- Òa- pọn bạn hắn ồ lên khi bước chân vào nhà nó, tuy bọn hắn cũng toàn ở những căn biệt thự cao vô cùng cấp nhưng mà hơi rén khi vào nhà nó,
Bên ngoài đã đẹp nay còn đẹp hơn, đồ trong nhà đa phần đều là đồ cổ kính, Những vật trang trí gần hết là gỗ loại quý hiếm, những bức tường đều được trạm khảo hoa văn tinh xảo, đôi khi để làm nổi bật còn dát vàng thật , hắn chăm chú nhìn vào bức hình cả nhà nó chụp, nó hồi bé dễ thương quá nhỉ, nhưng mà chợt nhớ đêm qua nó kể với hắn thì hắn thấy vô cùng chua sót, nó cũng giống hắn thôi, cuộc sống giàu sang cũng chả thể nào bù đắp nổi mất mát, mất đi tình thương của gia đình, thấy hắn cứ trầm ngâm suy nghĩ nó tiến tới
- Đẹp quá à- nó cười
- ừ đẹp- hắn tỉnh lại cười với nó
- đưa tao ra xem phong tập mày đi- vân anh hớn hở
- từ từ nào vội gì chứ- nó cười rồi dắt đám bạn đi tới căn nhà khác, đi xuống dưới hầm đập vào mặt bạn nó là ngôi nhà rộng không kém gì nhà chính, hình như ngôi nhà đó được che giấu sau bức tường cỏ, nó ấn mật mã rồi tự khác mở cửa,hiện ra ngôi nhà đầy đủ tiện có những phòng cực rộng
- chơi với mày nhiều năm mà tao không biết chỗ này - vân anh gõ đầu
- do tao không nói- nó cười
- này phong tập này chỉ đơn thuần là phòng có 4 bức tường rồi có nhạc thôi hử- châu thắc mắc
- không , phòng kia là phòng tập gym, phòng bên cạnh đó là phòng nhảy, bên phòng dưới là đựng quần áo, và giày, khăn phục vụ cho phòng tập, phòng dưới nữa là nhà bếp , trong bếp có cái tủ lạnh to vĩ đại kia , tao mua đồ ăn chật cứng rồi, đứa nào đói tự ra ăn, bên tầng kia là phòng thanh nhạc, bên kia nữa là phòng dụng cụ nhạc....................- nó giới thiệu từng phòng mỏi cả hàm đến khi ngẩng lên thấy bọn bạn ngước mắt to tròn
- thế mày có biết nhảy không- vân anh
- hỏi ngu- nó cau mày
- cứ kiểu phòng tập đa chức năng- phong lạ
- đúng đó,- nó gật gật
- vào phòng thanh nhạc đi, có giàn karaoke đó, vô đó mà hát- nó cười
- thôi vào bếp đi- vân anh
- sao?- nó trăn trối
- vào đây phân chia tiết mục, tao tìm được tiết mục rồi- vân anh
- ừ- đồng thanh
Ở bếp
Bọn nó đang ngồi đăm chiêu 1 lúc sau
- quỳnh anh hát- vân anh tin vào giọng hát nó, nó đã từng thi nhiều cuộc thi ở trường hồi cấp 2 và đều đạt giải cao
- hát thôi thì chán lắm- châu rên, hát đơn là cũ rích rồi
- hay đánh đàn đi- duy cười, hắn lườm lườm
- ai đánh, chả ai piết đánh cả- duy
- quân này- duy chỉ vào hắn đang mặt ngu ngơ coi như chưa nghe thấy gì
- được đó, quân đánh hay lắm đó- nó nhớ lại ôm qua, phải công nhận hắn đánh hay thật, giống như kiểu hắn từng tập luyện rất lâu rồi
- người thử đi- châu ném đàn sang cho quân
- hát 1 đoạn bài cô bé ngày xưa đi- châu nhắc đến bài đó là sáng mắt lên
- ừ- hắn đồng ý và bắt đầu gảy
Hôm nay về thăm nhà - nó
Nhịp chân lối đi quen xưa - nó
Đây vẫn cây cầu đá - hắn
Kia mấy bụi tre già - hắn
Sang ngang một con đò - nó
Bồng bềnh con nước đưa - hắn
Sương trắng phủ xa mờ - nó
Vài cách én bơ vơ - hắn
trên con đường thăm nhà - nó
Gặp cô gái đi qua - hắn
Da trắng như màu áo - nó
Môi hé nụ hoa đào - hắn
Như quen mà xa lạ - nó
Bồi hồi chợt nhớ ra - hắn
Cô bé ngày xưa đó - nó
Chung ngõ ở xóm nhà - hắn
- hay quá mày ơi- châu vỗ tay đôm đốp,
- quá hay- đồng thanh, vỗ tay trong vô thức, mặt vẫn cứ đơ chưa hết tĩnh tâm
- vậy là quỳnh anh với quân song ca này- vân anh
- hay nhảy đi- phong phát biểu
- nhảy ư? nhảy gì bây giờ- linh
- tôi sẽ dậy mọi người nhảy- phong cười, lúc ở mĩ phong cũng là 1 người nhảy giỏi
- ồ- đồng thanh
- chọn bài đi- hắn
30 phút sau
Sau 1 hồi chiến đấu vật vã, cãi nhau thì chúng nó quyết tâm chọn 2 bài rất chi là................
- Áo trắng em đến trường và Quê hương tôi - vân anh hét
- ..........- bọn bạn nó không nói vì khá bất mãn, 2 bài này khó bỏ xừ mà chọn
- nhớ đó- vân anh
- mệnh ai người đó tập - châu
- là sao?- nó
- anh quân với quỳnh anh hát bài quê hương tôi thì làm ơn tự tập, còn lại thì bọn mình tự tập- châu
- cũng được- vân anh
-.......- phong bất mãn
- thế nhá, 10h rồi về đây.....bye bye - bọn bạn nó nhảy phát dậy về luôn
- Òa- pọn bạn hắn ồ lên khi bước chân vào nhà nó, tuy bọn hắn cũng toàn ở những căn biệt thự cao vô cùng cấp nhưng mà hơi rén khi vào nhà nó,
Bên ngoài đã đẹp nay còn đẹp hơn, đồ trong nhà đa phần đều là đồ cổ kính, Những vật trang trí gần hết là gỗ loại quý hiếm, những bức tường đều được trạm khảo hoa văn tinh xảo, đôi khi để làm nổi bật còn dát vàng thật , hắn chăm chú nhìn vào bức hình cả nhà nó chụp, nó hồi bé dễ thương quá nhỉ, nhưng mà chợt nhớ đêm qua nó kể với hắn thì hắn thấy vô cùng chua sót, nó cũng giống hắn thôi, cuộc sống giàu sang cũng chả thể nào bù đắp nổi mất mát, mất đi tình thương của gia đình, thấy hắn cứ trầm ngâm suy nghĩ nó tiến tới
- Đẹp quá à- nó cười
- ừ đẹp- hắn tỉnh lại cười với nó
- đưa tao ra xem phong tập mày đi- vân anh hớn hở
- từ từ nào vội gì chứ- nó cười rồi dắt đám bạn đi tới căn nhà khác, đi xuống dưới hầm đập vào mặt bạn nó là ngôi nhà rộng không kém gì nhà chính, hình như ngôi nhà đó được che giấu sau bức tường cỏ, nó ấn mật mã rồi tự khác mở cửa,hiện ra ngôi nhà đầy đủ tiện có những phòng cực rộng
- chơi với mày nhiều năm mà tao không biết chỗ này - vân anh gõ đầu
- do tao không nói- nó cười
- này phong tập này chỉ đơn thuần là phòng có bức tường rồi có nhạc thôi hử- châu thắc mắc
- không , phòng kia là phòng tập gym, phòng bên cạnh đó là phòng nhảy, bên phòng dưới là đựng quần áo, và giày, khăn phục vụ cho phòng tập, phòng dưới nữa là nhà bếp , trong bếp có cái tủ lạnh to vĩ đại kia , tao mua đồ ăn chật cứng rồi, đứa nào đói tự ra ăn, bên tầng kia là phòng thanh nhạc, bên kia nữa là phòng dụng cụ nhạc....................- nó giới thiệu từng phòng mỏi cả hàm đến khi ngẩng lên thấy bọn bạn ngước mắt to tròn
- thế mày có biết nhảy không- vân anh
- hỏi ngu- nó cau mày
- cứ kiểu phòng tập đa chức năng- phong lạ
- đúng đó,- nó gật gật
- vào phòng thanh nhạc đi, có giàn karaoke đó, vô đó mà hát- nó cười
- thôi vào bếp đi- vân anh
- sao?- nó trăn trối
- vào đây phân chia tiết mục, tao tìm được tiết mục rồi- vân anh
- ừ- đồng thanh
Ở bếp
Bọn nó đang ngồi đăm chiêu lúc sau
- quỳnh anh hát- vân anh tin vào giọng hát nó, nó đã từng thi nhiều cuộc thi ở trường hồi cấp và đều đạt giải cao
- hát thôi thì chán lắm- châu rên, hát đơn là cũ rích rồi
- hay đánh đàn đi- duy cười, hắn lườm lườm
- ai đánh, chả ai piết đánh cả- duy
- quân này- duy chỉ vào hắn đang mặt ngu ngơ coi như chưa nghe thấy gì
- được đó, quân đánh hay lắm đó- nó nhớ lại ôm qua, phải công nhận hắn đánh hay thật, giống như kiểu hắn từng tập luyện rất lâu rồi
- người thử đi- châu ném đàn sang cho quân
- hát đoạn bài cô bé ngày xưa đi- châu nhắc đến bài đó là sáng mắt lên
- ừ- hắn đồng ý và bắt đầu gảy
Hôm nay về thăm nhà - nó
Nhịp chân lối đi quen xưa - nó
Đây vẫn cây cầu đá - hắn
Kia mấy bụi tre già - hắn
Sang ngang một con đò - nó
Bồng bềnh con nước đưa - hắn
Sương trắng phủ xa mờ - nó
Vài cách én bơ vơ - hắn
trên con đường thăm nhà - nó
Gặp cô gái đi qua - hắn
Da trắng như màu áo - nó
Môi hé nụ hoa đào - hắn
Như quen mà xa lạ - nó
Bồi hồi chợt nhớ ra - hắn
Cô bé ngày xưa đó - nó
Chung ngõ ở xóm nhà - hắn
- hay quá mày ơi- châu vỗ tay đôm đốp,
- quá hay- đồng thanh, vỗ tay trong vô thức, mặt vẫn cứ đơ chưa hết tĩnh tâm
- vậy là quỳnh anh với quân song ca này- vân anh
- hay nhảy đi- phong phát biểu
- nhảy ư? nhảy gì bây giờ- linh
- tôi sẽ dậy mọi người nhảy- phong cười, lúc ở mĩ phong cũng là người nhảy giỏi
- ồ- đồng thanh
- chọn bài đi- hắn
phút sau
Sau hồi chiến đấu vật vã, cãi nhau thì chúng nó quyết tâm chọn bài rất chi là................
- Áo trắng em đến trường và Quê hương tôi - vân anh hét
- ..........- bọn bạn nó không nói vì khá bất mãn, bài này khó bỏ xừ mà chọn
- nhớ đó- vân anh
- mệnh ai người đó tập - châu
- là sao?- nó
- anh quân với quỳnh anh hát bài quê hương tôi thì làm ơn tự tập, còn lại thì bọn mình tự tập- châu
- cũng được- vân anh
-.......- phong bất mãn
- thế nhá, h rồi về đây.....bye bye - bọn bạn nó nhảy phát dậy về luôn