Chap này xin tặng bù cho bạn Bảo Linh nhé,hehe thông cảm vì tg bây giờ đang lười kinh niên (^)o(^)
Vào chap:
- Thật nực cười...Mạc Tử Nhan cười chua chát,nỗi thống khổ như hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn kia,haha...Mặc Tư yêu cô...ha,thì ra cô là người đang phản bội bạn mình...phản bội...phản bội
Hai chữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.Mạ Tử Nhan cố gắng gượng đứng dậy,cả người mềm nhũn yếu đuối không khác gì một người bệnh,cô mệt mỏi lắm rồi...
- Tôi...không thể chấp nhận tình yêu của anh
- Tôi đã nói rồi,tôi sẽ làm mọi cách để khiến em phải yêu tôi
Mặc Tư lạnh nhạt,trong lòng bây giờ đang nóng như lửa đốt
- Bạch Thế Phong sẽ giết chết anh mất,làm ơn hiểu cho tôi...
- Cô và cậu ấy chưa kết hôn,cho nên tôi vẫn có quyền theo đuổi
- Nhưng...
- Nếu cậu ấy muốn đánh muốn giết chết tôi,tôi cũng không quan tâm
Mặc Tư vẫn cố điềm tĩnh trả lời,tính tình Bạch Thế Phong như nào,dĩ nhiên anh là người hiểu rõ hơn ai hết.Anh ta...quả thật đúng là giết người không ghê tay,mà một khi đã làm hắn tức giận lên,thì đừng nói là bạn thân,cũng sẽ không tránh khỏi cái chết.
Cậu ta như vậy,việc anh yêu Nhan nhi không có gì là sai hết,nếu có thể làm cô khuất phục thì anh có thể đường đường chính chính mà đến với cô...hơn nữa còn giúp cô thoát khỏi tay của Thế Phong...
- Lạc Hy...
Mặc Tư nhíu chặt mi tâm,liếc nhìn Mạc Tử Nhan
- Lạc Hy...cô ấy phải làm sao chứ?
- Tôi đã nói rồi,tôi không có yêu cô ấy
Mạc Tử Nhan cả kinh,thật sự rất căm phẫn
- TỬ NHAN,EM MAU ĐỨNG LẠI!
Mạc Tử Nhan chạy vụt đi,cô không muốn,không muốn gặp hắn nữa
Mạc Tử Nhan lắc lắc đầu, cố gắng loại bỉ đi những hình ảnh hiện giờ trong đầu
Bạch Thế Phong...Hoắc Minh Triệt...và Mặc Tư,tại sao các người cứ luôn làm phiền đến cuộc sống của tôi? Rốt cuộc là tôi làm gì sai? Tôi đã làm gì để rồi phải nhận lấy cay đắng đến thế?
**************************
Lách tách...rào...
Mưa rồi...
Từng giọt nước trắng xóa cứ thế mà rơi xuống,Mạc Tử Nhan ngước lên nhìn,càng không khỏi cảm thấy đau lòng,mưa cứ rơi mãi như vậy...tại sao không thể giúp cô cảm thấy nhẹ lòng hơn vậy?
Chiếc Ferrari chạy trong mưa,bên trên mưa trút xuống tạo nên những tiếng lộp độp.Bạch Thế Phong day day trán,mệt mỏi tựa lưng lên ghế,phẩy tay ra hiệu cho tài xế xe lái chậm một chút thì nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ đang hờ hững đi dưới mưa,liền không khỏi nghi hoặc
Mạc Tử Nhan?
Chết tiệt,tại sao không về nhà mà lại đi ở ngoài này,chẳng lẽ không chịu nghe lời anh,sau giờ học phải về sớm hay sao?
- Dừng xe lại
Bạch Thế Phong cầm ô,lập tức mở cửa xe ra ngoài.Mạc Tử Nhan cả người ướt sũng, đầu tóc rối ren,ngẩng mặt mà nhìn người trước mắt
- Bạch...Thế Phong...
- Mẹ nó! Tại sao không chịu nghe lời hả?!
Bạch Thế Phong tức giận,bế cả người cô lên,đem vào trong xe,ra hiệu tài xế bật hệ thống sưởi
Nhìn cô như vậy,khiến anh có chút đau lòng
Mạc Tử Nhan run rẩy,cả người bé nhỏ nhợt nhạt trông đến tội nghiệp
- Nói,sao lại ra nông nỗi này?
Mạc Tử Nhan cúi đầu,không mở lời,mà chính xác là không muốn nói
- Tôi không phải người có tính kiên nhẫn lâu trong mấy cái chuyện vụn vặt này,cho nên mau nói!
- Tôi chán ghét anh...
Mạc Tử Nhan nhàn nhạt nói,nhưng trong lời nói còn chứa sự uất ức và căm hận
- Hình như tôi đã để em tự do lâu quá rồi thì phải
-...
- Nếu đã thế...vậy thì,chúng ta lập tức chuẩn bị kết hôn vào thứ 7 này!
- Cái gì??
Bạch Thế Phong ngồi bên cạnh nhắm mắt lại,cười một cái rồi quay đi.Mạc Tử Nhan ngồi bật dậy,trợn tròn mắt,tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi
Lời của hắn,làm sao cô trái ý được...là cô gây nên tội...bắt buộc phải trả giá cho nó
- Hết pin rồi...Bạch Thế Phong dường như mất kiên nhẫn,liền cầm máy gọi cho Mạc Tử Nhan
Tút...tút....tút...
Đáp lại anh chỉ là những tiếng tút tút dài vô tận,được lắm! Dám không nghe máy của anh,cô gái này quả thật là anh đã hơi nới lỏng mà để cô tự do quá mức rồi.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.Mạc Tử Nhan nhanh chóng trả tiền cho tài xế xe,cánh cổng cũng tự động mở ra,hít một hơi sâu,cô liền nhanh chóng bước vào.Bạch Vi Hiên đang chán nản,cứ đứng chờ mãi cũng không phải là cách hay,định xoay người rời đi thì nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy vội vã,nụ cười trên môi liền nở rộ trên khuôn mặt xinh đẹp
- Tử Nhan!
Mạc Tử Nhan thở hồng hộc,thật không ngờ là ở nhà này đã vài tuần rồi mà giờ cô mới thấy thấm thía,cái sân này dài quá!!!!
- Em về rồi...
- Mới đi đâu về? - Bạch Thế Phong cả người toát ra khí lạnh,làm cô không hẹn mà run lên bần bật
- Tôi...chỉ là sang nhà của Lạc Hy chơi thôi mà....
- Thật chứ?
- Phải - Mạc Tử Nhan kiên quyết
Bạch Thế Phong chau mày,xoay người đi thẳng lên lầu.Bạch Vi Hiên vỗ vỗ vai cô,bật cười nói
- Thằng nhóc này là thế đấy,lớn đầu rồi mà tính tình như con nít ấy.Lạnh lùng vậy thôi,chứ vừa nãy nó lo cho em lắm đấy
Lo? Anh ta lo cho cô?
Nghĩ đến đây,bên ngực trái của cô liền đập mạnh một nhịp.Cúi gằm mặt mà đi vào trong phòng khách,cô ngồi xuống sopha,vơ lấy một quả táo đưa lên miệng cắn,khiến cho Bạch Vi Hiên không khỏi cảm thấy cô bé này thật kì lạ mà lắc đầu ngán ngẩm
- Em đói không? - Bạch Vi Hiên vừa vào bếp,nói vọng ra ngoài
- Em ăn bên nhà của Lạc Hy rồi a
- Ừm
Mạc Tử Nhan vừa ăn xong quả táo,liền đi lên lầu.
Lạch cạch...
Bạch Thế Phong nâng nâng ly rượu lên lắc nhẹ,thứ chất lỏng màu đỏ sóng sánh,phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh,trong con ngươi màu hổ phách còn ánh lên sự đau thương.Trên tay là một bức hình của người con gái xinh đẹp,với mái tóc dài mượt và nụ cười rực rỡ.Bạch Thế Phong day day mắt,giờ đây anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi
- Hải Đường,em lại bỏ trốn khỏi anh...tại sao vậy...?
Mạc Tử Nhan mắt nhắm mắt mở,vươn tay tắt cái chuông đồng hồ còn đang kêu inh ỏi rồi yên vị nhắm mắt lại ngủ tiếp
- HÔM NAY ĐI HỌC A!!!!
Cô tức tốc chạy thật nhanh vào phòng tắm,chỉnh trang lại mọi thứ rồi chạy thật nhanh xuống dưới
- Chị Vi Hiên,em đi trước a,em muộn giờ rồi! - Mạc Tử Nhan chỉ kịp vơ đại miếng sanwich rồi nhét vào miệng rồi chạy bay biến
- Cái con nhóc ngố này,đến tóc cũng không chịu chải hẳn hoi là sao? - Bạch Vi Hiên chống cằm suy nghĩ
Mạc Tử Nhan vẫn luôn chọn lựa việc đi bộ để đến trường,nhưng hôm nay đã trễ nên phải nhờ tài xế chở đi.Nghĩ đến đây mà cô ngán ngẩm thở dài,là do Bạch Thế Phong hắn giàu hay vì kiếp của hắn sướng nên lúc nào cũng đi xe hơi xịn vậy? ( Mẹ này ngu chính hiệu nha,dĩ nhiên phải giàu mới có tiền mua xe rồi còn gì ╭(╯ε╰)╮)
Và vẫn như cũ,lúc nào Mộc Lạc Hy cũng là người đứng trước cổng trường học chờ cô bạn thân hay dậy trễ của mình.Vừa nhìn thấy cô,Mộc Lạc Hy liền vẫy tay ra hiệu,Mạc Tử Nhan bước xuống xe,mỉm cười
Ra là dải phân cách cho tiết học nhàm chán
- Tử Nhan, mình đi xem phim chứ?
- Ừm...
Mạc Tử Nhan hơi dè chừng nhìn Mộc Lạc Hy,trong lòng có chút lo lắng về chuyện hôm qua.Bạch Thế Phong hờ hững với cô như vậy,thật sự là nên chừng mực lại,nếu không...
Giá như ngày hôm đó cô không giúp đỡ cho cô gái tên Hải Đường ấy...thì đã không...
- Được rồi Tử Nhan, bà không muốn đi thì tôi cũng không ép buộc bà
- Xin lỗi...
- Sao lại xin lỗi? Chuyện này có to tát gì đâu?
Mạc Tử Nhan không nói không cười,chỉ lẳng lặng vẫy tay chào tạm biệt cô bạn rồi ra về
- Tử Nhan
- Ủa, Mặc Tư?
Mạc Tử Nhan tươi cười chạy về phía Mặc Tư
- Có chuyện gì sao?
- Phải,tôi có chuyện muốn nói với em
Mạc Tử Nhan bật cười,nói
- Từ khi nào đã đổi cách xưng hô thế?
- Nghiêm túc đấy
Mạc Tử Nhan liền nín bặt,được rồi, không đùa thì không đùa
- Mà khoan...tôi cũng... có chuyện muốn nói
Mặc Tư hơi ngạc nhiên nhìn cô,sau đó cũng bình thường lại,ra hiệu cho cô nói trước
- Ừm...chả là...anh biết đấy, Lạc Hy cô ấy rất thích anh...cho nên...
- Tử Nhan, tôi thật lòng yêu em!
- Mặc Tư, anh đang nói cái gì vậy?
Mạc Tử Nhan lập tức lùi về phía sau, cố gắng né tránh ánh mắt của Mặc Tư
- Những gì tôi nói đều là sự thật,em tin hay không thì tùy.Nhưng tôi thề là tôi sẽ không bỏ cuộc đâu.Em nhất định phải ở bên tôi!
Mạc Tử Nhan ngồi thụp xuống,ánh mắt trở nên vô hồn...Mặc Tư...anh ta yêu cô?
- Nhưng còn Lạc Hy...cô ấy phải làm sao? Anh nói đi,nói tôi biết đi!!!
- Cô ấy không phải người tôi yêu
- Thật nực cười...
Em,tôi và cô ấy,cùng đứng chung một khoảng trời,đỗi gần mà lại rất xa xăm...
Mn cho ta xin lỗi nhé,tại hôm qua lười quá cho nên hôm nay mới up được chương,bạn nào mình trót hứa là thứ up chap thì để lần sau mk tặng bù nhé
BYE BYE ~^O^~