Trần Duy hút thuốc ngày càng nhiều. Lao đầu vào công việc nhưng trái tim thì như đã chết hẳn.
Thư kí của anh, lần đầu thấy anh suy sụp như vậy.
Ngày trước, công ty có điêu đứng thế nào, anh cũng không để lộ vẻ mệt mỏi.
Cô biết vợ anh vừa mới mất. Một cô vợ chỉ trên danh nghĩa, chả biết làm gì ngoài đánh ghen và cãi cọ. Chủ tịch không yêu cô ta, nhưng giờ người mất rồi anh thương tiếc như vậy quả là người đàn ông có tình nghĩa.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy….
Không ai biết anh cũng yêu cô, cũng yêu cô thật lòng..
__________
” ngày..tháng…năm…
Hôm nay là ngày đầu tiên em trị xạ. Bác sĩ hỏi em người nhà đâu, em chẳng nói được….Em chẳng thể gọi về nhà, càng không thể gọi cho anh… Lần đầu tiên em đau như thế. Đau…nhưng em quen rồi, quen với đau đớn trong 5 năm trời rồi! Thậm chí có lúc còn đau hơn bây giờ nữa…”
Trần Duy đến nhà tang lễ, xin lọ cốt tro của cô về. Người ở đó nhất định không cho, ba mẹ Phương An đã nói anh tuyệt đối không được động vào cốt tro của cô.
Anh thuyết phục lên xuống, dùng đủ cách, cuối cùng người ta cũng cho anh được ôm lọ tro của cô về.
Anh nâng niu chiếc lọ như ôm chặt sinh mạng trong lòng.
Anh nhớ lần đầu tiên cô vào trường đại học, nụ cười của cô rất tươi. Y như một bông hướng dương dưới mặt trời rực rỡ. Cô giơ tay trước mặt anh: ” Chào anh, em là Phương An, mong anh giúp đỡ!” Cô đâu biết nụ cười của cô làm tim anh run lên, khiến cho anh ấm áp.
Sao bây giờ ôm tro cốt trong tay, chỉ thấy lạnh ngắt.
Phương An, em cười đi được không? Bao lâu rồi em không cười?
_________
Về đến nhà, anh đặt lo cốt tro lên bàn. Nhìn chăm chú.
Rồi anh lấy rượu, để trước anh một chén, cô một chén
– Phương An, em cùng anh uống đi! Mấy ngày nay anh toàn uống một mình thôi, chán lắm!
Anh đưa ly rượu lên miệng. Uống một hơi hết.
Chén trước bình tro cứ còn nguyên, mà anh không biết đã uống bao nhiêu ly.
Anh gục xuống bàn, lẩm bẩm:
– Anh đau lắm Phương An, bao năm qua anh đã mệt lắm rồi! Cho anh cơ hội đi… cho anh yêu em lần nữa….
Cho anh..cho anh một lần nữa.
Anh nhất định không để em phải khóc một mình…
Cho anh một lần nữa….chỉ lần nữa thôi….
Anh nhất định sẽ yêu em hơn những gì anh có….
_____________________
” Ngày…tháng…năm….
Sân trước bệnh viện có hai đứa nhỏ. Một trai, một gái- chúng thật dễ thương. Chúng không phải anh em, là một đôi thanh mai trúc mã. Đứa bé gái bị tim bẩm sinh, bé trai ngày nào đi học xong cũng vào thăm bé gái…
Em chợt nghĩ đến anh…và Mỹ Anh.
Thế nào là thanh mai trúc mã, em hiểu rồi. Tình cảm ấy đâu dễ chia rời anh nhỉ?
Em hối hận lắm…. Đáng ra từ đầu em đã không nên….”
Phương An thấy đầu đau như búa bổ. Cô tỉnh dậy, mở mắt ra, chỉ thấy ánh sáng của đèn ngủ. Cô lờ mờ, thiên đường đây sao? Cô theo thói quen lần sang ngang, chạm tay vào thứ gì cứng. Cô cầm lên, hóa ra là chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại cô dùng 3 năm về trước.
Cô nhớ rất rõ, chiếc điện thoại này là do người bạn thân đi du học tặng cho cô. Nhưng một lần đi đánh ghen cô làm rơi mất…
Cô ngạc nhiên bật chiếc điện thoại lên
2h sáng
Ngày 15-8-2011
Đây không phải là ngày cưới của cô hay sao?
Đây không phải là đêm tân hôn của cô hay sao?
Cô chấn kinh? Cô quay về 3 năm trước sao?
Cô tung chăn chạy vào toilet trong phòng. Không khỏi giật mình, gương mặt trong gương là cô 3 năm trước.
Trẻ trung, kiêu hãnh….
Cô tần ngần một lúc lâu trước gương, rồi thẫn thờ lên giường.
Chuyện kì lạ này là có thật với cô sao?
Hồi sinh trở về quá khứ, hay thật….
Tại sao, tại sao không cho cô về cái ngày chưa gặp anh, chưa lấy anh, mà lại để cô hồi sinh vào hôm nay cơ chứ?
Để cô hồi sinh vào đúng đêm tân hôn của cô. Lúc sai lầm của cô đã đậm rồi? Tại sao bắt cô sống trong cái cảnh lạnh lẽo này một lần nữa? Đêm tân hôn chỉ một mình cô co tròn trong chiếc chăn cô quạnh, cứ thế khóc, khóc, khóc rồi thiếp đi…
Tại sao lại nghiệt ngã cho cô làm lại từ đây? Từ khi cô đã sai, khi cô đã lún vào hôn nhân vô thực? Sao bắt cô phải sống trong không gian đau đớn này lần nữa.
Nghĩ đến thôi, lòng cô quặn thắt. Nước mắt thi nhau chảy xuống. Cách đây 3 năm, giờ này cô đã ngủ rồi. Vì khóc nhiều quá mà thiếp đi.
Ai ngờ đâu, cô sống lại, trong giờ phút này, lại khóc cho mình lại một lần nữa…
Trò đời thực nực cười. Cuộc đời thật nghiệt ngã…
Hai lần tân hôn, đều ôm chăn tự khóc.
Cho cô hồi sinh làm gì?
À, có lẽ chỉ là một giấc mơ thôi. Một giấc mơ khi cô đã về thiên đàng.
Cô tự đánh mình, cảm giác thật đau.
Cô chớp mắt đi chớp mắt lại, vẫn thấy hiện thực sờ sờ trước mắt. Nước mắt lại tuôn ra… Cô, là thật. Sống lại bằng xương bằng thịt một lần nữa..
Đầu thai về quá khứ của chính mình.
Bỗng nhiên..
…
…
….
Cánh cửa phòng cô mở ra…
Cô hoảng loạn.
Ngôi nhà này chỉ có cô và anh. Anh đang ngủ ngoài phòng khách cơ mà. Tại sao, 3 năm kết hôn anh cũng không hề đặt chân vào căn phòng này cơ mà?
Cô nhắm tịt mắt lại, giả vờ ngủ..
Cô nghe thấy tiếng thở đều đều của anh ngày càng gần. Cô cảm nhận được bàn tay anh vươn tới, đắp chăn lên người cho cô, chỉnh nhiệt độ điều hòa. Tưởng anh đã đi ra, anh bất ngờ quay lại, đưa tay lau những giọt nước mắt trên khoé mi cô, nói rất nhỏ:
– Thật ngốc!
Nói rồi anh bước ra khỏi phòng.
Phương An mở mắt ra, nước mắt lại tràn ra…
Đây là giấc mơ sao? Mơ- sao có thể thực như vậy? Rõ ràng như vậy.
3 năm trước, anh cũng vào căm phòng này, đắp chăn và lau nước mắt cho cô?
Cô tự nhéo mình thật đau, nhưng hình như cô không hề mơ mộng. Đó là sự thật.
Sự thật của bây giờ và 3 năm về trước.
Anh có quan tâm cô sao? Cô có hi vọng sao?
Ông trời cho cô sống lại vào khắc này để cho cô biết anh cũng có chút để ý đến cô?
Nhưng rùng mình nhớ lại, cuộc hôn nhân tan vỡ, những ánh mắt lạnh của anh, những nỗi đau về tinh thần 3 năm đằng đẵng… Cô không còn đủ tự tin yêu anh lần nữa….
Cô sợ trái tim chằng chịt vết thương này sẽ không còn chỗ để dao rạch vào nữa.
Không thể nữa, không bao giờ có thể nữa…
Trần Duy cho em biết đi, anh có quan tâm đến em dù chỉ một chút không?
______________
” Ngày…tháng…năm…
3 năm em đuổi theo hạnh phúc vô thực, đuổi theo một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Và giờ, khi nhận ra mình sai, em chỉ còn 3 tháng vỏn vẹn….để sống….và yêu anh!”
” Ngày…tháng…năm…
Bố mẹ à, con không có nhiều tiền tiết kiệm. Mấy năm qua con thực tiêu xài hoang phí quá rồi! Nhưng đến một cái áo cũng chưa từng mua cho bố mẹ.
Chị gái à, em dọn đồ mới để ý em nhiều mĩ phẩm kinh khủng Ngày nào cũng cố xinh đẹp nhưng chẳng ai thèm nhìn. Nghĩ nực cười chị nhỉ? Ước gì chị em mình trước đây dạo phố nhiều hơn, em sẽ biết chị thích loại kem nào, son môi nào mà lựa chọn tặng chị….
Giờ có lẽ là muộn quá rồi!”
_______________
5 năm trước…
Phương An – một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, thơ ngây và đôi phần kiêu ngạo. Cô bước vào đại học, trở thành hoa khôi của khoa.
Có lẽ vì thế mà cô luôn cho rằng mọi thứ đều trong tầm tay mình. Muốn gia thế có gia thế, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn học vấn có học vấn. Vì vậy, cô mặc nhiên cho rằng anh cũng là của cô.
Trần Duy, anh là một trong những sinh viên xuất sắc nhất trường, đẹp trai, thân hình không tầm thường, lại nhân phẩm rất tốt. Đương nhiên anh thuộc tầm ngắm rất nhiều cô gái.
Có cả Phương An.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô nở nụ cười cuốn hút nhất, bắt tay anh:
– Chào anh, em là Phương An, mong anh giúp đỡ.
Lần thứ hai gặp anh ở sân bóng rổ, cô áp chai nước lạnh vào má anh, nghịch ngợm:
– Cho anh đấy!
Lần thứ 3 gặp anh, anh đi cùng cô gái khác- Mỹ Anh- Thanh mai trúc mã từ bé đến lớn của anh.
Không hiểu sao cô thấy ghen tị, rất ghen tị.
….
Lần thứ 4 gặp anh, anh đang ngồi đọc sách. Cô ngón chân đến bên cạnh anh, đập bốp vào vai anh:
– Òa!
Anh giật mình quay lại, Cô lại nở nụ cười. Cô thấy anh hơi đơ ra một chút. Cô kgúc khích ngồi bên cạnh anh:
– Sư huynh, em cũng muốn học…
Lần thứ 5….
Lần thứ 6…
..
Lần thứ…
Mỗi lần gặp anh, cô càng mạnh dạn hơn, càng bám lấy anh hơn.
Còn anh như không gần không xa, cảm xúc chả rõ ràng là có tình cảm hay không với cô.
Năm đó anh ra trường, cô mới là sinh viên năm hai.
Anh đi là, và Mỹ Anh là đồng nghiệp của anh.
Cô lo sợ mất anh, sợ anh sẽ yêu Mĩ Anh, sẽ quên cô…
Cô yêu anh điên dại, như con thiêu thân lao vào lửa hồng.
Cô tỏ tình với anh, chỉ thấy anh không có chút cảm xúc gì…
Cô hoảng loạn lo anh sẽ không còn bên cô. Cô bắt bố mình dùng thế lực ép anh cưới cô. Công ty bố anh nhỏ hơn công ty cô, thu mua nó với bố cô không khó.
Cô làm cả nhà điên lên, bố cô vì tức mà lên cơn đau tim nhập viện. Mẹ cô tâm sự, an ủi thế nào cô cũng không nghe…
Cô ương bướng, ngang ngạnh, luôn tự cho mình là đúng. Cô cho rằng khi lấy anh rồi, cô nhất định làm cho anh yêu cô.
Cô bỏ học đại học, cố gắng học bếp núc, nấu nướng, nữ công gia chánh để làm người vợ tuyệt vời trong mắt anh.
Kết quả, cô sai rồi, sai thật rồi…
Tự cào rách trái tim mình…
Tự làm mình đau đớn…
Đến lúc chết vẫn đau đáu khôn nguôi…
….
…
….
…
…
Phương An nằm trên giường, nghĩ lại mọi chuyện. Đây là cơ hội ông trời cho cô, cô không thể lại lãng phí.
Cô nhất định sẽ sống tốt, sẽ cố gắng để anh hạnh phúc ở kiếp này…
Vì….
..
Cô đã sai một kiếp rồi, không thể tiếp tục nữa…
Thư kí của anh, lần đầu thấy anh suy sụp như vậy.
Ngày trước, công ty có điêu đứng thế nào, anh cũng không để lộ vẻ mệt mỏi.
Cô biết vợ anh vừa mới mất. Một cô vợ chỉ trên danh nghĩa, chả biết làm gì ngoài đánh ghen và cãi cọ. Chủ tịch không yêu cô ta, nhưng giờ người mất rồi anh thương tiếc như vậy quả là người đàn ông có tình nghĩa.
Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy….
Không ai biết anh cũng yêu cô, cũng yêu cô thật lòng..
__________
” ngày..tháng…năm…
Hôm nay là ngày đầu tiên em trị xạ. Bác sĩ hỏi em người nhà đâu, em chẳng nói được….Em chẳng thể gọi về nhà, càng không thể gọi cho anh… Lần đầu tiên em đau như thế. Đau…nhưng em quen rồi, quen với đau đớn trong 5 năm trời rồi! Thậm chí có lúc còn đau hơn bây giờ nữa…”
Trần Duy đến nhà tang lễ, xin lọ cốt tro của cô về. Người ở đó nhất định không cho, ba mẹ Phương An đã nói anh tuyệt đối không được động vào cốt tro của cô.
Anh thuyết phục lên xuống, dùng đủ cách, cuối cùng người ta cũng cho anh được ôm lọ tro của cô về.
Anh nâng niu chiếc lọ như ôm chặt sinh mạng trong lòng.
Anh nhớ lần đầu tiên cô vào trường đại học, nụ cười của cô rất tươi. Y như một bông hướng dương dưới mặt trời rực rỡ. Cô giơ tay trước mặt anh: ” Chào anh, em là Phương An, mong anh giúp đỡ!” Cô đâu biết nụ cười của cô làm tim anh run lên, khiến cho anh ấm áp.
Sao bây giờ ôm tro cốt trong tay, chỉ thấy lạnh ngắt.
Phương An, em cười đi được không? Bao lâu rồi em không cười?
_________
Về đến nhà, anh đặt lo cốt tro lên bàn. Nhìn chăm chú.
Rồi anh lấy rượu, để trước anh một chén, cô một chén
– Phương An, em cùng anh uống đi! Mấy ngày nay anh toàn uống một mình thôi, chán lắm!
Anh đưa ly rượu lên miệng. Uống một hơi hết.
Chén trước bình tro cứ còn nguyên, mà anh không biết đã uống bao nhiêu ly.
Anh gục xuống bàn, lẩm bẩm:
– Anh đau lắm Phương An, bao năm qua anh đã mệt lắm rồi! Cho anh cơ hội đi… cho anh yêu em lần nữa….
Cho anh..cho anh một lần nữa.
Anh nhất định không để em phải khóc một mình…
Cho anh một lần nữa….chỉ lần nữa thôi….
Anh nhất định sẽ yêu em hơn những gì anh có….
_____________________
” Ngày…tháng…năm….
Sân trước bệnh viện có hai đứa nhỏ. Một trai, một gái- chúng thật dễ thương. Chúng không phải anh em, là một đôi thanh mai trúc mã. Đứa bé gái bị tim bẩm sinh, bé trai ngày nào đi học xong cũng vào thăm bé gái…
Em chợt nghĩ đến anh…và Mỹ Anh.
Thế nào là thanh mai trúc mã, em hiểu rồi. Tình cảm ấy đâu dễ chia rời anh nhỉ?
Em hối hận lắm…. Đáng ra từ đầu em đã không nên….”
Phương An thấy đầu đau như búa bổ. Cô tỉnh dậy, mở mắt ra, chỉ thấy ánh sáng của đèn ngủ. Cô lờ mờ, thiên đường đây sao? Cô theo thói quen lần sang ngang, chạm tay vào thứ gì cứng. Cô cầm lên, hóa ra là chiếc điện thoại. Chiếc điện thoại cô dùng 3 năm về trước.
Cô nhớ rất rõ, chiếc điện thoại này là do người bạn thân đi du học tặng cho cô. Nhưng một lần đi đánh ghen cô làm rơi mất…
Cô ngạc nhiên bật chiếc điện thoại lên
2h sáng
Ngày 15-8-2011
Đây không phải là ngày cưới của cô hay sao?
Đây không phải là đêm tân hôn của cô hay sao?
Cô chấn kinh? Cô quay về 3 năm trước sao?
Cô tung chăn chạy vào toilet trong phòng. Không khỏi giật mình, gương mặt trong gương là cô 3 năm trước.
Trẻ trung, kiêu hãnh….
Cô tần ngần một lúc lâu trước gương, rồi thẫn thờ lên giường.
Chuyện kì lạ này là có thật với cô sao?
Hồi sinh trở về quá khứ, hay thật….
Tại sao, tại sao không cho cô về cái ngày chưa gặp anh, chưa lấy anh, mà lại để cô hồi sinh vào hôm nay cơ chứ?
Để cô hồi sinh vào đúng đêm tân hôn của cô. Lúc sai lầm của cô đã đậm rồi? Tại sao bắt cô sống trong cái cảnh lạnh lẽo này một lần nữa? Đêm tân hôn chỉ một mình cô co tròn trong chiếc chăn cô quạnh, cứ thế khóc, khóc, khóc rồi thiếp đi…
Tại sao lại nghiệt ngã cho cô làm lại từ đây? Từ khi cô đã sai, khi cô đã lún vào hôn nhân vô thực? Sao bắt cô phải sống trong không gian đau đớn này lần nữa.
Nghĩ đến thôi, lòng cô quặn thắt. Nước mắt thi nhau chảy xuống. Cách đây 3 năm, giờ này cô đã ngủ rồi. Vì khóc nhiều quá mà thiếp đi.
Ai ngờ đâu, cô sống lại, trong giờ phút này, lại khóc cho mình lại một lần nữa…
Trò đời thực nực cười. Cuộc đời thật nghiệt ngã…
Hai lần tân hôn, đều ôm chăn tự khóc.
Cho cô hồi sinh làm gì?
À, có lẽ chỉ là một giấc mơ thôi. Một giấc mơ khi cô đã về thiên đàng.
Cô tự đánh mình, cảm giác thật đau.
Cô chớp mắt đi chớp mắt lại, vẫn thấy hiện thực sờ sờ trước mắt. Nước mắt lại tuôn ra… Cô, là thật. Sống lại bằng xương bằng thịt một lần nữa..
Đầu thai về quá khứ của chính mình.
Bỗng nhiên..
…
…
….
Cánh cửa phòng cô mở ra…
Cô hoảng loạn.
Ngôi nhà này chỉ có cô và anh. Anh đang ngủ ngoài phòng khách cơ mà. Tại sao, 3 năm kết hôn anh cũng không hề đặt chân vào căn phòng này cơ mà?
Cô nhắm tịt mắt lại, giả vờ ngủ..
Cô nghe thấy tiếng thở đều đều của anh ngày càng gần. Cô cảm nhận được bàn tay anh vươn tới, đắp chăn lên người cho cô, chỉnh nhiệt độ điều hòa. Tưởng anh đã đi ra, anh bất ngờ quay lại, đưa tay lau những giọt nước mắt trên khoé mi cô, nói rất nhỏ:
– Thật ngốc!
Nói rồi anh bước ra khỏi phòng.
Phương An mở mắt ra, nước mắt lại tràn ra…
Đây là giấc mơ sao? Mơ- sao có thể thực như vậy? Rõ ràng như vậy.
3 năm trước, anh cũng vào căm phòng này, đắp chăn và lau nước mắt cho cô?
Cô tự nhéo mình thật đau, nhưng hình như cô không hề mơ mộng. Đó là sự thật.
Sự thật của bây giờ và 3 năm về trước.
Anh có quan tâm cô sao? Cô có hi vọng sao?
Ông trời cho cô sống lại vào khắc này để cho cô biết anh cũng có chút để ý đến cô?
Nhưng rùng mình nhớ lại, cuộc hôn nhân tan vỡ, những ánh mắt lạnh của anh, những nỗi đau về tinh thần 3 năm đằng đẵng… Cô không còn đủ tự tin yêu anh lần nữa….
Cô sợ trái tim chằng chịt vết thương này sẽ không còn chỗ để dao rạch vào nữa.
Không thể nữa, không bao giờ có thể nữa…
Trần Duy cho em biết đi, anh có quan tâm đến em dù chỉ một chút không?
______________
” Ngày…tháng…năm…
3 năm em đuổi theo hạnh phúc vô thực, đuổi theo một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Và giờ, khi nhận ra mình sai, em chỉ còn 3 tháng vỏn vẹn….để sống….và yêu anh!”
” Ngày…tháng…năm…
Bố mẹ à, con không có nhiều tiền tiết kiệm. Mấy năm qua con thực tiêu xài hoang phí quá rồi! Nhưng đến một cái áo cũng chưa từng mua cho bố mẹ.
Chị gái à, em dọn đồ mới để ý em nhiều mĩ phẩm kinh khủng Ngày nào cũng cố xinh đẹp nhưng chẳng ai thèm nhìn. Nghĩ nực cười chị nhỉ? Ước gì chị em mình trước đây dạo phố nhiều hơn, em sẽ biết chị thích loại kem nào, son môi nào mà lựa chọn tặng chị….
Giờ có lẽ là muộn quá rồi!”
_______________
5 năm trước…
Phương An – một cô gái xinh đẹp, trẻ trung, thơ ngây và đôi phần kiêu ngạo. Cô bước vào đại học, trở thành hoa khôi của khoa.
Có lẽ vì thế mà cô luôn cho rằng mọi thứ đều trong tầm tay mình. Muốn gia thế có gia thế, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn học vấn có học vấn. Vì vậy, cô mặc nhiên cho rằng anh cũng là của cô.
Trần Duy, anh là một trong những sinh viên xuất sắc nhất trường, đẹp trai, thân hình không tầm thường, lại nhân phẩm rất tốt. Đương nhiên anh thuộc tầm ngắm rất nhiều cô gái.
Có cả Phương An.
Lần đầu tiên gặp mặt, cô nở nụ cười cuốn hút nhất, bắt tay anh:
– Chào anh, em là Phương An, mong anh giúp đỡ.
Lần thứ hai gặp anh ở sân bóng rổ, cô áp chai nước lạnh vào má anh, nghịch ngợm:
– Cho anh đấy!
Lần thứ 3 gặp anh, anh đi cùng cô gái khác- Mỹ Anh- Thanh mai trúc mã từ bé đến lớn của anh.
Không hiểu sao cô thấy ghen tị, rất ghen tị.
….
Lần thứ 4 gặp anh, anh đang ngồi đọc sách. Cô ngón chân đến bên cạnh anh, đập bốp vào vai anh:
– Òa!
Anh giật mình quay lại, Cô lại nở nụ cười. Cô thấy anh hơi đơ ra một chút. Cô kgúc khích ngồi bên cạnh anh:
– Sư huynh, em cũng muốn học…
Lần thứ 5….
Lần thứ 6…
..
Lần thứ…
Mỗi lần gặp anh, cô càng mạnh dạn hơn, càng bám lấy anh hơn.
Còn anh như không gần không xa, cảm xúc chả rõ ràng là có tình cảm hay không với cô.
Năm đó anh ra trường, cô mới là sinh viên năm hai.
Anh đi là, và Mỹ Anh là đồng nghiệp của anh.
Cô lo sợ mất anh, sợ anh sẽ yêu Mĩ Anh, sẽ quên cô…
Cô yêu anh điên dại, như con thiêu thân lao vào lửa hồng.
Cô tỏ tình với anh, chỉ thấy anh không có chút cảm xúc gì…
Cô hoảng loạn lo anh sẽ không còn bên cô. Cô bắt bố mình dùng thế lực ép anh cưới cô. Công ty bố anh nhỏ hơn công ty cô, thu mua nó với bố cô không khó.
Cô làm cả nhà điên lên, bố cô vì tức mà lên cơn đau tim nhập viện. Mẹ cô tâm sự, an ủi thế nào cô cũng không nghe…
Cô ương bướng, ngang ngạnh, luôn tự cho mình là đúng. Cô cho rằng khi lấy anh rồi, cô nhất định làm cho anh yêu cô.
Cô bỏ học đại học, cố gắng học bếp núc, nấu nướng, nữ công gia chánh để làm người vợ tuyệt vời trong mắt anh.
Kết quả, cô sai rồi, sai thật rồi…
Tự cào rách trái tim mình…
Tự làm mình đau đớn…
Đến lúc chết vẫn đau đáu khôn nguôi…
….
…
….
…
…
Phương An nằm trên giường, nghĩ lại mọi chuyện. Đây là cơ hội ông trời cho cô, cô không thể lại lãng phí.
Cô nhất định sẽ sống tốt, sẽ cố gắng để anh hạnh phúc ở kiếp này…
Vì….
..
Cô đã sai một kiếp rồi, không thể tiếp tục nữa…