_Quỳnh Chi_
Chap 15. Người Yêu???
~ Ju ~
Tôi lắc đầu. Cười giễu, tôi lại đang suy nghĩ vu vơ cái quái gì thế này? Sao tôi lại liên tục nghĩ đến người cha vô trách nhiệm đó chứ? Tôi hận ông ta lắm cơ mà. Đúng là con người ta, đôi lúc cũng thật gàn dở, ngu ngốc!
Bước tiếp trên dãy hành lang. Tôi bước nhanh đến chỗ vị giáo sư đáng kính, lễ phép:
- Em chào thầy ạ!
- Nhật Ánh, em đi đâu vậy?
- Dạ, em muốn về lớp chuẩn bị cho buổi học phụ đạo chiều.
- À quên, tôi chưa giới thiệu với em. Đây là con gái tôi, Hạ Nhiên, là học sinh mới, có gì em giúp đỡ con bé nhé!
Tôi quay qua nhìn cô con gái đang được cha mình cõng trên lưng, trong lòng giấy lên chút ganh tị. Quả thật, cô bạn này rất may mắn, khi có một người cha như giáo sư. Tôi cười nhạt cho có lệ, chào hỏi:
- Chào bạn, tôi là Nguyễn Nhật Ánh!
Nhưng cô bạn có vẻ phớt lờ, rất kiêu ngạo nhìn đi hướng khác, để bàn tay tôi hẫng trong không trung. Tôi thấy giáo sư có vẻ không vui, nhăn mặt, xong lại nhìn tôi cười xòa:
- Tôi xin lỗi, con bé được chiều quen rồi nên hơi mất lịch sự, em thông cảm.
Không thông cảm thì tôi làm gì được cô bạn này cơ chứ? Đúng là, giáo sư vẫn là giáo sư, cử chỉ giọng nói vô cùng lịch sự, nhưng tôi chẳng hiểu, tại sao cô con gái của thầy lại có tính cách khinh người khác hoàn toàn giáo sư như vậy.
Tôi cũng chào thầy rồi bước đi. Tôi từ xa đâu biết, ánh mắt cô bạn ấy, nhìn tôi không chút thiện cảm.
...
...
Nhiên từ bé đến giờ được nuông chiều, tuy giáo sư có nghiêm khắc, nhưng vẫn thương con gái hết mực, đâm ra cái tính tự kiêu ấy ăn sâu vào trong máu.
Nhiên vào ngôi trường mới. Là một trường quốc tế có quy mô và danh tiếng rất lớn, quả thật là một cơ hội lớn cho Nhiên xây dựng sự nghiệp cấp 3 sau này. Vả lại, cha của Nhiên là giáo sư Toán học nổi tiếng, lại là giáo viên của ngôi trường quốc tế này, Nhiên còn sợ gì mà không học ở đây cơ chứ. Mấy ngôi trường bên Mĩ rất tốt, nhưng Nhiên về đây, chỉ muốn gặp Vũ Phong - thanh mai trúc mã từ nhỏ của cô.
Hôm nay, cô đi đăng kí nhập học cùng với anh. Thế mà nửa chừng anh bỏ đi đâu mất, hại cô phải đi tìm rất lâu. Lại gặp mặt cả Vũ Hải nữa. Chàng trai này khác xưa rất nhiều, đẹp trai hệt anh Phong, rất trầm, nhưng lại tỏ ra khí chất khiến người khác ngưỡng mộ.
Cô nghe nói là học rất giỏi và rất thông mình. Đột nhiên, cô có hứng với Hải à nha! Một chàng trai gần như hoàn mĩ, khéo khi còn hơn cả Phong, nên dĩ nhiên cô phải vui đùa tí chút.
Nghĩ vậy, nên cô cười thầm, cô thừa sức có thể cưa đổ cậu ta. Cứ nghĩ xem, hồi bé cậu ta thích cô biết chừng nào. Nhiên cười tự mãn.
Cô đang trên lưng ba thì tự dưng nghe thấy tiếng con nhỏ nào đó. Trời ơi, trông quê mùa không chịu được. Đi học lại chẳng mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt một góc cũng chẳng xinh đẹp bằng cô. Thế mà ba còn vì nhỏ này mà lườm cô nữa chứ. Thật tức chết!
Nhưng thôi kệ, đừng để nó làm ảnh hưởng đến không khí buổi đầu vào trường mới, nên cô cũng không để tâm, ai ngờ, nó lại là chướng ngại vật lớn nhất trong cuộc đời của cô.
Mà quên chưa nói, Nhiên học lớp chuyên Hóa 10A4. Cô học rất giỏi Toán. Hồi ở Mĩ, học trường quốc tế liên thông, năm nào mà cô không được giải Toán cơ chứ? Nên cô được nhà trường đặc cách cho học đội tuyển Toán.
Cha cô là người rất nghiêm nghị, nên cô không thích cho lắm. Nhưng cảm giác được đứng sau bóng cha, thật tuyệt! Cô yêu cha, người cha cả đời cô nương tựa.
...
...
~ Ju ~
Hiếm khi chuyên Toán được một bài hóc búa, quả thật khiến tôi đổ mồ hôi, nhưng rất kích thích. Học Toán là phải như vậy, vắt tư duy hết sức.
Là tiết học phụ đạo buổi chiều, thầy Trung ra một đề Toán rất ngắn, nhưng suy nghĩ hơn 20 phút, nháp nháp tính tính vẫn chưa ra.
Xem chừng cũng chẳng ai giải được. Nhìn xung quanh là biết, đến cả Rio và cái cậu học sinh mới còn chưa xong. Nhưng nếu làm được bài này, cơ hội ghi điểm 10 vào sổ là rất cao.
Thầy Trung chấm điểm rất nghiêm ngặt, từ trước đến giờ, xuất sắc nhất vẫn chỉ 9,5. Mà bây giờ thầy treo điểm 10, không ham mới lạ. Không được thì thôi, chứ tôi không thể để người khác giành.
Tên Thiên bên cạnh đã đặt bút, khiến tôi không khỏi bất an. Chẳng lẽ một nữ sinh 16 tuổi lại kém cạnh một nam sinh 15 tuổi? Thế thì nữ sinh đó cho là bị ngu đi. Còn tôi, Nguyễn Nhật Ánh - thủ khoa trường trung học phổ thông quốc tế lại kém một du học sinh Đức sao??? Đừng có mơ!
Nhưng dĩ nhiên, do tâm lý nhất định phải chiến thắng Rio, nên đầu óc chẳng suy nghĩ được cái gì. HÌnh như dạo này, khả năng tập trung của tôi giảm sút mạnh. Thế là tên Rio, và học sinh nam mới, nghiễm nhiên nhận điểm 10 cho hai cách giải khác nhau.
Tôi đắng lòng, tự rủa mình ngu, rồi ghi ghi chép chép thật kĩ cách giải mới. Về nhà phải ngiên cứu thật kì.
Hôm nay khá tâm trạng, vừa vào lớp, hai lần bị học sinh mới vượt mặt.
Kết thúc buổi học phụ đạo, tôi thẫn thờ cho sách và cặp. Chưa khi nào tự ti như hôm nay. Tự hỏi: Mình lười lắm sao???
Nhưng hỏi là việc của hỏi, đọc truyện là việc của đọc truyện. Với một đứa nghiện Holmes, và phim ảnh như tôi thì quả thật, không thể vụt mất cơ hội này.
Có lẽ không ai tin, nhưng là sự thật. Tôi là một đứa nghiện phim ảnh. Dù điều kiện kinh tế không cho phép, nhưng chưa bộ phim chiếu rạp nào chưa xem qua. Không trước thì sau, không sớm thì muộn, tôi đều xem hết.
Bạn hỏi, tiền đâu mua vé? Vâng, xin trả lời, nếu là trước kia, nhỏ My luôn bao tôi. Tôi biết nó chẳng hứng thú gì phim phò, nhưng là chiều theo ý tôi. Cũng ngại, nhưng vẫn nhận. Bây giờ, là tiền đi làm thêm.
Ngày mai là chủ nhật, chính thức công chiếu Spotlight, tiếc thật, tôi chẳng kịp mua vé. Hôm nay là một ngày tệ nhất trong cuộc đời học sinh của tôi. Đúng là, bản thân tôi đi quá giới hạn rồi, phải trở về là Nguyễn Nhật Ánh của trước kia.
Ngồi buồn, lại nghĩ đến số tiền 1 tỉ kia. Tôi tự hỏi có nên trả lại? Ánh Ju tôi từ trước đến giờ thích nhất là tiền, không phải sao? Nhưng giờ, là tôi đang sống co riêng bản thân mình. Mẹ cũng đã mất, tôi nên trở thành một người tốt như nguyện vọng của mẹ.
Tôi đã quyết định trả lại số tiền lớn đó, đánh đổi sự nghèo khổ của tôi sau này. Tiếc lắm, không chỉ tiếc 1 tỉ mà còn tiếc cả phim nữa. Spotlight được công chiếu lần đầu ở Việt Nam, không xem được khiến tôi vô cùng thất vọng.
Ôm cuốn Holmes trên con đường về nhà. Dạo này tôi cũng nghỉ hẳn làm thêm, dẫu sao học bổng cũng đủ cho tôi trang trải quãng đường học tập năm cấp ba. Chỉ là trước kia, tiền thuốc thang cho mẹ mới khiến tôi bận tâm thôi. Còn giờ, cho tôi ăn cơm chan nước mắm con được nữa là.
Tôi về hơi muộn. Học phụ đạo 5 tiết, lại ghé qua rạp xem lịch chiếu lại, nên tầm giờ cũng tối rồi, đi thế này trên đường vắng hình như hơi sợ thì phải. Nhưng với Nguyễn Nhật Ánh, từ "sợ" không có trong từ điển tiếng việt.
Đùa đấy, đời này có ai không biết sợ? À quên, tôi còn phải đi lấy xe đạp nhà bác Hai nữa, nhưng tối thế này, chắc để ngày mai.
Chẳng hiểu cái tính cẩn thận biến đi đâu hết, đi đứng thế nào lại đâm sầm vào thứ gì đó.Kể vẫn còn may, chứ mà đâm vào xe cô, hỏng cái đầu, mai sau ăn cháo!
Nhưng không sao là việc của không sao, nhưng nổi giận vẫn là việc của nổi giận. Tôi ngước mắt lên nhìn "vật thể lạ". Trong nhá nhem tối, tôi nhìn thấy khuôn mặt của hắn. Là Vũ Phong, tên này đứng trong bóng tối mà vẫn có thể nổi bật.
Minh chứng là hắn đứng im như tượng một chỗ, mà con gái đi qua y như rằng phải dừng lại, che miệng ngượng ngùng. Đúng là công tử vẫn là công tử, kiêu ngạo khinh khi. Cứ nhìn xem, cái ánh mắt hắn nhìn tôi vẫn không thay đổi.
Còn tôi, nhìn hắn, y như rằng cái đầu thông minh lại nghĩ đến một bộ phim, hắn phù hợp đóng vai: lợn luộc! Mắt hắn eo ôi, nhìn kinh dị. Tôi có làm gì hắn đâu mà hắn nhìn ghê thế nhỉ? Chỉ là tôi đang ngã trên người hắn thôi mà. Thôi, nói đúng hơn là hắn đỡ tôi trước khi ngã. Nhưng nên cảm ơn hay tát cho hắn một phát đây, khi tay hắn... đang vòng qua eo tôi???
...
...
- Phong thiếu gia, cô gái này là gì của cậu? Không phải bạn gái của cậu là cô Như Ngọc sao?
- Hay cậu và hotgirl Như Ngọc đã chia tay?
...
- Cô ấy là người yêu tôi!!!
Một câu nói của người ấy nói ra, khiến Ju chết lặng...