" A,lạnh quá...! "Mạc Tử Nhan co rúm người,nhiệt độ trong xe đã ấm lên được chút,nhưng vẫn cô vẫn còn cảm thấy rất lạnh
- Về đến nhà rồi thì nên nằm nghỉ ngơi, tôi sẽ bảo Vi Hiên làm chút gì đó ấm ấm cho cô
Mạc Tử Nhan bật cười thành tiếng,Bạch Thế Phong vẫn nhắm mắt bình thường,hỏi
- Làm sao?
- Từ khi nào mà anh coi chị mình cứ như là người làm thế?
- Vi Hiên là người đảm nhận công việc nấu ăn hằng ngày, chị ấy thích thế vì muốn chăm sóc cho gia đình nên tôi không cấm cản làm gì
Mạc Tử Nhan ồ lên một tiếng,trong lòng liền cảm thấy ấm áp hơn
- Tại sao vừa nãy lại ở ngoài mưa như vậy?
- Tôi...chỉ là có chút khúc mắc vớ bẩn,cho nên...mà thôi anh không cần quan tâm đâu
Mạc Tử Nhan phất tay,ý nói bỏ đi,đừng quan tâm thái quá làm gì.Bạch Thế Phong chỉ im lặng,cô cũng thôi,trong xe bao trùm là một mảng tĩnh lặng đến khó chịu,càng khiến cho Mạc Tử Nhan càng thêm nặng lòng,cứ nghĩ vẩn vơ mãi về mấy chuyện vừa rồi.
Mạc Tử Nhan uể oải mở cửa xe,tiến thẳng một mạch vào trong nhà
- Tiểu thư đã trở về!
- Vâng...mà chị Vi Hiên đâu rồi?
- Cô chủ đang ở trên phòng
Mạc Tử Nhan cởi bỏ giày,đi lên lầu
- Chị Vi Hiên
Bạch Vi Hiên ngồi ở bên bàn làm việc,trên mặt bàn là một đống sách xếp trồng lên nhau,hình như cô đang cặm cụi tra cứu cái gì đó
- Ngốc,sắp tới đã là lễ cưới của em rồi mà,phải chuẩn bị chứ
- À...lễ cưới...
Mạc Tử Nhan cụp mắt,hàng mi cong dài khẽ động,trong mắt chứa đầy sự mệt mỏi
Cô muốn bỏ cuộc quá...
Bạch Vi Hiên im lặng,tay lật qua lật lại mấy trang sawsch,lại liếc nhìn Mạc Tử Nhan mới nhận ra người cô ướt đẫm,cũng đã đoán ra được phần nào nguyên nhân,liền đứng dậy mở ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc khăn bông to mềm trùm lên người cô
- Mau đi tắm đi,không khéo cảm lạnh mất
Mạc Tử Nhan ừm một tiếng rồi đi về phòng,Bạch Vi Hiên ngồi đấy,vẩn vơ nghĩ về thứ gì đó,rồi lại chăm chú nhìn vào mấy cuốn sách
********************************************
Cũng đã được 4 ngày trôi qua.chỉ còn ngày mai nữa thôi,là cô phải kết hôn rồi
Trong 4 ngày này,cô lúc nào cũng chỉ biết thở dài,dù cả ngày lẫn đêm cũng đều có bộ mặt buồn bã chán nản.Mặc cho Lạc Hy hay ai đó có hỏi han đi chăng nữa,vẫn cứ luôn trưng cái bộ mặt đó ra doạ người
Mà trong 4 ngày này,cũng là ngày mà mọi ngườ đều tất bật chuẩn bị cho đám cưới của cô và Bạch Thế Phong.Riêng Bạch Vi Hiên thì luôn dẫn cô đi mua sắm đến nỗi phải phát ngấy,nói không muốn đi nữa thì lại bị mắng,nói rằng trong ngày này không thể nào bỏ mặc cô được.
Và cũng là 4 ngày,1 tháng cô không gặp mặt tên Mặc Tư và Hoắc Minh Triệt,điều này cũng làm lòng cô đỡ nặng nhọc đi phần nào.Nhưng dường như Bạch Thế Phong đang muốn chọc tức cô hay sao,lại đi mời cả hai người đó tới dự lễ mặc cho Hoắc Minh Triệt có là kẻ thù không đội trời chung đi chăng nữa
Cuối cùng,tất cả mọi thứ chuẩn bị cho lễ cưới đều đã hoàn thành xong xuôi...
*********************************************
- Tử Nhan,đừng có ngẩn người ra thế,ngẩng mặt lên nào - Bạch Vi Hiên cầm lên một lọ kem nền,tô tô đánh đánh một lúc,liền reo lên
- Xong rồi! - Bạch Vi Hiên cười hớn hở,còn Mộc Lạc Hy đứng bên cạnh cũng tấm tắc khen
Chính xác thì...hôm nay đã là ngày cưới của cô rồi...
Mạc Tử Nhan soi mình trong gương.Chiếc váy cưới trắng tinh khôi lộng lẫy,mái tóc nâu hạt dẻ được uốn xoăn thả một cách tự nhiên,làn da trắng cùng gương mặt đẹp thuần khiết.Tất cả đều vô cùng hoàn hảo!
Nhưng cô lại không thấy vui...
Mạc Tử Nhan ngước nhìn ra bên ngoài,trời hôm nay không xanh trong,cũng không có nắng vàng rải trên phố như thường ngày,tất cả chỉ có một màu u ám,hệt như tâm trạng bây giờ của cô vậy
Bạch Vi Hiên đội tấm voan trắng lên trên đầu cô,ngọt ngào nói
- Hạnh phúc nhé em!
- Cảm ơn chị - Mạc Tử Nhan cười mà lòng chua chát,ôm chặt lấy Bạch Vi Hiên,nước mắt chỉ trực trào ra.
Lễ cưới được diễn ra vô cùng long trọng,tất cả đều hiện lên bốn chữ '' Đám cưới thế kỷ ''
Nơi đây rất rộng,mọi nơi đều được rát thêm một lớp vàng sáng chói,thể hiện đây là một nơi xa hoa tốn kém đến thế nào.Thực khách ở đây không giàu thì cũng quý,từ những doang nhân,những ông chủ tịch tai to mặt lớn cho tới những người nổi tiếng đều đang có mặt,gương mặt ai cũng tràn đầy mong đợi,cũng như hiện lên sự ghen ghét hay vui mừng.
Lễ cưới đã đẹp,thì yêu cầu người cũng phải đẹp
Cánh cửa gỗ to lớn mở ra,Mạc Tử Nhan chậm rãi bước vào,cảm thấy vô cùng khó thở.Mọi người đều nhìn về phía cô,tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cô bằng ánh mắt như soi mói
- Con gái,chúc con hạnh phúc! - Bà Mạc rơm rớm nước mắt,ôm lấy cô sụt sịt
- Thôi nào,hôm nay là ngày vui mà - Ông Mạc đặt tay lên vai vợ mình,có ý khuyên nhủ bà
- Ừm...
Mạc Tử Nhan lúc này cũng rất muốn oà lên khóc,nhưng bản thân lại không cho phép làm điều này,vẫn cứ sải bước trên tấm thảm đỏ,tiến về phía trước
Mạc Tử Nhan hơi nhìn xung quanh,chợt nhận thấy một ánh mắt quen thuộc,một ánh mắt mà cô vô cùng căm phẫn
Hoắc Minh Triệt,anh ta quả thực là có mặt!
Đồng thời Mặc Tư cũng đang nhìn về phía cô,nở một nụ cười lạnh
Mạc Tử Nhan gạt bỏ,vẫn tiếp tục tiến về phía trước
Bạch Thế Phong giơ tay trước mặt cô,Mạc Tử Nhan cũng thuận mà đặt tay lên...một tiếng sấm to rạch ngang trời
- Á... - Mọi người đồng loạt hô lên,Mạc Tử Nhan cũng nhất thời cả khinh mà run lên
Sấm vừa đánh xong,cũng là lúc mưa bắt đầu trở nên nặng hạt
Mọi người đều xì xào bàn tán
Như vậy...tức là mối tình này,sẽ gặp rất nhiều sóng gió...
- Bắt đầu đi! - Tiếng nói của Bạch Thế Phong uy lực vang lên,cả khán phòng đều im lặng,cha sứ cũng bắt đầu lên tiếng đọc lời thề nguyện
- Con đồng ý!
- Con đồng ý...
- Ta xin tuyên bố hai con từ nay chính thức đã là vợ chồng
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên,còn có tiếng hô đề nghĩ cô dâu chú rể hôn nhau để minh chứng cho hạnh phúc.Mạc Tử Nhan dè chừng,Bạch Thế Phong lật tấm voan lên,nhìn thấy cô không cam,cũng chỉ hôn phớt qua
Dù chỉ như gió thoảng nhưng cũng đủ làm tim cô đập mạnh
- Giờ thì mời mọi người cùng đến sảnh chính để dự tiệc cưới!
Mọi người cười cười nói nói,đi về phía sảnh chính,tiếng nói cũng thưa thớt dần
Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt,sấm chớp vẫn cứ rạch trời...
Rốt cục...lễ cưới mà không có tình yêu...minh chứng cho một cuộc tình không điểm đến!
******************************************
Oa oa...ta bị cấm túc điện thoại rồi mn ơi ( Khóc)
Ta không dám chắc là truyện có đăng đúng ngày được k nhưng mong mn vẫn ủng hộ nhé
Trailer
- Làm ơn giữ khoảng cách một chút
- Làm sao? Tôi là chồng em,lại không có quyền động vào em?
- Những điều kiện mà anh nói,anh không nhớ sao?
- Dĩ nhiên là tôi nhớ,nhưng đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta không phải sao?
Chap này xin tặng bù cho bạn Bảo Linh nhé,hehe thông cảm vì tg bây giờ đang lười kinh niên (^)o(^)
Vào chap:
- Thật nực cười...Mạc Tử Nhan cười chua chát,nỗi thống khổ như hiện rõ trên khuôn mặt xinh xắn kia,haha...Mặc Tư yêu cô...ha,thì ra cô là người đang phản bội bạn mình...phản bội...phản bội
Hai chữ cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.Mạ Tử Nhan cố gắng gượng đứng dậy,cả người mềm nhũn yếu đuối không khác gì một người bệnh,cô mệt mỏi lắm rồi...
- Tôi...không thể chấp nhận tình yêu của anh
- Tôi đã nói rồi,tôi sẽ làm mọi cách để khiến em phải yêu tôi
Mặc Tư lạnh nhạt,trong lòng bây giờ đang nóng như lửa đốt
- Bạch Thế Phong sẽ giết chết anh mất,làm ơn hiểu cho tôi...
- Cô và cậu ấy chưa kết hôn,cho nên tôi vẫn có quyền theo đuổi
- Nhưng...
- Nếu cậu ấy muốn đánh muốn giết chết tôi,tôi cũng không quan tâm
Mặc Tư vẫn cố điềm tĩnh trả lời,tính tình Bạch Thế Phong như nào,dĩ nhiên anh là người hiểu rõ hơn ai hết.Anh ta...quả thật đúng là giết người không ghê tay,mà một khi đã làm hắn tức giận lên,thì đừng nói là bạn thân,cũng sẽ không tránh khỏi cái chết.
Cậu ta như vậy,việc anh yêu Nhan nhi không có gì là sai hết,nếu có thể làm cô khuất phục thì anh có thể đường đường chính chính mà đến với cô...hơn nữa còn giúp cô thoát khỏi tay của Thế Phong...
Mạc Tử Nhan lắc lắc đầu, cố gắng loại bỉ đi những hình ảnh hiện giờ trong đầu
Bạch Thế Phong...Hoắc Minh Triệt...và Mặc Tư,tại sao các người cứ luôn làm phiền đến cuộc sống của tôi? Rốt cuộc là tôi làm gì sai? Tôi đã làm gì để rồi phải nhận lấy cay đắng đến thế?
Lách tách...rào...
Mưa rồi...
Từng giọt nước trắng xóa cứ thế mà rơi xuống,Mạc Tử Nhan ngước lên nhìn,càng không khỏi cảm thấy đau lòng,mưa cứ rơi mãi như vậy...tại sao không thể giúp cô cảm thấy nhẹ lòng hơn vậy?
Chiếc Ferrari chạy trong mưa,bên trên mưa trút xuống tạo nên những tiếng lộp độp.Bạch Thế Phong day day trán,mệt mỏi tựa lưng lên ghế,phẩy tay ra hiệu cho tài xế xe lái chậm một chút thì nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ đang hờ hững đi dưới mưa,liền không khỏi nghi hoặc
Mạc Tử Nhan?
Chết tiệt,tại sao không về nhà mà lại đi ở ngoài này,chẳng lẽ không chịu nghe lời anh,sau giờ học phải về sớm hay sao?
- Dừng xe lại
Bạch Thế Phong cầm ô,lập tức mở cửa xe ra ngoài.Mạc Tử Nhan cả người ướt sũng, đầu tóc rối ren,ngẩng mặt mà nhìn người trước mắt
- Bạch...Thế Phong...
- Mẹ nó! Tại sao không chịu nghe lời hả?!
Bạch Thế Phong tức giận,bế cả người cô lên,đem vào trong xe,ra hiệu tài xế bật hệ thống sưởi
Nhìn cô như vậy,khiến anh có chút đau lòng
Mạc Tử Nhan run rẩy,cả người bé nhỏ nhợt nhạt trông đến tội nghiệp
- Nói,sao lại ra nông nỗi này?
Mạc Tử Nhan cúi đầu,không mở lời,mà chính xác là không muốn nói
- Tôi không phải người có tính kiên nhẫn lâu trong mấy cái chuyện vụn vặt này,cho nên mau nói!
- Tôi chán ghét anh...
Mạc Tử Nhan nhàn nhạt nói,nhưng trong lời nói còn chứa sự uất ức và căm hận
- Hình như tôi đã để em tự do lâu quá rồi thì phải
-...
- Nếu đã thế...vậy thì,chúng ta lập tức chuẩn bị kết hôn vào thứ này!
- Cái gì??
Bạch Thế Phong ngồi bên cạnh nhắm mắt lại,cười một cái rồi quay đi.Mạc Tử Nhan ngồi bật dậy,trợn tròn mắt,tựa hồ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi
Lời của hắn,làm sao cô trái ý được...là cô gây nên tội...bắt buộc phải trả giá cho nó
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
" A,lạnh quá...! "Mạc Tử Nhan co rúm người,nhiệt độ trong xe đã ấm lên được chút,nhưng vẫn cô vẫn còn cảm thấy rất lạnh
- Về đến nhà rồi thì nên nằm nghỉ ngơi, tôi sẽ bảo Vi Hiên làm chút gì đó ấm ấm cho cô
Mạc Tử Nhan bật cười thành tiếng,Bạch Thế Phong vẫn nhắm mắt bình thường,hỏi
- Làm sao?
- Từ khi nào mà anh coi chị mình cứ như là người làm thế?
- Vi Hiên là người đảm nhận công việc nấu ăn hằng ngày, chị ấy thích thế vì muốn chăm sóc cho gia đình nên tôi không cấm cản làm gì
Mạc Tử Nhan ồ lên một tiếng,trong lòng liền cảm thấy ấm áp hơn
- Tại sao vừa nãy lại ở ngoài mưa như vậy?
- Tôi...chỉ là có chút khúc mắc vớ bẩn,cho nên...mà thôi anh không cần quan tâm đâu
Mạc Tử Nhan phất tay,ý nói bỏ đi,đừng quan tâm thái quá làm gì.Bạch Thế Phong chỉ im lặng,cô cũng thôi,trong xe bao trùm là một mảng tĩnh lặng đến khó chịu,càng khiến cho Mạc Tử Nhan càng thêm nặng lòng,cứ nghĩ vẩn vơ mãi về mấy chuyện vừa rồi.
Mạc Tử Nhan uể oải mở cửa xe,tiến thẳng một mạch vào trong nhà
- Tiểu thư đã trở về!
- Vâng...mà chị Vi Hiên đâu rồi?
- Cô chủ đang ở trên phòng
Mạc Tử Nhan cởi bỏ giày,đi lên lầu
- Chị Vi Hiên
Bạch Vi Hiên ngồi ở bên bàn làm việc,trên mặt bàn là một đống sách xếp trồng lên nhau,hình như cô đang cặm cụi tra cứu cái gì đó
- Ngốc,sắp tới đã là lễ cưới của em rồi mà,phải chuẩn bị chứ
- À...lễ cưới...
Mạc Tử Nhan cụp mắt,hàng mi cong dài khẽ động,trong mắt chứa đầy sự mệt mỏi
Cô muốn bỏ cuộc quá...
Bạch Vi Hiên im lặng,tay lật qua lật lại mấy trang sawsch,lại liếc nhìn Mạc Tử Nhan mới nhận ra người cô ướt đẫm,cũng đã đoán ra được phần nào nguyên nhân,liền đứng dậy mở ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc khăn bông to mềm trùm lên người cô
- Mau đi tắm đi,không khéo cảm lạnh mất
Mạc Tử Nhan ừm một tiếng rồi đi về phòng,Bạch Vi Hiên ngồi đấy,vẩn vơ nghĩ về thứ gì đó,rồi lại chăm chú nhìn vào mấy cuốn sách
********************************************
Cũng đã được 4 ngày trôi qua.chỉ còn ngày mai nữa thôi,là cô phải kết hôn rồi
Trong 4 ngày này,cô lúc nào cũng chỉ biết thở dài,dù cả ngày lẫn đêm cũng đều có bộ mặt buồn bã chán nản.Mặc cho Lạc Hy hay ai đó có hỏi han đi chăng nữa,vẫn cứ luôn trưng cái bộ mặt đó ra doạ người
Mà trong 4 ngày này,cũng là ngày mà mọi ngườ đều tất bật chuẩn bị cho đám cưới của cô và Bạch Thế Phong.Riêng Bạch Vi Hiên thì luôn dẫn cô đi mua sắm đến nỗi phải phát ngấy,nói không muốn đi nữa thì lại bị mắng,nói rằng trong ngày này không thể nào bỏ mặc cô được.
Và cũng là 4 ngày,1 tháng cô không gặp mặt tên Mặc Tư và Hoắc Minh Triệt,điều này cũng làm lòng cô đỡ nặng nhọc đi phần nào.Nhưng dường như Bạch Thế Phong đang muốn chọc tức cô hay sao,lại đi mời cả hai người đó tới dự lễ mặc cho Hoắc Minh Triệt có là kẻ thù không đội trời chung đi chăng nữa
Cuối cùng,tất cả mọi thứ chuẩn bị cho lễ cưới đều đã hoàn thành xong xuôi...
*********************************************
- Tử Nhan,đừng có ngẩn người ra thế,ngẩng mặt lên nào - Bạch Vi Hiên cầm lên một lọ kem nền,tô tô đánh đánh một lúc,liền reo lên
- Xong rồi! - Bạch Vi Hiên cười hớn hở,còn Mộc Lạc Hy đứng bên cạnh cũng tấm tắc khen
Chính xác thì...hôm nay đã là ngày cưới của cô rồi...
Mạc Tử Nhan soi mình trong gương.Chiếc váy cưới trắng tinh khôi lộng lẫy,mái tóc nâu hạt dẻ được uốn xoăn thả một cách tự nhiên,làn da trắng cùng gương mặt đẹp thuần khiết.Tất cả đều vô cùng hoàn hảo!
Nhưng cô lại không thấy vui...
Mạc Tử Nhan ngước nhìn ra bên ngoài,trời hôm nay không xanh trong,cũng không có nắng vàng rải trên phố như thường ngày,tất cả chỉ có một màu u ám,hệt như tâm trạng bây giờ của cô vậy
Bạch Vi Hiên đội tấm voan trắng lên trên đầu cô,ngọt ngào nói
- Hạnh phúc nhé em!
- Cảm ơn chị - Mạc Tử Nhan cười mà lòng chua chát,ôm chặt lấy Bạch Vi Hiên,nước mắt chỉ trực trào ra.
Lễ cưới được diễn ra vô cùng long trọng,tất cả đều hiện lên bốn chữ '' Đám cưới thế kỷ ''
Nơi đây rất rộng,mọi nơi đều được rát thêm một lớp vàng sáng chói,thể hiện đây là một nơi xa hoa tốn kém đến thế nào.Thực khách ở đây không giàu thì cũng quý,từ những doang nhân,những ông chủ tịch tai to mặt lớn cho tới những người nổi tiếng đều đang có mặt,gương mặt ai cũng tràn đầy mong đợi,cũng như hiện lên sự ghen ghét hay vui mừng.
Lễ cưới đã đẹp,thì yêu cầu người cũng phải đẹp
Cánh cửa gỗ to lớn mở ra,Mạc Tử Nhan chậm rãi bước vào,cảm thấy vô cùng khó thở.Mọi người đều nhìn về phía cô,tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cô bằng ánh mắt như soi mói
- Con gái,chúc con hạnh phúc! - Bà Mạc rơm rớm nước mắt,ôm lấy cô sụt sịt
- Thôi nào,hôm nay là ngày vui mà - Ông Mạc đặt tay lên vai vợ mình,có ý khuyên nhủ bà
- Ừm...
Mạc Tử Nhan lúc này cũng rất muốn oà lên khóc,nhưng bản thân lại không cho phép làm điều này,vẫn cứ sải bước trên tấm thảm đỏ,tiến về phía trước
Mạc Tử Nhan hơi nhìn xung quanh,chợt nhận thấy một ánh mắt quen thuộc,một ánh mắt mà cô vô cùng căm phẫn
Hoắc Minh Triệt,anh ta quả thực là có mặt!
Đồng thời Mặc Tư cũng đang nhìn về phía cô,nở một nụ cười lạnh
Mạc Tử Nhan gạt bỏ,vẫn tiếp tục tiến về phía trước
Bạch Thế Phong giơ tay trước mặt cô,Mạc Tử Nhan cũng thuận mà đặt tay lên...một tiếng sấm to rạch ngang trời
- Á... - Mọi người đồng loạt hô lên,Mạc Tử Nhan cũng nhất thời cả khinh mà run lên
Sấm vừa đánh xong,cũng là lúc mưa bắt đầu trở nên nặng hạt
Mọi người đều xì xào bàn tán
Như vậy...tức là mối tình này,sẽ gặp rất nhiều sóng gió...
- Bắt đầu đi! - Tiếng nói của Bạch Thế Phong uy lực vang lên,cả khán phòng đều im lặng,cha sứ cũng bắt đầu lên tiếng đọc lời thề nguyện
- Con đồng ý!
- Con đồng ý...
- Ta xin tuyên bố hai con từ nay chính thức đã là vợ chồng
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên,còn có tiếng hô đề nghĩ cô dâu chú rể hôn nhau để minh chứng cho hạnh phúc.Mạc Tử Nhan dè chừng,Bạch Thế Phong lật tấm voan lên,nhìn thấy cô không cam,cũng chỉ hôn phớt qua
Dù chỉ như gió thoảng nhưng cũng đủ làm tim cô đập mạnh
- Giờ thì mời mọi người cùng đến sảnh chính để dự tiệc cưới!
Mọi người cười cười nói nói,đi về phía sảnh chính,tiếng nói cũng thưa thớt dần
Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt,sấm chớp vẫn cứ rạch trời...
Rốt cục...lễ cưới mà không có tình yêu...minh chứng cho một cuộc tình không điểm đến!
******************************************
Oa oa...ta bị cấm túc điện thoại rồi mn ơi ( Khóc)
Ta không dám chắc là truyện có đăng đúng ngày được k nhưng mong mn vẫn ủng hộ nhé
Trailer
- Làm ơn giữ khoảng cách một chút
- Làm sao? Tôi là chồng em,lại không có quyền động vào em?
- Những điều kiện mà anh nói,anh không nhớ sao?
- Dĩ nhiên là tôi nhớ,nhưng đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta không phải sao?