Thời gian gần đây tâm trạng Minh Huy vô cùng tồi tệ, luôn có thể nổi trận lôi đình chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Người khiến anh trở thành như vậy không ai khác chính là Vi Băng – cô gái mà anh luôn căm hận. Càng bực mình hơn là thật ra cô chẳng làm gì nhưng chẳng hiểu sao lại khiến anh mất kiểm soát. Hằng ngày cô vẫn quan tâm, chăm sóc cho anh. Mặc cho đôi lúc anh tỏ ra hằn học, khó chịu vẫn kiên nhẫn chịu đựng, ân cần và chu đáo. Dù vậy, anh vẫn cảm thấy từ sau ngày cô khóc đó, cô dường như đã thay đổi. Cụ thể là khác ở đâu thì anh không nói rõ được nhưng ánh mắt cô nhìn anh rất lạ. Thay vì sự ấm áp thuở ban đầu thì giờ đây nó u buồn, đôi khi hờ hững và có cả tuyệt vọng. Nó dường như đã mất đi sự thiết tha, mặn nồng của người phụ nữ với người đàn ông mình yêu.
“Cô không còn yêu anh nữa” cái suy nghĩ ấy ăn sâu bám rễ trong lòng khiến anh sợ hãi. Anh vẫn luôn tự nhủ rằng mình không quan tâm cô, cô chỉ là nơi để anh chút hận thù, yêu hay không yêu cũng chẳng hề quan trọng. Thế nhưng dù xuất sắc đến mấy anh cũng chỉ có thể lừa người chứ chẳng thể dối lòng. Cô gái mười tám trẻ trung năm ấy đã khiến anh rung động. Còn người phụ nữ thuần thục hiện tại khiến anh yêu. Chỉ là, có yêu thì đã sao, anh cũng không thể hạnh phúc bên cô được, bởi vì như vậy anh cảm thấy có lỗi với người mẹ quá cố của mình. Nếu biết rằng con trai mình yêu thương con gái của tình địch, liệu ở thế giới bên kia mẹ có thể nhắm mắt? Cho nên ngày ngày anh vẫn luôn tự trấn an bản thân: “đừng lún sâu thêm nữa, mày phải hận cô ấy, phải hận cô ấy”. Nghe thì có vẻ ngốc nghếch nhưng đó là con đường tốt nhất với anh.
Không mất quá nhiều thời gian, những bất an của Minh Huy nhanh chóng được kiểm chứng. Trong phòng ngủ căn biệt thự phía tây thành phố, một người đàn ông mắt hằn tia máu, nộ khí đầy mình đưa tay bóp cổ người phụ nữ, gằn giọng:
- Tại sao cô có thể làm như thế? Cô yêu hắn ta hay vì tiền hắn cho cô? Mẹ con các người đúng là cùng một giuộc đều vô liêm sỉ như nhau.
Vi Băng ngẩng mặt, ánh mắt kiên cường chống lại anh:
- Haha, tôi tưởng anh biết lâu rồi chứ, hóa ra vẫn ngây thơ như vậy à. Đúng! tôi vô liêm sỉ đấy, thì đã làm sao? chẳng phải anh vẫn thích tôi à?
- Cô… Trong mắt anh hiện lên thứ cảm xúc phức tạp.
- Sao, bị tôi nói trúng lên bất ngờ à. Anh hỏi tôi yêu Khải Minh hay tiền của anh ấy, haha, cả hai tôi đều yêu hết. Thật ra lúc đầu tôi cũng định “trọn đời trọn kiếp” bên anh nhưng tại anh cứng đầu quá, tôi dùng trăm phương ngàn kế cũng không thể khiến anh bỏ đi cái sự hỗi lỗi vớ vẩn trong đầu mà thừa nhận yêu tôi. Cho nên tôi phải tự lo cho bản thân mình thôi. Nếu như kế hoạch đó thuận lợi thì tôi đã có thể rời khỏi anh rồi. Đáng tiếc…
- Cô im đi! Anh hét lên, tay tăng thêm sức như hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
- Có giỏi thì anh giết chết tôi đi, nếu không tôi vẫn sẽ rời bỏ anh để sống thật hạnh phúc.
- Giết cô?... Không phải tôi không dám mà là tôi sợ bẩn tay mình. Nói rồi bàn tay anh chợt buông lỏng xoay người rời đi. Ra tới cửa, dừng lại một chút anh nói:
- Rời khỏi tôi? Cả đời này cô cũng đừng mơ.
Anh đi rồi, bỏ lại cô trong căn phòng lạnh lẽo. Vô lực ngã ngồi trên đất, nước mắt Vi Băng rơi xuống không ngừng. Đau! Trái tim cô đau quá. Minh Huy à, em đau lắm, em sắp không chịu được nữa rời. Cô cứ nghĩ là gọi cái tên ấy thì sẽ thấy thoải mái hơn, sẽ có niềm tin hơn.Nhưng có ai lại dùng nỗi đau của mình để an ủi chính mình cơ chứ. Chắc kiếp trước cô độc ác lắm, phóng hỏa giết người đều đủ cả nên kiếp này mới phải chịu dày vò thế này. Tự tay dệt cho mình một giấc mộng tuyệt đẹp rồi lại tự tay phá hủy đi mọi thứ, thử hỏi mấy người có thể độc ác với bản thân được như vậy?
“Cô không còn yêu anh nữa” cái suy nghĩ ấy ăn sâu bám rễ trong lòng khiến anh sợ hãi. Anh vẫn luôn tự nhủ rằng mình không quan tâm cô, cô chỉ là nơi để anh chút hận thù, yêu hay không yêu cũng chẳng hề quan trọng. Thế nhưng dù xuất sắc đến mấy anh cũng chỉ có thể lừa người chứ chẳng thể dối lòng. Cô gái mười tám trẻ trung năm ấy đã khiến anh rung động. Còn người phụ nữ thuần thục hiện tại khiến anh yêu. Chỉ là, có yêu thì đã sao, anh cũng không thể hạnh phúc bên cô được, bởi vì như vậy anh cảm thấy có lỗi với người mẹ quá cố của mình. Nếu biết rằng con trai mình yêu thương con gái của tình địch, liệu ở thế giới bên kia mẹ có thể nhắm mắt? Cho nên ngày ngày anh vẫn luôn tự trấn an bản thân: “đừng lún sâu thêm nữa, mày phải hận cô ấy, phải hận cô ấy”. Nghe thì có vẻ ngốc nghếch nhưng đó là con đường tốt nhất với anh.
Không mất quá nhiều thời gian, những bất an của Minh Huy nhanh chóng được kiểm chứng. Trong phòng ngủ căn biệt thự phía tây thành phố, một người đàn ông mắt hằn tia máu, nộ khí đầy mình đưa tay bóp cổ người phụ nữ, gằn giọng:
- Tại sao cô có thể làm như thế? Cô yêu hắn ta hay vì tiền hắn cho cô? Mẹ con các người đúng là cùng một giuộc đều vô liêm sỉ như nhau.
Vi Băng ngẩng mặt, ánh mắt kiên cường chống lại anh:
- Haha, tôi tưởng anh biết lâu rồi chứ, hóa ra vẫn ngây thơ như vậy à. Đúng! tôi vô liêm sỉ đấy, thì đã làm sao? chẳng phải anh vẫn thích tôi à?
- Cô… Trong mắt anh hiện lên thứ cảm xúc phức tạp.
- Sao, bị tôi nói trúng lên bất ngờ à. Anh hỏi tôi yêu Khải Minh hay tiền của anh ấy, haha, cả hai tôi đều yêu hết. Thật ra lúc đầu tôi cũng định “trọn đời trọn kiếp” bên anh nhưng tại anh cứng đầu quá, tôi dùng trăm phương ngàn kế cũng không thể khiến anh bỏ đi cái sự hỗi lỗi vớ vẩn trong đầu mà thừa nhận yêu tôi. Cho nên tôi phải tự lo cho bản thân mình thôi. Nếu như kế hoạch đó thuận lợi thì tôi đã có thể rời khỏi anh rồi. Đáng tiếc…
- Cô im đi! Anh hét lên, tay tăng thêm sức như hận không thể bóp chết cô ngay lập tức.
- Có giỏi thì anh giết chết tôi đi, nếu không tôi vẫn sẽ rời bỏ anh để sống thật hạnh phúc.
- Giết cô?... Không phải tôi không dám mà là tôi sợ bẩn tay mình. Nói rồi bàn tay anh chợt buông lỏng xoay người rời đi. Ra tới cửa, dừng lại một chút anh nói:
- Rời khỏi tôi? Cả đời này cô cũng đừng mơ.
Anh đi rồi, bỏ lại cô trong căn phòng lạnh lẽo. Vô lực ngã ngồi trên đất, nước mắt Vi Băng rơi xuống không ngừng. Đau! Trái tim cô đau quá. Minh Huy à, em đau lắm, em sắp không chịu được nữa rời. Cô cứ nghĩ là gọi cái tên ấy thì sẽ thấy thoải mái hơn, sẽ có niềm tin hơn.Nhưng có ai lại dùng nỗi đau của mình để an ủi chính mình cơ chứ. Chắc kiếp trước cô độc ác lắm, phóng hỏa giết người đều đủ cả nên kiếp này mới phải chịu dày vò thế này. Tự tay dệt cho mình một giấc mộng tuyệt đẹp rồi lại tự tay phá hủy đi mọi thứ, thử hỏi mấy người có thể độc ác với bản thân được như vậy?