_Quỳnh Chi_
Chap 19. Hóa Học Và Vũ Hải
Nhìn gương mặt bình thản của Ju, Vũ Phong không khỏi thán phục. Lật mặt nhanh hơn lật sách. Rõ ràng là đang rất tức giận, vậy mà tỏ ra như không có chuyện gì, trên thế giới này, chỉ có một không hai Nguyễn Nhật Ánh.
Phong cười cười, đùa cợt vừa nói vừa đút tay vào túi quần tây, ra vẻ không quan trọng:
- Là tôi đi ngắm cảnh.
Ju tưng tức nhìn cậu ta, ngứa mắt bồi thêm câu:
- Vậy tôi đi ra chỗ khác cho khỏi làm vướng tầm nhìn ngắm cảnh của Phong thiếu gia.
Đang định rời khỏi, nghe Phong vội nói:
- Cậu vẫn còn giận tôi vụ đó?
-...
- Thực ra, tôi không cố ý, chỉ là...
- Chỉ là cậu cố tình, cố tình muốn bêu xấu tôi trên các mặt báo, cố tình để bạn bè khinh thị, thầy cô không ưa? Rốt cuộc, tôi đã nợ cậu thứ gì, sao cậu cứ làm rối loạn cuộc sống của tôi vậy? Hay cậu vẫn còn thù hằn tôi vụ 1 tỉ đó, tôi có thể trả lại cậu. Ngày mai, gặp ở sau trường.
Ju tức mình chạy đi. Ju rất rất không thích Vũ Phong, cậu ta nên biết điều mà lượng sức tránh đi. Trước đây Ju còn khép nép vì vốn nể nang gia thế, nhưng bây giờ, mẹ mất rồi, vốn dĩ, cuộc đời Ju, có thể tự quyết định cho bản thân mình, không cần nghĩ đến người khác.
Về đến căn nhà thì trời cũng đã tối sầm. Không một ánh đèn, âm u đến đáng sợ, cho con người ta cảm giác cô đơn. Nhiều khi Ju nghĩ, đây chẳng phải là nhà!
Người ta đã từng nói: Nơi đâu có ba mẹ, nơi đâu có người đợi bạn về, nơi có ánh đèn điện ấm áp, có không khí sum họp của gia đình, nơi đó mới chính là nhà.
Còn Ju, còn đâu cái cảm giác được gọi là "về nhà" nữa?
Vốn dĩ trước đây, Ju không nghĩ nhiều, chỉ cần một căn phòng cũ kĩ có mái lợp tôn không phải là nhà ở được rồi sao? Nhưng sao bây giờ nghĩ, vấn thấy đắng quá!
Bước vào căn nhà đen tối không ánh điện kia, Ju mệt mỏi ngả mình lên giường. Cuộc sống, Ju biết, đương nhiên biết, đôi khi cũng có lúc thăng bổng xuống trầm, nhưng sao cuộc sống của Ju, vẫn cứ mãi nhuộm một màu tăm tối?
Cứ ngỡ là sẽ làm lại từ đầu, song, vẫn cứ tiếp tục, thật mệt mỏi.
Đôi khi Ju thật muốn vất quách cái nhẫn nhục chịu đựng, hay cái mạnh mẽ giả tạo kia đi, để sống thật với chính mình, để không cần mỗi ngày mặt cứ phải lạnh như tiền, mắt lúc này cũng phải không một gợn sóng.
Thiếu nữ mà, tuổi mười sáu đầy mơ mộng, ai không thích yêu đương vui vẻ là nói dối. Nhưng Ju phải nghĩ đến mình mà đặt lợi ích trước tiên. Liệu có cơm cho Ju ăn, có áo cho Ju mặc, có nhà cho Ju ở nếu sống như thế? Dĩ nhiên là không! Nên trong đầu hình thành tư tưởng ấy, không muốn, à không, là không dám trút bỏ lớp áo khoác lạnh lùng, nặng nề mà Ju đang mang.
...
...
Một ngày mới lại bắt đầu, lại đến trường và lại đối mặt.
Đội tuyển bồi dưỡng Hóa cũng bắt đầu khởi chiến. Và hôm nay là buổi học đầu tiên. Cũng không bất ngờ gì lắm khi Vũ Hải là thành viên thứ hai của đội tuyển. Cậu ta, điểm hóa cao như vậy mà.
Cô Ngân dạy Hóa rất hiểu. Cô ân cần từng chút một, lại có khiếu hài hước, nên cũng giảm nhẹ không khí căng thẳng do hai tuyển thủ gây ra.
Cuối buổi học, cô nói hai người cố gắng cùng nhau tự học, bởi một tuần mới chỉ học 3 buổi đội tuyển. Ju nghe chừng không hài lòng, nếu có thể, xin cô cho phép tự học một mình, nhưng ngay sau đó, đã thay đổi chính kiến bởi một câu đả kích của ai đó: "Là sợ học cùng tôi không theo kịp?"
Đời nào là thế? Ngay sau giây phút Ju đồng ý, ai đó lại châm biếm, giễu cợt: "Không có chính kiến không thể thành công" rồi bỏ đi, để lại Ju một bộ mặt đen kịt ở đằng sau. Thật không khỏi tức giận. Nhưng vẫn mặt lạnh ra về.
Mấy ngày sau đó, ở trong lớp 10A1, hai bạn đội tuyển Hóa luôn chăm chỉ mà chụm đầu vào nhau tranh luận. Nói thế cũng đúng, mang tiếng hợp tác làm bài mà mỗi người một phương pháp giải, không ai thua ai, rốt cuộc, là cả hai cùng đúng.
Mấy khi lớp được rộn tiếng tranh luận là khi đội tuyển Hóa kia gặp phải bài khó rồi bất đồng quan điểm. Người muốn đi hướng nọ, người muốn đi hướng kia, thật là không thể dung hòa. Rốt cuộc, sau một bài giảng giải của cô Ngân, ai cũng nhận ra, cả hai đều sai!
Thực ra, Vũ Hải không hề áp đặt quan điểm của mình lên người khác, cậu vốn rất trầm lặng, không mấy khi mở lời. Nhưng thực sự có niềm đam mê hóa học, tranh luận với người khác về một quan điểm đúng là chuyện đương nhiên.
Còn Ju, vốn dĩ vẫn ức thù cũ, nên hợp tác không mấy suôn sẻ. Song, đôi bạn hiểu được tình hình là năm nay sắp phải thi Hóa cấp tỉnh, nên chuyên tâm học hành, mỗi người nhẫn nhịn một chút, tình hình cũng được cải thiện.
Cô Ngân nói môi trường ngột ngạt trong trường không tốt cho tâm trạng hai tuyển thủ ứng chiến, nên thường hẹn sáng chủ nhật ra hồ Ngọc Khánh ngắm cảnh học tập.
Quả nhiên rất hiệu quả, không khí nơi đây cũng rất mát mẻ, mùa xuân muôn hoa đua nở, cây cối xanh mát đầy lộc non, phong cảnh thật đẹp.
Hôm nay vẫn như mọi ngày, song, cô Ngân đột nhiên nhận điện thoại có việc bận, cho hai học sinh tự học.
Ju rất thích, đi tới đi lui, ngắm nghía thế nào, một người chạy qua chẳng may huých nhẹ vào tay, ngã xuống nước, trông rất chi là thê thảm. Cũng thật may là ở chỗ ven bờ rất nông, nên cũng không có vấn đề nhiều. Chỉ là, khi lên bờ, quần áo dính sát vào người, rất chi là...
Quả thật số nhọ đi đâu cũng gặp họa. Vũ Hải thấy thế chỉ cười mỉm, hại Ju mắt rực lửa, song, cũng chẳng nói gì.
Còn sao nữa, hậu đậu thì tự nhận hậu quả, trách ai được. Bây giờ phải nghĩ cách mà về nhà.
Quần áo kiểu này đi đường, khác nào đang mời gọi. Ju thân hình tuy mới mười sáu, những do phát triển sớm nên như thiếu nữ hai mươi rồi, quả thật thanh xuân lộ ra hết.
Ju đang bối rối, ai đó cởi áo khoác ngoài ra, che chắn. Cái giây phút khuôn mặt ấy áp sát cổ khoác áo lên người Ju, trong tâm Ju có chút gì đó, là ngỡ ngàng, hay xao động, Ju cũng không biết. Chỉ biết định thần lại, người ta đã chẳng thấy bóng hình.
Ju thu gọn sách vở ra về. Bàn chân bước trên đường phố có chút lạnh. Tuy trời nắng nhẹ, song, vẫn chẳng thể nào sưởi ấm cơ thể đang bị chiếc áo kia bao phủ.
Muốn về nhà cho nhanh, nên đi đường tắt, có chút vắng người. Song, Ju không biết, đôi bàn chân trần ướt át cùng khuôn mặt vì nước mà trở nên kiều diễm kia khiến khựng lại biết bao ánh nhìn của nam sinh.
Đang đi chậm bỗng nhiên thân thể như bị nhấc bổng lên, ngồi trên lưng ai đó. Chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy giọng trầm ấm của ai đó vang lên:
- Muốn đi về cùng bộ đồ đó, thì cứ việc xuống!