- Này thằng kia, tôi vốn không liên quan đến chuyện tình cảm của hai người nhưng mà lời nói của cậu làm tôi nóng máu rồi đấy. Cái gì mà một con cờ không có giá trị? Tôi nói cho cậu biết, đây là tiểu thư Uyển Linh nhà họ Hà của Hà Thị, tập đoàn lớn thứ ba thứ tư trên Đông Nam Á hiện nay. Còn nhìn cái dáng vẻ của cậu là tôi biết ngay là cái loại nhà giàu mới nổi thích sĩ diện hão rồi. Nếu như cậu có có cái bàn thờ đắt tiền thì con “con cờ không có giá trị” kia phải có đến hàng trăm cái bàn cờ như vậy? Cái loại lúc nào cũng lấy tiền ra mà khoe mẽ thì tôi cũng nói luôn là hầu hết những cô gái đến với cậu cũng chỉ vì mấy tờ polime của cậu thôi. Cái loại như cậu là cái loại khi nào trắng tay thì mới trắng mắt đây mà. Cái loại này thì chính xác là sống không bằng con chó, đến chó còn khinh. Cậu thấy con chó đang đi tiểu tiện ở ngay trước cửa quán không? Nó đi qua thấy cậu, nó khinh bỉ quá nên mới làm như vậy đấy.
Tôi ức chế quá đi mất, may mà tôi kìm chế đấy không chắc tôi nói đến sáng mai vẫn chưa hết quá. Tội nghiệp con chó, đang làm “việc hệ trọng” thì bị tôi quay phắt ra chỉ tay hùng hùng hổ hổ lấy nó làm ví dụ điển hình.
- Mày… mày nói thế là có ý gì?
- Sao? Ngu quá đến nỗi không hiểu tôi nói gì cơ à? Thế để tôi nói lại cho mà nghe nhá, tôi nói cậu là cái loại sĩ diện hão…
- Tao biết mày nói cái đấy rồi.
- Biết rồi sao còn hỏi?
- Tao muốn đánh cho mày một trận lắm rồi đấy!
- Thích thì nhích, mà tôi đây đã nhích là phải đến đích luôn đấy!
Đừng hòng dọa được con này, đai đen Karate đấy, nhớ lại cái hồi dành tiền đi học mà bây giờ mới thấy hồi đấy bỏ ra cũng đáng. Xong thằng này ra vẻ oai hùng mà nhảy vồ đến đúng tư thế con cào cào hay con châu chấu gì đó. Quá sơ hở, cho nên tôi rất nhẹ nhàng mà thụi cho hắn một phát vào bụng làm thằng bé đang bay trên không trung như siêu nhân thì ngay lập tức ngã dập mông cái “bẹp” xuống sàn nhà.
- Á á á, đau quá, bớ người ta, cái bàn tọa của tôi, dập mông rồi. Bớ người ta, sao đau thế này, bị trĩ, bị trĩ rồi. Ố ố ố, bị trĩ mất rồi, hu hu hu… Bị trĩ mất rồi!
Nhìn mà thấy thương cậu ta nằm ôm mông quằn quại kêu la trên sàn nhà, nước mắt chảy giàn dụa nhìn cứ như là vừa bị ăn đòn xong, nhưng đúng là cậu ta vừa ăn đòn xong thật.
- Sao thế? Bị trĩ rồi à? Linh ơi, cậu có muốn nói gì với kẻ bị trĩ đáng thương kia không?
Tôi quay ra nhìn con nhỏ đang làm ra một vẻ mặt rõ là phởn chí mà nói. Con bé tiến đến gần bên cạnh cái tên vẫn đang quằn quại rên la ở dưới sàn nhà kia, còn ác ý mà dùng cái đế giày cao gót 12cm mà đạp đạp thêm vài cái nữa vào… mông thằng đó, rồi giở ra một cái giọng khoái trá.
- Sao? Bị trĩ rồi à? Gia đình tôi quen biết rộng nên cũng biết mấy ông bác sĩ chữa bệnh này giỏi lắm, mỗi tội giá cả có hơi cao chút thôi. Nhưng vì cậu từng là người yêu tôi nên chắc là sẽ được tăng giá lên gấp đôi, gấp ba đấy.
Nhìn xung quanh chũng tôi cũng đã thấy một số người đã và đang lấy tay che miệng lại cười khúc khích vì cái tình huống dở khóc dở cười của tên kia.
- Bọn mày… bọn mày dám làm mất mặt tao. Bọn bay, xông lên hạ chết hai con này cho tao.
Hắn dùng một tay ôm mông một tay chỉ chỏ mà ra lệnh.
- Hừm, đánh con gái là quá hèn hạ rồi!
Phẫn nộ, quả thật là phẫn nộ, cái thằng đàn bà này nữa, nếu có dịp tôi phải cho thằng này đau mông dài dài thì may ra mới hết tức. Ngay sau tiếng kêu gọi thảm thiết của hắn thì tự dưng chẳng biết từ đâu chui ra một lũ to cao, khỏe mạnh vây quanh bọn tôi với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
- Châu à, làm sao bây giờ?
- Từ từ, đâu sẽ có đó.
- Bọn mày chết chắc rồi, há há á, ui da, mông, đau mông, bị trĩ rồi, trĩ rồi!!!
Mặc kệ cái thằng đàn bà đấy, tôi dùng hết đầu óc để tập trung nghĩ cách để đối phó với bọn to lớn trước mặt. Nhìn chúng nó bẻ tay bẻ cẳng ra vẻ nguy hiểm rõ là ngứa mắt, vào đây bà mày cho về thăm hỏi ông bà tổ tiên hết cả lũ.
- Yaaaaa, anh em xông lên.
Tôi chưa kịp định thần lại thì đã bị một thằng đập vào đầu bằng… một tờ báo Công An Nhân Dân? What? Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Xong các thằng khác thấy thế liền đồng loạt xông vào cầm… mấy cái ông hút trên quầy bar mà quật tới tấp vào người chúng tôi. Xong còn có tên nào thông minh nhanh tay nhanh chân chạy ngay sang quán bar mới khai trương bên cạnh mà vặt một chùm bóng bay mang về đây để góp vui chung với đồng bọn.
Cả tôi, con bạn, lẫn cái thằng đau mông đều không thế nhịn được mà trừng mắt nhìn cái đám lộn xộn trước mặt. Đây là cái thể loại tình huống gì vậy? Trò đùa này kết thúc được rồi đấy. Suy nghĩ với hành động thì luôn phải đi kèm với nhau nên ngay gì mà cái ý nghĩ đó xuất hiện, tôi nhanh chóng tẩn cho lũ con đồ nhà xiếc này một trận rồi phủi phủi tay ra vẻ mệt mỏi, nhưng đúng là tôi mệt thật.
- Đây hả? Đồng bọn đáng sợ của cậu bạn trẻ đây hả? Xin hỏi có phải là cậu mang cái lũ này từ nhà hài kịch đến đây không?
Và ngay sau đó là một thằng đang bẹp dí ở dưới đất cố gắng ngóc đầu lên mà nói.
- Chúng tôi là đoàn kịch nghệ đến từ Sân khấu Kịch nghệ Trung Ương!
- Này thằng kia, tôi vốn không liên quan đến chuyện tình cảm của hai người nhưng mà lời nói của cậu làm tôi nóng máu rồi đấy. Cái gì mà một con cờ không có giá trị? Tôi nói cho cậu biết, đây là tiểu thư Uyển Linh nhà họ Hà của Hà Thị, tập đoàn lớn thứ ba thứ tư trên Đông Nam Á hiện nay. Còn nhìn cái dáng vẻ của cậu là tôi biết ngay là cái loại nhà giàu mới nổi thích sĩ diện hão rồi. Nếu như cậu có có cái bàn thờ đắt tiền thì con “con cờ không có giá trị” kia phải có đến hàng trăm cái bàn cờ như vậy? Cái loại lúc nào cũng lấy tiền ra mà khoe mẽ thì tôi cũng nói luôn là hầu hết những cô gái đến với cậu cũng chỉ vì mấy tờ polime của cậu thôi. Cái loại như cậu là cái loại khi nào trắng tay thì mới trắng mắt đây mà. Cái loại này thì chính xác là sống không bằng con chó, đến chó còn khinh. Cậu thấy con chó đang đi tiểu tiện ở ngay trước cửa quán không? Nó đi qua thấy cậu, nó khinh bỉ quá nên mới làm như vậy đấy.
Tôi ức chế quá đi mất, may mà tôi kìm chế đấy không chắc tôi nói đến sáng mai vẫn chưa hết quá. Tội nghiệp con chó, đang làm “việc hệ trọng” thì bị tôi quay phắt ra chỉ tay hùng hùng hổ hổ lấy nó làm ví dụ điển hình.
- Mày… mày nói thế là có ý gì?
- Sao? Ngu quá đến nỗi không hiểu tôi nói gì cơ à? Thế để tôi nói lại cho mà nghe nhá, tôi nói cậu là cái loại sĩ diện hão…
- Tao biết mày nói cái đấy rồi.
- Biết rồi sao còn hỏi?
- Tao muốn đánh cho mày một trận lắm rồi đấy!
- Thích thì nhích, mà tôi đây đã nhích là phải đến đích luôn đấy!
Đừng hòng dọa được con này, đai đen Karate đấy, nhớ lại cái hồi dành tiền đi học mà bây giờ mới thấy hồi đấy bỏ ra cũng đáng. Xong thằng này ra vẻ oai hùng mà nhảy vồ đến đúng tư thế con cào cào hay con châu chấu gì đó. Quá sơ hở, cho nên tôi rất nhẹ nhàng mà thụi cho hắn một phát vào bụng làm thằng bé đang bay trên không trung như siêu nhân thì ngay lập tức ngã dập mông cái “bẹp” xuống sàn nhà.
- Á á á, đau quá, bớ người ta, cái bàn tọa của tôi, dập mông rồi. Bớ người ta, sao đau thế này, bị trĩ, bị trĩ rồi. Ố ố ố, bị trĩ mất rồi, hu hu hu… Bị trĩ mất rồi!
Nhìn mà thấy thương cậu ta nằm ôm mông quằn quại kêu la trên sàn nhà, nước mắt chảy giàn dụa nhìn cứ như là vừa bị ăn đòn xong, nhưng đúng là cậu ta vừa ăn đòn xong thật.
- Sao thế? Bị trĩ rồi à? Linh ơi, cậu có muốn nói gì với kẻ bị trĩ đáng thương kia không?
Tôi quay ra nhìn con nhỏ đang làm ra một vẻ mặt rõ là phởn chí mà nói. Con bé tiến đến gần bên cạnh cái tên vẫn đang quằn quại rên la ở dưới sàn nhà kia, còn ác ý mà dùng cái đế giày cao gót cm mà đạp đạp thêm vài cái nữa vào… mông thằng đó, rồi giở ra một cái giọng khoái trá.
- Sao? Bị trĩ rồi à? Gia đình tôi quen biết rộng nên cũng biết mấy ông bác sĩ chữa bệnh này giỏi lắm, mỗi tội giá cả có hơi cao chút thôi. Nhưng vì cậu từng là người yêu tôi nên chắc là sẽ được tăng giá lên gấp đôi, gấp ba đấy.
Nhìn xung quanh chũng tôi cũng đã thấy một số người đã và đang lấy tay che miệng lại cười khúc khích vì cái tình huống dở khóc dở cười của tên kia.
- Bọn mày… bọn mày dám làm mất mặt tao. Bọn bay, xông lên hạ chết hai con này cho tao.
Hắn dùng một tay ôm mông một tay chỉ chỏ mà ra lệnh.
- Hừm, đánh con gái là quá hèn hạ rồi!
Phẫn nộ, quả thật là phẫn nộ, cái thằng đàn bà này nữa, nếu có dịp tôi phải cho thằng này đau mông dài dài thì may ra mới hết tức. Ngay sau tiếng kêu gọi thảm thiết của hắn thì tự dưng chẳng biết từ đâu chui ra một lũ to cao, khỏe mạnh vây quanh bọn tôi với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
- Châu à, làm sao bây giờ?
- Từ từ, đâu sẽ có đó.
- Bọn mày chết chắc rồi, há há á, ui da, mông, đau mông, bị trĩ rồi, trĩ rồi!!!
Mặc kệ cái thằng đàn bà đấy, tôi dùng hết đầu óc để tập trung nghĩ cách để đối phó với bọn to lớn trước mặt. Nhìn chúng nó bẻ tay bẻ cẳng ra vẻ nguy hiểm rõ là ngứa mắt, vào đây bà mày cho về thăm hỏi ông bà tổ tiên hết cả lũ.
- Yaaaaa, anh em xông lên.
Tôi chưa kịp định thần lại thì đã bị một thằng đập vào đầu bằng… một tờ báo Công An Nhân Dân? What? Chuyện quái gì đang xảy ra thế? Xong các thằng khác thấy thế liền đồng loạt xông vào cầm… mấy cái ông hút trên quầy bar mà quật tới tấp vào người chúng tôi. Xong còn có tên nào thông minh nhanh tay nhanh chân chạy ngay sang quán bar mới khai trương bên cạnh mà vặt một chùm bóng bay mang về đây để góp vui chung với đồng bọn.
Cả tôi, con bạn, lẫn cái thằng đau mông đều không thế nhịn được mà trừng mắt nhìn cái đám lộn xộn trước mặt. Đây là cái thể loại tình huống gì vậy? Trò đùa này kết thúc được rồi đấy. Suy nghĩ với hành động thì luôn phải đi kèm với nhau nên ngay gì mà cái ý nghĩ đó xuất hiện, tôi nhanh chóng tẩn cho lũ con đồ nhà xiếc này một trận rồi phủi phủi tay ra vẻ mệt mỏi, nhưng đúng là tôi mệt thật.
- Đây hả? Đồng bọn đáng sợ của cậu bạn trẻ đây hả? Xin hỏi có phải là cậu mang cái lũ này từ nhà hài kịch đến đây không?
Và ngay sau đó là một thằng đang bẹp dí ở dưới đất cố gắng ngóc đầu lên mà nói.
- Chúng tôi là đoàn kịch nghệ đến từ Sân khấu Kịch nghệ Trung Ương!