Lại cái tên “sóng thần” đó nữa, làm ơn đi, đừng có ló cái mặt ra trước mặt tôi nữa được không? Sao tôi cảm giác cái tên này như là quỷ ám vậy?
- Không có gì cả đâu, cậu ở đây mà nói chuyện với người đẹp nhé, tôi di…
- Không có đi đâu cả, cô ngồi im đấy cho tôi, tiết mục quan trọng nhất sắp đến rồi.
Quan trọng cái búa nhà hắn, tôi ngồi đến ngứa ngáy chân tay rồi đấy, vậy mà còn không cho người ta ra ngoài hít thở không khí nữa, đồ ác ôn, tôi mà thiếu dưỡng khí chết thì tất cả là tại cậu.
- Alo alo, sau đây là màn có lẽ là đặc biệt nhất trong buổi tối hôm nay, tôi sẽ tỏ tình với người con gái mà tôi đã thầm yêu bao tháng ngày qua, và hôm nay, tôi sẽ lấy hết can đảm để nói với cô ấy!
Đây hả? Quan trọng đây hả? Tưởng cái gì, có mỗi cái này mà cũng phải giữ tôi ở lại sao? Cái này thì liên quan quái gì đến tôi chứ? Đang định đứng dậy mà lặng lẽ rồi đi thì một tiếng nói oanh tạc vang lên.
- Hoàng Minh Châu, đề nghị cô ngồi im tại đấy cho tôi!
Hôm nay đã bao nhiêu lần tôi bị tên này gọi đích danh rồi chứ. Chán nản đảo mắt quanh căn phòng, tôi bắt gặp ánh mắt của Quân nhìn tôi với vẻ lo lắng, nhưng ngay khi mà tôi bắt được ánh mắt đó thì cậu ta ngay tức khắc rời đi, chắc là tôi nhìn nhầm thôi, sao cậu ta lại nhìn tôi chứ.
- E hèm, tất cả mọi người chú ý lên trên này hộ cái!
Đúng là một tên chuyên gia đi cắt đứt suy nghĩ của người khác mà. Cái gì mà tôi cứ đang tập trung là lại có cái giọng đáng ghét đó xen vào chứ.
- Tôi sẽ tắt đèn đi và chùm đèn trên kia - hắn chỉ lên mấy cái đèn to đùng sắc sỡ xoay tới xoay lui được mà mấy nghệ sĩ hay dùng để soi vào người ý – vào người con gái đó, nhưng trong thời gian tôi tìm kiếm người đó trong đám đông này thì xin mọi người hãy nhắt mắt lại nhé, khi nào tôi bảo mở mới được mở đó!
Nhìn cái lũ con gái mắt sáng rỡ như sao mà thấy buồn cười, tôi thì việc gì mà phải nhắm mắt nhỉ? Xem xem cái đèn nó chiếu về đâu và nhìn mặt của lũ con gái trong khoảnh khắc đó chắc hẳn là rất buồn cười thì sẽ thú vị hơn chứ. Nhắm mắt thì nhìn thấy cái gì chứ.
- Tôi mà phát hiện ra ai không nhắm mặt thì đừng trách tôi!
Thôi thì tôi suy nghĩ lại, an toàn vẫn là trên hết. Từ từ nhắm mắt lại trong tiếc nuối, và ngay sau đó là màu đen của bóng tối bao trùm lên mọi vật, chỉ có thể thỉnh thoảng thấy lóe qua một tia sáng của “bóng đèn quyết định”.
- 3… 2… 1! Tất cả mọi người mở mắt ra!
Quái, sao lại sáng đến thế chứ, chói mắt quá, tưởng là vẫn phải tắt đèn chứ, cơ mà hình như mỗi chỗ này sáng thôi thì phải, hay là người hắn muốn tỏ tình chính là cô bạn dễ thương ngồi bên cạnh tôi? Hình như không phải, vì trông mặt cô nàng buồn lắm, vậy thì là ai nhỉ? Ngó ngang ngó dọc một thôi một hồi không ra được chút manh mỗi gì rằng tại sao chỗ này lại sáng tới như vậy thì (lại) có một giọng nói qua cái loa chen vào.
- Hoàng Minh Châu, cô ngu ngốc vừa thôi chứ, ngu hết phần của người khác luôn rồi đấy! Đèn rọi vào cô đấy, đừng có quay ngamg quay dọc nữa đi, quay lên đây này!
Tôi đoán chắc hẳn các cô gái ở đây đang đau lòng vì tại sao mình lại không mang cái tên “Hoàng Minh Châu” đây. Còn tôi thì đang hận đời vì tên là “Hoàng Minh Châu” đấy.
- Này, sao cô đơ ra thế? Thích quá à?
Thích thích cái đầu cậu, là đau khổ quá đấy, nhìn những ánh mắt đang chĩa vào tôi đi, sắc hơn cả dao rồi đấy, tôi thương tích đầy mình rồi đây này. Nghĩ thì nghĩ nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn mà ung dung đứng dậy chuẩn bị ra về. Ngẩng cao đầu nhắm về phía cửa mà tiến đến, thì cái giọng nói đó lại vang lên.
- Này, cô định đi đâu đấy hả?
- Tôi đi về đó.
- Hả?
- Này quý công tử hotboy cà la xí muội cái gì gì đó. Được quý công tử để ý tới tôi rất là vinh hạnh, cơ mà tôi không có hứng thú làm đồ chơi của quý công tử đâu. Vì tôi biết quý công tử mấy ngày là chán thôi, và sau đó thì sẽ lại có một con búp bê mới đúng không? Mà con búp bê này thì không cần loại chủ như thế, để biết thêm chi tiết vui lòng xem bộ phim “ma búp bê” nhé.
Tuôn ra một tràng với ngữ điệu mỉa mai quen thuộc mỗi khi tôi khó chịu, rồi tôi vẫn lại ung dung mà nhắm cái cổng to đùng mà đi đến.
- Này, cô nói thế là sao hả?
- Cậu ngu nó cũng vừa vừa thôi, chừa phần lại cho người khác ngu với chứ! À cũng quên, tôi bổ sung thêm này, con trai thì không nên chơi búp bê đâu!
Chưa khi nào tôi khó chịu với tên này như bây giờ, hiện tại thì tôi đang khó chịu với tên đấy đến cực điểm. Hắn tưởng tôi cũng giống cái lũ con gái mà hắn hay cặp kè sao? Cái loại mà được tỏ tình là khóc lên khóc xuống vì hạnh phúc còn chia tay thì cũng khóc lên khóc xuống vì tiếc sao? Tôi từ trước đến nay đã chẳng bao giờ có cái hứng thú với mấy tên hotboy như vậy rồi, cái loại như vậy thì chỉ để ngắm, chứ không phải để yêu!
Lại cái tên “sóng thần” đó nữa, làm ơn đi, đừng có ló cái mặt ra trước mặt tôi nữa được không? Sao tôi cảm giác cái tên này như là quỷ ám vậy?
- Không có gì cả đâu, cậu ở đây mà nói chuyện với người đẹp nhé, tôi di…
- Không có đi đâu cả, cô ngồi im đấy cho tôi, tiết mục quan trọng nhất sắp đến rồi.
Quan trọng cái búa nhà hắn, tôi ngồi đến ngứa ngáy chân tay rồi đấy, vậy mà còn không cho người ta ra ngoài hít thở không khí nữa, đồ ác ôn, tôi mà thiếu dưỡng khí chết thì tất cả là tại cậu.
- Alo alo, sau đây là màn có lẽ là đặc biệt nhất trong buổi tối hôm nay, tôi sẽ tỏ tình với người con gái mà tôi đã thầm yêu bao tháng ngày qua, và hôm nay, tôi sẽ lấy hết can đảm để nói với cô ấy!
Đây hả? Quan trọng đây hả? Tưởng cái gì, có mỗi cái này mà cũng phải giữ tôi ở lại sao? Cái này thì liên quan quái gì đến tôi chứ? Đang định đứng dậy mà lặng lẽ rồi đi thì một tiếng nói oanh tạc vang lên.
- Hoàng Minh Châu, đề nghị cô ngồi im tại đấy cho tôi!
Hôm nay đã bao nhiêu lần tôi bị tên này gọi đích danh rồi chứ. Chán nản đảo mắt quanh căn phòng, tôi bắt gặp ánh mắt của Quân nhìn tôi với vẻ lo lắng, nhưng ngay khi mà tôi bắt được ánh mắt đó thì cậu ta ngay tức khắc rời đi, chắc là tôi nhìn nhầm thôi, sao cậu ta lại nhìn tôi chứ.
- E hèm, tất cả mọi người chú ý lên trên này hộ cái!
Đúng là một tên chuyên gia đi cắt đứt suy nghĩ của người khác mà. Cái gì mà tôi cứ đang tập trung là lại có cái giọng đáng ghét đó xen vào chứ.
- Tôi sẽ tắt đèn đi và chùm đèn trên kia - hắn chỉ lên mấy cái đèn to đùng sắc sỡ xoay tới xoay lui được mà mấy nghệ sĩ hay dùng để soi vào người ý – vào người con gái đó, nhưng trong thời gian tôi tìm kiếm người đó trong đám đông này thì xin mọi người hãy nhắt mắt lại nhé, khi nào tôi bảo mở mới được mở đó!
Nhìn cái lũ con gái mắt sáng rỡ như sao mà thấy buồn cười, tôi thì việc gì mà phải nhắm mắt nhỉ? Xem xem cái đèn nó chiếu về đâu và nhìn mặt của lũ con gái trong khoảnh khắc đó chắc hẳn là rất buồn cười thì sẽ thú vị hơn chứ. Nhắm mắt thì nhìn thấy cái gì chứ.
- Tôi mà phát hiện ra ai không nhắm mặt thì đừng trách tôi!
Thôi thì tôi suy nghĩ lại, an toàn vẫn là trên hết. Từ từ nhắm mắt lại trong tiếc nuối, và ngay sau đó là màu đen của bóng tối bao trùm lên mọi vật, chỉ có thể thỉnh thoảng thấy lóe qua một tia sáng của “bóng đèn quyết định”.
- … … ! Tất cả mọi người mở mắt ra!
Quái, sao lại sáng đến thế chứ, chói mắt quá, tưởng là vẫn phải tắt đèn chứ, cơ mà hình như mỗi chỗ này sáng thôi thì phải, hay là người hắn muốn tỏ tình chính là cô bạn dễ thương ngồi bên cạnh tôi? Hình như không phải, vì trông mặt cô nàng buồn lắm, vậy thì là ai nhỉ? Ngó ngang ngó dọc một thôi một hồi không ra được chút manh mỗi gì rằng tại sao chỗ này lại sáng tới như vậy thì (lại) có một giọng nói qua cái loa chen vào.
- Hoàng Minh Châu, cô ngu ngốc vừa thôi chứ, ngu hết phần của người khác luôn rồi đấy! Đèn rọi vào cô đấy, đừng có quay ngamg quay dọc nữa đi, quay lên đây này!
Tôi đoán chắc hẳn các cô gái ở đây đang đau lòng vì tại sao mình lại không mang cái tên “Hoàng Minh Châu” đây. Còn tôi thì đang hận đời vì tên là “Hoàng Minh Châu” đấy.
- Này, sao cô đơ ra thế? Thích quá à?
Thích thích cái đầu cậu, là đau khổ quá đấy, nhìn những ánh mắt đang chĩa vào tôi đi, sắc hơn cả dao rồi đấy, tôi thương tích đầy mình rồi đây này. Nghĩ thì nghĩ nhưng tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến hắn mà ung dung đứng dậy chuẩn bị ra về. Ngẩng cao đầu nhắm về phía cửa mà tiến đến, thì cái giọng nói đó lại vang lên.
- Này, cô định đi đâu đấy hả?
- Tôi đi về đó.
- Hả?
- Này quý công tử hotboy cà la xí muội cái gì gì đó. Được quý công tử để ý tới tôi rất là vinh hạnh, cơ mà tôi không có hứng thú làm đồ chơi của quý công tử đâu. Vì tôi biết quý công tử mấy ngày là chán thôi, và sau đó thì sẽ lại có một con búp bê mới đúng không? Mà con búp bê này thì không cần loại chủ như thế, để biết thêm chi tiết vui lòng xem bộ phim “ma búp bê” nhé.
Tuôn ra một tràng với ngữ điệu mỉa mai quen thuộc mỗi khi tôi khó chịu, rồi tôi vẫn lại ung dung mà nhắm cái cổng to đùng mà đi đến.
- Này, cô nói thế là sao hả?
- Cậu ngu nó cũng vừa vừa thôi, chừa phần lại cho người khác ngu với chứ! À cũng quên, tôi bổ sung thêm này, con trai thì không nên chơi búp bê đâu!
Chưa khi nào tôi khó chịu với tên này như bây giờ, hiện tại thì tôi đang khó chịu với tên đấy đến cực điểm. Hắn tưởng tôi cũng giống cái lũ con gái mà hắn hay cặp kè sao? Cái loại mà được tỏ tình là khóc lên khóc xuống vì hạnh phúc còn chia tay thì cũng khóc lên khóc xuống vì tiếc sao? Tôi từ trước đến nay đã chẳng bao giờ có cái hứng thú với mấy tên hotboy như vậy rồi, cái loại như vậy thì chỉ để ngắm, chứ không phải để yêu!