_Quỳnh Chi_
Chap 22. Hoa Tàn
Những ngày sau, tại trường THPT Quốc Tế Việt Đức, dòng người đông đúc ngược xuôi, không khí cũng trở nên náo loạn vào những ngày cuối năm học, cũng là thời khắc hè sắp sang. Học sinh thường chơi đùa không kiêng nể.
Có thể gọi là một lễ hội.
Thi thố đã xong hết, kì thi học kì cũng đã dần qua đi, để lại bao kỉ niệm lớp mười thân thương đối với những cô cậu sinh viên mới bước vào trường.
Càng rảnh rang thì càng tẻ nhạt, không học tập, không cố gắng, không cạnh tranh, dường như đến trường chỉ là một luật lệ, chỉ cần tuân theo, không cần đúng nghĩa.
Cũng phải, thời khắc này, làm gì có ai chịu ngồi một chỗ mà học tập miệt mài cơ chứ. Trường toàn sinh viên giàu có. Nữ thì tập trung bàn chuyện phiếm, trang điểm phấn son, nam sinh Ipad, lướt web, hay game gủng gì đó, nói chung, tất cả mọi thứ với Ju đều rất nhàm chán.
Nhìn vào lớp 10A1, người ta không khỏi lắc đầu ngao ngán với hai sinh viên chăm chỉ làm bài tập dẫu năm học đã qua kia.
Vũ Hải miệt mài với những bài tập nâng cao Toán Hóa khó khăn, Ju cũng vậy, chỉ là đôi lúc cũng hòa mình cùng cuốn truyện trinh thám Sherlock Holmes. Cũng đã sắp đọc xong trọn bộ, song, những trang cuối vẫn không hề vội vã, vẫn hòa mình, vẫn nghiền ngẫm suy tính, chỉ có thể là Ju.
Thực ra, qua năm học này, để lại cho Ju vô số những bài học giá trị trong cuộc sống. Vốn dĩ là nên như vậy, không nên quá lười biếng chủ quan mà học hành sa sút. Có vẻ như, thất bại vừa rồi là một bài học lớn cho Ju sau này.
Những ngày cuối xuân, rảnh rang quá mức, đôi khi Ju cũng hay đi dạo mà suy nghĩ lung tung, cảm thấy tâm hồn như được thoải mái ra chút ít. Ju cảm thấy vui, ít nhất, mình vẫn có thể trò chuyện với gió trăng, không phải vẫn còn là tốt hay sao?
Nghĩ về những chuyện trong quá khứ, cảm thấy cuộc đời man mác buồn. Cuộc đời quả thật mỗi lúc một thêm xám xịt. Cứ mỗi năm, mỗi năm qua, đợi mỗi mùa đông qua xuân về, chỉ vậy thôi. Đã đợi được hơn mười sáu năm mùa xuân ấy, đợi đến xuân nào mới có thể an nhàn sống hạnh phúc hay đây?
Quá khứ năm xưa, hình như quá khứ của Ju chứa khá nhiều hình ảnh của những con người ấy từng xuất hiện trong kí ức.
Trần Ái My...
Hoàng Nhật Thiên...
Mẹ của Ju...
Mỗi người họ đều chêm vào trong kí ức ấy, những kỉ niệm, có vui có buồn, có màu có sắc, có lẽ, dẫu đã qua, song, vẫn có thể lưu lại trong bộ nhớ của con người.
Đôi lúc Ju muốn biết...
Trần Ái My sống nơi đất Mỹ, có tốt không?
Hoàng Nhật Thiên du học ở Đức, sống sao rồi?
Và mẹ Ju chân trời xa, có vui vẻ hạnh phúc hơn thế gian khắc nghiệt này không?
Câu trả lời cứ tự hiện ra trong đại não của bộ óc thiên tài: Mày hỏi gì chứ? Họ đương nhiên là sống tốt, chắc chắn sẽ hơn cái cuộc sống tẻ nhạt của mày bây giờ.
Đôi khi, trong trái tim vốn đã vô tình kia, lại hiện lên những cảm xúc cùng nỗi nhớ không tên, chẳng hiểu tại sao lại xuất hiện. Chỉ biết, có một nỗi buồn vu vơ vô hình luôn ẩn chứa trong trái tim lạnh giá.
Là nhớ sao? Là cái cảm giác gọi tên là nhớ? Chỉ man mác thôi, song vẫn cho Ju cái tâm trạng quá mức cô đơn u sầu.
Hỏi thế gian có gì là hạnh phúc?
...
...
Ngôi nhà Trần Phú lại hiện ra trong ráng chiều nhẹ nhàng của tiết trời cuối xuân. Như một thước phim quay chậm, khoảng thời gian sống cùng mẹ dưới mái nhà này lại lần lượt chiếu lại. Từng chút, từng chút, cho ta cảm giác rất chân thực.
Lại nhìn mấy bông hoa hướng dương ngoài ban công sớm ráng ánh chiều, những bông hoa đó, đã tàn phai dần, và đến hôm nay, tàn hẳn.
Hoa tàn...!
Hoa đã tàn, là sự kết thúc của một vật gì đó trong muôn vạn vạn vật trên thế gian.
Hỏi ai biết, hoa đã tàn?
Có ý nghĩa gì đây, khi ánh dương đã tàn rồi?
...
...
Ngày qua ngày, cái cuộc sống đơn phương độc mã mà theo giới trẻ gọi là "alone" ấy, vẫn cứ tiếp diễn, chầm chậm lướt qua dần theo tháng năm.
Những lúc này rảnh rỗi, Ju thường hay đọc báo vu vơ giết thời gian, cho qua đi những ngày mệt mỏi của tháng ngày học tập miệt mài đã qua. Đọc báo, vốn chẳng quan tâm trên mấy thứ vô bổ đó viết gì.
Quan trọng là, biết tin siêu mẫu này cặp kè với đại gia nọ, hay thần tượng này được fan hâm mộ như thế nào, có giúp cho Ju có sẵn cơm miễn phí mà ăn không? Nghĩ đến đó, chẳng thèm đọc.
Song, một dòng chữ to đùng của báo chính trị đập vào mắt, khiến Ju không thể không quan tâm.
" Trần Hùng Quang - chủ tịch tập đoàn Trần Thị bị bắt do phát hiện trốn thuế."
Vốn dĩ cho là không quan tâm, song, trong lòng thật vẫn rất rất lo âu.
Trần Hùng Quang, vị chủ tịch này là ba ruột của Trần Ái My.
Ju cứ tự dặn bản thân nên mặc kệ, và quên đi, vì vốn dĩ, Trần Ái My, đã sớm chấm dứt quan hệ với Ju rồi.
Hình như Ju đang mắc một căn bệnh nghiêm trọng của giới trẻ hiện nay, là bệnh thờ ơ, vô cảm.
Có phải vậy không, khi trong thâm tâm thực sự có gì đó nghẹn lại, là suy tư, phiền muộn.
Trước nay, ngoài mẹ ra, đã ai từng cho Ju cái cảm giác như thế này? Lo lắng, không biết là lo lắng về chuyện gì, là lo lắng người ấy có đau lòng, có khóc hay không ư?
Sao Ju phải quan tâm đến chuyện đó chứ?
Ju cứ ép bản thân phải quên đi, song, vẫn không quên được.
Tiệm Internet đèn sáng rực, người ta sẽ thấy một cô bé mười sáu tuổi xinh đẹp, đôi bàn tay búp măng đang chuẩn bị gõ phím vào thanh tìm kiếm trên Google: " Trần Hùng Quang"
Một loạt những tin tức hiện ra khiến Ju nhìn mà nhói lòng, rốt cuộc, là cảm giác gì đây?
Trần phu nhân vì sốc nên lâm bệnh chưa tỉnh lại, con gái duy nhất vừa từ Mỹ về. Trần gia nhà tan của nát. Cổ phiếu xuống dốc không phanh, tập đoàn Trần Thị phá sản...
Còn những gì tiếp theo nữa, Ju không nhìn thấy, cơ bản đã bị đôi mắt mộng nước che đi hết rồi.
Hỏi ai biết thế gian là gì? Có ai là thập toàn thập mĩ sống một cuộc sống hạnh phúc không khuyết điểm. "Sông có khúc, người có lúc."
Vốn dĩ là quy luật của thế gian, không thể trách ai được, có trách, hãy trách kẻ gây chuyện.
Trần Ái My, từ một thiên kim đại tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo, biến thành một cô bé Lọ Lem khốn đốn, nghèo hèn, liệu có thể vượt qua cú sốc này?
Người ta đã từng nói: Là con người làm chủ nhân gian, thế gian không điều khiển nhân loại.
Tập biết chấp nhận, khắc phục, và đứng lên, mới chính là trưởng thành thực sự.
Có lẽ, đối với Trần Ái My lần này, không hẳn là điều xấu, có thể rèn luyện cho cậu ta cung cách vào đời, quy luật của cuộc sống khắc nghiệt, sẽ có thể thay đổi bản thân.
Song, là thay đổi theo chiều hướng nào, mới là quan trọng!