnh vang lên:
- Hình như bộ dạng này hợp với cậu hơn thì phải!
Dĩ nhiên, tôi biết chủ nhân giọng nói này, còn ai khác ngoài tiểu thư xinh đẹp kiêu kì Thảo Vân nữa chứ?
Tôi biết một đứa vào trường nhờ học bổng lại giành mất vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng như tôi bị hoa khôi ganh ghét là chuyện bình thường. Hồi cấp 2, tôi đã luôn ý thức được điều đó.
Tôi vẫn im lặng bước đi, không quan tâm đến lời nói của Thảo Vân. Cô ả tức giận lắm, kéo áo tôi lại. Chưa kịp định hình, đã tặng nguyên cho tôi một bạt tai.
Ngã xuống nền đất lạnh lẽo, tôi căm hận, nhưng môi vẫn cười, giễu cợt. Vân tức giận tột độ, hình như ả định cho tôi thêm một bạt tai nữa thì phải.
Chờ mãi, nhưng vẫn không thấy đau. Ngước mắt lên, đã thấy cô bạn thân Trần Ái My của tôi đứng đó, nắm chặt tay nhỏ Vân, khiêu khích:
- Đừng đụng vào Nhật Ánh!
Dĩ nhiên, lời của nhỏ My luôn có hiệu lực, Vân tức tối bỏ đi, không quên để lại cho tôi ánh lườm căm hận.
Nực cười thật. Đấy là quyền lực của những kẻ có tiền. Cô bạn thân của tôi – Trần Ái My, là tiểu thư của một gia đình danh giá. Xinh đẹp, nhưng cực kỳ gớm ghê. Nhưng không hiểu sao, nhỏ luôn đối xử rất tốt với tôi, từ hồi cấp 2 cơ.
Tôi không để tâm nhỏ có thật lòng hay không, tôi sẽ không đặt vào nhỏ bất cứ niềm tin, hi vọng nào.
Vì tôi biết, cuộc đời thực không như mơ. Sẽ chẳng có ai đối xử tốt với tôi vô điều kiện. Tôi với Ái My, vẫn là bạn thân như bình thường.
Ái My dìu tôi. Đợi tôi thay đồ xong, nhỏ sốt sắng hỏi han tôi này nọ. Đáp lại từ tôi chỉ là nụ cười như không cười, những lời nói bâng quơ. Nhỏ luôn vậy, luôn lo lắng tôi dẫu tôi chẳng biết phải chăng có thật lòng, nhưng tôi cảm thấy nếu thiếu nhỏ, tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Trần Ái My, tôi vẫn chưa thể hiểu được hoàn toàn con người nhỏ, và có lẽ tôi sẽ mãi đối xử với nhỏ vậy thôi, gượng gạo. Bởi trong tiềm thức, tôi đã luôn nghĩ những cậu ấm cô chiêu luôn kiêu ngạo, khinh bỉ những người nghèo nàn như tôi. Huống chi, sao tôi có thể dễ dàng tin nhỏ dù sau 4 năm làm bạn?
Tôi ích kỷ, không sao cả. Đó mới là tôi – Nguyễn Nhật Ánh!
Tôi là Nguyễn Nhật Ánh, học sinh ưu tú của trường Trung học Phổ Thông Quốc tế Việt – Đức.
Là một học sinh nhận học bổng, tôi luôn tỏ ra ưu tú về mọi mặt. Học tập, ý thức, thể thao... tất cả đều hoàn hảo.
Nhưng dĩ nhiên, tại ngôi trường quốc tế nổi tiếng này, sự phân biệt giai cấp vẫn là một điều thiết yếu. Bản thân tôi không để tâm. Càng bị khinh bỉ, tôi càng lấy đó làm nghị lực để phấn đấu cho tương lai sau này. Phải rồi! Tiền...mới là tất cả!
Chỉ cần tốt nghiệp ở ngôi trường này, cánh cổng đại học sẽ rộng mở.Và ước mơ học viện Quân y sẽ chẳng còn xa vời nữa!
Có những lúc, tôi không nghĩ như vậy.
Tuổi thơ, quãng thời gian khá yên ả. Tôi nghĩ cuộc đời là màu hồng.
Cấp hai, trải qua những ganh đua phức tạp chốn học đường, tôi đã hiểu rằng, địa vị, tiền bạc mới là yếu tố tạo nên con người.
Gia đình tôi không giàu, nói thẳng ra nghèo khó. Từ nhỏ sinh ra không cha, cuộc sống như vậy đã quen rồi.
Cha – tiếng gọi đó quá xa vời với một đứa như tôi. Giễu đời, cha để làm gì chứ? Cả đời vắng bóng người ấy, tôi vẫn sống, vẫn thở, vẫn hoạt động bình thường. Tôi không cần.
Mẹ đối với tôi là duy nhất, người mẹ đã nuôi tôi năm trời. Từ Nam ra Bắc, bất cứ công việc nào mẹ cũng đã từng thử qua. Hàng ngày lăn lộn trên đất Hà thành để nuôi tôi khôn lớn.
Nhìn dáng vai gầy của mẹ, tôi không khỏi xót thương, ý chí phấn đấu càng cao. Phải! Tôi sẽ thành đạt, tiền, tôi sẽ cho mẹ một cuộc sống xa hoa ngẩng cao đầu!
Mẹ đã từng kể với tôi, lúc đi xin việc tại mảnh đất miền Nam nơi đất khách quê người, thuở tôi còn bé...
Có ông khách nước ngoài phỏng vấn, nhìn sâu đôi mắt mẹ tôi, chỉ vào biển xa xa, ý bảo mẹ tôi đọc chữ.
Và dĩ nhiên, đôi mắt bị hỏng ấy sao có thể đọc được những con chữ xa xăm kia. Bạn biết chứ, ông ta đã chỉ thẳng vào mặt mẹ, bảo với giọng tây tàu ngang ngược:
- Đã mù còn đòi xin việc. Mù thì ở nhà đi.
Tôi đã khóc, đã xót thương cho cuộc đời đầy giông tố của mẹ. Mẹ đã gắng gượng, nghĩ đến tôi, để trở thành nghị lực chống lại mọi tiếng xấu của người đời.
Vào một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ ném tiền vào mặt những con người chỉ biết đến vẻ bề ngoài, khinh khi người khác ấy. Phải! Nguyễn Nhật Ánh tôi sẽ khiến cho họ mở to mắt mà nhìn tôi bằng đôi mắt thán phục. Phải cúi mặt trước tôi mà cung kính. Nhất định!
Kết thúc hồi tưởng, giọt nước mắt lăn dài trên má. Tôi đã tự nhủ sẽ không bao giờ khuất phục số phận. Tôi sẽ thành công!
Bởi vậy, giờ đây, khi đã là một nữ sinh lớp , nhưng cả ngày của tôi chỉ tiền – học. Tôi dành hết thời gian vào học. Buổi tối đi làm thêm tại một quán cà phê nhỏ. Ít nhất cũng đủ tiền gửi về quê cho mẹ, bươn chải cuộc sống đất Hà thành.
...
...
Ào! Tôi cảm thấy lạnh thấu xương, chậu nước lạnh đổ lên người tôi. Lạnh lẽo... Những tiếng cười đùa vang lên không ngớt xung quanh. Lại là lũ ghen ăn tức ở, phân biệt giai cấp. Nữ sinh chảnh chọe, nam sinh ăn chơi đua đòi. Hừ! Tôi khinh.
Tiếp tục bước đi, bộ quần áo đã ướt nhẹp dính sát vào cơ thể khiến tôi khó chịu. Một giọng nữ lanh lảnh vang lên:
- Hình như bộ dạng này hợp với cậu hơn thì phải!
Dĩ nhiên, tôi biết chủ nhân giọng nói này, còn ai khác ngoài tiểu thư xinh đẹp kiêu kì Thảo Vân nữa chứ?
Tôi biết một đứa vào trường nhờ học bổng lại giành mất vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng như tôi bị hoa khôi ganh ghét là chuyện bình thường. Hồi cấp , tôi đã luôn ý thức được điều đó.
Tôi vẫn im lặng bước đi, không quan tâm đến lời nói của Thảo Vân. Cô ả tức giận lắm, kéo áo tôi lại. Chưa kịp định hình, đã tặng nguyên cho tôi một bạt tai.
Ngã xuống nền đất lạnh lẽo, tôi căm hận, nhưng môi vẫn cười, giễu cợt. Vân tức giận tột độ, hình như ả định cho tôi thêm một bạt tai nữa thì phải.
Chờ mãi, nhưng vẫn không thấy đau. Ngước mắt lên, đã thấy cô bạn thân Trần Ái My của tôi đứng đó, nắm chặt tay nhỏ Vân, khiêu khích:
- Đừng đụng vào Nhật Ánh!
Dĩ nhiên, lời của nhỏ My luôn có hiệu lực, Vân tức tối bỏ đi, không quên để lại cho tôi ánh lườm căm hận.
Nực cười thật. Đấy là quyền lực của những kẻ có tiền. Cô bạn thân của tôi – Trần Ái My, là tiểu thư của một gia đình danh giá. Xinh đẹp, nhưng cực kỳ gớm ghê. Nhưng không hiểu sao, nhỏ luôn đối xử rất tốt với tôi, từ hồi cấp cơ.
Tôi không để tâm nhỏ có thật lòng hay không, tôi sẽ không đặt vào nhỏ bất cứ niềm tin, hi vọng nào.
Vì tôi biết, cuộc đời thực không như mơ. Sẽ chẳng có ai đối xử tốt với tôi vô điều kiện. Tôi với Ái My, vẫn là bạn thân như bình thường.
Ái My dìu tôi. Đợi tôi thay đồ xong, nhỏ sốt sắng hỏi han tôi này nọ. Đáp lại từ tôi chỉ là nụ cười như không cười, những lời nói bâng quơ. Nhỏ luôn vậy, luôn lo lắng tôi dẫu tôi chẳng biết phải chăng có thật lòng, nhưng tôi cảm thấy nếu thiếu nhỏ, tôi cảm thấy không dễ chịu chút nào.
Trần Ái My, tôi vẫn chưa thể hiểu được hoàn toàn con người nhỏ, và có lẽ tôi sẽ mãi đối xử với nhỏ vậy thôi, gượng gạo. Bởi trong tiềm thức, tôi đã luôn nghĩ những cậu ấm cô chiêu luôn kiêu ngạo, khinh bỉ những người nghèo nàn như tôi. Huống chi, sao tôi có thể dễ dàng tin nhỏ dù sau năm làm bạn?
Tôi ích kỷ, không sao cả. Đó mới là tôi – Nguyễn Nhật Ánh!