Mạc Tử Nhan tìm lấy chiếc ghế ngồi xuống,chăm chăm nhìn vào chiếc nhẫn được khắc tinh xảo trên tay,không khỏi thở dài.Cô chính thức trở thành vợ của người ta rồi...- Chúc mừng em,chúc mừng
Tiếng vỗ tay vang lên giữa nhưng tiếng ồn ào của dòng người trong bữa tiếng,Mạc Tử Nhan nhíu chặt mi tâm,cố gắng không để lộ ra cơn giận sắp bộc phát
- Hoắc thiếu,lời chúc phúc của anh...quả thật tôi không dám nhận
Mạc Tử Nhan rời ghế,trên môi tạo nên một đường cong đẹp mắt.Hoắc Minh Triệt tay nắm thành nắm đấm,giận đến run người,nhưng lại bị cái vẻ ngoài lạnh lùng vốn có che lấp mất
- Vậy...tôi mời em một y,coi như thay cho lời chúc phúc
- Ồ...Hoắc thiếu sao phải khách sáo như vậy?
- Em không thích?
Hắn đã mời,vậy thì cô sẽ uống,coi như là nể hắn một lần đi
- Vậy được,nhưng chỉ một ly
- Được,chỉ một ly
Hoắc Minh Triệt chọn một chai rượu đặt trên bàn,rót ra hai chiếc ly,nhẹ nhàng đưa cho cô
Mạc Tử Nhan không chần chừ,uống cạn sạch
- Không phải là quá nhanh hay sao? Em không sợ say?
- Từ lúc chia tay anh thì tôi đã không sợ say rồi
Mạc Tử Nhan nâng khoé môi,Hoắc Minh Triệt dường như bị chọc tức,nhưng vẫn điềm nhiên cười bỡn cợt
- Sao hả?
Mạc Tử Nhan vừa dứt lời,đầu óc đã quay cuồng,cả người lảo đảo muốn ngã.Cô cầm chai rượu vừ nãy lên,trừng mắt nhìn
Whisky bourbon? Loại rượu này...
- Anh dám...
Tửu lượng Mạc Tử Nhan trước giờ vốn không ổn định ( Vì trước đây có một số chuyện,sau này ta sẽ kể sau) Rõ ràng Hoắc Minh Triệt có biết,vậy mà hắn...
Cả người cô lập tức rơi tự do,đầu óc liền trống rỗng.Hoắc Minh Triệt bật cười,lắc lắc đầu
- Em vẫn vậy,không thay đổi chút nào
Hắn đỡ cô lên,nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống,hắn đã nhịn nhục bấy lâu nay rồi
- Tôi yêu em
- Hoắc thiếu đây...đang làm gì với vợ của tôi thế?
Bạch Thế Phong tay đút túi quần,mặt không chút sắc thái,vô cùng ung dung đi tới.Đằng sau còn có ông bà Mạc,Bạch Vi Hiên cùng Mộc Lạc Hy
- HOẮC MINH TRIỆT,LẠI LÀ CẬU,TAI SAO LẠI KHÔNG ĐỂ CHO CON GÁI TÔI YÊN? - Ông Mạc thật sự tức giận,định lao đến
- Cha,người nên bình tĩnh - Bạch Thế Phong nói
Tất cả người trong bữa tiệc,đều không khỏi tò mò quay ra nhìn xem kịch hay,bọn phóng viên cũng thừa dịp làm càn,chụp vô số ảnh
Bạch Thế Phong bế Mạc Tử Nhan lên,ném cho hắn một cái nhìn sắc bén
- Nếu lần sau còn dám động tới người của tôi,thì đừng trách!
Mọi người ai nấy đều im lặng,nín thở nhìn theo bóng người cao lớn anh tuấn kia
- Thư kí Trịnh,lập tức xử lí mọi thứ,còn cả cánh nhà báo nữa,ngày mai không được có bất kì một tin tức gì liên quan đến việc này
Thư kí Trịnh gật đầu,vô cùng nghiêm túc
- Cô chú Mạc,hai người chắc cũng mệt rồi,nên về nghỉ ngơi
- Cảm ơn cháu Vi Hiên,nhưng mà chúng ta...
- Phải đó,hai người nên về nghỉ ngơi đi ạ - Mộc Lạc Hy khuyên nhủ một hồi,hai người đó mới chịu lên xe trở về nhà,cô lập tức thở phào
- Hôm nay đúng thật là phiền phức
- Mặc Tư? Anh sao lại ở đây?
- Dự tiệc cưới của bạn,không được à? - Mặc Tư vừa nói ra,thấy trong lòng liền có chút mất mát
- A...không...
Hai người cùng im lặng nhìn ra ngoài.Mãi sau,Mặc Tư xoa xoa đầu cô,nói nhỏ
- Cô chắc cũng mệt rồi,,cũng nên về nghỉ ngơi đi,nhớ đừng thức khuya đấy
Mộc Lạc Hy đưa tay lên ôm đầu,cười tinh nghịch,Mặc Tư anh cũng cười theo
- Hôm nay cô đẹp lắm
Mộc Lạc Hy trên má lập tức xuất hiện hai rặng mây hồng.Mặc Tư...là đang khen cô a...
*************************************************
- Thiếu gia,về đến rồi ạ
- Ừm
Bạch Thế Phong mở cửa xe,nhìn người con gái còn đang say giấc nồng,vô cùng thoải mái
- Haizz...Thật là...nếu tôi không đến kịp,thì em sẽ ra sao?
Bạch Thế Phong lặng lẽ bế cô lên,như sợ cô thức giấc
Chỉ có những lúc thế này,anh mới thật sự ôn nhu như thế,yêu chiều như thế. Nhưng anh chỉ hận,hận vì cô gái này đã bước vào cuộc đời anh.nếu như cô không là đứa ngốc cứ thích đi giúp người vô tội vạ thế,thì đã không...
Anh hận mình vì không thể bóp chết cô như từng làm với những người khác
Nhưng mà,chơi đùa con mèo nhỏ này thật sự rất thú vị.Đã vậy,anh sẽ lợi dụng cô,sau này chắc chắn sẽ có ích...
- Thiếu gia,thiếu phu nhân đã trở về,chúc hai người trăm năm hạnh phúc!
Mọi người đồng loạt hô to,Bạch Thế Phong ra lệnh cho mọi người giải tán.Ai cũng mỉm cười,thì ra là thếu gia sợ thiếu phu nhân tỉnh dậy
- Làm một bát canh giải rượu rồi đem lên phòng giúp tôi
- Vâng
Cánh cửa phòng ngủ mở ra,bên trong được trang hoàng lỗng lẫy,trên giường là những cánh hoa hồng Pháp xếp rải thành hình trái tim.Bạch Thế Phong thở dài não nè,Vi Hiên lại nổi hứng nữa rồi
Anh liền mở đèn phòng tắm,xả nước ấm ra bồn rồi từ từ trút bỏ bộ váy cưới lùm xùm trên người cô ra
- Thật vướng víu
Thân thể quyến rũ liền lộ ra sau lớp váy,Bạch Thế Phong nuốt một ngụm nước bọt,cố gắng kiềm chế lại.Thẳng tay ném cô vào bồn tắm
- A...
Mạc Tử Nhan kêu lên,nước trôi và mũi làm cô suýt ngạt,nhưng lấy lại được sự tỉnh táo.Hai mắt lờ đờ,nhìn một lúc mới ra được người trước mắt
- BẠCH THẾ PHONG LÀ TÊN BIẾN THÁI!
Mạc Tử Nhan vơ lấy chiếc khăn tắm rồi thẳng tay lôi anh vứt ra ngoài,anh cũng chỉ nhún vai
**************************************************
Mạc Tử Nhan tắm xong,cảm thấy vô cùng thaoir mái,nhưng vẫn còn chóng mặt vì rượu
- Uống đi,đây là canh giải rượu,sẽ giúp em thấy ổn hơn đấy
- Bạch Thế Phong đưa cô bát canh,Mạc Tử Nhan nhíu mày rồi cũng ngoan ngoãn uống hết
- Mau ngủ đi
Bạch Thế Phong kéo cô vào lòng,ôm chặt nhưng lại bị cô đẩy ra
- Làm ơn giữ khoảng cách một chút
- Làm sao? Tôi là chồng em,lại không có quyền động vào em?
- Những điều kiện mà anh nói,anh không nhớ sao?
- Dĩ nhiên là tôi nhớ,nhưng đêm nay là đem tân hôn của chúng ta không phải sao?
Hai người cứ hỏi đi hỏi lại nhau như thé,khiến Mạc Tử Nhan cũng cảm thấy mệt,nằm xuống
- Cuộc hôn nhân này,đừng mong mỏi quá nhiều
-...
- Em,chỉ là thứ để lợi dụng đối với tôi,không hơn không kém
" A,lạnh quá...! "Mạc Tử Nhan co rúm người,nhiệt độ trong xe đã ấm lên được chút,nhưng vẫn cô vẫn còn cảm thấy rất lạnh
- Về đến nhà rồi thì nên nằm nghỉ ngơi, tôi sẽ bảo Vi Hiên làm chút gì đó ấm ấm cho cô
Mạc Tử Nhan bật cười thành tiếng,Bạch Thế Phong vẫn nhắm mắt bình thường,hỏi
- Làm sao?
- Từ khi nào mà anh coi chị mình cứ như là người làm thế?
- Vi Hiên là người đảm nhận công việc nấu ăn hằng ngày, chị ấy thích thế vì muốn chăm sóc cho gia đình nên tôi không cấm cản làm gì
Mạc Tử Nhan ồ lên một tiếng,trong lòng liền cảm thấy ấm áp hơn
- Tại sao vừa nãy lại ở ngoài mưa như vậy?
- Tôi...chỉ là có chút khúc mắc vớ bẩn,cho nên...mà thôi anh không cần quan tâm đâu
Mạc Tử Nhan phất tay,ý nói bỏ đi,đừng quan tâm thái quá làm gì.Bạch Thế Phong chỉ im lặng,cô cũng thôi,trong xe bao trùm là một mảng tĩnh lặng đến khó chịu,càng khiến cho Mạc Tử Nhan càng thêm nặng lòng,cứ nghĩ vẩn vơ mãi về mấy chuyện vừa rồi.
Mạc Tử Nhan uể oải mở cửa xe,tiến thẳng một mạch vào trong nhà
- Tiểu thư đã trở về!
- Vâng...mà chị Vi Hiên đâu rồi?
- Cô chủ đang ở trên phòng
Mạc Tử Nhan cởi bỏ giày,đi lên lầu
- Chị Vi Hiên
Bạch Vi Hiên ngồi ở bên bàn làm việc,trên mặt bàn là một đống sách xếp trồng lên nhau,hình như cô đang cặm cụi tra cứu cái gì đó
- Chị Vi Hiên!
- AA...Mạc Tử Nhan,em làm chị hết hồn!
- Chị đang làm gì vậy?
Bạch Vi Hiên cười tươi,kéo Mạc Tử Nhan ngồi xuống ghế
- Ngốc,sắp tới đã là lễ cưới của em rồi mà,phải chuẩn bị chứ
- À...lễ cưới...
Mạc Tử Nhan cụp mắt,hàng mi cong dài khẽ động,trong mắt chứa đầy sự mệt mỏi
Cô muốn bỏ cuộc quá...
Bạch Vi Hiên im lặng,tay lật qua lật lại mấy trang sawsch,lại liếc nhìn Mạc Tử Nhan mới nhận ra người cô ướt đẫm,cũng đã đoán ra được phần nào nguyên nhân,liền đứng dậy mở ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc khăn bông to mềm trùm lên người cô
- Mau đi tắm đi,không khéo cảm lạnh mất
Mạc Tử Nhan ừm một tiếng rồi đi về phòng,Bạch Vi Hiên ngồi đấy,vẩn vơ nghĩ về thứ gì đó,rồi lại chăm chú nhìn vào mấy cuốn sách
Cũng đã được ngày trôi qua.chỉ còn ngày mai nữa thôi,là cô phải kết hôn rồi
Trong ngày này,cô lúc nào cũng chỉ biết thở dài,dù cả ngày lẫn đêm cũng đều có bộ mặt buồn bã chán nản.Mặc cho Lạc Hy hay ai đó có hỏi han đi chăng nữa,vẫn cứ luôn trưng cái bộ mặt đó ra doạ người
Mà trong ngày này,cũng là ngày mà mọi ngườ đều tất bật chuẩn bị cho đám cưới của cô và Bạch Thế Phong.Riêng Bạch Vi Hiên thì luôn dẫn cô đi mua sắm đến nỗi phải phát ngấy,nói không muốn đi nữa thì lại bị mắng,nói rằng trong ngày này không thể nào bỏ mặc cô được.
Và cũng là ngày, tháng cô không gặp mặt tên Mặc Tư và Hoắc Minh Triệt,điều này cũng làm lòng cô đỡ nặng nhọc đi phần nào.Nhưng dường như Bạch Thế Phong đang muốn chọc tức cô hay sao,lại đi mời cả hai người đó tới dự lễ mặc cho Hoắc Minh Triệt có là kẻ thù không đội trời chung đi chăng nữa
Cuối cùng,tất cả mọi thứ chuẩn bị cho lễ cưới đều đã hoàn thành xong xuôi...
- Tử Nhan,đừng có ngẩn người ra thế,ngẩng mặt lên nào - Bạch Vi Hiên cầm lên một lọ kem nền,tô tô đánh đánh một lúc,liền reo lên
- Xong rồi! - Bạch Vi Hiên cười hớn hở,còn Mộc Lạc Hy đứng bên cạnh cũng tấm tắc khen
Chính xác thì...hôm nay đã là ngày cưới của cô rồi...
Mạc Tử Nhan soi mình trong gương.Chiếc váy cưới trắng tinh khôi lộng lẫy,mái tóc nâu hạt dẻ được uốn xoăn thả một cách tự nhiên,làn da trắng cùng gương mặt đẹp thuần khiết.Tất cả đều vô cùng hoàn hảo!
Nhưng cô lại không thấy vui...
Mạc Tử Nhan ngước nhìn ra bên ngoài,trời hôm nay không xanh trong,cũng không có nắng vàng rải trên phố như thường ngày,tất cả chỉ có một màu u ám,hệt như tâm trạng bây giờ của cô vậy
Bạch Vi Hiên đội tấm voan trắng lên trên đầu cô,ngọt ngào nói
- Hạnh phúc nhé em!
- Cảm ơn chị - Mạc Tử Nhan cười mà lòng chua chát,ôm chặt lấy Bạch Vi Hiên,nước mắt chỉ trực trào ra.
Lễ cưới được diễn ra vô cùng long trọng,tất cả đều hiện lên bốn chữ '' Đám cưới thế kỷ ''
Nơi đây rất rộng,mọi nơi đều được rát thêm một lớp vàng sáng chói,thể hiện đây là một nơi xa hoa tốn kém đến thế nào.Thực khách ở đây không giàu thì cũng quý,từ những doang nhân,những ông chủ tịch tai to mặt lớn cho tới những người nổi tiếng đều đang có mặt,gương mặt ai cũng tràn đầy mong đợi,cũng như hiện lên sự ghen ghét hay vui mừng.
Lễ cưới đã đẹp,thì yêu cầu người cũng phải đẹp
Cánh cửa gỗ to lớn mở ra,Mạc Tử Nhan chậm rãi bước vào,cảm thấy vô cùng khó thở.Mọi người đều nhìn về phía cô,tất cả đều đồng loạt nhìn về phía cô bằng ánh mắt như soi mói
- Con gái,chúc con hạnh phúc! - Bà Mạc rơm rớm nước mắt,ôm lấy cô sụt sịt
- Thôi nào,hôm nay là ngày vui mà - Ông Mạc đặt tay lên vai vợ mình,có ý khuyên nhủ bà
- Ừm...
Mạc Tử Nhan lúc này cũng rất muốn oà lên khóc,nhưng bản thân lại không cho phép làm điều này,vẫn cứ sải bước trên tấm thảm đỏ,tiến về phía trước
Mạc Tử Nhan hơi nhìn xung quanh,chợt nhận thấy một ánh mắt quen thuộc,một ánh mắt mà cô vô cùng căm phẫn
Hoắc Minh Triệt,anh ta quả thực là có mặt!
Đồng thời Mặc Tư cũng đang nhìn về phía cô,nở một nụ cười lạnh
Mạc Tử Nhan gạt bỏ,vẫn tiếp tục tiến về phía trước
Bạch Thế Phong giơ tay trước mặt cô,Mạc Tử Nhan cũng thuận mà đặt tay lên...một tiếng sấm to rạch ngang trời
- Á... - Mọi người đồng loạt hô lên,Mạc Tử Nhan cũng nhất thời cả khinh mà run lên
Sấm vừa đánh xong,cũng là lúc mưa bắt đầu trở nên nặng hạt
Mọi người đều xì xào bàn tán
Như vậy...tức là mối tình này,sẽ gặp rất nhiều sóng gió...
- Bắt đầu đi! - Tiếng nói của Bạch Thế Phong uy lực vang lên,cả khán phòng đều im lặng,cha sứ cũng bắt đầu lên tiếng đọc lời thề nguyện
- Con đồng ý!
- Con đồng ý...
- Ta xin tuyên bố hai con từ nay chính thức đã là vợ chồng
Tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên,còn có tiếng hô đề nghĩ cô dâu chú rể hôn nhau để minh chứng cho hạnh phúc.Mạc Tử Nhan dè chừng,Bạch Thế Phong lật tấm voan lên,nhìn thấy cô không cam,cũng chỉ hôn phớt qua
Dù chỉ như gió thoảng nhưng cũng đủ làm tim cô đập mạnh
- Giờ thì mời mọi người cùng đến sảnh chính để dự tiệc cưới!
Mọi người cười cười nói nói,đi về phía sảnh chính,tiếng nói cũng thưa thớt dần
Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt,sấm chớp vẫn cứ rạch trời...
Rốt cục...lễ cưới mà không có tình yêu...minh chứng cho một cuộc tình không điểm đến!
Oa oa...ta bị cấm túc điện thoại rồi mn ơi ( Khóc)
Ta không dám chắc là truyện có đăng đúng ngày được k nhưng mong mn vẫn ủng hộ nhé
Trailer
- Làm ơn giữ khoảng cách một chút
- Làm sao? Tôi là chồng em,lại không có quyền động vào em?
- Những điều kiện mà anh nói,anh không nhớ sao?
- Dĩ nhiên là tôi nhớ,nhưng đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta không phải sao?