Người ta thường nói “có không giữ mất đừng tìm”. Bởi vì, bạn sẽ không bao giờ biết một người có ý nghĩa với mình như thế nào, cho đến ngày họ không còn bên bạn nữa. Nếu nỗi đau của Vi Băng mang tên Minh Huy vậy thì nỗi đau của Minh Huy nên gọi tên là gì? Cô không quên được đêm tân hôn anh nói hận cô, còn anh thì không quên được ngày mẹ bỏ anh mà đi. Cha có nhân tình bên ngoài, mẹ yêu cha như thế làm sao có thể chấp nhận san sẻ người đàn ông của mình với người phụ nữ khác. Trong đau khổ và tuyệt vọng bà chọn cách giải thoát tiêu cực nhất- Uống thuốc ngủ tự tử.
Trong đám tang của mẹ, anh chỉ hận không thể giết chết người đàn ông mà anh vẫn gọi là cha kia. Vì một người phụ nữ đã có chồng con mà làm tổn thương vợ mình, có đáng mặt đàn ông không? Chỉ là, trời tạo nghiệt có thể tha, người gieo nghiệt không thể sống. Họ làm mẹ anh đau khổ mà chết trong uất ức thì cũng chẳng thể vui vẻ được bao lâu, bị tai nạn giao thông mà “đồng quy vu tận”.
Có lẽ, anh sẽ để mọi chuyện qua đi, nếu như không tình cờ phát hiện, người đàn bà mà cha anh từ bỏ gia đình để ở bên không hề yêu ông ấy. Bà ta theo ông chỉ vì muốn có tiền chữa bệnh cho chồng và lo cho cô con gái nhỏ. Tại sao cô ta được vui vẻ bên cha mình còn anh lại phải làm bạn với cô đơn. Cả gia đình họ phá nát hạnh phúc của anh thì cũng đừng mong được hạnh phúc. Anh đau một thì những người đó sẽ phải trả mười. Tiếc là anh chưa kịp làm gì thì người cha đã vì bệnh cũ tái phát mà qua đời. Chết như thế thật quá dễ dàng, vậy thì những gì họ nợ anh đành để cô con gái nhỏ trả vậy.
Lúc biết anh tiếp cận mình chỉ để trả thù, Vi Băng thật sự rất đau khổ, cô không thể trách mẹ, cũng không thể hận anh. Trong câu chuyện này ai cũng đều đáng thương, cho nên cô chấp nhận ở lại bên anh. Chịu đựng nỗi hận thù của anh, ân cần yêu anh.
Thật ra cô có thể kiên trì lâu như vậy, một phần cũng do cô tin rằng anh cũng yêu mình. Tuy lời nói của anh luôn cay độc, nhưng ánh mắt thất thần của anh khi nhìn cô cười, vẻ mặt hốt hoảng của anh khi cô ngã hay cái vuốt tóc nhẹ nhàng lúc cô ngủ dường như đã tố cáo nội tâm của anh rồi. Chỉ đáng tiếc con rùa rụt cổ đó mai không chịu thừa nhận phần tình cảm này. Cứ cố chấp làm cô đau làm tổn thương bản thân mình. Cô vốn nghĩ mình có thời gian, dần dần cô sẽ giúp anh buông bỏ thù hận. Bọn họ rồi sẽ có một gia đình hạnh phúc. Hoặc nếu anh vẫn cố chấp như cũ, thì ít nhất bọn họ còn có thể cùng nhau đi đến hết đời, dù sao cũng tốt hơn một mình cô sống đơn côi, trên thế giới này cô cũng chỉ còn có anh thôi.
Uớc muốn của cô cũng đâu có lớn lao, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô thế nhỉ. Dựa vào cạnh mộ cha cô thì thầm:
- Cha, con nghĩ con thật không có tiền đồ, Minh Huy đối xử với con tệ như vậy, thế nhưng lúc này đây con vẫn không thể không lo cho anh ấy. Anh ấy xấu tính như vậy, con đi rồi, trên thế giới này sẽ không còn ai yêu thương anh ấy nhiều như thế nữa. Không có yêu thương, không hận thù anh ấy liệu có còn mục đích để sống, để cố gắng nữa không?
Sau cả một ngày suy nghĩ, cuối cùng Vi Băng cũng có quyết định của mình. Nếu như không thể tránh khỏi nỗi đau, vậy thì chỉ còn cách hạn chế tổn thương ở mức thấp nhất, đây có lẽ là việc cuối cùng cô có thể làm cho anh
Trong đám tang của mẹ, anh chỉ hận không thể giết chết người đàn ông mà anh vẫn gọi là cha kia. Vì một người phụ nữ đã có chồng con mà làm tổn thương vợ mình, có đáng mặt đàn ông không? Chỉ là, trời tạo nghiệt có thể tha, người gieo nghiệt không thể sống. Họ làm mẹ anh đau khổ mà chết trong uất ức thì cũng chẳng thể vui vẻ được bao lâu, bị tai nạn giao thông mà “đồng quy vu tận”.
Có lẽ, anh sẽ để mọi chuyện qua đi, nếu như không tình cờ phát hiện, người đàn bà mà cha anh từ bỏ gia đình để ở bên không hề yêu ông ấy. Bà ta theo ông chỉ vì muốn có tiền chữa bệnh cho chồng và lo cho cô con gái nhỏ. Tại sao cô ta được vui vẻ bên cha mình còn anh lại phải làm bạn với cô đơn. Cả gia đình họ phá nát hạnh phúc của anh thì cũng đừng mong được hạnh phúc. Anh đau một thì những người đó sẽ phải trả mười. Tiếc là anh chưa kịp làm gì thì người cha đã vì bệnh cũ tái phát mà qua đời. Chết như thế thật quá dễ dàng, vậy thì những gì họ nợ anh đành để cô con gái nhỏ trả vậy.
Lúc biết anh tiếp cận mình chỉ để trả thù, Vi Băng thật sự rất đau khổ, cô không thể trách mẹ, cũng không thể hận anh. Trong câu chuyện này ai cũng đều đáng thương, cho nên cô chấp nhận ở lại bên anh. Chịu đựng nỗi hận thù của anh, ân cần yêu anh.
Thật ra cô có thể kiên trì lâu như vậy, một phần cũng do cô tin rằng anh cũng yêu mình. Tuy lời nói của anh luôn cay độc, nhưng ánh mắt thất thần của anh khi nhìn cô cười, vẻ mặt hốt hoảng của anh khi cô ngã hay cái vuốt tóc nhẹ nhàng lúc cô ngủ dường như đã tố cáo nội tâm của anh rồi. Chỉ đáng tiếc con rùa rụt cổ đó mai không chịu thừa nhận phần tình cảm này. Cứ cố chấp làm cô đau làm tổn thương bản thân mình. Cô vốn nghĩ mình có thời gian, dần dần cô sẽ giúp anh buông bỏ thù hận. Bọn họ rồi sẽ có một gia đình hạnh phúc. Hoặc nếu anh vẫn cố chấp như cũ, thì ít nhất bọn họ còn có thể cùng nhau đi đến hết đời, dù sao cũng tốt hơn một mình cô sống đơn côi, trên thế giới này cô cũng chỉ còn có anh thôi.
Uớc muốn của cô cũng đâu có lớn lao, tại sao ông trời lại tàn nhẫn với cô thế nhỉ. Dựa vào cạnh mộ cha cô thì thầm:
- Cha, con nghĩ con thật không có tiền đồ, Minh Huy đối xử với con tệ như vậy, thế nhưng lúc này đây con vẫn không thể không lo cho anh ấy. Anh ấy xấu tính như vậy, con đi rồi, trên thế giới này sẽ không còn ai yêu thương anh ấy nhiều như thế nữa. Không có yêu thương, không hận thù anh ấy liệu có còn mục đích để sống, để cố gắng nữa không?
Sau cả một ngày suy nghĩ, cuối cùng Vi Băng cũng có quyết định của mình. Nếu như không thể tránh khỏi nỗi đau, vậy thì chỉ còn cách hạn chế tổn thương ở mức thấp nhất, đây có lẽ là việc cuối cùng cô có thể làm cho anh