Về đến nhà, Tuyết Nhi (cái cô không có mắt) chào hỏi ba mẹ rồi đi lên phòng thay đồ. Nhà cô cũng khá giả nhờ có một tiệm bánh ngọt khá lớn gần trung tâm thành phố. Thay đồ xong cô xuống chào ba mẹ lần nữa rồi ra cửa hàng phụ cô chị Tuyết Thu bán hàng.
" Tối hai chị em về sớm nhé, mẹ nấu canh chua cho mà ăn "
Mẹ cô gọi vọng ra. Nghe vậy cô phấn khích đến nỗi quên luôn đường tới tiệm bánh khá xa. Cứ thế lao đi, đi được khoảng 50 m mới nhớ mình có xe đạp. Vội lật đật quay về nhà lấy xe.
Cậu hôm nay không về nhà cũng không về căn hộ của mình mà lái xe tới nhà anh họ - Hạo Thiên. Nhà Hạo Thiên ở trung tâm thành phố, nên đường đến đó khá khó khăn. Cậu dừng xe trước một căn nhà lớn, không buồn xuống xe bấm chuông lấy một cái, lấy điện thoại ra gọi cho anh.
"Có nhà không? "
Anh nghe đầu bên kia là tiếng cậu, không nhanh không chậm đáp
"Có. Chuyện gì? "
"Xuống mở cửa "
Cái giọng lạnh tanh cậu ra lệnh. Anh thì không hiểu sao hôm nay thằng em trai quý tử của anh lại có nhã hứng đến thăm anh.
"Mày đến đây làm gì? Lại cãi nhau với ông già à? Ha ha... Hay là có tâm sự gì muốn nói với anh "
Cậu không trả lời câu hỏi của anh mà tiếp tục tăng âm lượng.
"MAU"
Anh lập tức đặt ly rượu xuống bàn, lao như tên lửa ra mở cửa cho thằng em hách dịch. E rằng nếu trậm trễ anh sẽ không được sống yên. Cậu thây anh ra mở cửa thì xuống xe,đi vào nhà ngồi vắt chân lên bàn rất tự nhiên. Để lại Hạo Thiên cùng chiếc xe. Hạo Thiên nhanh chóng lái xe vào sân để. Sau đó lại ra khóa cổng rồi đi vào nhà. Vừa vào đến nơi đã thấy sát khí bủa vây. Anh hạ giọng tự nói với bản thân.
"Chết rồi!"
Ai mà ngờ có đứa thính như... Nói nhỏ vậy mà vẫn nghe thấy. Nhả ra từng chữ nhẹ nhàng mà đầy âm khí.
"Chết sao?"
"Không có... không có gì "
Anh tự nhiên rùng mình một cái, sống lưng cảm thấy rất lạnh. Đúng lúc nay điện thoại của anh reo lên. 'An babe ' cái tên hiện lên màn hình. Nghe điện thoại xong anh lập tức chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa nói
"Anh đi đây, babe của anh gọi. "
Hai chị em Tuyết Thu và Tuyết Nhi đang ở tiệm. Mỗi người một việc. Cô em thì hăng hái kể về chuyện gặp soái ca đáng ghét. Cô chị thì say sưa bán hàng như mọi ngày, cảm thấy cực kì khó chịu với con em lắm mồm cứ lải nhải mãi mà chưa giúp chị được gì. Một mình Tuyết Thu cứ chạy qua chạy lại. Có lẽ hôm nay con em của cô nó hút mấy bà tám nên rất đông khách. Chả mấy chốc trời đã tối. Thu dọn đồ xong, khóa cửa cẩn thận chuẩn bị về. Mà con em thì vẫn đứng đó.
"Mày có định về không "
Vẫn im lặng, Tuyết Thu quơ quơ mấy cái Tuyết Nhi mới lắp bắp hét.
"Kia... kia có phải con An không?"
" Tối hai chị em về sớm nhé, mẹ nấu canh chua cho mà ăn "
Mẹ cô gọi vọng ra. Nghe vậy cô phấn khích đến nỗi quên luôn đường tới tiệm bánh khá xa. Cứ thế lao đi, đi được khoảng 50 m mới nhớ mình có xe đạp. Vội lật đật quay về nhà lấy xe.
Cậu hôm nay không về nhà cũng không về căn hộ của mình mà lái xe tới nhà anh họ - Hạo Thiên. Nhà Hạo Thiên ở trung tâm thành phố, nên đường đến đó khá khó khăn. Cậu dừng xe trước một căn nhà lớn, không buồn xuống xe bấm chuông lấy một cái, lấy điện thoại ra gọi cho anh.
"Có nhà không? "
Anh nghe đầu bên kia là tiếng cậu, không nhanh không chậm đáp
"Có. Chuyện gì? "
"Xuống mở cửa "
Cái giọng lạnh tanh cậu ra lệnh. Anh thì không hiểu sao hôm nay thằng em trai quý tử của anh lại có nhã hứng đến thăm anh.
"Mày đến đây làm gì? Lại cãi nhau với ông già à? Ha ha... Hay là có tâm sự gì muốn nói với anh "
Cậu không trả lời câu hỏi của anh mà tiếp tục tăng âm lượng.
"MAU"
Anh lập tức đặt ly rượu xuống bàn, lao như tên lửa ra mở cửa cho thằng em hách dịch. E rằng nếu trậm trễ anh sẽ không được sống yên. Cậu thây anh ra mở cửa thì xuống xe,đi vào nhà ngồi vắt chân lên bàn rất tự nhiên. Để lại Hạo Thiên cùng chiếc xe. Hạo Thiên nhanh chóng lái xe vào sân để. Sau đó lại ra khóa cổng rồi đi vào nhà. Vừa vào đến nơi đã thấy sát khí bủa vây. Anh hạ giọng tự nói với bản thân.
"Chết rồi!"
Ai mà ngờ có đứa thính như... Nói nhỏ vậy mà vẫn nghe thấy. Nhả ra từng chữ nhẹ nhàng mà đầy âm khí.
"Chết sao?"
"Không có... không có gì "
Anh tự nhiên rùng mình một cái, sống lưng cảm thấy rất lạnh. Đúng lúc nay điện thoại của anh reo lên. 'An babe ' cái tên hiện lên màn hình. Nghe điện thoại xong anh lập tức chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa nói
"Anh đi đây, babe của anh gọi. "
Hai chị em Tuyết Thu và Tuyết Nhi đang ở tiệm. Mỗi người một việc. Cô em thì hăng hái kể về chuyện gặp soái ca đáng ghét. Cô chị thì say sưa bán hàng như mọi ngày, cảm thấy cực kì khó chịu với con em lắm mồm cứ lải nhải mãi mà chưa giúp chị được gì. Một mình Tuyết Thu cứ chạy qua chạy lại. Có lẽ hôm nay con em của cô nó hút mấy bà tám nên rất đông khách. Chả mấy chốc trời đã tối. Thu dọn đồ xong, khóa cửa cẩn thận chuẩn bị về. Mà con em thì vẫn đứng đó.
"Mày có định về không "
Vẫn im lặng, Tuyết Thu quơ quơ mấy cái Tuyết Nhi mới lắp bắp hét.
"Kia... kia có phải con An không?"