1
Trước khi Tiểu Quân bước vào phòng Ngô Tuệ, cô nhẹ nhàng gõ cửa. Giọng Ngô Tuệ vang lên:
- Mời vào.
Phòng làm việc của Ngô Tuệ bày biện cực kỳ ngăn nắp. Căn phòng toàn một màu vàng nhạt nhưng chiếc bàn và chiếc ghế màu đen lại hoàn toàn tương phản nên khiến cho mọi người vừa bước vào đã có ấn tượng hết sức sâu sắc.
- Mấy giờ máy bay cất cánh thế? – Ngô Tuệ nói trước. Thấy Tiểu Quân ôm tài liệu trong tay, cô ta nói. – Cô vất vả quá!
Tiểu Quân nhìn đồng hồ rồi trả lời rất ngắn gọn:
- Chín giờ máy bay cất cánh. Cô Ngô, nếu không có việc gì thì tôi phải ra sân bay đây ạ.
- Tôi đã bảo lái xe của công ty đợi cô ở dưới sảnh. Hành lý của cô cũng ở đó ư? Nhân viên bảo vệ báo cô mới đến công ty hai mươi phút trước. Thực ra Lissa đã sơ xuất. Đáng lẽ cô ấy phải cử lái xe đến nhà đón cô.
Tiểu Quân giật mình. Vậy là Ngô Tuệ đã gọi điện hỏi bảo vệ cô đến công ty lúc nào. Chắc chắn cô ấy cũng biết cô không thể ở trong nhà vệ sinh suốt hai mươi phút được. Cô thầm thở dài, đành phải nói tiếp:
- Không phải do Lissa đâu ạ. Cô ấy cũng nói trong điện thoại. Tôi nói từ nhà tôi bắt xe đến thẳng đường Long Dương rất tiện. Trên đường đi, tôi chợt nhớ ra là phải qua công ty lấy tài liệu. Vì lên đường sớm, thấy vẫn còn thời gian nên tôi quay lại. Có điều văn phòng tắt điện, tôi không biết là có khóa cửa hay không. Nhìn thấy cô, tôi mới biết là có người ở văn phòng. – Cô nói liền mạch rồi lại liếc nhìn đồng hồ. – Cô Ngô, nếu không có chuyện gì thì tôi ra sân bay đây ạ. Chạy đến công ty cũng hơi vội.
Ngô Tuệ nghe xong mỉm cười, đứng dậy nói:
- Tiểu Quân, cô quả là một người thông minh. Tôi đã không nhìn nhầm cô.
Cô ta cười khiến Tiểu Quân toát cả mồ hôi. Cô đang định nói thì Ngô Tuệ nói tiếp: - Rất nhiều người luôn cảm thấy người khác để ý đến cuộc sống của mình. Thực ra, người khác có nghĩ gì cũng không quan trọng. Điều quan trọng là kết quả mà chúng ta đạt được. Cô thấy có đúng không?
Cô ta nói “chúng ta” khiến Tiểu Quân cảm thấy khó hiểu. Ngô Tuệ bước đến, dừng lại trước mặt cô nói câu cuối cùng.
- Thực ra tất cả đều giống nhau, rồi sau này cô sẽ biết.
Lái xe của công ty đưa Tiểu Quân đến sân bay. Chiếc xe công vụ khá rộng nhưng Tiểu Quân chẳng hề cảm thấy vui chút nào. Cô luôn chau mày suốt cả đường đi.
Những điều Ngô Tuệ nói khiến cô cực kỳ khó hiểu. Bắt gặp Ngô Tuệ và Đỗ Khải Văn tư tình đúng là một chuyện đen đủi nhưng cô đã nói với Ngô Tuệ là cô chưa hề thấy gì. Cô cũng không đem chuyện này truyền ra ngoài. Chắc chắn Ngô Tuệ có thể hiểu được điều này.
Chuyện tư tình giữa Ngô Tuệ và Đỗ Khải Văn thì có liên quan gì đến cô chứ? Cô đến để làm việc, chứ không đến để đưa chuyện. Hơn nữa, Ngô Tuệ có năng lực thật sự. Cô không cho rằng một người phụ nữ dựa vào đàn ông mà lại có thể ngồi yên vị ở chức vụ quan trọng như vậy trong một công ty lớn. Trừ khi công ty này không muốn làm ăn nữa.
Hơn nữa, qua cách nghĩ của Ngô Tuệ thì cô ta cũng chẳng mảy may để tâm đến chuyện người khác nghĩ gì về mối quan hệ giữa cô ta và Đỗ Khải Vân. Tiểu Quân vừa mới đến công ty đã gặp phải chuyệ kỳ lạ. Nếu là một kẻ lắm lời thì có khi ngay sáng hôm đó bí mật của công ty đã được tiết lộ.
Nếu là như vậy thì câu nói cuối cùng của Ngô Tuệ là ý gì?
Thực ra tất cả cũng đều giống nhau, rồi sau này cô sẽ biết.
Biết gì chứ? Giống ai cơ? Tiểu Quân càng nghĩ càng chẳng hiểu gì cả. Cô nhớ ra là phải gọi điện cho Khởi Trung nhưng cô gọi đi mà đầu bên kia không có người nghe. Không biết rốt cuộc anh đang làm gì nữa? Xe đã đến sân bay. Cô dừng nghĩ ngợi lung tung và cảm ơn anh lái xe rồi kéo hành lý xuống, bước thẳng vào trong.
Khi lên máy bay, Tiểu Quân vẫn chưa gọi điện cho Khải Trung và không hiểu vấn đề mình đang đối mặt.
Cô tiếp viên hàng không trong bộ đồ truyền thống nở nụ cười khả ái. Tiêu chuẩn đi công tác của công ty Khởi Hoa rất sang. Tuy là người mới nhưng cô cũng vẫn được đặt vé ở khoang hạng nhất. Cô vừa ngồi xuống thì cô tiếp viên đã bước đến hỏi cô muốn uống gì?
Tiểu Quân mỉm cười đáp lại. Cô đang định mở miệng nói thì có người ngồi xuống bên cạnh. Từ người đó tỏa ra mùi nước hoa quen thuộc.
Là Chí Hào. Tiểu Quân bàng hoàng.
Anh quay lại nhìn cô mỉm cười giống như mỗi lần họ gặp nhau trước đây và nhẹ nhàng gọi:
- Tiểu Quân!
Cô kinh ngạc mở tròn đôi mắt. Bỗng nhiên cô có cảm giác ánh sáng trắng lóe lên trước mắt. Những thứ đó cứ quay cuồng trong đầu cô và trong nháy mắt hiện lên câu trả lời.
2
Không phải Khởi Trung cố ý không nghe điện thoại. Thực sự là lúc đó anh đang bận. Sáng sớm, sau khi Tiểu Quân vội vàng kết thúc cuộc điện thoại, anh buồn bã đi đánh răng rửa mặt. Xe của công ty khách hàng đã đợi ở dưới nhà nên anh hết sức vội vã. Anh còn không kịp xuống quầy ngồi ăn sáng mà phải vừa đi vừa ăn.
Đến công ty khách hàng, anh mới phát hiện ra mình quên mang theo điện thoại di động. Chắc là sau khi nói chuyện với Tiểu Quân, anh đã tiện tay để nó ở đâu đó. Thái Quân cũng đi cùng anh. Thấy anh tìm đồ, cậu ta hỏi:
- Sao vậy? Trưởng nhóm, anh mất ví à?
Từ sau khi mua nhà trả góp, Thái Quân luôn nghĩ đến tiền. Nói chuyện với ai cũng không thiếu được chữ “tiền”. Khởi Trung nghe xong mỉm cười lắc đầu:
- Không. Hình như tôi để quên điện thoại ở khách sạn.
- Anh muốn gọi điện ư? Anh dùng điện thoại của em này. – Thái Quân đưa điện thoại ra rồi cười khì khì. Anh muốn gọi điện thoại cho Tiểu Quân à? Anh nhớ cô ấy lắm phải không? Em đi hai hôm mà Mỹ Mỹ làm cho điện thoại của em sắp nổ tung rồi.
- Không sao. Tối về tôi gọi điện thoại cho cô ấy. – Khởi Trung không mượn điện thoại của cậu ta mà quay sang màn hình máy tính.
Lần này, anh đưa người đến Thâm Quyến ứng cứu. Toàn bộ phần mềm hệ thống vận hành của công ty họ đều gặp sự cố nên bên khách hàng gặp tổn thất rất lớn. Anh và các đồng nghiệp vừa xuống máy bay là rơi ngay vào vòng vây oán hận. Sau khi vội vàng đến công ty khách hàng, anh mới phát hiện ra nguyên nhân thật sự là do nhân viên IT của công ty khách hàng. Họ không được phép sử dụng hệ thống phần mềm này song song với một hệ thống khác. Khi hai hệ thống cùng chạy song song sẽ xảy ra xung đột và cuối cùng là làm sập toàn bộ hệ thống.
Tuy đã làm rõ vấn đề nhưng hệ thống phần mềm là do bên anh cung cấp. Dù không phải trách nhiệm của bên anh nhưng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Kết quả, mấy người vẫn phải ở lại và bắt đầu bận rộn với công việc ứng cứu khẩn cấp.
Tuy không có thời gian để nghỉ ngơi nhưng sau bữa trưa, nhìn đồng hồ ước chừng máy bay Tiểu Quân đã hạ cánh, anh liền gọi điện cho cô.
Anh dùng điện thoại của công ty khách hàng. Ban đầu anh cũng thấy hơi ngại nhưng họ cực kỳ khách sáo, suýt nữa thì mang điện thoại đưa đến tận nơi cho anh.
Điện thoại đổ hồi chuông ngắn, anh lặng lẽ chờ đợi. Điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người nghe. Anh gọi tên cô:
- Tiểu Quân! – Nhưng người trả lời không phải là Tiểu Quân mà là giọng của một người đàn ông. Người đó chỉ “A lô” một tiếng.
Anh sợ mình gọi nhầm, đang định xin lỗi thì đầu bên kia nói tiếp:
- Anh tìm Tiểu Quân ư? Cô ấy vào nhà vệ sinh.
Anh nhớ giọng nói này. Người đó chính là Chí Hào.
Ngón tay Khởi Trung bấm chặt vào điện thoại, tim anh đập loạn lên.
Anh không trả lời đầu bên kia, chỉ im lặng gác máy. Tiếng gác máy nhẹ nhàng mà giống như quả đấm cực mạnh giáng vào anh, đánh vào nơi mềm yếu nhất khiến anh như muốn ngạt thở.
Đúng là Tiểu Quân vào nhà vệ sinh. Cô và Chí Hào cùng đi ăn một bữa ở nhà hàng, không phải là hẹn từ trước mà chỉ là tình cờ gặp nhau.
Ngày hôm nay, mọi việc chẳng suôn sẻ chút nào. Sáng sớm ngày ra thì bắt gặp Ngô Tuệ và Đỗ Khải Vân ở bên nhau, lên máy bay thì gặp bạn trai cũ. Mới bắt đầu còn nghĩ là không may, cô hy vọng tất cả chỉ là sự trùng hợp nhưng câu nói của Chí Hào đã làm tiêu tan ý nghĩ đó.
Anh nói:
- Anh đã bảo lái xe đến sân bay đón chúng ta. Lát nữa, chúng ta sẽ cùng đến trụ sở chính của công ty Khởi Hoa. Buổi họp diễn ra vào buổi chiều. Em thấy sắp xếp như vậy có được không?
Tiểu Quân nghe xong mà không nói được gì. Nghĩ hồi lâu, cô gọi anh là Jason. Cô nói:
- Tôi lên máy bay là vì công việc. Nếu tất cả là do cá nhân anh sắp xếp thì tôi từ chối.
- Em có thể gọi điện cho Đỗ Khải Văn hỏi về hợp đồng giữa công ty bên anh và công ty Khởi Hoa. Nếu không muốn làm việc với anh thì em có thể nói thẳng. Anh tin là Khải Văn cũng sẽ tôn trọng sự lựa chọn của cá nhân em.
Tiểu Quân nhìn khuôn mặt đang mỉm cười của anh mà im lặng hồi lâu. Cuối cùng, cô cũng nở một nụ cười đáp lại:
- Anh Phùng, anh cứ yên tâm. Tôi sẽ làm tốt công việc của mình.
Thực ra trong lòng cô cực kì tức giận. Cô có cảm giác như mình bị rơi vào một vòng xoáy kỳ lạ. Hai ngày trước, cô còn cho rằng mình đã chia tay với người đàn ông này một cách êm đẹp. Thật không ngờ, lúc cô cho rằng cuộc sống và công việc của mình sẽ bắt đầu lại từ đầu như chưa từng xảy ra chuyện gì thì bỗng nhiên anh lại xuất hiện trước mặt cô và tuyên bố một cách thẳng thừng rằng anh vẫn chưa từ bỏ.
Cô không biết Chí Hào và Đỗ Khải Văn đã nói gì với nhau, cũng không biết gì nhiều về Ngô Tuệ. Cô chỉ đau đớn nhìn tất cả những gì mình cố gắng dùng năng lực của bản thân để có được đều bị người đàn ông này nhẹ nhàng nghiền nát ngay khi nó vẫn chưa bắt đầu.
Thực ra tất cả đều giống nhau thôi, rồi sau này cô sẽ biết.
Thực ra tất cả đều không giống nhau. Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện dựa vào người đàn ông này để sự nghiệp của mình thuận buồm xuôi gió. Nếu muốn làm vậy thì cô đã làm từ lâu rồi. Bao nhiêu năm nay, cô vẫn luôn kiên trì quan điềm này chỉ là để chứng minh cô khác với những người khác.
Nhưng bây giờ, tất cả đều bị anh hủy hoại rồi.
Thực ra đây không phải là lần đầu tiên. Cô nên lường trước được tất cả mới đúng. Hai năm trước, Chí Hào đã dùng cách này để làm cô quay lại. Lúc đó cô hận bản thân vì đã hồi tâm chuyển ý vì một cái bong bóng hư ảo. Hai năm rồi, anh lại lặp lại lần nữa. Anh nghĩ cô là ai chứ? Vật nuôi của anh sao? Gọi đến là đến, bảo đi là đi sao?
Đã đến ngày hôm nay, nếu còn quay đầu lại thì cô còn không bằng cả con vật nuôi.
Trong lòng cô rất buồn. Không muốn nhìn thấy Chí Hào thêm nữa, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ vờ như không có sự tồn tại của anh.
Thật đáng buồn cười! Người ngồi bên cạnh là người đàn ông cô đã từng yêu nhất. Cô đã cố gắng làm mọi thứ chỉ là để được ở bên anh cả đời. Nhưng bây giờ, cô lại cảm thấy người bên cạnh mình xa lạ đến vậy. Xa lạ đến mức không thể nào chịu nổi mùi hương trên cơ thể anh.
Máy bay lao trên đường băng rồi tăng tốc bay lên trên mây. Biến mây trắng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô tiếp viên hàng không mỉm cười mang đồ uống đến. Tiểu Quân vẫn im lặng. Tay cô mân mê chiếc điện thoại đã bị khóa. Cô chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ giống như thế này và chỉ muốn nghe giọng nói của Khởi Trung.
Khởi Trung, đúng vậy, chỉ cần nghĩ đến anh là lòng cô dần bình tĩnh lại. Có gì đáng sợ chứ? Cô đã có cuộc sống mới, người bạn đời mới. Cô đã có Khởi Trung. Anh là người đàn ông của cô. Dù xảy ra chuyện gì thì anh cũng đều ở đó.
Nghĩ vậy, tâm trạng của Tiểu Quân đã khá hơn một chút. Chí Hào không vội vàng ôn lại chuyện cũ với cô. Trên đường đi, anh đều xem tài liệu và thi thoảng lại hỏi han đôi điều. Tiểu Quân chỉ trả lời ngắn gọn và không nói thêm gì. Anh cũng không thấy phiền mà tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Sau khi xuống máy bay thì đúng là có lái xe đang đợi họ. Gia tộc họ Phùng của Chí Hào rất lớn. Họ làm ăn ở khắp nơi trên thế giới và Hồng Kông cũng không phải là ngoại lệ. Chiếc xe đến đón họ là một chiếc xe cực kỳ sang trọng. Tiểu Quân chỉ liếc nhìn rồi giơ tay ra gọi một chiếc taxi.
Trên đường đi, cô lại gọi điện cho Khởi Trung nhưng tiếc là vẫn không có người nghe máy. Buổi chiều có cuộc họp nên cô xếp hành lý vào phòng khách sạn rồi xuống quầy gọi một suất cơm. Cô muốn nhanh chóng giải quyết xong mọi việc để đến trụ sở chính.
Sáng sớm, cô thư ký đã gửi lịch trình cho cô. Tất cả đều được sắp xếp, chỉ là không có xe đến sân bay đón cô thôi. Ban đầu cô còn thấy hơi kỳ lạ nhưng giờ thì đã hiểu.
Không sao. Cô đến đây để làm việc. Cho dù người khác có nghĩ thế nào thì cô sẽ dùng cách riêng của mình để chứng minh điều này.
Khi ăn cơm, cô luôn nghĩ mấy ngày tiếp theo mình sẽ phải ứng phó thế nào? Trước mắt bỗng có bóng đen, có người bước đến che mất ánh mặt trời rồi ngồi xuống trước mặt cô.
3
Người ngồi xuống trước mặt cô là Chí Hào. Anh ta đã thay quần áo, tinh thần sảng khoái, nhìn Tiểu Quân mỉm cười.
Tiểu Quân thở dài, nhìn xung quanh rồi nói:
- Jason, anh hẹn ai ở đây sao?
- Không. – Anh trả lời rất nhanh.
- Vậy anh đến đây làm gì? Lái xe không đưa anh về trụ sở chính của công ty Khởi Hoa sao?
Anh giơ tay gọi phục vụ rồi nhún vai:
- Buổi chiều mới họp. Anh còn phải đi ăn cơm trước đã.
- Ở đây sao? – Cô cũng biết rõ mà vẫn cố ý hỏi nhưng hành động của Chí Hào đúng là đã làm cho cô khó mà chấp nhận nổi. Tiểu Quân không thể không hỏi.
- Nhà hàng ở đây không hạn chế số khách hàng. Hơn nữa, anh là khách của khách sạn này. Chẳng lẽ anh không thể xuống đây ăn cơm sao? Tiểu Quân, chúng ta đều đến đây làm việc. Ăn một bữa cơm cùng nhau cũng không có gì là lạ cả.
- Vì công việc ư? Anh chắc chắn chứ?
Anh tiếp tục mỉm cười:
- Vì cả việc tư nữa. Ba năm rồi. Tiểu Quân, em thật sự muốn nhanh chóng cắt đứt mọi liên hệ giữa chúng ta sao?
Quả nhiên là vậy… Tiểu Quân hít một hơi thật sâu rồi đặt đũa xuống. Cô nhìn anh nói:
- Jason, tôi nghĩ rằng chúng ta đã nói rất rõ ràng rồi chứ.
Anh nhìn cô, nụ cười trên môi nhạt dần rồi biến mất.
- Tiểu Quân, nếu em muốn cho anh hiểu anh thật sự cần gì thì em đã thành công rồi.
- Ồ! – Tiểu Quân cười lạnh lùng.
- Anh nói thật đấy. – Anh ta cau mày. – Nếu em muốn thì anh có thể hứa với em, sau này em có thể gặp anh bất cứ lúc nào.
- Xin lỗi. Tôi không quan tâm lắm đến chuyện đó. Tôi phải đi trước đây.
- Em đi đâu?
- Tôi đi rửa tay. Anh cũng định ở bên tôi bất cứ khi nào sao? – Tiểu Quân đứng dậy, buông lời nói có chút châm chọc.
Chí Hào vẫn ngồi đó nhìn bóng cô khuất dần mà chau mày. Bên tai anh vang lên tiếng điện thoại, giai điệu du dương của bản tình ca Hiroshima. Là chiếc điện thoại di động Tiểu Quân để trên bàn.
Anh giơ tay cầm điện thoại lên nghe một cách thản nhiên như đó là điện thoại của mình vậy.
Đầu bên kia vang lên giọng nói mà anh đã lường trước. Đó là Khởi Trung, anh gọi tên của Tiểu Quân một cách cực kỳ thân mật. Định ấn tắt đi thì Chí Hào bỗng thay đổi ý định. Anh trả lời với một giọng rất bình thường.
- Anh tìm Tiểu Quân ư? Cô ấy ra nhà vệ sinh rồi.
Đầu bên kia không có tiếng nói nữa, sau đó là tiếng “tút tút” vang lên. Bên kia đã gác máy.
Anh nhìn chiếc điện thoại, mỉm cười rồi đặt nó trở lại chỗ cũ.
Buổi chiều, Tiểu Quân vẫn bắt taxi đến trụ sở chính của công ty Khởi Hoa. Sau khi cô từ nhà vệ sinh đi ra bàn ăn thì Chí Hào đã bỏ đi. Cô cũng không biết anh đi đâu nữa.
Chí Hào đã làm mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió. Bây giờ anh lại bị một người con gái đã từng yêu tha thiết từ chối nên tất nhiên là rất tức giận rồi. Đến lúc này, tình cảm của cô dành cho anh đã chuyển thành sự thờ ơ. Điều cô lo lắng nhất bây giờ chính là anh sẽ gây ảnh hưởng đến công việc vừa mới bắt đầu của cô.
Cô không cho rằng mình có thể vào được công ty Khởi Hoa là nhờ anh. Nhưng bây giờ xem ra, nếu dự án này không thành công thì Đỗ Khải Văn và Ngô Tuệ có thể sẽ đổ trách nhiệm lên cô và viễn cảnh của cô ở công ty Khởi Hoa sau này sẽ cực kỳ đen tối.
Nghĩ đến đây mà tâm trạng của cô lại càng tồi tệ. Tòa nhà trụ sở của công ty Khởi Hoa cực kỳ đồ sộ, nhưng cũng không làm cô cảm thấy khá hơn.
Cô vốn cho rằng Chí Hào sẽ rất khó chịu nhưng không khí trong phòng họp lại rất ổn.
Đỗ Khải Văn cũng ở đó. Hơn một nửa thành viên trong buổi họp này đều bay cùng một chuyến từ Thượng Hải đến đây sáng nay. Khi Tiểu Quân bước vào phòng họp thì thấy anh đang nói chuyện với Chí Hào. Hai người đều mỉm cười. Đỗ Khải Văn nhìn cô gật đầu rồi thì thầm với Chí Hào điều gì đó.
Tiểu Quân cố gắng kìm nén bản thân không nghĩ xem rốt cuộc hai người đó đang nói chuyện gì. Cô tìm được chỗ của mình và ngồi xuống. Những người khác cũng bước vào phòng họp. Đỗ Khải Văn là người chủ trì cuộc họp. Trước tiên, anh đứng lên giới thiệu Chí Hào với tất cả mọi người rồi lại nhắc đến cô.
- Mọi người làm quen một chút với cô Tiểu Quân, đồng nghiệp mới ở công ty Thượng Hải. Cô ấy đã có rất nhiều đóng góp trong thời kỳ đầu của dự án này. Lát nữa, mọi người có thể trực tiếp nhờ cô ấy tư vấn các vấn đề ở bên đại lục.
Cô đành phải đứng dậy mỉm cười với tất cả mọi người. Ánh mắt cô lướt qua khuôn mặt Chí Hào. Anh ta cũng đang nhìn cô như những người khác. Không biết có phải do quá nhạy cảm không nhưng cô luôn cảm giác thái độ của anh rất khó lường.
Đỗ Khải Văn chủ trì cuộc họp. Các điều kiện hợp đồng mà công ty BOL đưa ra rất khả quan. Không khí buổi họp vô cùng cởi mở. Tất cả đều diễn ra cực kỳ suôn sẻ. Đến lượt Tiểu Quân giới thiệu về dự án. Tuy cô mới nhận nhiệm vụ nhưng đúng là cô hiểu rất rõ về dự án này. Cô không nhìn Chí Hào mà chỉ đứng lên nói hết những điều mình cần nói.
Tất cả mọi người đều chú ý lắng nghe. Trước khi ngồi xuống, cô nhìn Đỗ Khải Văn cũng đang nhìn cô mỉm cười gật đầu, tỏ thái độ rất hài lòng.
Tiểu Quân thầm thở dài. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.
Nếu buổi họp này không có Chí Hào thì tốt biết mấy.
4
Sau hai ngày Khởi Trung và các đồng nghiệp làm việc không nghỉ, cuối cùng sự cố của bên khách hàng cũng đã được giải quyết. Bên phía khách hàng vô cùng cảm ơn Khởi Trung và nhóm của anh. Tối hôm đó, mọi người cùng đến nhà hàng sang trọng nhất của Thâm Quyến ăn cơm.
Khởi Trung muốn từ chối. Đêm hôm trước anh không được chợp mắt, lại phải làm việc với cường độ cao. Khi xuống nhà, anh mệt mỏi đến mức ấn số thang máy cũng không chính xác.
Thực ra, anh không chỉ mệt mỏi về thể xác. Sau cú điện thoại đó, tâm trạng của anh phức tạp đến mức khó có thể dùng lời nào để diễn tả. Anh chỉ cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu không nhìn thấy đáy, không sao thoát ra khỏi cảm giác ngạt thở đó.
Nhưng bên khách hàng quá nhiệt tình, các đồng nghiệp cũng thúc giục nên cuối cùng, anh vẫn phải đi.
Phòng tiệc vô cùng huyên náo nhưng anh lại cảm thấy rất buồn. Anh bước ra hành lang hít thở không khí trong lành. Khi vừa bước ra thì trông thấy Thái Quân. Cậu ta đang đứng ở một góc hành lang nói chuyện điện thoại với Mỹ Mỹ như chuyện tình Ngưu Lang – Chức Nữ. Anh nhất thời không có sự chuẩn bị trước nên cảm thấy nổi da gà.
Với thái độ kiên nhẫn, cậu ta tiếp tục cầm điện thoại nói chuyện. Không muốn làm phiền họ, Khởi Trung xoay người đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Dòng nước trắng xóa từ vòi nước xối ra. Trong lòng đang có chuyện nên anh càng cảm thấy mệt mỏi hơn. Anh bất giác ngây người ra rất lâu. Có người bước đến vỗ vai làm anh bừng tỉnh. Thái Quân nhìn anh cười.
- Trưởng nhóm, vừa rồi anh nghe tôi và Mỹ Mỹ nói chuyện chắc là tê cả người hả?
Câu nói của Thái Quân đã nói trúng tâm sự của anh. Khởi Trung nghe xong chỉ cười mà không trả lời cậu ta. Anh chỉ đóng vòi nước lại, lau tay rồi hỏi:
- Cậu có thuốc không?
Thái Quân gật đầu. Hai người quay ra hành lang hút thuốc. Khách sạn năm sao, tầng nhà rất cao, bước ra ngoài hành lang là thấy biển đèn lung linh của cả thành phố. Thái Quân châm thuốc rồi xoay người dựa vào lan can nói. Rõ ràng là cậu ta đang muốn nói chuyện với anh.
- Trưởng nhóm, tôi và Mỹ Mỹ đang bàn chuyện kết hôn. Mỹ Mỹ bảo tôi đến gặp bố mẹ cô ấy. Trong lòng tôi có chút ngần ngại. Không phải anh đã đến gặp bố mẹ Tiểu Quân rồi sao? Anh truyền lại cho tôi một chút kinh nghiệm đi.
Cậu ta không nhắc đến chuyện này còn tốt, chứ vừa nhắc đến bố mẹ Tiểu Quân là anh lại thấy phiền não. Anh chau mày không nói gì.
Tuy Thái Quân là người vô tâm vô tính nhưng lúc này, cậu ta bỗng cảm thấy có gì đó không ổn. Cậu ta xoay người lại nhìn Khởi Trung và hỏi anh:
- Sao vậy? Trưởng nhóm, anh và Tiểu Quân xảy ra chuyện gì ư? Không phải lúc trước, anh nói anh và cô ấy sắp lấy nhau sao?
Chuyện trưởng nhóm sắp kết hôn đã không còn là tin mới. Họ rất hiếm khi bỏ qua các hoạt động tập thể thế nên mọi người cũng ít nhiều đều đã gặp qua Tiểu Quân vài lần. Tiểu Quân xinh đẹp lại cá tính nên trong mắt mọi người nếu không là ngưỡng mộ thì chắc chắn cũng là ghen tị. Cậu ta quyết định cùng Mỹ Mỹ kết hôn cũng là chịu ảnh hưởng của họ.
Hai người đã nghĩ rất kỹ. hai chuyện vui cùng đến thì vui lại càng vui. Thật không ngờ mình và Mỹ Mỹ suôn sẻ thuận lợi thì hình như trưởng nhóm lại có chuyện. Đặc biệt là hai ngày hôm nay, cậu ta không hề nghe thấy Khởi Trung gọi điện cho Tiểu Quân. Hôm nay, mới sáng sớm thức dậy, cậu ta còn thấy Khởi Trung một mình đứng ở ngoài ban công hút thuốc. Buổi chiều thì anh lại mang bộ dạng đầy tâm sự. Đến cả người ngoài như cậu ta cũng cảm thấy có vấn đề.
- Cô ấy đi công tác ở Hồng Kông. – Khởi Trung không trả lời câu hỏi của Thái Quân. Thực ra là anh không biết nên nói gì.
Tất cả những chuyện xảy ra trong hai ngày qua khiến anh không kịp trở tay. Sau khi hai gia đình chia tay nhau một cách không vui vẻ, nửa đêm anh lái xe như bay đến nhà cô thì thấy cảnh cô và Chí Hào ôm nhau. Suốt một đêm mất ngủ, cuối cùng sau khi hạ quyết tâm thì lại không kịp gặp cô. Sáng sớm hôm sau, anh lại phải đến Thâm Quyến, còn cô thì đi Hồng Kông.
Sau đó, họ bận rộn suốt ngày đêm. Mỗi lần gọi điện đều kết thúc vội vã. Đến tận hôm nay mà anh vẫn chưa có cơ hội nói ra điều mình muốn nói.
Tất cả anh đều có thể hiểu được nhưng cú điện thoại trưa nay, giọng nói quen thuộc của người đàn ông đó truyền lại khiến trái tim anh rơi xuống tận đáy vực thẳm.
Có thể chỉ là sự trùng hợp nhưng trùng hợp thế nào mà giọng Chí Hào lại vang lên trong điện thoại của Tiểu Quân? Tiểu Quân nói cô đi Hồng Kông làm việc. Cô là người con gái anh sắp lấy làm vợ, là người con gái anh muốn sống chung trọn đời. Anh nên tin tưởng cô mới đúng. Nhưng tất cả những chuyện này sẽ giải thích thế nào đây?
Còn nữa, đến lúc này, rốt cuộc anh nên làm thế nào đây?
- Trưởng nhóm! – Thái Quân thấy anh không nói gì thì bắt đầu lo lắng.
Ngón tay anh bị bỏng do điếu thuốc sắp cháy đến sát ngón tay. Hơi động nhẹ, tàn thuốc rơi xuống và tan vụn trong nháy mắt.
Cửa phòng ăn lại mở ra. Giám đốc Tôn bên công ty khách hàng bê ly rượu đi ra. Nhìn thấy hai người, ông ta mỉm cười bước đến nói:
- Tôi không hiểu sao lại chẳng tìm thấy hai cậu. Hóa ra là hai cậu chạy ra đây. Nào, vào đi. Mọi người muốn mời rượu hai cậu đấy.
Khởi Trung dập tắt điếu thuốc:
- Thái Quân, cậu vào đi. Giám đốc Tôn, tôi có việc phải đi trước. Anh chào mọi người giúp tôi nhé. Tôi không vào nữa đâu.
- Như vậy đâu có được? – Giám đốc Tôn lớn tiếng. – Lần này, cậu là người đã cứu công ty chúng tôi thoát nạn. Cậu không thể đi được. Mọi người đang đợi để cảm ơn cậu đấy. Cậu có chuyện gấp gì ư? Để tôi bảo lái xe đi làm giúp cậu.
Khởi Trung bị ông ta giữ lại. Nghĩ mãi, cuối cùng anh quay lại đặt tay lên vai Giám đốc Tôn.
- Nếu vậy thì đúng là tôi có chuyện muốn làm phiền mọi người.
5
Cuộc họp kéo dài từ chiều đến tận tối. Sau khi kết thúc, mọi người nhanh chóng ra về. Tiểu Quân đang có tâm trạng nên hành động hết sức chậm rãi. Khi cô cắm cúi thu dọn tài liệu xong thì mới phát hiện ra phòng họp chẳng còn ai.
Cô thở dài ôm tài liệu định đi thì cửa lại mở ra. Có người bước đến. Đó là trợ lý đặc biệt của Chí Hào. Anh ta nói rằng Tổng giám đốc Phùng và Chủ tịch Đỗ đã đi. Nếu cô có thời gian thì mời cô cùng đi xe đến khách sạn dự tiệc. Tổng giám đốc Phùng muốn giới thiệu cô với Đỗ Khải Văn.
Cô và Chí Hào qua lại với nhau ba năm nên đương nhiên cô cũng đã gặp trợ lý đặc biệt của anh nhiều lần. Nhưng lúc này, nghe anh nói xong, cô nói tối nay mình còn phải xử lý một số tài liệu và nhờ anh cảm ơn ý tốt của Tổng giám đốc Phùng.
Đó là một cơ hội tốt, thậm chí là cơ hội bước một bước sang thế giới khác. Bây giờ cô không cần và cũng không muốn. Có thể sau này sẽ khó ăn nói với Đỗ Khải Văn nhưng cô đã nghĩ kỹ rồi, cùng lắm thì lại chuyển sang công ty khác thôi. Cô vẫn còn trẻ, còn nhiều cơ hội.
Sau đó Tiểu Quân ở lại trụ sở cùng làm việc với những đồng nghiệp mới. Mãi đến tận khuya, cô mới gọi xe về khách sạn. Hôm đó, cô đã gọi điện cho Khởi Trung vô số lần nhưng kết quả là không thể nào liên lạc được với anh.
Từ khi quen biết Khởi Trung đến giờ, cô chưa bao giờ không thể liên lạc với anh lâu đến thế. Đến lúc này, sự giận hờn của cô đã chuyển thành lo lắng. Trong đầu cô hiện ra rất nhiều ý nghĩ linh tinh mà không thể nào kiềm chế được.
Cô nhớ anh, muốn nghe giọng anh, muốn được nhìn thấy anh. Cùng với sự xuất hiện của Chí Hào thì cảm giác này lại càng lớn hơn. Không gọi được cho anh khiến cô buồn khủng khiếp. Thậm chí, cô còn nghĩ điện thoại của mình có vấn đề nên thử gọi về nhà nhưng tất cả vẫn bình thường.
Taxi đã dừng trước cửa khách sạn. Tiểu Quân thanh toán tiền. Khách sạn nằm ở vịnh Causeway. Hồng Kông nửa đêm tháng Mười một, đèn đường vẫn sáng rực. Khách bộ hành đi lại, quán trà hai bên đường vẫn vô cùng nhộn nhịp. Chẳng còn tâm trạng nào mà xem, cô cứ thế đi thẳng vào trong khách sạn. Cô chần chừ có nên gọi điện cho đồng nghiệp của Trần Khởi Trung không? Tuy không có số điện thoại của họ nhưng chắn chắn Mỹ Mỹ có thể liên lạc được với Thái Quân.
Quá muộn rồi! Thang máy không có người. Ngoài hành lang trải thảm mềm nhưng mỗi bước chân của cô như không chạm đất. Có lẽ là do quá mệt. Một tay nắm chặt chiếc điện thoại di động, tay kia lần trong túi xách tìm thẻ mở cửa. Chiếc cặp tóc trên đầu bỗng rơi xuống đất khiến cô giật mình. Cô chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Bên cạnh có người gọi tên cô, giọng rất nhẹ, chỉ ngắn gọn hai chữ:
- Tiểu Quân!
Cô ngẩng đầu lên nhìn. Ánh đèn trong hành lang khách sạn dìu dịu, xung quanh tĩnh lặng. Anh đứng trước cửa phòng cô, hai tay đút túi quần đứng từ xa nhìn, không biết là đã đợi bao lâu rồi.
Nếu đây là hai năm trước, không, chỉ cần là vài tháng trước thôi thì chỉ cần gặp cảnh này, phản ứng đầu tiên của cô là vô cùng cảm động rồi sau đó lao về phía anh, ôm lấy anh mà khóc.
Nhưng lúc này thì khác, Tiểu Quân chỉ cảm thấy thờ ơ. Cô đứng yên tại chỗ.
Lại có thể làm sao chứ?
Sau khi chia tay với người bạn trai trẻ tuổi, đẹp trai, lãng mạn và giàu có thì cuối cùng, cô đã biết được người mình thật sự cần là ai? Tất cả có thể quay đầu lại sao? Gương vỡ lại có thể lành sao? Lại có được kết cục vui vẻ sao?
Hoang đường! Đây cũng chẳng phải là đóng phim với thần tượng, ai có quy định là người con gái sẽ phải ngốc nghếch chờ đợi lãng tử quay lại chứ? Cô có con đường riêng của mình. Sau khi chia tay, cuộc sống của cô rất tốt. Hơn nữa, cô đã yêu người khác, yêu một người đàn ông thích hợp với cô, Khởi Trung.
- Tiểu Quân, em có rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em. – Anh nhìn cô nói.
Cô muốn từ chối nhưng một lần nữa thang máy lại mở ra. Có người bước ra, khi đi qua, người đó nhìn họ với ánh mắt tò mò.
Tiểu Quân thở dài. Cô không muốn ở trong khác sạn sẽ bị mọi người hiểu lầm.
- Chúng ta xuống dưới. Cô không muốn ở trong khách sạn sẽ bị mọi người hiểu lầm. Cuối cùng, cô vẫn gật đầu.
Tiểu Quân và Chí Hào xuống quán trà ngay bên đường. Chí Hào không quen đến những nơi thế này. Khi anh và Tiểu Quân ở bên nhau, họ thường đến ăn ở những nơi nhà hàng cao cấp trong khách sạn năm sao. Thi thoảng, anh cũng có ăn những món ăn đặc biệt nhưng tuyệt đối không phải là một nhà hàng nhỏ bên đường như thế này.
Bàn ghế hơi bẩn. Tiểu Quân nhìn thấy, khi ngồi xuống, anh hơi chau mày. Cô nghĩ lại lúc ở quán cháo thịt hầm Triều Châu tại Thượng Hải. Đó là cửa hàng cháo mà cô thích nhất, cũng là nơi mà trong suốt ba năm bên nhau, anh chưa từng cùng cô đến đó.
Thật buồn cười! Trong hơn một nghìn ngày đêm đó, cô không nhận ra rằng người đàn ông này và cô không ở cùng một thế giới.
Người phục vụ trong cái quán nhỏ này rất nhanh nhẹn, làm việc với cường độ cao. Trong nháy mắt, anh ta đã bê tất cả những thứ họ gọi đặt lên bàn. Buổi tối, Tiểu Quân chỉ cùng đồng nghiệp ăn vài thứ đồ mua sẵn. Lúc này, đúng là cô cũng thấy hơi đói. Cũng chẳng cần khách sáo, cô so đũa ăn cho đến lúc no căng thì thôi. Chí Hào không động đến đồ ăn trước mặt, cũng không nói gì. Tiểu Quân ăn một lúc rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi:
- Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?
Anh gật đầu. Bên cạnh khá ồn ào. Hai người ngồi đối diện nhau. Họ chỉ cách nhau một chiếc bàn vuông nhỏ nhưng khi nói chuyện, anh vẫn hơi nghiêng người về phía trước.
Tiểu Quân bỗng nhiên đổi ý, cô giơ một tay ra ngăn anh lại:
- Khoan đã. Để tôi nói trước.
Anh chau mày. Cô đặt đũa trong tay xuống, nhìn vào mắt anh chậm rãi nói:
- Có thể là tôi đã sai.
Chí Hào giãn lông mày ra một chút. Anh định mỉm cười thì Tiểu Quân không ngần ngại nói tiếp:
- Có thể là tôi đã không nói rõ. Chúng ta chia tay nhau hơn nửa năm rồi. Bây giờ, tôi đã có bạn trai mới. Anh ấy tên là Khởi Trung. Tôi nghĩ là anh cũng đã gặp anh ấy. Tôi và Khởi Trung đang chuẩn bị kết hôn. Còn anh, Chí Hào, đúng là tôi đã từng yêu anh nhưng bây giờ tất cả đều đã qua. Anh hiểu chứ? Tất cả đều đã qua.
Tiểu Quân nói xong cũng không né tránh ánh mắt của anh. Cô đặt hai tay trên mép bàn im lặng nhìn Chí Hào đợi anh trả lời.
Vài giây sau, Chí Hào nói với giọng điệu nghi ngờ:
- Khởi Trung ư? Em nói anh chàng nhân viên đó hả? Em thích anh ta ở điểm gì? Vì anh ta đồng ý lấy em sao?
Tiểu Quân chau mày. Chí Hào đã giơ tay ra và đặt lên tay cô. Anh từ tốn nói:
- Tiểu Quân, nếu em quay lại bên anh thì chúng ta cũng có thể kết hôn.
6
Chí Hào nói:
- Tiểu Quân, nếu em quay lại bên anh thì chúng ta cũng có thể kết hôn.
Ba năm rồi. Đây là hai từ mà cô đã mơ ước. Cô đã vô số lần nhìn thấy cảnh này trong giấc mơ. Khi tỉnh dậy thì mắt lại ướt nhòa. Cô không dám soi mình trong gương.
Bây giờ, anh ta cầu hôn cô.
Trong quán trà, tiếng người hỗn tạp, bên cạnh là người phục vụ đi qua, tay bê chiếc khay lớn tiếng đọc số bàn. Đồ ăn nóng hổi trên khay bốc hơi nghi ngút. Trước mặt cô là bát mỳ vằn thắn và bánh dứa mà cô đã ăn hết một nửa.
Đây không phải là giấc mơ. Tất cả đều là sự thật.
Im lặng một lúc rồi cô bỗng bật cười thành tiếng, sau đó rút tay ra che mắt giống như muốn lau nước mắt.
Chí Hào cứ thế nhìn cô, tim đập mạnh. Anh lại nghiêng người về phía trước, dịu dàng gọi:
- Tiểu Quân!
Cô giơ tay ra ngăn động tác của anh lại rồi nói:
- Tôi hiểu rồi. Cảm ơn. Cảm ơn anh đã nói với tôi câu này.
- Vậy câu trả lời của em là gì?
Cô buông tay xuống, mắt vẫn còn đỏ nhưng ánh mắt hiện rõ sự kiên định, dường như cô có thể nhìn thấu con người anh vậy.
- Nếu tôi quay lại bên anh thì anh sẽ lấy tôi sao?
Anh ta gật đầu khẳng định lại lần nữa nhưng cô cười trả lời anh ta:
- Jason, tôi không thể không thừa nhận rằng, anh thực sự là một doanh nhân giỏi.
Chí Hào cau mày. Anh không hiểu cô đang nói gì.
Tiểu Quân muốn lấy anh. Anh luôn biết điều này. Nếu không phải vì chuyện kết hôn thì cô cũng không bỏ anh như vậy. Chẳng phải vừa rồi anh đã hứa với cô rồi sao? Anh đã vì cô mà làm một việc khiến anh phải hy sinh rất nhiều. Lẽ nào cô vẫn chưa hài lòng sao? Cô còn muốn anh làm gì nữa?
Cô không đợi anh trả lời mà tiếp tục nói:
- Nhưng Chí Hào à, anh là một người đàn ông. Xin anh đừng dùng cái nhìn của một doanh nhân để nhìn bất kỳ sự việc gì liên quan trên thế giới này. Ba năm qua, quan hệ của chúng ta không phải là vụ làm ăn của anh. Nếu đây thật sự là một vụ làm ăn thì tôi có thể nói thẳng với anh rằng, ba năm qua, tôi và anh đã đầu tư thất bại. Tôi đã chấp nhận sự thực. Bây giờ tới lượt anh. – Cô nói một cách trôi chảy rồi đẩy bàn và bỏ đi.
Còn anh vẫn ngồi ngây người tại chỗ, chỉ cảm thấy những lời đó giống như một con quái vật khổng lồ từ trên cao rơi xuống mà anh không thể nào né tránh được.
Bước chân của Tiểu Quân rất dài. Thoáng một cái, cô đã bước ra cửa. Trong quán trà vẫn ồn ào náo nhiệt, chẳng có ai để ý giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Anh chỉ nhìn theo bóng cô xa dần, cuối cùng biến mất trên con phố náo nhiệt. Anh muốn đứng dậy nhưng lại cảm thấy xung quanh toàn là hư không.
Lần này, Tiểu Quân đi về khách sạn rất nhanh. Trong lòng cô đinh ninh, dù thế nào cũng phải tìm được Khởi Trung. Tay đã mở điện thoại. Cô gọi cho Mỹ Mỹ hỏi số điện thoại của Thái Quân.
Cũng vào lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. Cô nhìn thấy số điện thoại mình mong đợi cả ngày hôm nay mà không nén được mỉm cười.
Nhưng vẫn chưa kịp nói gì thì đầu bên kia đã gác máy. Cô mơ màng nhìn điện thoại mà không biết đã xảy ra chuyện gì. Đường vào sảnh khách sạn khá đông xe xộ. Người bảo vệ bước ra nhắc nhở cô:
- Cô ơi, cẩn thận xe đấy.
Cô bước về phía trước. Phía trước là cửa kính xoay của khách sạn bóng loáng và trong suốt. Cô ngẩng đầu thì bỗng thấy gương mặt quen thuộc. Sợ mình nhìn nhầm, Tiểu Quân dừng bước và chỉ biết đứng nhìn.
Đèn ở sảnh sáng như ban ngày. Người đứng bên cửa là Khởi Trung. Anh chỉ cách cô có vài mét. Tay vẫn cầm điện thoại, mắt anh nhìn về phía cô.
Khởi Trung đã nhờ khách hàng giúp anh bắt xe từ Thâm Quyến đến đây. Vì quyết định này quá vội vã, anh lại phải quay về khách sạn nên thời gian rất gấp rút. Người lái xe lái như bay mới đưa anh đến nơi, suýt nữa thì bị chặn lại ở cửa khẩu.
Trên đường đi, anh luôn nhìn vào điện thoại di động, về đến khách sạn thì nó đã hết pin. Trên đó có vô số cuộc gọi lỡ. Anh thay viên pin khác rồi bật nó lên. Trên đó có vô số cuộc gọi lỡ. Phần lớn đều là của Tiểu Quân, tiếc là anh không nhận được cuộc gọi nào cả. Còn có cả một tin nhắn nữa. Nội dung rất ngắn gọn nói rằng, cô sắp phải lên máy bay đi Hồng Kông và ở khách sạn nào để anh tiện liên lạc.
Trên đường đi, anh đã đấu tranh tư tưởng rất lâu. Ngón tay đặt trên bàn phím điện thoại rồi cuối cùng lại đặt xuống. Anh không biết trong điện thoại mình sẽ nói gì, thậm chí còn không biết mình có thể nói gì trên điện thoại?
Nói gì đây? Hỏi cô tại sao nửa đêm lại ôm Chí Hào ư? Hỏi cô tại sao Chí Hào lại nghe điện thoại của cô ư? Hỏi cô tất cả những chuyện này là thế nào? Yêu cầu cô giải thích với anh sao?
Anh không muốn hỏi những thứ mình không thể chắc chắn đó. Đặc biệt là ở trên điện thoại. Bây giờ, điều duy nhất anh muốn làm là gặp cô. Sau đó nên làm thế nào thì anh vẫn chưa nghĩ đến mà cũng không đủ khả năng để nghĩ đến nó.
Nửa đêm Khởi Trung đã đến khách sạn nơi Tiểu Quân ở. Người lái xe rất chu đáo. Dừng xe ở cửa khách sạn đợi anh xuống xe rồi anh ta mới hỏi:
- Anh Trần, sáng mai cửa khẩu mới mở. Tối nay, anh sẽ ở đâu để mai tôi đến đó.
Khởi Trung lắc đầu cảm ơn và bảo anh ta cứ yên tâm đi đi, anh sẽ tự tìm cách về Thâm Quyến.
Sảnh lớn khách sạn thật sang trọng. Cửa ra vào đều là du khách kéo theo hành lý, còn cả những doanh nhân mặc vest nữa. Khởi Trung ăn mặc giản dị, tay không bước vào nên cảm thấy mình có chút không phù hợp.
Anh không biết tiếp theo mình nên đi đâu. Thực tế, anh không biết Tiểu Quân ở phòng nào. Anh đứng dưới sảnh, mở điện thoại ra, anh bấm nút gọi cho cô.
Hồi chuông thứ nhất vang lên thì anh đã nhìn thấy cô.
Đã là tháng Mười một. Đêm có gió. Tiểu Quân đứng ngoài cửa kính. Tóc cô bị gió thổi tung lên. Cô nhìn anh, nghi ngờ không dám tin rồi ánh mắt sáng lên, long lanh hơn cả ánh đèn.
Anh vốn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lúc này lại quên hết. Anh sải bước đi đến, giang tay ôm chặt lấy cô.
Hôm nay là một ngày cực kỳ vất vả. Đến lúc này, cô đã hoàn toàn kiệt sức. Đêm khuya, gió lạnh nhưng cô có thể nhìn thấy anh.
Lúc này, cô đã nhìn thấy anh.
Anh sải bước đi đến, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay ấm áp, rồi ôm cô. Má cô áp vào ngực anh nên không thể nhìn thấy khuôn mặt anh.
Đây không phải là lần đầu tiên họ ôm nhau nhưng lần này cô cảm thấy thật kỳ lạ. Cô cảm giác như mọi mệt mỏi bỗng tan biến hết, chỉ còn lại hơi ấm và cảm giác dễ chịu.
Khi còn rất nhỏ, cô đã từng có cảm giác này, đó là mùa đông năm cô năm tuổi. Cô bị lạc trên phố và đã đi lang thang rất lâu. Cuối cùng, bố cô đã tìm thấy, rồi ông ôm lấy cô. Má cô áp vào ngực ông nên cô không thể nhìn thấy khuôn mặt ông.
Tốt quá! Có giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong lòng. Không cần phải lo lắng nữa. Anh là người đàn ông của cô. Cô muốn lấy anh.
Hai người ôm nhau trước cửa khách sạn. Khởi Trung kéo cô bước ra ngoài. Ban đầu Tiểu Quân không hiểu gì nhưng khi đi được vài bước thì cô ngẩng đầu lên và thấy tai anh đỏ lựng. Thấy người đàn ông lớn như vậy mà vẫn còn xấu hổ thì đúng là một chuyện thú vị hiếm có. Cô không kịp mở miệng thì đã cười rồi.
Anh thích nụ cười của cô, khóe miệng cong cong, đuôi mắt gập lại, dánh vẻ cực kỳ hạnh phúc. Tay cô vẫn ở trong lòng bàn tay anh. Những ngón tay mềm mại bấm vào ngón tay anh.
Anh mở miệng, nhưng cuối cùng chỉ nói một câu cực kỳ đơn giản.
- Tiểu Quân, chúng ta lấy nhau nhé.
Cô nghe xong rồi mỉm cười gật đầu:
- Vâng. Về Thượng Hải, chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới.
Anh dừng trước. Không phải là không muốn đi mà chỉ là không thể. Anh có cảm giác gánh nặng trong tim mình đã tan theo mây khói, bước chân nhẹ như đi trên mây.
Niềm vui bay bổng.
Cuối cùng anh có thể chắc chắn rằng, dù trước đây có xảy ra chuyện gì thì anh vẫn là sự lựa chọn của cô.
Tốt quá! Anh yêu cô. Họ sẽ lấy nhau.
Không biết lại sao anh lại đứng im tại chỗ, Tiểu Quân ngẩng đầu lên nhìn Khởi Trung nhưng trước mắt cô tối lại, là anh cúi đầu xuống mỉm cười nhìn vào mắt cô thật dịu dàng.
- Cảm ơn em. Anh yêu em.
Đường phố Hồng Kông ồn ào náo nhiệt. Mọi người vẫn đi lại trên phố. Giữa biển người, họ chỉ là hai con người nhỏ bé nhưng Tiểu Quân cảm thấy trong tim mình có một nơi mềm mại đang mở ra, kèm theo đó là cảm giác ngạt thở, khóe mắt cô ươn ướt.
Không phải là cô chưa từng nghe ba từ đó nhưng chúng chưa bao giờ cho cô cảm giác hạnh phúc như vậy. Những sợ hãi và lo lắng trước đây đều biến mất. Cô sợ mình sẽ khóc nên cố gắng hít thật sâu rồi mới trả lời anh thật đơn giản.
- Cảm ơn anh. Em cũng yêu anh.
Ba ngày sau, Tiểu Quân và Khởi Trung đến phòng dân sự Thượng Hải đăng ký kết hôn. Hai người chỉ xin nghỉ có nửa ngày. Tiểu Quân mặc chiếc váy màu hồng. Nơi làm việc của Khởi Trung cách phòng dân sự khá xa nên anh đến muộn một chút. Khi chạy tới nơi, trán đã lấm tấm mồ hôi. Cô cười và nhìn anh. Khi xếp hàng, cô kiễng chân dùng khăn tay lau mồ hôi cho anh và thì thầm:
- Anh vội gì chứ? Em không chạy mất đâu.
Anh cũng cười, cúi người xuống và nhắm mắt lại. Hơi nóng trên người anh phả ra thật ấm áp.
Thủ tục rất đơn giản! Mười lăm phút sau, tờ giấy đỏ đã ở trên tay họ. Khi ra khỏi cửa, Tiểu Quân nhìn Khởi Trung dưới ánh nắng, cô mỉm cười gọi anh:
- Ông xã!
Anh cảm động đến nỗi không thốt lên lời. Mãi sau mới định thần lại ậm ừ rồi nói thêm:
- Em yên tâm. Anh sẽ đối xử tốt với em.
Tiểu Quân cười đến nỗi chảy nước mắt. Tay cô tự động nắm chặt tay anh.
Sau khi về nhà, Tiểu Quân đưa giấy kết hôn cho bố mẹ xem để tuyên bố một tin có tính bùng nổ này. Bố cô rất vui. Lạ thay! Mẹ cô không hề phản đối câu nào khiến Tiểu Quân thở phào nhẹ nhõm.
Chí Hào không liên lạc với vô nữa nhưng dự án hợp tác giữa công ty Khởi Hoa và công ty BOL vẫn tiếp tục, chỉ là anh không trực tiếp tham gia thôi. Dù thế nào thì từ đầu đến cuối, Chí Hào vẫn luôn là một doanh nhân thành đạt. Anh không bỏ qua bất kỳ một vụ làm ăn nào có lợi. Tiểu Quân rất khâm phục anh ở điểm này.
Anh không tiếp tục đến tìm cô nữa, có lẽ là vì hiểu rõ nếu cứ tiếp tục đầu tư vào Tiểu Quân thì sẽ lãng phí thời gian và công sức mà chẳng nhận được hồi đáp. Điều này không phù hợp với nguyên tắc sống của anh.
Đây mới là sự lựa chọn có lợi nhất cho anh. Đây mới là phản ứng mà người nhà họ Phùng nên có. Đối với anh, làm việc theo tình cảm là nguyên nhân của thất bại nhưng không hiểu sao Tiểu Quân lại vui lòng làm việc theo tình cảm.
Tiểu Quân và Khởi Trung vốn định tổ chức một đám cưới dã ngoại nhưng lúc này, bố mẹ hai bên bỗng nhiên vô cùng hòa hợp, bận rộn bắt đầu chuẩn bị tiệc cưới. Bố mẹ họ còn tuyên bố rằng họ không cần phải lo gì cả. Đến lúc đó, chỉ cần hai người mặc áo cưới xuất hiện là được.
Nhà họ Trần rất khách sáo, bao trọn toàn bộ chi phí tiệc cưới. Việc đã đến nước này, bà Hà không thể kiên trì nổi nữa. Bà nói với chồng. Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Bà không thèm quan tâm nữa. Ông Hà nghe xong thì cười khà khà, ôm vai vợ an ủi:
- Bà còn tôi để quan tâm mà. Bà yên tâm.
Ngày tổ chức hôn lễ, Tiểu Quân dậy từ rất sớm. Khi cô thay váy cưới, bà Hà bước vào giúp cô. Nước mắt bà bỗng ứa ra, đỏ cả mắt. Không đợi con gái kịp nói thì bà đã lấy tay gạt nước mắt, lẩm bẩm:
- Con đi lấy chồng, sau này cuộc sống sẽ không được như ở nhà. Cẩn thận kẻo phải chịu ấm ức nhé.
Cô nhìn thấy mà chua xót. Bao nhiên năm nay, mối quan hệ giữa hai mẹ con đều không thể coi là quá thân mật. Tính cách mẹ rất cứng rắn, luôn thích ép mọi người trong gia đình thuận theo ý mình. Nếu cô là một đứa con ương bướng ngỗ nghịch thì có thể đã bỏ nhà đi từ lâu rồi, chứ không thể nào sống chung được với bà. Nhưng lúc này, mẹ tự tay giúp cô mặc váy cưới, lại còn khóc khi con gái sắp lấy chồng. Cô không thể nào kìm nén được lòng mình, liền ôm lấy bà, khóe mắt đỏ hoe.
Bố nhìn thấy thế thì cười:
- Được rồi. Được rồi. Hai mẹ con bà còn đứng đây ôm nhau làm gì? Tiểu Quân có lấy chồng ở Mỹ đâu. Nó vẫn ở Thượng Hải, có thể về nhà bất cứ lúc nào mà.
Dưới nhà, tiếng còi xe kêu inh ỏi. Mỹ Mỹ trong bộ váy phù dâu chạy lên nhà. Nhìn thấy Tiểu Quân, hai ngón tay trỏ của cô xếp hình chữ thập hét lên:
- Đẹp quá! Tiểu Quân, bộ váy cưới này đẹp thật đấy!
Bộ váy cưới rất dài. Khi xuống nhà, Tiểu Quân phải đi hết sức cẩn thận để không giẫm phải chân váy. Tiếng pháo nổ giòn tan trong lễ đường. Hàng xóm và họ hàng đều tụ tập bên ngoài cười nói rôm rả.
Tiểu Quân cẩn thận bước qua bậc cửa lớn. Trước mặt cô là tấm khăn đỏ lờ mờ. Ngẩng đầu lên, tuy cách lớp khăn nhưng cô vẫn nhìn thấy anh đang đợi.
Khởi Trung hiếm khi ăn mặc cầu kỳ. Anh mặc bộ vest đeo cà vạt, trông thật là khác khiến Tiểu Quân nhìn mà cứ ngây ra. Mỹ Mỹ đi bên cạnh huých tay cô, cười nói:
- Tiểu Quân, cậu lời rồi. Ông xã của cậu đẹp trai ngất trời luôn.
Cô cũng cười. Bước tới nơi, cô đặt mình vào bàn tay anh. Anh nắm chặt tay cô. Trước khi bước lên xe, anh còn nhìn cô mỉm cười.
Tiểu Quân biết hôn nhân không phải là điểm cuối, tất cả chỉ mới bắt đầu. Nhưng tốt rồi, từ nay về sau luôn có anh bên cạnh.
Khởi Trung biết con đường phía trước có thể gặp nhiều trắc trở, chuyện tình cảm, chuyện kinh tế nhưng không sao. Từ nay về sau, Tiểu Quân là vợ của anh. Anh sẽ cùng cô tiếp tục sánh bước.