1
Sau khi bước ra khỏi công ty Khởi Hoa, Tiểu Quân vẫn không dám tin. Mọi thứ xảy ra quá nhanh! Quãng thời gian vừa qua của cô thật vất vả! Tình yêu và sự nghiệp đều không được thuận lợi. Nhiều thứ cô muốn đạt được đều tan thành bong bóng. Thật không ngờ đến đỉnh núi quay đầu lại, trong nháy mắt bầu trời trên đầu mình đã thay đổi. Những điều kiện mà Ngô Tuệ đưa ra đều là những điều cô theo đuổi trong công việc bao nhiêu năm nay. Tuy vừa rồi cô vẫn chưa nhận lời nhưng trong lòng đã sớm có quyết định, nếu không phải không muốn thể hiện sự vội vã trước mặt Ngô Tuệ thì cô đã lập tức gật đầu rồi.
Trời tối, đèn đường đã bật sáng. Cô bỗng sực tỉnh và nhớ tới một chuyện hôm nay cần phải làm, cúi đầu nhìn đồng hồ thì đã sáu rưỡi. Hít một hơi thật sâu, cô co chân chạy trên vỉa hè.
Tiểu Quân ngồi trên taxi rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Khởi Trung. Trước những cuộc họp quan trọng, cô thường có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng. Bây giờ mở điện thoại ra thì có hàng loạt cuộc gọi nhỡ, đều là của Khởi Trung gọi đến.
Khởi Trung là một người đàn ông có lòng kiên nhẫn, đặc biệt là đối với cô. Hôm nay, anh đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại trong một khoảng thời gian ngắn chứng tỏ anh rất lo lắng.
Tiểu Quân cũng lo lắng. Cô vội gọi lại, những ngón tay vừa ấn lên bàn phím, chưa đợi đầu dây bên kia nghe máy thì màn hình đã tự nhiên tắt ngấm.
Điện thoại lại hết pin vào lúc này khiến cô càng thêm lo lắng.
Trên đường đi, Tiểu Quân liên tục thúc giục người tài xế lái nhanh đến sân bay quốc tế phố Đông. Cô vội vàng trả tiền, tài xế chưa kịp trả lại tiền thừa thì cô đã chạy đi khá xa, chỉ còn thấy mỗi cái bóng phía sau.
Bao năm nay đã chở vô số khách nhưng chưa từng có ai vội vã như vậy, tài xế nhìn theo hướng cô chạy mà nhún vai.
Tiểu Quân chạy mà quên cả xem đồng hồ. Taxi chạy đến sân bay mất gần tiếng nên lúc này đã hơn bảy rưỡi rồi. Nhưng cô biết sau khi xuống sân bay còn phải đợi lấy hành lý và ra cửa nên cần một khoảng thời gian, cô hy vọng là mình đến kịp.
Cô chạy vào trong sảnh đón khách. Tuy bên cạnh có rất nhiều hành khách nhưng có rất ít người vội đến mức như cô. Rất nhiều người không kìm nổi liếc mắt nhìn, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tiểu Quân chẳng bận tâm đến việc người khác nghĩ mình thế nào. Số chuyến bay của bố mẹ Khởi Trung tạm thời đang ở trong chiếc điện thoại đã hết pin. Có rất nhiều chuyến bay từ Canada đến Trung Quốc, không biết họ đi chuyến nào nữa.Cô vừa chạy vừa cầu trời khấn phật cho mình đừng nhầm hướng vào lúc then chốt này.
Cửa ra của các chuyến bay quốc tế đông nghịt người, có lẽ là vừa có một chuyến bay hạ cánh. Rất nhiều hành khách kéo hành lý từ trong đi ra. Người đến đón cũng tập trung đợi, tiếng gọi lao xao. Tiểu Quân dừng bước kiễng chân cố gắng nhìn, bỗng nhiên trong đám đông gần nhất, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô ngỡ ngàng rồi lập tức chạy về phía trước.Thật không ngờ có một người kéo một thùng hành lý cực lớn bị đổ. Tiểu Quân không kịp tránh, chân lại bị trượt nên suýt nữa bị đống hành lý đè lên người.
Phía sau có người đỡ cô dậy. Khó khăn lắm Tiểu Quân mới đứng vững được, ngoái đầu lại thì thấy khuôn mặt mà mình không hề ngờ tới. Cô hoàn toàn không có sự chuẩn bị về tâm lý nên cứ đứng ngây người, có cảm giác như mình bị sét đánh.
Người đỡ Tiểu Quân dậy chính là Chí Hào.
Đã lâu lắm rồi cô không gặp người đàn ông này, vậy mà khi nhìn thấy cô, anh lại vui mừng đến vậy. Hai tay nắm chặt vai cô, giọng nói có chút kích động:
- Tiểu Quân, sao lại là em? Sao em biết hôm nay anh về?
Cử chỉ của anh hết sức tự nhiên như thể trước đây họ không hề xảy ra chuyện gì. Tiểu Quân nhất thời quên cả phản ứng, chỉ cảm thấy tất cả giống như lạc vào cõi mơ, nó mờ mờ nhạt nhạt khiến cô không biết là mình mơ hay tỉnh.
Nhưng một giây sau, cô đã biết mình không mơ, cho dù là mơ thì đó cũng là cơn ác mộng.
Bên cạnh cô vang lên một giọng nói. Đó là Khởi Trung đang gọi tên cô:
- Tiểu Quân.
Cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đang đứng ngay bên cạnh mình. Bên cạnh anh còn có đôi vợ chồng già tóc bạc đang tròn mắt ngạc nhiên.
2
Thời gian như ngừng trôi.
Ông bà Trần vui mừng bay cả một quãng đường dài về nước. Họ vốn cho rằng chắc chắn sẽ được gặp cô con dâu tương lai ngay ở sân bay, tình cảm giữa hai bên sẽ càng phát triển. Những ngay vừa rồi, con trai họ luôn miệng nhắc đến Tiểu Quân, không ngờ cuối cùng họ cũng được gặp người thật. Hai người đều có chút kích động, đặc biệt là bà Trần.
Người ta đều nói mẹ chồng chọn nàng dâu nhưng ở Thượng Hải lại không như vậy. Thành phố này rất coi trọng nữ giới, làm mẹ chồng thật không dễ gì. Khi con trai mình và con dâu tương lai còn chưa lấy nhau thì người mẹ chồng cần phải cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt với con dâu nên áp lực tâm lý của họ rất lớn.
Ông bà Trần có nghĩ cũng không ngờ tới, cảnh tượng lần đầu tiên hai bên gặp nhau lại như vậy.
Sau khi xuống sân bay, họ chỉ nhìn thấy mỗi mình con trai mà không thấy bóng dáng cô con dâu tương lai nói sẽ đến sân bay đón họ đâu. Vẫn chưa kịp hỏi rốt cuộc là thế nào thì trong nháy mắt họ lại nhìn thấy thấy cảnh tượng: khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, Tiểu Quân, cô con dâu tương lai rõ ràng đứng trước mặt họ nhưng đang giằng co với một người đàn ông khác.
Làm người khác kinh ngạc ư? Không, làm người khác tròn mắt sững người mới đúng.
Tiểu Quân cũng tròn mắt sững người. Cô đã vội vã chạy đến, khó khăn lắm mới đến được sân bay. Nào ngờ Chí Hào lại từ trên trời rơi xuống, lại còn bị đúng Khởi Trung bắt gặp. Cô thật sự ngại ngần, tâm trí rối bời quên cả việc mình nên mở miệng nói thế nào.
Chí Hào cũng vừa xuống máy bay. Trong nháy mắt, sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Quân đã qua đi, anh từ từ chuyển ánh mắt của mình từ cô sang những người nhà họ Trần rồi cuối cùng lại quay về khuôn mặt Tiểu Quân với vẻ thảng thốt kinh ngạc.
Tay anh vẫn đặt trên vai cô. Khởi Trung vô cùng ngạc nhiên. Lúc này, đã định thần lại, anh đưa tay về phía Tiểu Quân. Cử chỉ này khiến cho cô sực tỉnh, lùi một bước đứng sang bên cạnh Trần Khởi Trung. Anh cúi nhìn vẻ tội nghiệp của cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Chí Hào, cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Khởi Trung còn nhớ người đàn ông trước mặt này.Tuy đã lâu lắm rồi nhưng ấn tượng về anh ta vẫn cực kỳ sâu sắc. Chí Hào cũng vậy. Cuộc đời anh luôn thuận buồm xuôi gió, với bất kỳ ai hay việc gì, chỉ có anh không cần chứ chưa bao giờ có chuyện bị người khác bỏ. Tiểu Quân là người con gái đầu tiên chủ động rời bỏ anh. Cô và khởi Trung đã cùng nhau sánh bước bỏ đi trước mặt anh. Cảm giác đó thật sự đã khắc sâu vào lòng.
Thực ra, sau đó Chí Hào cũng nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra ngày hôm đó. Tiểu Quân luôn một lòng một dạ với anh, sao anh có thể tin là trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, cô lại có thể tìm được một người đàn ông khác chứ. Cuối cùng anh cũng kết luận lại rằng Khởi Trung chẳng qua chỉ là tấm lá chắn mà Tiểu Quân dùng để đối phó với mình thôi.
Anh nghĩ vậy và cũng cho là vậy. Sau đó, anh bị triệu đến Thái Lan gấp, rồi lại bay đến Mỹ, rất lâu không về Thượng Hải nên không có cơ hội để xác minh điều đó. Hơn nữa, lời nói của cô đã đến mức đoạn tuyệt quan hệ như thế, anh lại không có thói quen cầu xin một người con gái hết lần này đến lần khác. Dù đã nhấc điện thoại lên nhiều lần, cuối cùng anh lại đặt xuống.
Còn gì để nói nữa chứ? Cô đã nói là họ chia tay nhau.
Chia tay. Họ đã chia tay rồi.
Mấy tháng nay, anh luôn ép mình không được nghĩ đến điều này nhưng trong lòng luôn cảm thấy nó vẫn chưa kết thúc. Cô là Tiểu Quân, người con gái đã ở bên anh, yêu anh suốt ba năm qua. Trong ba năm, họ đã có vô số cuộc tranh cãi, kết quả cuối cùng vẫn là dắt tay nhau. Tuy lần này, đã qua một thời gian dài nhưng anh vẫn chắc chắn rằng cô sẽ quay lại.
Cách có vài tháng, gặp lại Tiểu Quân. Cô vẫn đi cùng người đàn ông đó. Thái độ của hai người rất thân mật. Lại còn có cả người già xuất hiện. Trông họ giống như một gia đình vậy.
Điều bất ngờ này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Người đi lại như mắc cửi, tiếng ồn ào không dứt nhưng anh chỉ cảm thấy lòng mình thật buồn, lồng ngực khó chịu. Người đàn ông kia gật đầu với anh như thể muốn nói lời tạm biệt. Cử chỉ đó mấy tháng nay luôn khiến cho anh cực kỳ căm hận. Lúc này, cử chỉ đó lại lặp lại. Anh muốn cười, ít nhất cũng thể hiện rằng mình khinh bỉ người đàn ông đó nhưng mép cứ cứng đờ, chỉ có lông mày cau lại mà thôi.
Khởi Trung chẳng thèm để ý đến anh. Lúc nãy, Tiểu Quân vội vã chạy đến, suýt nữa thì ngã, bộ dạng thật đáng thương. Anh đứng cách cô không xa nên nhìn thấy rât rõ. Mặc kệ những chuyện khác, anh lo lắng hỏi cô:
- Tiểu Quân, em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra ư?
Thái độ của anh khiến cho Tiểu Quân thấy yên lòng.Cô mở miệng định trả lời, mắt không thể rời khỏi hai người bên cạnh. Khởi Trung giới thiệu:
- Đây là bố mẹ anh. Bố mẹ, đây là Tiểu Quân.
Ông bà Trần đã định thần lại, họ đồng thanh đáp “ờ” một tiếng. Tiểu Quân đỏ mặt vội giải thích:
- Bác trai, bác gái, cháu xin lỗi. Hôm nay cuộc họp của công ty cháu kết thúc muộn quá nên cháu không kịp đến đón hai bác. Kia là… Kia là… - Cô liếc nhìn Chí Hào vẫn đứng nguyên tại chỗ, hít một hơi rồi nói tiếp. - Là một người bạn của cháu. Chúng cháu tình cờ gặp nhau ở đây ạ.
Một người bạn ư?
Những từ này vang bên tai Chí Hào khiến anh bỗng nhiên cảm thấy ngạt thở, còn ông bà Trần nghe Tiểu Quân giới thiệu xong đều quay đầu nhìn về phía đó. Khởi Trung và Hà Tiểu Quân đứng bên cạnh họ, bốn người cao thấp khác nhau nhưng không biết tại sao lại khiến người ta cảm giác giống như một bức tranh hoàn chỉnh, tất cả đều hài hòa.
Sân bay, người đông nhộn nhịp. Chí Hào Từ từ hít một hơi. Cuối cùng, anh cũng ép bản thân nở một nụ cười và gật đầu với họ rồi quay người bước đi.
3
Khởi Trung đưa Tiểu Quân về nhà trước. Lúc tạm biệt, Tiểu Quân vô cùng ngại vì hôm nay đã đến muộn và cô lại xin lỗi họ một lần nữa. Bố mẹ Khởi Trung rất khách sáo, xua tay nói là không có gì. Muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn phải chạy đến sân bay đón họ, họ còn nói nếu có thời gian thì mọi người cùng nhau đi ăn một bữa nhưng tiếc là hôm nay muộn quá rồi nên đành để lần khác vậy.
Thực ra trên đường đi, bố mẹ Khởi Trung vô cùng khách sáo với cô, khách sáo tới mức khiến cho Tiểu Quân cảm thấy lúng túng. Mãi mới về đến nhà, Tiểu Quân sắp toát cả mồ hôi rồi.
Khởi Trung xuống xe. Trên đường đi, anh không nói nhiều. Lúc này, anh cũng chỉ dặn cô đi nghỉ sớm một chút. Nói xong, liền quay người bước đi.
Hôm đó đúng là một ngày thật sự hỗn loạn của cô. Khó khăn lắm, cô mới đợi được dự án của công ty Khởi Hoa kết thúc. Tiếp theo, lại nhận được lời mời bất ngờ đến làm việc tại công ty Khởi Hoa của Ngô Tuệ. Cũng vì vậy mà cô đã để lỡ mất thời khắc đón bố mẹ chồng tương lai ở sân bay. Cuối cùng, điều khó tin nhất là cô đã gặp Chí Hào, lại còn trước mặt Khởi Trung và bố mẹ anh nữa chứ.
Cô vốn có rất nhiều điều muốn nói. Trước khi giải thích tình huống tồi tệ đó, cô còn muốn chia sẻ niềm vui vì những nỗ lực trong công việc cuối cùng cũng được đền đáp nhưng anh lại quay đi như vậy, cô bỗng quên hết mọi thứ, tự nhiên giơ tay ra nắm lấy vạt áo anh.
Cử chỉ của cô rất nhỏ nhưng anh lập tức dừng lại, quay đầu nhìn. Đêm đã khuya. Thường ngày, Tiểu Quân không trang điểm đi làm, bận rộn cả một ngày nên trông có vẻ hơi tiều tụy. Anh liếc nhìn mà thấy mềm lòng, muốn thở dài nhưng lại không thành tiếng. Anh chỉ nói:
- Được rồi.Có chuyện gì, tối nay chúng ta nói chuyện trên điện thoại nhé.
Khi lên nhà, Tiểu Quân cảm thấy mình thật kỳ lạ. Rõ ràng là cô không làm sai điều gì, cũng không sợ Khởi Trung hiểu lầm. Cuối cùng lại làm cho mình giống như có lỗi vậy, có oan ức không chứ?
Tuy nói như vậy nhưng tối hôm đó, Tiểu Quân không tài nào chợp mắt được. Thỉnh thoảng, cô lại liếc nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối. Tiểu Quân chưa bao giờ mong đợi điện thoại của Khởi Trung như vậy.Hôm nay, mọi thứ đều bất thường. Bản thân cô cũng không thể nào giải thích được. Cuối cùng, tâm trạng rối bời, cô chui đầu vào trong chăn và không nhìn rõ gì nữa.
Khởi Trung không hề quên lời mình đã nói, chỉ là sau khi đưa Tiểu Quân về, anh còn có nhiệm vụ khác.Trước tiên, anh phải đưa bố mẹ về ngôi nhà ở phố Tây, sau đó còn phải nói chuyện với họ.
Căn hộ của Khởi Trung ở phố Tây rất nhỏ, là nhà tập thể cũ. Nhiều năm trước, công ty anh phân cho.Trước khi ra nước ngoài, bố mẹ anh đã quyết định sẽ còn quay về nên họ không cho thuê. Vài ngày, trước khi họ về, Khởi Trung đã thuê người đến quét dọn.
Người giúp việc rất cẩn thận lau sạch sẽ mọi ngóc ngách trong nhà nhưng ông bà Trần lại không hề để ý đến công sức của cậu con trai. Họ cũng không vội dỡ hành lý ra mà cùng ngồi xuống ghế sô pha và vẫy tay gọi con trai lại.
Bố mẹ Khởi Trung là giáo viên. Tuy họ đã nghỉ hưu nhưng theo thói quen nghề nghiệp mấy chục năm, thái độ nghiêm túc của họ khiến người khác cảm thấy áp lực. Sau khi Khởi Trung trưởng thành, anh chưa từng thấy thái độ của họ như vậy nên lúc này cũng thấy nổi da gà.
Bà Trần nói trước. Bà nhìn kỹ cậu con trai rồi nói:
- Khởi Trung, con và cô Hà quen nhau bao lâu rồi?
Lúc trước, trên điện thoại khi nhắc đến Tiểu Quân giọng bà đều rất vui nhưng lúc này bỗng nhiên khác hẳn. Khởi Trung nghe mà cảm giác có chuyện không hay, anh còn nghe thấy bố mình ngồi bên ho một tiếng, rồi mẹ nói tiếp:
- Chuyện hôn nhân, tốt nhất là nên để sau khi các con hoàn toàn hiểu về nhau rồi hãy quyết định. Con đã hiểu hết về hoàn cảnh của cô Hà này chưa?
- Con đã nói về hoàn cảnh của cô ấy trên điện thoại rồi mà. - Khởi Trung ngồi xuống nói.
- Bố mẹ biết. - Bà Trần lại nói. - Nhưng Khởi Trung à, người ta có nói về bạn bè của mình với con không?
- Mẹ, ý mẹ là gì ạ? - Khởi Trung chau mày.
Ông Trần liếc nhìn vợ:
- Tín Hoa, trước đây người ta có từng yêu ai hay không không quan trọng. Bây giờ, trước khi kết hôn, người ta có vài đối tượng cũng là chuyện bình thường mà.
Bà Trần biết mình lỡ lời nên giọng cũng dịu lại:
- Mẹ nói, người bạn ở sân bay hôm nay ấy. Con có quen người đó không?
Ông bà Trần đều để ý chuyện đó. Ở sân bay họ chỉ thoáng thấy Tiểu Quân và Chí Hào nhưng đương nhiên, họ cũng nhận ra mối quan hệ sâu sắc giữa hai người. Cô con dâu tương lai đã hứa sẽ ra sân bay đón họ lại xuất hiện cùng một người đàn ông khác. Dù hai người có độ lượng đến mấy cũng có chút không chấp nhận được. Lúc nãy, Tiểu Quân ở trên xe nên không tiện nói gì, bây giờ chỉ còn lại con trai nên đương nhiên họ muốn hỏi cho rõ rồi.
Khởi Trung cũng đang nghĩ tại sao lại như vậy? Tuy Tiểu Quân đã giải thích đơn giản là cô và Chí Hào chỉ tình cờ gặp nhau nhưng trùng hợp như vậy ư? Thật khiến cho người ta khó tin. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý về điều nghi ngờ của bố mẹ mình. Thực ra, anh là người muốn làm rõ chuyện xảy ra lúc đó hơn ai hết.
Nhưng nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải trả lời câu hỏi của bố mẹ anh đã. Lần đầu tiên gặp Tiểu Quân, họ còn chưa kịp làm quen với cô thì đã chứng kiến cảnh tượng đó rồi. Anh nghĩ kỹ rồi. Anh muốn ở bên Tiểu Quân. Nếu bố mẹ không chấp nhận cô thì anh phải làm thế nào.
Biết những điều mình nói ra đều rất quan trọng, Khởi Trung nghĩ rất kỹ rồi mới trả lời:
- Bố mẹ, con đã gặp người bạn đó của Tiểu Quân rồi. Chuyện gặp ở sân bay chỉ là trùng hợp. Hôm nay, cô ấy có một buổi họp rất quan trọng. Cô ấy đã nói với con từ trước. Con bảo cô ấy đừng vội nhưng mà cô ấy vẫn vội đến, có hơi muộn một chút. Bố mẹ đừng để ý nhé.
Anh nói rất từ tốn. Nói xong, anh nhìn bố mẹ. Hai ông bà nhìn nhau rồi lại nhìn con trai. Họ há miệng muốn nói thêm điều gì nhưng rồi chẳng ai nói gì cả.
4
Trên đường về nhà, thi thoảng Khởi Trung lại liếc nhìn chiếc điện thoại đặt ở ghế phụ. Mấy lần anh nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Thường ngày, anh đều đi làm ở Trương Giang. Anh rất ít khi lái xe đến phố Tây, hầu như toàn đi tàu điện ngầm, nhanh chóng, thuận tiện, lại kinh tế. Hôm nay là dịp đặc biệt. Anh rất hiếm khi lái xe đi lại giữa phố Tây và phố Đông. Sau khi xe đi qua đường hầm là đại lộ Thế Kỷ. Đèn hai bên đường sáng rực. Đêm đã khuya, trên đường có rất ít xe nhưng trong lòng anh đang có chuyện nên không thể nào tăng tốc được.
Cứ như vậy về đến nhà, anh cũng không gọi điện cho cô. Cảnh Chí Hào đặt hai tay lên vai Tiểu Quân cứ hiện lại trước mắt anh. Cô là bạn gái của anh, là người anh muốn lấy làm vợ. Hôm nay, ở sân bay, anh đã gọi cho Tiểu Quân rất nhiều nhưng cô đều không nghe, sau đó thì di động tắt máy, rồi anh nhìn thấy cô và Chí Hào ở bên nhau, lại còn trước mặt bố mẹ anh nữa chứ. Tuy cô đã giải thích nhưng nếu nói là anh không để ý thì là điều không thể.
Đã vậy thì có cần gọi điện cho Tiểu Quân ngay bây giờ để hỏi cho rõ không? Nhưng hỏi thế nào đây? Hỏi cái gì? Anh sẽ dùng giọng điệu nào để hỏi cô đây?
Trên đường đi, anh nghĩ đến đau cả đầu. Sau khi lên nhà, anh cứ cầm điện thoại trên tay mà xoa đi xoa lại.Cuối cùng anh đặt xuống và không nhấc lên nữa.
Khi nào gặp nhau mặt đối mặt rồi nói vậy. Nói chuyện qua điện thoại không thể giải quyết được vấn đề.
Tiểu Quân đã quên mất là mình ngủ thế nào? Tóm lại, sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô vẫn chui đầu vào chăn đến nỗi suýt nữa thì ngạt thở.
Hằng ngày, chuông báo thức ở điện thoại đều đổ vào một giờ nhất định. Cô lật đật giơ tay chộp lấy điện thoại rồi ấn nút dừng, sau đó mới mở mắt liếc nhìn màn hình.
Trên màn hình trống không, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào cả. Thật là cô đơn!
Cô thức dậy, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt. Mẹ đã chuẩn bị bữa sáng. Sữa đậu nành cũng đặt sẵn ở trên bàn. Vẫn còn sớm, cô ngồi xuống ăn. Mẹ đang nói chuyện điện thoại trong phòng. Mới sáng sớm ngày ra mà mẹ đã nói chuyện với ai mà sôi nổi thế không biết. Có lẽ là bà không muốn ra.
Tiểu Quân muốn nói chuyện công việc với bố mẹ mình nhưng bố không có nhà, mẹ cũng không rỗi. Một bữa sáng trôi qua nhưng cô không có chút cơ hội nào. Cô nghĩ thôi vậy, tối về nói cũng chưa muộn nên xách túi ra cửa đi làm. Vừa ra đến cửa thì đúng lúc bố đi tập thể dục buổi sáng về. Khi bước vào nhà, ông liếc nhìn con gái và gọi.
Tiểu Quân đã ra ngoài nhưng phía sau vọng đến tiếng bố cô hơi kỳ quặc:
- Tiểu Quân ơi là Tiểu Quân. - Cô đứng trên cầu thang ngoái đầu lại, mặt vẫn mơ màng. Bố lại bước ra, chạy xuống mấy bậc thang chỉ xuống chân cô.
- Tiểu Quân, con đi cả dép lê đi làm à?
Tiểu Quân nhìn theo hướng tay bố chỉ. Đúng là cô đang đi đôi dép lê nhựa màu xanh. Mười đầu ngón chân vẫn còn lộ ra ngoài, vô cùng mát mẻ.
Cô sao thế này?
Lên nhà thay giày rồi lại đi làm. Khi Tiểu Quân đến công ty thì vừa đúng giờ. Sáng sớm hôm nay có buổi họp thường kỳ, trong lòng đang có chuyện nên cô nghe mà chẳng để tâm chút nào. Những lời Ngô Tuệ nói cứ cuộn bên tai. Tay cứ nắm chặt chiếc điện thoại mãi không đặt xuống.
Mãi mới đến trưa, Khâu Tĩnh đã nhận ra sự bất thường của Tiểu Quân nên bước đến vỗ vai cô:
- Tiểu Quân, hôm nay cậu làm sao thế? Cả buổi sáng cứ đờ người ra chẳng nói câu nào, mặt thì như người mất ngủ vậy. Tối qua, cậu làm gì thế? Đi ăn trộm à?
Tối qua ư? Tối qua, cô đã gặp rắc rối ở sân bay. Cô làm gì có thời gian mà ăn trộm chứ? Nhưng không thể để lộ chuyện riêng tư của mình trước mặt đồng nghiệp.Tiểu Quân đành ngẩng đầu lên mỉm cười.
- Làm gì có chuyện đó? Tối qua, tớ đi xem phim Hàn Quốc nên hơi thiếu ngủ. - Tình tiết tối qua có phần giống phim Hàn Quốc. Cô nói như vậy cũng không thể coi là nói dối.
- Phim Hàn Quốc ư? Gần đây có bộ phim Hàn Quốc nào mới thế? Sao tớ không biết vậy? - Khâu Tĩnh thích nhất là xem phim Hàn Quốc và Nhật Bản. Cô ấy thuộc lòng những cái tên khó phát âm của nhân vật.Vừa nghe nhắc đến là đã thấy hứng thú nên sốt sắng hỏi Tiểu Quân.
Phim gì ư? Làm sao mà cô biết được? Tiểu Quân ngây ra đành buột miệng trả lời:
- Nàng Đê Chang Kưm.
- Bây giờ cậu mới xem bộ phim đó ư? - Khâu Tĩnh lộ vẻ thất vọng.
Không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, Tiểu Quân nhìn quanh, giả vờ kinh ngạc:
- Ối trời! Muộn rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi.
- Ừ. - Khâu Tĩnh gật đầu, cô ấy vừa đi bên cô vừa lẩm bẩm:
- Cậu xem phim gì chẳng xem lại đi xem bộ phim cũ rích ấy. Tớ chẳng thèm nói với cậu nữa.
Hai người vẫn chưa đi xuống tầng dưới thì điện thoại của Tiểu Quân đổ chuông. Cô vẫn luôn đút tay vào túi nắm lấy điện thoại. Điện thoại vừa rung và đổ chuông thì lập tức lấy ra ngay.
Trong điện thoại vang lên tiếng Khởi Trung. Cũng giống như những lần trước gọi điện cho cô, anh hỏi:
- Tiểu Quân, em đang làm gì đấy?
Giọng anh rất tự nhiên như không có chuyện gì khiến cô nghe mà càng thêm buồn. Cô đã mất ngủ cả đêm để đợi điện thoại của anh. Sáng nay cũng chẳng có gì khá hơn. Vậy mà anh lại thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra.
- Ăn cơm. - Giờ này không ăn cơm thì còn làm gì nữa. Em đâu có đợi điện thoại. Anh đã thản nhiên như vậy thì cô cũng dùng giọng bất cần nhất để trả lời anh, để cho anh thấy rằng cô chẳng hề bận tâm về những chuyện xảy ra với mình nhưng nghĩ đến những chuyện tối qua, cuối cùng cô không kìm nén được nỗi oán trách.
Khâu Tĩnh đứng bên cạnh sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô thấy Tiểu Quân nói với giọng điệu như vậy, oán trách nhưng lại kiêu kỳ. Khi nói chuyện, cô giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có người khác. Cả con người cô hoàn toàn thay đổi.
Khởi Trung nghe xong, dừng lại một lát. Phía sau anh có tiếng ồn, Tiểu Quân nghe mà cảm thấy rất lạ. Cô hỏi anh:
- Anh đang ở đâu thế? Ồn ào quá!
Anh trả lời có vẻ hơi khó chịu:
- Bọn em đi ăn cơm sớm thế ư? Đã ăn rồi sao? Anh vừa mới xuống tàu điện ngầm.
Cô nghe mà không hiểu liền hỏi lại:
- Anh không đi làm, buổi trưa còn đi tàu điện ngầm làm gì?
- Đến tìm em.
- Tìm em ư? - Tiểu Quân sững người. Khâu Tĩnh đứng bên cạnh nghe rõ tất cả. Cô ấy giậm chân.
- Tiểu thư à, người ta đến rủ cậu đi ăn cơm. Cậu chậm hiểu quá đấy!
- Anh nhìn thấy em rồi. Em đừng đi nhé. Anh đến ngay đây.- Anh lại nói rồi gác máy.
Nhìn thấy cô rồi ư? Tiểu Quân nhìn xung quanh thì quả nhiên thấy Khởi Trung đang từ xa bước đến.Khâu Tĩnh ở bên cạnh hít một hơi thật sâu.
- Tiểu Quân, cậu giấu giỏi thật đấy! Hai người yêu nhau từ khi nào thế?
Tiểu Quân ngẩn người. Đúng là Khởi Trung đang đi đến. Anh mặc chiếc sơ mi trắng giản dị nhất nhưng vóc dáng cao ráo, mặt mày sáng sủa, từ xa đã thấy ưa nhìn. Khâu Tĩnh hít một hơi rồi lại giậm chân giục:
- Tiểu Quân, giới thiệu đi.
Khởi Trung đã bước đến trước mặt họ. Tiểu Quân bị Khâu Tĩnh thúc giục đành chìa tay ra giới thiệu.
- Đây là Khâu Tĩnh, đồng nghiệp của em. Khâu Tĩnh, đây là anh Khởi Trung. - Nghĩ một chút, cô bổ sung thêm một câu. - Bạn trai của tớ, Khởi Trung.
5
Sau khi giới thiệu xong, Khâu Tĩnh hài lòng cáo từ. Cô ấy nói phải đi ăn cơm trước để Tiểu Quân tận hưởng thế giới riêng của hai người. Tiểu Quân cảm thấy hơi ngại nên bảo cô ấy đừng đi mà cùng ăn với họ. Khâu Tĩnh liếc nhìn Khởi Trung rồi lại quay sang nhìn cô mỉm cười rồi xoay người bước đi.
Tiểu Quân và Khởi Trung ăn cơm ở tòa nhà đối diện với công ty. Bây giờ là buổi trưa, các nhà hàng, quán ăn đều căng đầy biển hiệu. Tối qua không nhận được điện thoại của anh, Tiểu Quân vốn còn giận trong lòng nhưng thấy anh chạy từ xa đến như vậy thì rất bất ngờ, trong lòng cảm thấy vui vui. Thêm nữa, vẫn còn tin vui mà Ngô Tuệ đã nói nên cô không kìm nén được, mỉm cười.
Tối qua, Khởi Trung cũng không ngủ ngon giấc.Đầu anh cứ hiện lên cảnh Tiểu Quân và Chí Hào ở sân bay, lại còn lời nói của bố mẹ cứ văng vẳng bên tai. Anh không biết nói thế nào nên chỉ ngồi xuống im lặng.
- Sao anh lại đến đây? Hôm nay anh không đi làm sao? - Tâm trạng của Tiểu Quân khá vui, cô không chú ý đến nét mặt của Khởi Trung mà cầm quyển thực đơn nên hỏi trước.
- Có đi làm. Lát nữa anh phải quay về công ty nhưng không vội, buổi chiều cũng không có nhiều việc lắm. Tiểu Quân, anh có chuyện muốn nói với em. - Anh nhìn cô.
- Em cũng có chuyện muốn nói với anh. - Tiểu Quân cười ngắt lời anh. - Hôm qua, em đến công ty Khởi Hoa. Họ có một tin vui dành cho em. Anh có muốn biết không?
- Tin vui gì thế? - Dạo này, Tiểu Quân nhắc đến công việc đều phiền não, chẳng mấy khi thấy cô vui mừng phấn khởi như vậy. Khởi Trung tạm thời chưa nói.
- Công ty Khởi Hoa mời em sang đó làm, lương cao hơn, chức vị cũng cao hơn. Anh thấy thế nào. - Nói đến đây, mắt Tiểu Quân sáng lên.
- Tốt thế ư? - Khởi Trung cũng cười. Anh biết Tiểu Quân làm việc ở công ty hiện nay cũng không thấy thoải mái. Trước đây, cô đã kêu ca với anh, thật không ngờ vấn đề lại được giải quyết nhanh chóng đến vậy.Anh cũng thấy vui cho cô.
- Vâng. Công ty Khởi Hoa còn nói sẽ chịu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng vì em nghỉ việc ở công ty này. Sau khi nhận chức, em sẽ đi học bồi dưỡng nghiệp vụ và có thể đến làm việc ở trụ sở chính của công ty tại Mỹ.
Cô phục vụ đã bê đồ ăn lên. Anh vừa nghe cô nói vừa nâng cốc nước trên bàn sang một bên. Món ăn này đựng trên chiếc khay đá nặng trịch. Khi phục vụ đặt khay xuống, anh cũng hơi vội nên nước trong cốc sánh ra ngoài té lên mặt bàn.
- Cẩn thận. - Tiểu Quân thốt lên. Sợ nước bắn vào váy, cô giật lùi lại theo phản xạ, rồi nhìn Khởi Trung đã đặt chiếc cốc xuống. Anh cũng nhìn cô.
Trong mắt anh có rất nhiều điều cô nhìn mà không hiểu. Tiểu Quân đang định mở miệng thì anh hỏi cô:
- Tiểu Quân, em sẽ đi đâu?
- Đến Mỹ ạ. - Không hiểu ánh mắt của anh, Tiểu Quân trả lời. Sau đó, cô vội giải thích. - Anh đừng lo. Vừa rồi em nói chưa rõ. Chỉ là nửa năm thôi. Em còn ba tháng để chuẩn bị, không làm lỡ chuyện kết hôn của chúng ta đâu ạ.
Anh im lặng, mãi sau mới nói, giọng hơi là lạ:
-Vậy ư? Em nghĩ điều gì mới làm lỡ chuyện kết hôn của chúng ta?
Cô không phải kẻ ngốc. Đương nhiên cô hiểu ẩn ý của anh sau câu nói đó, cô lập tức chau mày:
- Em nói công việc. Công việc không liên quan gì tới chuyện kết hôn. Hơn nữa, cũng chỉ là chuyện kết hôn thôi, chẳng phải là chuyện đào hầm dưới biển gì, chẳng lẽ thời gian ba tháng để chuẩn bị còn không đủ sao?
- Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Sao anh cứ có cảm giác đối với em những chuyện khác còn quan trọng hơn? - Câu nói của Tiểu Quân làm anh thấy giật mình. Cộng với chuyện xảy ra tối hôm qua càng khiến tâm trạng anh rối bời nên mới buột miệng nói ra.
- Khởi Trung, anh có ý gì thế? - Tiểu Quân nổi giận. - Em đã giải thích chuyện tối qua rồi mà. Em đến muộn là vì phải họp. Em có cố ý đâu.
- Vậy tại sao em không nghe điện thoại? - Anh vốn định nói chuyện nhẹ nhàng với cô nhưng đầu lưỡi lại không thu về được mà buột miệng tuôn ra.
- Họp thì làm sao mà nghe điện thoại được. - Trước giờ Khởi Trung khi nói chuyện với cô luôn rất dịu dàng nhẫn nại. Đây là lần đầu tiên anh nói với cô lạnh nhạt vậy chứng tỏ anh rất giận. Quá kinh ngạc khiến cô không thể nào chấp nhận được, không kìm nén được, cô ấm ức nói.
- Em tắt máy. - Anh nói thẳng.
- Em muốn gọi lại cho anh nhưng điện thoại của em hết pin.
- Trùng hợp vậy sao?
- Trùng hợp vậy đấy. Khởi Trung, anh còn muốn nói gì thì để em nói nốt cho. Anh muốn hỏi tại sao Chí Hào cũng có mặt ở sân bay? Sao cũng trùng hợp như vậy đúng không? Em nói cho anh biết. Đó chỉ là trùng hợp. Không có chuyện gì khác.
- Tình cờ gặp thì tình cờ gặp, sao hai người phải giằng co nhau làm gì? Em có biết là bố mẹ anh đều nhìn thấy cả rồi không? Họ sẽ nghĩ thế nào?- Khởi Trung tiếp tục nói thẳng. Điều này đã khiến anh khó chịu cả tối qua. Bây giờ đã nói ra được.
Tiểu Quân hít một hơi thật sâu:
- Khi đó, em sợ không kịp đến đón bố mẹ anh nên em phải chạy. Nếu không phải Chí Hào đỡ em thì suýt nữa em đã bị đống hành lý đè chết ở cửa phòng sân bay. Anh có biết không hả? Nghĩ ngợi ư? Bố mẹ anh nghĩ thế nào? Anh nói cho em nghe xem nào.
Cô nói với giọng giận dữ và ấm ức.Anh nghe xong mà bàng hoàng. Nhớ lại bộ dạng tội nghiệp của Tiểu Quân hôm qua, giọng anh lập tức dịu lại:
-Suýt nữa em bị ngã ư? Sao hôm qua em không nói?
-Em nói thế nào? Trước mặt bố mẹ anh, chẳng phải họ cũng có cách nghĩ riêng của mình sao? Còn nữa, ai nói tối qua sẽ gọi điện lại? Thế có cuộc điện thoại nào không?
-Muộn quá rồi. Anh sợ em đã đi ngủ.Gặp nhau nói chuyện sẽ tốt hơn. Em xem, chẳng phải anh đã đến rồi sao? - Anh giải thích bằng giọng cầu hòa.
Tiểu Quân “hứ” một tiếng:
- Chẳng phải anh đến để chất vấn em sao?
- Tiểu Quân! - Khởi Trung nhẫn nại. Thực ra, cãi nhau chính là sở đoản của anh. Trước đây, cứ cãi nhau được nửa chừng là anh thấy hối hận. Nghe cô giải thích xong mà anh lại thấy buồn. - Em muốn anh nói gì đây? Lần đầu tiên bố mẹ anh nhìn thấy em thì em ở bên người khác. Ngay hôm sau, em lại nói với anh là em sắp đi Mỹ làm việc. Nếu em là anh thì em sẽ nói thế nào?
Khởi Trung nhẫn nại. Tuy Tiểu Quân còn giận nhưng nghĩ lại lời anh nói cũng có lý. Cãi nhau thì hai người đều phải sôi sục lên nhưng anh đã đơn phương dịu lại, cô cũng chẳng thể tiếp tục căng thẳng được nữa. Nghĩ rất lâu, cô thở dài rồi nói:
- Em hiểu ý của anh rồi. Có phải bố mẹ anh không thích em không?
- Không phải. - Khởi Trung lập tức phủ nhận.
- Nghĩ ngợi chẳng phải là không thích em sao? Anh coi em là đồ ngốc sao? - Tiểu Quân nhìn anh.
Anh biết mình đã nói sai nên nhất thời im lặng. Cuối cùng, anh thở dài:
- Mẹ em còn chưa chấp nhận anh. Chặng đường phía trước còn nhiều trắc trở. Chúng ta phải bàn tính xem, tiếp theo nên làm thế nào?
Khởi Trung luôn là một người bình tĩnh. Dù việc có gấp đến mấy, anh cũng đều từng bước nghĩ cách giải quyết ổn thỏa. Điều này có thể liên quan đến công việc của anh. Tiểu Quân thấy anh nhẫn nại như vậy thì cảm thấy thật đáng thương!
Cô cố làm mặt nghiêm túc nhưng vài giây sau lại giãn ra, muốn cười. Nhưng cuối cùng, cô chỉ thở dài giống như anh.
6
Khi Tiểu Quân và Khởi Trung nói về chuyện kết hôn, bố mẹ anh cũng thở dài tương tự như vậy.
Phần lớn thanh niên đều coi việc học hành và sự nghiệp là mục tiêu trong cuộc sống nhưng phần lớn các người đã về hưu lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuổi già. Đối với họ, chuyện hôn nhân của con cái là quan trọng nhất trong cuộc sống của họ.
Không phải là bố mẹ Khởi Trung không thích Tiểu Quân, chỉ là con dâu tương lai của họ xuất hiện trong tình huống đặc biệt như vậy. Quan niệm của hai người còn cổ hủ, nên trong lòng họ cũng có chút không vừa lòng.
Cả tối hôm đó, bà Trần không tài nào chợp mắt được. Đến trưa, bà vẫn lẩm bẩm:
-Ông Trần, ông nói xem bạn gì mà lại trùng hợp như vậy? Có thể tình cờ gặp nhau ở sân bay. Tay người ta lại còn đặt trên vai con bé nữa, mắt thì nhìn thẳng vào con bé. Kỳ lạ thật đấy!
Ông Trần là đàn ông nên không quan sát kỹ như vợ mình. Nghe vậy, ông chỉ nói:
- Thôi đi. Tiểu Quân đã nói là trùng hợp thì bà nghĩ ngợi nhiều làm gì? Bây giờ giới trẻ chào hỏi nhau thân mật. Ở nước ngoài, bà chưa trông thấy bao giờ sao? Quen hay không cũng chạy đến ôm hôn nhau đấy thôi.
Bà Trần bĩu môi:
- Người nước ngoài mới có cách nghĩ thoáng như vậy. Chúng ta là người Trung Quốc. Hơn nữa, con gái chúng ta ở nước ngoài lâu như vậy mà tôi cũng có thấy nó như thế đâu.
- Điều này thì liên quan gì đến con gái chúng ta chứ? Tôi thấy thái độ của bà cũng không nên cứng nhắc như vậy. Trước khi về, ngày nào bà cũng luôn miệng nói người ta tốt thế nào, bây giờ mới gặp một lần đã chì chiết rồi.
Ban đầu, trên điện thoại con trai nói thì tôi thấy rất tốt. Cô gái này tốt nghiệp đại học, tuổi tác cũng tương đương với Khởi Trung, gia đình lại là người Thượng Hải, điều kiện của hai đứa tương đối phù hợp. Con trai chúng ta cũng ba mươi tuổi rồi. Nghe nó nói muốn kết hôn, tôi không vui mừng sao được? Nhưng ông xem hôm qua, khi ở sân bay, chúng ta còn chưa trông thấy người thì con bé chạy đến cùng một người đàn ông khác. Khởi Trung và con bé mới quen nhau được vài tháng, tình cảm tốt, muốn kết hôn là chuyện bình thường nhưng tôi sợ nó chưa hiểu rõ về người ta. Giới trẻ bây giờ, trước khi kết hôn, ai mà chẳng yêu đương một hai người. Ngộ nhỡ chúng vẫn chưa tìm hiểu kỹ, thì sau này sẽ phiền phức lắm.
Ông Trần nhẫn nại nhìn vợ:
- Tôi thấy trí tưởng tượng của bà phong phú thật đấy! Chỉ là người ta tình cờ gặp lại bạn cũ mà bà đã nghĩ đi xa như vậy. Không phải lần trước Khởi Trung đã nói rồi sao? Cô gái này là bạn gái của đồng nghiệp nó giới thiệu cho. Mọi người đều quen biết nhau. Làm gì có chuyện đó chứ?
- Ông thì hiểu cái gì chứ? - Bà Trần tin tưởng vào trực giác của mình. Đàn ông đều như vậy. Từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều không biết quan sát lời nói sắc mặt gì cả. Bà cảm thấy giữa Tiểu Quân và người đàn ông đó có điều bất thường. Đặc biệt là ánh mắt của người đàn ông đó khi anh ta bước đến trước mặt họ. Nó giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống con trai họ vậy. Điểm nhạy cảm này mà bà cũng không nhận ra thì còn gì là một người mẹ nữa chứ?
- Bà đừng nghĩ nhiều như thế. Con trai chúng ta đã lớn rồi. Chúng ta cần phải tôn trọng sự lựa chọn của nó. Cho dù là trước đây cô gái đó đã từng yêu người khác thì sao nào? Có phải con trai chúng ta cũng chưa yêu ai bao giờ đâu? Có chuyện gì thì hai đứa chúng sẽ tự giải quyết. - Ông Trần tổng kết.
Thích một người có rất nhiều cách bày tỏ nhưng dường như cách mà anh làm lại là cách ngốc nghếch nhất.
1
Tuần sau, Tiểu Quân lại gặp ông bà Trần ở nhà Khởi Trung.
Một tuần vừa rồi, cô đã làm rất nhiều việc: nhận lời mời của công ty Khởi Hoa, xin thôi việc tại công ty cũ. Trước khi thôi việc phải báo trước một tháng nên cô đành dùng hết số ngày phép của năm nay mà cô vẫn chưa dùng đến. Khi cô đưa đơn xin thôi việc, nét mặt của trưởng phòng vô cùng thản nhiên. Thêm vào đó, khi bước ra khỏi công ty, ánh mắt của Triệu Tinh nhìn cô vô cùng phức tạp. Đã lâu lắm rồi cô không có được cảm giác thoải mái như vậy. Mỗi lần nghĩ lại thì đều cảm thấy rất vui.
Khởi Trung cũng rất vui. Tiểu Quân có cả một tháng nhàn rỗi. Như vậy cô có thể dốc toàn bộ tâm trí vào việc chuẩn bị cho chuyện kết hôn. Cô gặp mặt bố mẹ anh thêm vài lần, chắc chắn họ sẽ nhanh chóng kéo gần khoảng cách. Đúng là một công đôi việc.
Tất nhiên là Tiểu Quân đồng ý. Thực ra cô cũng muốn tìm cách rút ngắn khoảng cách với bố mẹ Khởi Trung. Anh đã nói rằng bố mẹ anh có nghĩ ngợi về chuyện của cô. Tuy cô vẫn cố cãi nhưng trong lòng cũng cảm thấy không ổn.
Cô đã nghĩ kỹ rồi. Cô muốn lấy Khởi Trung. Chí Hào thì khác. Anh đã cho cô hiểu rằng lấy một người có tiền là điều ảo tưởng. Mấy tháng qua ở bên Khởi Trung, cô chưa bao giờ cảm thấy yên ổn, vui vẻ và tràn ngập niềm tin vào cuộc sống đến thế. Cô và Mỹ Mỹ đã thảo luận với nhau về chuyện này. Hôn nhân dựa vào điều gì? Phần lớn các cuộc hôn nhân đều không phải là thành quả của tình yêu. Trong quá khứ, cô đã trúng độc tình yêu quá nặng. Thực ra, phần lớn hôn nhân đều dựa vào cảm giác an toàn. Cô thiếu cảm giác an toàn và Khởi Trung đã cho cô điều đó. Đó chính là lý do cô và anh lấy nhau. Những lý do khác đều không cần thiết.
Mỹ Mỹ gật đầu tán thành. Cô ấy nắm chặt tay Tiểu Quân bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình và còn nói:
- Tiểu Quân, Khởi Trung thật sự là người đàn ông tốt. Tớ chưa từng thấy ai đối xử tốt với cậu như vậy. Cậu phải biết trân trọng, đừng để mất anh ấy. Nếu để mất thì cậu sẽ không tìm được người đàn ông nào khác tốt hơn đâu.
Tiểu Quân cảm thấy Mỹ Mỹ nói rất đúng. Với người đàn ông bị cô nôn lên người mà vẫn đưa cô về nhà, vừa là quần áo cho cô vừa cầu hôn thì dù thế nào cô cũng phải trân trọng Khởi Trung.
Nếu đã như vậy thì cách nghĩ của bố mẹ Khởi Trung về cô là một chuyện vô cùng quan trọng. Tuy Tiểu Quân không phải là người con gái có tư tưởng cổ hủ, cũng không sống trong xã hội cũ mà một câu của bố mẹ chồng có thể quyết định sự sống chết của con dâu nhưng nếu bố mẹ chồng tương lai không hài lòng về cô thì cũng sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc trong tương lai của cô và Khởi Trung. Đương nhiên cô không thể qua loa đại khái được.
Cô và Khởi Trung đã bàn bạc rất lâu. Cuối cùng, họ quyết định sẽ làm theo cách mà Khởi Trung đã làm. Người Trung Quốc coi việc ăn uống quan trọng như trời. Một cô dâu tốt hiền lành đảm đang thì phải bắt đầu từ một bàn ăn. Mọi người cùng ngồi ăn một bữa, vấn đề gì rồi cũng được giải quyết.
Họ quyết định Tiểu Quân sẽ vào bếp chuẩn bị một bàn thức ăn mời bố mẹ chồng tương lai. Nhưng sau khi cô hạ quyết tâm thì lại phải học một cách nghiêm túc. Kết quả là cô chẳng học được gì.
Tiểu Quân là con gái Thượng Hải điển hình. Từ nhỏ, cô đã lớn lên bên bà ngoại, lại không có bố mẹ ở nhà, thế nên chẳng hề giỏi giang chuyện bếp núc. Với chuyện này, cô chỉ có lòng nhiệt tình chứ chẳng hề có chút kinh nghiệm hay kỹ năng gì cả. Dù có muốn vội cũng chẳng được. Tuy Khởi Trung vô cùng nhẫn nại nhưng cuối cùng anh cũng đành phải quyết định tự mình làm. Đến lúc đó, Tiểu Quân chỉ cần bê ra là được rồi. Tiện hơn rất nhiều.
Ngày nghỉ mà mới sáng sớm Tiểu Quân đã ra ngoài. Bước vào nhà thấy Khởi Trung đã bận rộn với việc bếp núc, không biết trong nồi áp suất hầm thứ gì nữa? Mùi thơm tràn ngập trong phòng.
Tiểu Quân đến rất sớm. Cô còn chưa kịp ăn sáng. Bước vào cửa ngửi thấy mùi thơm là cô đã muốn bước ngay vào bếp xem rốt cuộc là món gì nhưng Khởi Trung ngăn cô lại.
- Em đừng vội. Chưa được đâu.
Cô thở dài:
- Anh không cho em vào, đợi bố mẹ anh đến, chỉ cần ngửi mùi trên người chúng ta thì họ cũng biết ai nấu món này. Giả vờ thì cũng phải giả vờ cho giống một chút chứ?
Khởi Trung cười phá lên:
- Được. Vậy em đeo tạp dề vào. Bố mẹ anh nói mười một giờ mới đến. Vẫn còn một lúc nữa. Khi nào gần đến giờ thì em hãy vào.
Tiểu Quân gật đầu rồi đi tìm tạp dề đeo vào. Anh đang tìm bát đĩa trong chạn bỗng nhiên dừng lại nhìn cô. Cô cảm thấy rất lạ, liền bước đến hỏi anh:
- Sao vậy anh?
Anh mỉm cười nói:
- Tiểu Quân, thế này trông em xinh lắm!
Cô vòng hai tay ra sau lưng tiếp tục buộc dây, rồi đáp lại anh một câu:
- Thì em vốn xinh sẵn mà. – Nhưng bỗng nhiên lòng cô thấy ngài ngại, nói không nên lời mà mặt lại đỏ lên.
Hết rồi. Dạo này, cô càng ngày càng có biểu hiện kỳ lạ trước mặt người đàn ông này. Có lẽ đây gọi là hội chứng tiền hôn nhân. Hội chứng này hết sức nghiêm trọng.
Tiểu Quân đã mặc xong tạp dề. Khởi Trung vẫn tiếp tục bận rộn chuẩn bị đồ ăn. Thường ngày, cô rất ít khi vào bếp, Khởi Trung cũng không yêu cầu. Anh nấu nướng rất ngon. Lần nào cô đến cũng chỉ có mỗi nhiệm vụ ăn mà thôi. Ăn xong thì anh lại rửa bát.
Cô chưa từng phải làm gì ở đây cả, cũng không phải là không chịu giúp. Thỉnh thoảng, khi anh nấu nướng, cô đề nghị phụ giúp nhưng anh đã dung túng cho cô lười biếng.
Thích một người có rất nhiều cách đề thể hiện. Có thể tất cả những gì anh làm là ngốc nghếch nhất nhưng ít ra anh cũng đã cố gắng làm mọi thứ mình có thể và chiều hư cô.
2
Cuối cùng, khi bố mẹ Khởi Trung đến nhà con trai thì người ra đón họ là cậu con trai. Bước vào nhà, họ thấy Tiểu Quân đang mặc tạp dề bê bát canh ra nhìn họ chào:
- Bác trai, bác gái.
Tiểu Quân búi tóc, đeo tạp dề rất khác với người họ đã gặp lúc trước. Ông bà Trần lại thấy kỳ lạ rồi cùng nhìn nhau. Không hẹn mà gặp, cả hai đều tỏ vẻ hài lòng.
Tiểu Quân và Khởi Trung cũng nhìn nhau, cảm giác họ đã thành công.
Lần này, Tiểu Quân đã thể hiện rất tốt. Hỏi dạ bảo vâng. Ăn cơm xong, cô còn tranh vào bếp rửa bát. Bà Trần cũng vào phụ giúp. Thấy cô nhanh nhẹn nên bà cũng nở nụ cười nói chuyện vài câu. Sau đó, bà Trần nhớ ra điều gì đó nên bổ sung thêm:
- Tiểu Quân à, Khởi Trung nhà bác không biết ăn nói, tính khí bướng bỉnh. Sau này, nếu có tranh cãi với nó chuyện gì thì cháu cứ mặc kệ nó. Cháu nói với bác, bác sẽ cho nó một trận.
Tiểu Quân cười đáp:
- Bác gái, tính tình anh Khởi Trung rất tốt. Hơn nữa, nếu có chuyện gì thì đều nói rõ ràng. Nếu vẫn không được thì cả hai cùng đi ăn cơm. Ăn xong thì sẽ quên cả chuyện vì sao mình tranh luận. Bác thấy có đúng không ạ?
Đúng là con gái Thượng Hải thật giỏi giang. Mới có từng ấy tuổi mà đã thấu hiểu đạo lý như vậy khiến cho bà Trần nghe xong mà thấy nhẹ lòng. Khởi Trung bước ra và hỏi:
- Mẹ, hai người nói chuyện gì mà vui thế? – Bà xua tay tỏ ý không có gì. Để anh và cô ở lại, bà cười rồi bước ra.
Khởi Trung bước đến bên Tiểu Quân. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô rửa bát. Hai bàn tay ngập trong bọt xà phòng, cô còn đeo cả tạp dề nữa, trông rất chuyên nghiệp.
-Sao vậy? Anh chưa nhìn thấy em hiền thục đảm đang thế này bao giờ sao?
Thật sự là anh chưa bao giờ cả nhưng trong lòng vẫn rất vui. Khởi Trung xắn tay áo thì thầm:
-Mẹ ra ngoài rồi. Anh rửa giúp em nhé?
-Anh ra ngoài đi. Chúng ta thống nhất là để em thể hiện cho tốt một lần rồi mà. Ngộ nhỡ bố mẹ anh vào thì họ lại nghĩ không hay về em mất. – Tiểu Quân không thể nào quên câu nói đó.
Bà Trần đã đi ra ngoài phòng khách. Ông Trần đang ngồi xem ti vi, nhìn thấy vợ đi ra, ông hỏi:
- Hai người nói chuyện xong rồi à?
Bà Trần ngồi xuống, hít một hơi rồi mới nói:
- Cô gái này rất được đấy.
Ông Trần cười:
-Vẫn là con trai chúng ta biết chọn người. Được rồi. Bà đừng nghĩ ngợi chuyện lần trước nữa. Chúng ta còn phải chuẩn bị hôn lễ cho hai đứa đấy.
Bà gật đầu nhưng lát sau lại thở dài:
- Cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa. Tôi luôn cảm thấy chuyện này có chút vấn đề.
Cứ đợi gặp bố mẹ người ta rồi hãy tính. Muốn hiểu một người phải xem hoàn cảnh sống từ nhỏ của người đó như thế nào. Bố mẹ chính là tấm gương cho con gái.
- Ồ! Bao giờ thì hai nhà sẽ gặp mặt vậy? Bên nhà trai chúng ta phải chuẩn bị một chút chứ.
- Cứ đợi gặp họ rồi tính đi. Bà chuẩn bị thì cũng phải đợi người ta đưa ra yêu cầu trước chứ. – Ông Trần tiếp tục xem ti vi, trong lòng ông nghĩ, đàn bà đúng là đàn bà, chuyện gì cũng hấp tấp vội vàng. Hôn nhân là chuyện lớn, phải thực hiện từng bước một, có muốn vội cũng không thể vội được.
Sự thực đã chứng minh, tuy đàn ông nhà họ Trần không giỏi quan sát, ăn nói nhưng khả năng dự tính lại cao hơn người khác một bậc. Lần nào họ cũng biết nhìn xa trông rộng.
3
Với chuyện hôn nhân, mỗi nơi đều có những phong tục riêng của nơi đó. Ở Thượng Hải, chuyện bố mẹ hai bên gặp mặt nhau là điều không thể nào thiếu được.
Lần đầu tiên hai gia đình gặp nhau vẫn là ở nhà hàng.
Bà Hà đi mà không vui. Nguyên nhân đơn giản. Đến tận bây giờ, bà vẫn cảm thấy con gái mình có người bạn trai như Khởi Trung là quá thiệt thòi.
Bao nhiêu năm nay, bà luôn hy vọng Tiểu Quân có thể nhờ chuyện hôn nhân mà thay đổi số phận. Không ngờ, con gái bà chọn đi chọn lại, cuối cùng lại chọn đúng một người đàn ông tầm thường như vậy. Bà vốn định phản đối đến cùng nhưng hai tháng nay, Khởi Trung thường xuyên đến nhà, họ hàng và hàng xóm đều đã coi anh như con rể tương lai của nhà họ. Thế nên cho dù có kịch liệt phản đối thì cuối cùng ai ai cũng đều cho rằng Tiểu Quân sắp lấy chồng. Có người cô họ ở nước ngoài còn gọi điện về, bà nghe điện thoại, cô họ đã hỏi luôn:
- Tiểu Quân và Khởi Trung đã đính hôn chưa? Bao giờ thì chúng tôi được uống rượu mừng đây? Chúng tôi cũng chuẩn bị đến Thượng Hải rồi.
Bà tức đến mức mãi sau không thốt nên được lời nào.
Chuyện đã vậy, con gái bà lại còn cương quyết nên những người khác đều ngầm công nhận mối quan hệ của chúng. Bên nhà bà quá ít người thân nên chẳng ai có thể nói giúp bà. Dì Lan thấy chuyện không thành nên đã quay về Mỹ. Bà có muốn giữ cũng chẳng giữ nổi. Hơn nữa, con gái mà lại từ chối người ta như vậy thì bà làm gì còn mặt mũi nào mà giữ chứ.
Nghĩ cũng thật đau lòng. Con gái lớn rồi thì không cần mẹ nữa. Hồi nhỏ thì cứ suốt ngày bám lấy chân mẹ, thế mà bây giờ lớn rồi thì mẹ lại không giữ nổi chân con gái nữa.
Nói là vậy nhưng trước khi đồng ý chuyện bố mẹ hai bên gặp mặt thì bà vẫn cương quyết với con gái một lần nữa:
- Ăn cơm thì được. Nhưng chuyện hôn nhân thì hai bên phải bàn bạc kỹ lưỡng mới được. Bố mẹ vất vả lắm mới nuôi dạy được con khôn lớn. Bố mẹ đâu thể tùy tiện gả con cho người ta được.
Khi Tiểu Quân thuật lại những lời mẹ mình nói cho Khởi Trung nghe. Anh nghe xong mà thở phào nhẹ nhõm, vậy là những cố gắng của anh trước đây cuối cùng cũng được đền đáp. Tiểu Quân không lấy gì làm lạ với phản ứng của anh. Qua quá trình đấu trí lâu dài với mẹ, cô đã đúc kết ra được những kinh nghiệm và bài học quý báu. Mẹ người khác nói như vậy có thể là đã chấp nhận chuyện này nhưng mẹ cô nói như vậy thì có nghĩa là rất có thể mọi thứ mới chỉ bắt đầu.
Vì vậy, để tranh thủ thời gian, Tiểu Quân còn phải hỏi bố xem nội dung của cuộc bàn bạc mà mẹ mình nói đến là gì. Lúc đó, ông Hà đang ở dưới nhà chăm sóc cây cối. Nghe con gái hỏi, ông phủi tay quay đầu lại an ủi:
- Mẹ con đã nói chuyện này với bố rồi. Vẫn là chuyện nhà cửa xe cộ thôi. Hôn nhân là chuyện nhà nào chẳng phải nói tới. Dù thế nào, bố cũng luôn ủng hộ các con.
Tiểu Quân thở dài. Mẹ cô cực kỳ độc đoán, cho dù có nghĩ ra điều gì cũng chưa chắc đã bàn bạc hết với bố cô. Thôi vậy. Giặc đến thì tướng đánh, nước dâng thì lấp đất, đợi đến khi vấn đề nảy sinh rồi giải quyết cũng không muộn.
Họ hẹn gặp nhau ở nhà hàng Làn Sóng Xanh. Ba người nhà họ Hà không đến muộn. Cuối cùng, hai gia đình cũng ngồi cùng nhau. Lần đầu gặp mặt, ông bà Trần cực kỳ khách sáo. Họ đứng dậy mời ông bà Hà ngồi. Khi ăn cơm, họ nói chuyện của hai đứa trẻ hồi nhỏ. Không khí cực kỳ hòa hợp!
Khi thứ ăn được dọn lên, ông Trần nói:
- Ông Hà, bà Hà, hai đứa trẻ đã tìm hiểu nhau được một thời gian. Chúng tôi rất quý Tiểu Quân nên hy vọng chúng có thể sớm trở thành người một nhà. Hay là nhân tiện hôm nay, hai nhà chúng ta cùng bàn bạc chọn ngày nhé. Trước hôn lễ cần làm rất nhiều việc. Chọn ngày để chúng tôi còn chuẩn bị nữa. Ông bà thấy thế nào?
Ông Hà gật đầu, bà Hà cũng gật đầu. Thật không ngờ mẹ mình lại dễ dàng đồng ý như vậy. Điều này khiến cho Tiểu Quân cứ tròn mắt há mồm ngạc nhiên. Nhưng thái độ sau đó của bà Hà hoàn toàn không như Tiểu Quân dự tính. Sau khi gật đầu, câu đầu tiên bà nói là:
- Ngày thì chắc chắn chắc phải chọn rồi. Nhưng trước mặt nhà bên đó, gia đình chúng tôi cũng có vài yêu cầu để hai bên cùng bàn bạc.
Ông bà Trần nghe xong câu này đều gật đầu:
- Có chứ. Có chứ. Bên nhà gái có điều kiện gì thì xin ông bà cứ nói. Bên nhà trai chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.
Mọi người hưởng ứng nhiệt liệt như vậy khiến Tiểu Quân ngồi bên cứ ngây người ra, tim đập thình thịch liếc nhìn mẹ.
4
Trên đường về, không khí trong xe nhà Khởi Trung cực kỳ nặng nề. Cả chặng đường, ông bà Trần đều không nói câu nào. Sau khi xuống xe, cuối cùng bà Trần cũng nói. Dựa vào cửa xe, bà nhìn con trai với nét mặt rất nghiêm túc:
- Khởi Trung, con lên nhà một chút. Bố mẹ có chuyện muốn nói.
Khởi Trung ngồi trong xe thở dài. Đỗ xe xong, anh mới đi lên nhà.
Căn nhà bố mẹ anh ở trên tầng năm của một khu nhà cũ, cầu thang rất hẹp. Đèn cảm ứng bật sáng từng tầng theo tiếng bước chân. Khởi Trung đã ở nơi này nhiều năm nên anh đã quen leo cầu thang của khu nhà này. Trước đây, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi nhưng lần này, anh lại cảm thấy bước chân mình nặng đến mức có cảm giác không thể leo lên đến nơi được.
Cuối cùng cũng đến cửa. Cánh cửa chỉ khép hờ, có ánh sáng từ trong nhà hắt ra. Anh bước lại gần thì nghe thấy giọng mẹ. Bà nói rất nhanh có phần kích động.
- Ông nói xem chuyện là thế nào? Có thể nêu điều kiện như vậy sao? Lại còn muốn chúng ta dọn nhà đến ở gần nhà họ nữa chứ. Lại còn để con gái họ đứng tên. Nhẫn cưới, tiệc cưới đều có hết điều kiện này đến điều kiện khác. Họ định kiếm tiền bằng việc gả con gái chắc. Nhà chúng ta có phải cái máy in tiền đâu?
Bố nói chuyện có phần nhẫn nại:
- Tín Hoa, bà đừng kích động như vậy. Chuyện này phải từ từ bàn bạc.
Cửa không đóng. Tuy giọng họ không lớn lắm nhưng bên ngoài vẫn có thể nghe rõ mồn một. Khởi Trung cau mày, anh bước vào nhà rồi đóng hẳn cửa lại.
Bố mẹ anh cùng quay lại nhìn. Bà Trần nhìn thấy anh thì tỏ ra thái độ tức giận. Bà ngoảnh mặt đi rồi ngồi lên ghế sô pha không thèm nói gì.
Ông Trần bước tới vỗ vai con trai:
- Khởi Trung, bố mẹ hoàn toàn ủng hộ chuyện hôn nhân của con nhưng chúng ta cần phải bàn bạc vài việc.
- Bàn bạc gì chứ? Có bàn bạc thì cũng chẳng bàn ra nổi một ngôi nhà đâu. Tôi thật không hiểu nhà họ nghĩ gì nữa? – Bà Trần xen vào.
Khởi Trung nhìn bố mẹ. Thực ra, anh cũng không ngờ là mẹ Tiểu Quân lại đưa ra điều kiện như vậy ở bàn ăn. Có điều kiện có thể đoán trước nhưng có điều kiện thì đúng là không thể nào ngờ nổi. Đặc biệt là điều kiện anh phải mua nhà gần nhà cô. Nhà Tiểu Quân sống ở một trong những nơi sầm uất nhất của Thượng Hải. Chỉ cần một căn phòng nhỏ cũng đắt gấp hai lần căn nhà của người khác. Tuy anh cũng có nhà ở Thượng Hải nhưng yêu cầu về chuyện nhà cửa này chắc là không được rồi.
Sau khi mẹ Tiểu Quân nói xong các yêu cầu thì không khí bàn ăn trở nên im lặng. Anh thấy Tiểu Quân và bố mẹ cô đều sửng sốt. Anh chỉ là phận con nên không dám mở miệng ra hỏi. Một bữa ăn bắt đầu vui vẻ là thế mà lại kết thúc một cách ảm đạm. Phản ứng của bố mẹ anh cũng hoàn toàn như những gì anh đã dự tính. Anh ngẫm nghĩ rồi nói:
- Bố, chuyện này cứ để con và Tiểu Quân bàn bạc với nhau rồi tính. Hôm nay cũng muộn rồi. Bố mẹ đi nghỉ trước đi.
Thấy con trai nhẫn nại như vậy, ông bà Trần nghe xong cùng thở dài. Bà Trần nghĩ mãi cuối cùng bổ sung thêm:
- Khởi Trung, chuyện hôn nhân phải dựa vào thành ý của hai nhà mới được. Nếu họ thật sự có thành ý muốn gả con gái cho chúng ta thì chúng ta bàn bạc thế nào cũng được. Mẹ chỉ e người ta không hài lòng về chúng ta nên mới đưa ra điều kiện này để con rút lui.
Khởi Trung đã chuẩn bị đứng dậy, nghe xong câu này, anh dừng lại và chỉ nói:
- Mẹ!
Ông Trần cũng cau mày nhìn vợ nói:
- Tín Hoa, bà đừng có nghiêm trọng hóa vấn đề thêm nữa. Chuyện của con trai thì cứ để cho con quyết định. Chúng ta đừng nên xen vào.
Bà Trần lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng:
- Tôi không nói nữa là được chứ gì?
Khi Khởi Trung và bố mẹ anh nói chuyện, không khí ở nhà Tiểu Quân cũng căng thẳng không kém.
Bà Hà buông những câu đó trước bàn ăn thật chẳng khác nào quả thủy lôi. Không những nó làm cho ba người nhà họ Trần choáng váng mà còn khiến Tiểu Quân phải điên đầu. Trên đường về nhà, cô cũng chẳng nhìn mẹ lấy một cái. Khi bước vào cửa, cuối cùng bà Hà cũng không nén được giận mở miệng:
- Con làm gì thế hả? Mẹ là mẹ con chứ không phải là kẻ thù của con. Không người mẹ nào lại làm hại con gái mình cả. Mẹ nói gì cũng đều là muốn tốt cho con thôi.
Câu này bà không nói vẫn tốt hơn. Bà nói rồi, cơn giận đã lâu của Tiểu Quân bỗng bừng lên:
- Mẹ muốn tốt cho con ư? Mẹ muốn tốt cho con ở chỗ nào? Mẹ, rốt cuộc có muốn cho con lấy anh ấy không vậy?
- Con thì hiểu gì chứ? – Bao năm nay, cứ nói đến chuyện này là mẹ con họ lại trở nên căng thẳng. Cứ tưởng rằng bà Hà sẽ nhảy dựng lên nhưng không ngờ lần này, bà lại thở dài. Bà không để ý gì đến câu nói của con gái mà tiếp tục nói. – Nhà cửa là chuyện quan trọng nhất. Trước khi kết hôn, nếu không nói rõ thì đợi đến khi lấy người ta rồi lại có phiền phức đấy. Nhà cậu ta ở đâu? Ở Kim Kiều! Đó là nơi nào? Nơi đó xa như vậy thì sau này, làm sao bố mẹ chăm sóc con được?
- Mẹ, mẹ đừng nói là vì con nữa. Con đã khôn lớn rồi. Con có thể tự chăm sóc cho mình. – Tiểu Quân chau mày.
- Khôn lớn ư? Con khôn lớn rồi thì không phải con gái mẹ sao? Con khôn lớn rồi thì không cần bố mẹ nữa sao? – Bà Hà cao giọng.
- Tiểu Quân, con lại đây. Bố có chuyện muốn nói với con. - Giọng ông Hà vang lên. Tiểu Quân còn định nói gì đó nhưng tay ông Hà đã đặt lên vai cô. Ông quay đầu lại nhìn vợ nói:
- Tôi sẽ nói chuyện với Tiểu Quân. Bà đi tắm rửa rồi đi ngủ đi. Có chuyện gì cứ để đến mai rồi nói.
5
Rất muộn rồi! Hai bố con đi trong ngõ nhỏ một lát. Lúc đầu, chẳng ai nói gì. Trong lòng Tiểu Quân rất buồn. Cô có cảm giác như mình sắp nổ tung. Cô cũng không biết mình muốn làm gì nữa, chỉ cắm đầu bước về phía trước. Cô nghe phía sau có tiếng “tạch”, ngẩng đầu lên thì đó là bố cô đang châm một điếu thuốc. Đốm sáng chập chờn trong bóng tối.
Bố cô rất ít khi hút thuốc. Trong nhà không bao giờ trông thấy gạt tàn thuốc. Thi thoảng ông mới ra ngoài hút một điếu và đa phần đó là do người khác mời. Cô rất hiếm khi thấy ông chủ động tự châm thuốc. Cô biết trong lòng ông cũng rất buồn. Tất cả đều vì chuyện của cô. Cô thấy lòng mình thật chua xót. Cô gọi ông:
- Bố! – Sau câu nói đó, cô dừng lại. Cô cũng chẳng biết mình còn có thể nói gì.
Ông Hà vỗ vai con gái. Ông cũng không nói về chuyện đã xảy ra hôm nay mà nhắc đến chuyện trong quá khứ.
- Tiểu Quân, con biết nhà chúng ta chuyển đến đây từ bao giờ không?
- Từ hồi con bắt đầu học tiểu học ạ. – Tiểu Quân không biết tại sao bố mình lại nhắc đến chuyện đó nhưng cô vẫn trả lời.
- Chúng ta thì đúng nhưng mẹ con thì không. –Bố cô dừng bước. Ông ngoái đầu lại nhìn khu nhà họ ở. Bóng cây che kín hai bên ngõ. Bóng đêm hòa vào kiến trúc của khu nhà cũ. Ánh đèn le lói hắt ra từ những khung cửa sở nhỏ. Ánh trăng khuyết đẹp vô cùng!
- Bố quen mẹ con ở công xưởng. Mẹ con có xuất thân không tốt nên bà luôn bị người khác coi thường. Bà không khéo léo. Chúng ta phải sàng quặng sắt. Từ nhỏ, mẹ con chưa bao giờ làm cả nên cũng không biết sàng. Mỗi ngày mọi người đều phải sàng đủ định mức. Bà ấy làm đến tận nửa đêm không xong. Mọi người đều lôi mẹ con ra làm trò cười. Họ gọi bố đi xem. Hồi đó, bố còn rất trẻ. Bố cũng chạy đến xem. Vừa xem, bố đã bật cười. Động tác của mẹ con lúc đó thật vụng về. – Không đợi con gái trả lời, ông Hà cứ thế nói một mình.
Tiểu Quân sống ở nhà bà ngoại từ nhỏ. Bố mẹ cô luôn làm việc ở công xưởng, rất hiếm khi về nhà. Đến tận khi cô vào tiểu học thì họ mới sống cùng nhau. Mẹ cô không nhắc lại cuộc sống trước đó của mình nên cô cũng không biết gì. Bây giờ, bố cô nhắc đến, cô nghe mà thấy bàng hoàng.
Con gái không nói gì, ông Hà nói tiếp:
- Sau đó, tổ chức phân công cho bố giúp mẹ con. Bố là thành phần gì? Ba đời là giai cấp vô sản. Còn mẹ con thì sao? Một đại tiểu thư của giai cấp tư sản. Được bố giúp, mẹ con nên cảm ơn tổ chức mới phải. Nhưng mẹ con lại nhớ thù cũ. Mẹ con luôn nhớ việc bố đã cười mình nên không thèm nói chuyện với bố. Sau đó, mẹ con coi bố như cái đuôi hằng ngày lẽo đẽo theo bà. Thật là mất mặt quá đi! – Ông Hà hồi tưởng lại những năm tháng tuổi trẻ của mình. Khi nói, ông còn mỉm cười nữa.
- Nhưng mẹ con đã lấy bố. – Tiểu Quân nói.
- Phải. Nếu không vì căn nhà này thì bố đã không lấy được mẹ con và cũng không có con. – Ông Hà lại chỉ tay về phía nhà mình.
- Vì căn nhà này ấy ạ? – Tiểu Quân chau mày.
- Phải. – Ông Hà dập tắt điếu thuốc trên tay. – Hồi đó bắt đầu chính sách cải cách. Có rất nhiều người nói những thứ chưa bị tịch thu thì còn có hy vọng lấy lại nhưng lúc đó, ông ngoại con bị ốm phải nằm liệt giường. Bà ngoại con hằng ngày chăm sóc cho ông. Mẹ con là con gái duy nhất của họ. Trong nhà chẳng còn gì đáng giá. Mẹ con báo cáo với công xưởng xin về Thượng Hải nhưng gửi báo cáo bao nhiêu lần mà chẳng ai thèm đọc. Cuối cùng, bố đã phải giúp mẹ con.
- Bố giúp mẹ con ư? – Trong ấn tượng của Tiểu Quân, cả đời bố cô là một người thật thà, chất phác, an phận. Thật không thể tưởng tượng nổi bố lại có thể dùng cách gì giúp mẹ cô? Cô thấy rất kỳ lạ.
- Bố lấy mẹ con. – Ông Hà cười. – Khi đó, bố có tên trong danh sách những người được về sống ở Thượng Hải. Nếu như mẹ con lấy bố thì có thể cùng bố trở về. Bố nói điều này và mẹ con đã đồng ý ngay. Bố mẹ tổ chức đám cưới ở công xưởng. Bên họ ngoại của con không có ai đến nhưng họ có gửi từ Thượng Hải đến một túi kẹo sữa thỏ trắng cực kỳ lớn. Mọi người trong công xưởng đều rất thích. Bố cực kỳ tự hào.
- Chính là vì căn nhà này ư? – Tiểu Quân mở to mắt mà cũng không thể nào hiểu nổi. Cô cảm thấy sau khi trải qua cuộc tình với Chí Hào, cô đã trở nên thực tế hơn rất nhiều. Cô không còn cho rằng hôn nhân là kết quả của tình yêu chết đi sống lại giữa hai người. Thật không ngờ mẹ mình lại lợi hại như vậy. Bà đã lấy chồng vì một căn hộ chưa đến năm mươi mét vuông đó.
- Đó là… - Ông Hà nhìn con gái.
Tiểu Quân lập tức biết mình đã nói sai, cô nắm lấy cánh tay bố mình nói:
- Không đâu ạ. Bố, bố đối xử với mẹ con tốt như vậy. Chắc chắn là mẹ con cũng đã có tình cảm với bố. Nếu không thì sao mẹ con không lấy người khác mà lại lấy bố chứ?
- Tất nhiên là tình cảm giữa bố và mẹ con rất tốt. – Ông Hà ho lụ khụ rồi nói tiếp. – Tóm lại, sau khi bố mẹ lấy nhau thì cả hai cùng trở về Thượng Hải. Lúc đó vẫn chưa lấy lại được căn nhà này. Mẹ con dẫn bố đến xem một lần và lúc đó bố đã hiểu tại sao mẹ con lại làm việc không tốt ở công xưởng, tại sao lúc đầu mẹ con lại không muốn nói chuyện với bố?
- Tại sao ạ? – Ông Hà nói không rõ nên Tiểu Quân nghĩ mãi mà không hiểu.
-Con biết không? Lúc đó, khu nhà này có rất nhiều người sinh sống. Rất hỗn tạp! - Ông Hà dẫn con gái quay lại. – Mẹ con dẫn bố vào vườn hoa và chỉ vào những chiếc cửa sổ đó rồi nói. Đó là căn phòng trước đây mẹ con thường ngồi đánh đàn dương cầm. Đó là căn phòng trước đây mẹ con thường ngủ. Đó là căn phòng mẹ con thường đọc sách. Nói được nửa chừng thì có người mở cửa sổ ra nhìn bố mẹ giận dữ. Họ nói bằng giọng miền Bắc. Họ bảo ai cho các người vào đây? Định trộm cắp hả? Đi đi. Sau khi bố mẹ bị đuổi đi, mẹ con vẫn đứng ở chỗ này ngoái đầu nhìn lại.
Ông Hà nói đến đây thì dừng bước, ông chỉ xuống dưới chân rồi nói với con gái:
- Ồ! Chính là chỗ này. Mẹ con đã nhìn rất lâu. Sau đó bà ấy khóc. Lúc đó, bố nghĩ, mẹ con là vợ của bố. Dù thế nào thì đời này bố cũng phải để mẹ con được trở về ngôi nhà của mình.
Tiểu Quân nghe mà sống mũi cay sè. Một lát sau, cô mới buồn bã nói:
- Bố, bố không biết ăn nói thì làm sao mẹ con trở về được ạ?
- Không đâu. – Ông Hà thở dài. Cả đời ông luôn lạc quan trước mặt mọi người. Thật hiếm khi thấy ông thở dài. Điều này càng khiến Tiểu Quân thấy buồn hơn. – Dù bố có cố gắng đến mấy thì cũng không thể nào lấy lại được cuộc sống trước kia của mẹ con. Bố cũng biết rõ trong lòng mẹ con không vui. Đến ngày hôm nay, bố nói với con những điều này chỉ là muốn con hiểu rằng, con người làm việc gì cũng có lý do của họ. Mẹ con muốn con lấy chồng tử tế là đúng. Chỉ là, điều mẹ con cảm thấy là tốt thì nó lại không giống với điều con nghĩ. Chuyện là như vậy đấy. Con có hiểu không?
Tiểu Quân cúi đầu, mãi sau cô mới gật đầu rất nhẹ.
Ông Hà nhìn con gái với ánh mắt dịu dàng, ấm áp. Ông giơ tay ra vuốt tóc con gái rồi lại nói:
- Con thật giống mẹ. Tính khí cũng vậy. Từ nhỏ đã rất ương bướng rồi. Được rồi. Chúng ta về nhà thôi.
Ngõ nhỏ không dài, chỉ đi vài bước là về đến nhà nhưng Tiểu Quân ôm cánh tay bố bước từng bước ấm áp lạ thường. Khi về đến cửa, cô bỗng ngẩng đầu nhìn ông Hà nói:
-Bố, con yêu anh ấy.
Tuy câu nói này của cô chẳng liên quan gì đến chuyện họ vừa nói nhưng ông Hà hiểu ngay. Ông cười với cô:
- Được rồi. Bố biết. Không phải bố đã nói rồi sao? Bố ủng hộ các con.
- Nhưng mẹ con… - Cô hiểu những điều bố nói lúc trước. Không phải là cô không hiểu cách nghĩ của mẹ nhưng điều quan trọng với cô lúc này là chuyện đại sự cả đời. Tuy câu nói này của bố cô rất quan trọng nhưng nó không giải quyết được vấn đề thực tế.
Hiển nhiên hôn nhân là chuyện của cô và Khởi Trung nhưng không qua được cửa của bố mẹ hai bên thì khó mà thành được.
- Bố biết. Bó nói với con những điều này là để con bình tĩnh lại, hiểu mẹ con. Con đừng làm gì khiến mẹ con lo lắng. Chuyện gì cũng đều có cách giải quyết.
- Cũng giống như soạn một chương trình. Đường này không đi được thì chúng ta sẽ đi đường khác, đúng không ạ? – Lời ông Hà nghe rất quen. Tiểu Quân không kìm nén được cũng nói một câu.
- Đúng đúng. – Ông Hà mỉm cười gật đầu rồi lại nói. – Có điều chương trình đó…
-Vâng. Đây là câu nói của Khởi Trung trước khi anh ấy đến nhà mình lần đầu tiên ạ. Anh ấy là lập trình viên máy tính. Nói cái gì cũng liên quan đến máy tính. Tiểu Quân cũng cười. Sau đó, cô nhìn thấy trên nét mặt bố lộ vẻ cực kỳ hài lòng. Ông lại vỗ vai cô.
- Anh chàng này được đấy. Tiểu Quân, con không chọn lầm người đâu.
6
Khi họ lên tới nơi thì căn nhà hoàn toàn im lặng. Rõ ràng là bà Hà đã đi ngủ nhưng vẫn để đèn trong phòng. Trên bàn đặt hai bát mộc nhĩ trắng còn bốc hơi.
Hai bố con nhìn nhau. Mặt ông Hà lộ rõ câu ‘Con xem đi”. Tiểu Quân thở dài, bê một bát vào phòng mình.
Vừa bước đến bên giường thì điện thoại của cô đổ chuông, là điện thoại di động. Trong nhà rất yên tĩnh nên tiếng chuông điện thoại vang lên rõ mồn một. Sợ làm ảnh hưởng đến bố mẹ, Tiểu Quân vội vàng đặt cái bát xuống để lần tìm điện thoại trong túi. Càng vội càng tìm không thấy. Mãi đến khi lấy được điện thoại ra thì tiếng nhạc chuông điện thoại đã tắt.
Ngoài Khởi Trung ra thì làm gì còn ai gọi đến vào lúc này nữa chứ? Tiểu Quân bấm luôn nút gọi lại mà chẳng kịp nhìn số điện thoại gọi đến. Chuông điện thoại vừa đổ một tiếng đã có người nghe nhưng không phải là Khởi Trung như cô nghĩ.
Là tiếng của Chí Hào. Anh ta không nói nhiều, chỉ rất ngắn gọn:
- Tiểu Quân, anh có vài điều muốn nói với em. Em có thời gian không?
Giọng nói mà mình không ngờ tới khiến cho Tiểu Quân giật mình.
Gọi điện lúc nửa đêm, đầu bên kia là bạn trai cũ, người mà cô không ngờ là mình lại còn nghe thấy giọng thì làm sao cô không giật mình được chứ?
Nhưng nếu là trước đây thì cô sẽ không giật mình vì chuyện này. Chí Hào đi làm tự do. Cuộc sống chủ yếu về đêm. Anh đi ngủ rất muộn. Nhưng mấy năm ở bên cô, cho dù muộn đến mấy, trước khi đi ngủ, anh cũng đều gọi điện nói chuyện với cô vài câu. Thế nên tự nhiên nó trở thành thói quen. Nhưng bây giờ không như ngày trước. Họ đã chia tay mấy tháng rồi. Ngoài lần tình cờ gặp ở sân bay ra, họ không hề có liên lạc gì với nhau. Bỗng nhiên anh gọi điện đến như vậy khiến cô không biết phải làm gì.
- Tiểu Quân, em có nghe không? – Đợi mãi mà không thây cô trả lời, anh gọi cô.
- Tôi đang nghe. Jason, muộn như vậy rồi. Anh có chuyện gì không? – Cô định thần lại trả lời, còn gọi cả tên tiếng Anh của anh.
Cô gọi anh là Jason, Chí Hào giữ chặt điện thoại, tim đập thình thịch.
Không phải là vì cô gọi nhầm tên anh. Trên thực tế, mọi người quanh anh đều gọi anh như vậy. Anh sinh ra ở nước ngoài nên rất ít khi dùng tên tiếng Trung. Jason Phùng mới là tên trên hộ chiếu của anh nhưng trước đây, Tiểu Quân kiên quyết gọi anh là “Chí Hào”. Cô còn rất đắc ý hỏi anh rằng, có phải trên thế giới này chỉ có mình cô gọi tên anh như vậy.
Đó đúng là sự thật. “Chí Hào, Chí Hào”, trên thế giới này chỉ có mình cô mới gọi anh như vậy. Trước đây, anh đã nghe quen cái tên này nhưng bây giờ, người duy nhất trên thế giờ này bỗng nhiên thay đổi cách xưng hô.
Có lẽ tất cả những điều này không quá đường đột, chỉ là anh không cam tâm nhìn mọi thứ dần thay đổi và cuối cùng thấy cô đến bên người đàn ông khác.
Tay anh đặt trên vô lăng, từ đó vang lên tiếng rít nho nhỏ. Anh đã nắm vô lăng rất chặt nhưng giọng anh vẫn tiếp tục vang lên.
- Phải. Anh có chuyện muốn nói với em. Em có thể xuống đây một chút không? Anh đang ở dưới nhà em.
Lúc xuống nhà, Tiểu Quân vô cùng lưỡng lự.
Cô không biết Chí Hào muốn nói gì và cô cũng chẳng quan tâm lắm. Hai người đã chia tay nhau. Mấy tháng đã qua, cô đang chuẩn bị cho lễ cưới của mình, còn anh cũng đã có vợ chưa cưới từ mấy năm trước. Lúc này dù có nói gì cũng đều là thừa.
Cả hai đều đã trưởng thành, chia tay là lựa chọn của hai người. Nếu đã như vậy, từ nay thà nhớ lại còn hơn gặp mặt. Gặp mặt để làm gì? Gặp mặt cũng không thể quay lại như trước đây.
Nhưng Chí Hào nói đang đợi cô dưới nhà. Lúc này, ngộ nhỡ làm kinh động đến hàng xóm hay bố mẹ thì sẽ không hay chút nào.
Cô và Khởi Trung đang bước trên con đường chuẩn bị tiến tới hôn nhân. Hai bên gia đình đều đã gặp nhau. Tuy có vài vấn đề nhưng mục tiêu đã rõ ràng. Vào lúc then chốt này, cô không muốn có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Nghĩ đến đây, Tiểu Quân cắn răng, quyết định bước xuống nhà. Đèn trong nhà đã tắt. Bố mẹ cô đã đi ngủ. Khi đóng cửa, cô phải cực kỳ nhẹ nhàng để không gây nên bất kỳ tiếng động nào làm họ thức giấc.
Đúng là Chí Hào đang đợi cô ở dưới nhà. Ngõ nhỏ yên tĩnh. Anh đứng một mình bên ngoài xe hút thuốc. Bước đến gần, cô chỉ thấy điếu thuốc dưới chân anh.
Chí Hào không nói gì vì cảm xúc quá phức tạp. Anh đã vô số lần nhìn thấy cô bước ra từ cánh cửa đó và đi về phía mình nhưng lần này, anh bỗng thấy dù cô có đi thế nào cũng cách anh rất xa. Anh nhìn mãi mà không thấy rõ nét mặt của cô.
Tiểu Quân bước đến dừng lại trước mặt anh. Đã là giữa thu nên đêm rất lạnh. Cô đi xuống mà không mang theo áo khoác, rồi khoanh tay đứng trước mặt anh, đợi anh nói.
Tâm trạng anh vẫn đang rối bời. Trong chốc lát, anh không biết tiếp theo mình nên làm gì, đầu ngón tay bị đau. Hóa ra điếu thuốc trong tay anh đã cháy đến đó. Giật mình, tàn thuốc rơi xuống. Nó chưa kịp chạm đất thì gió đã thổi bay đi rồi.
Cuối cùng anh cũng nói. Không hề lòng vòng, anh chỉ nói một câu:
- Tiểu Quân, anh vẫn chưa kết hôn.