Mạc Tử Nhan cô bây giờ vui muốn phát điên lên mất,chợt nảy ra ý tưởng muốn cho Lạc Hy một bất ngờ,liền mở điện thoại bấm lên một dãy số- Lạc Hy hả? Sao.có rảnh không?
"" Có,rất rảnh ""
- Vậy bà đến "" Dream "" đi,tôi có chuyện muốn nói
"" Được,tôi cũng có chuyện muốn nói... ""
- Ừm
Mạc Tử Nhan tắt máy,bảo tài xế đưa mình đến quán cà phê Dream ở gần đại lộ A
Xe dừng,trong Mạc Tử Nhan cũng có cái gì đó nao nao,đã lâu rồi cô chưa có đến đây a
Khuôn viên của quán là một khu vườn nhỏ,trồng rất nhiều các loài hoa,bao năm rồi,chúng vẫn xanh tốt đến thế.Từ nhỏ,mẹ đã luôn dẫn cô tới đây uống một ly cacao nóng mà dì Dung đặc biệt pha chế lúc cô bị cảm lạnh,hay những lúc cô buồn,....Nơi đây...chứa đựng rất nhiều những kỉ niệm đẹp,trong đó có cả một phần tuổi thơ của cô,ngay cả lần đầu gặp Mộc Lạc Hy,cũng là tại nơi đây.Hôm đó là ngày có nắng nhẹ,năm đấy cô được bốn tuổi,vẫn như thường lệ,mẹ dẫn cô tới đây chơi.Không biết có phải do tình cờ không mà mẹ của Mộc Lạc Hy và mẹ cô là bạn từ thời còn học tiểu học lại gặp lại nhau,nên tình bạn của cô và Lạc Hy cũng bắt đầu từ ngày đó
Cho nên,nơi này,giống như ngôi nhà thứ hai của cô vậy...
- Tiểu Nhan? Tiểu Nhan phải không con?
Người phụ nữ trung niên,khuôn mặt hiền hậu,dịu dàng đang đứng tưới cây.Mạc Tử Nhan cảm thấy có một dòng nước ấm trên má,không kìm nổi chạy đến ôm người phụ nữ
- Dì...lâu quá không gặp dì...con thật sự rất nhớ dì...
- Ngoan nào con gái - Bà khẽ vuốt ve mái tóc của cô - Con bây giờ lớn quá,cũng đã ba năm trôi qua rồi mà
- Con xin lỗi vì không thể đến thăm dì nhiều hơn
- Không sao hết,nhìn con đã trưởng thành lên rất nhiều,dì mừng lắm,mà giờ con cũng đã mười tám rồi nhỉ?
- Vâng
- Haizz,thời gian cũng thật trôi nhanh quá,mới ngày nào còn bé...Được rồi,vẫn là cacao nóng nhỉ?
Mạc Tử Nhan gật đầu,dì Dung định vào trong,lại sực nhớ ra một chuyện
- Con nhóc tiểu Hy không đến cùng cháu sao?
- Lát nữa cô ấy sẽ đến ạ
Người phụ nữ mỉm cười đôn hậu,đi vào trong
Mạc Tử Nhan chọn chỗ ngồi quen thuộc,nhìn ngắm xung quanh,mọi thứ chẳng thay đổi gì nhiều suốt ba năm qua!
Mộc Lạc Hy ngồi xuống,gương mặt tựa có chút không thoải mái,giống như trước đó bị ai làm phiền
- Bà sao thế? Không khoẻ chỗ nào à?
- Không.Mà bà có chuyện gì?
- Tôi... - Mạc Tử Nhan cười hạnh phúc,ly cacao nóng cũng đã được đem ra.Dì Dung vừa nhìn thấy Mộc Lạc Hy cũng rất mừng,ôm lấy cô rồi hỏi han vài câu,cô cũng rất vui,cũng muốn hỏi han bà nhiều thứ,nhưng rồi vừa nghĩ đến chuyện hiện tại giữa cô với Mạc Tử Nhan thì lại thôi,chỉ cười
- Được rồi,bà mau nói đi
- Tôi...Bạch Thế Phong,anh ấy đã chấp nhận tôi rồi...
- Vậy à, chúc mừng
Mộc Lạc Hy không tỏ ra quá bất ngờ,thái độ cũng rất lạnh nhạt
- Bà...có chuyện gì không vui sao? - Mạc Tử Nhan đặt ly cacao xuống,nhíu mày hỏi
Mộc Lạc Hy trên trán chảy đầy vạch đen,cô tức giận đứng phắt dậy,đập mạnh xuống bàn
- BÀ CÒN DÁM HỎI TÔI BỊ LÀM SAO ĐƯỢC SAO? TRONG KHI NGAY CHÍNH BÀ CÒN KHÔNG BIẾT VIỆC BÀ ĐÃ LÀM
- Lạc Hy...
- BÀ NÓI ĐI,BÀ CÓ GÌ HƠN TÔI? TẠI SAO NGƯỜI MÀ MẶC TƯ YÊU LẠI LÀ BÀ CHỨ? - Mộc Lạc Hy bật khóc,cô không biết phải làm sao nữa
Cô đúng thật là một người tồi,đến cả chuyện tình bạn cũng không làm tròn trách nhiệm...Lạc Hy giận cô...cũng phải
- Tiểu Nhan,con với Lạc Hy có huyện gì vậy? Sao hai đứa lại cãi nhau?
- Dì Dung,con xin phép,có gì sau này con sẽ nói cho dì biết sau
- Ừ
Mạc Tử Nhan bảo tài xế đưa đến quán bar ở trung tâm thành phố.Như người ta thường nói,buồn thì tìm đến rượu để giải quyết,say một lần rồi,sẽ không nhớ đến chuyện buồn của ngày hôm qua.Vậy thì cô cũng sẽ thử xem sao
Những tiếng ồn ào,tiếng nhạc xập xình to nhỏ cùng những con người như điên loạn,những người từ quyền quý đến lắm tiền đều tập trung ở đây.Mạc Tử Nhan thở dài,cảm thấy vô cùng chói tai và ngứa mắt vì những thứ ở đây,dù sao thì cũng đã đến rồi.Không muốn cũng không được
Cô chọn một góc khuất trong quán,ra hiệu cho bồi bàn
- Phiền anh đem cho tôi chai rượu
- Cô muốn uống loại nào? Ở đây rượu mạnh,đắt tiền,cocktail đều có cả
- Vậy cho ly cocktail,loại nào mạnh ấy
- Được
Tê bồi bàn nhìn cô một lượt,trên môi nở lên nụ cười dâm tà,hừ...còn nhỏ như vậy mà đã biết đến những nơi như thế này,xem ra không tầm thường chút nào.Mà cô ta trông cũng khá đẹp,ông chủ chắc chắn sẽ thích thú với cô ta,vậy thì...
- Của cô đây
- Nhanh đến như vậy sao,còn chưa đầy hai phút - Mạc Tử Nhan ngạc nhiên
- Ở đây,chúng tôi phục vụ chưa bao giờ là không làm hài lòng khách
- Cảm ơn
Mạc Tử Nhan nâng ly,nhìn vào thứ chất lỏng màu đỏ cam sóng sánh,không nhịn được liền uống một ngụm
Qủa thực rất mạnh,mới vậy thôi mà cô đã cảm thấy rất ngấm,lại còn có cảm giác choáng váng,nhưng thứ này không thể không công nhận,rất ngon!
Tại phòng vip1
- Ông chủ,vừa nãy có một cô gái,dáng người rất đẹp,khuôn mặt cũng vô cùng khả ái lại còn trẻ măng vào đây
Người đàn ông ngồi trên ghế,cả căn phòng mập mờ khoảng sáng tối,không thể nhìn rõ mắt,nhưng tâm trạng dường như vô cùng thích thú
- Vậy sao?
- Vâng
- Vậy đem cô ta vào đây
- Được,ngài chỉ việc đợi một lúc nữa,chờ cho cô ta ngầm thuốc mê là có thể đưa vào cho ngài "" thưởng thức ""
- Không cần,tôi sẽ tự ra "" tiễn "" cô ấy vào
Người đàn ông đứng dậy,đi ra ngoài
Mạc Tử Nhan lúc này đã say khướt,cả người lờ đờ loạng choạng,nằm gục xuống bàn
- Dạ đây,thưa ngài
- Mạc Tử Nhan? - Người đàn ông nhíu mày
- Ngài quen cô ấy sao ạ?
- Chết tiệt,lại dám đến nơi này
Bạch Thế Phong ôm lấy cả người đang say mèm uể oải của Mạc Tử Nhan tức tốc đưa ra xe,nhanh chóng đi về nhà
- What? Say? Cái con bé này rốt cục uống bao nhiêu vậy? - Bạch Vi Hiên ảo não - Được rồi em mau đưa nó lên nghỉ ngơi đi - Nói rồi Bạch Vi Hiên cũng đi lên lầu
- Phong...em yêu anh...nhiều lắm biết không hả?
- Em say rồi
- Em không có say....
Nói xong,cô liền thiếp đi,ngủ ngon trong lòng Bạch Thế Phong
- Thật là...
Bạch Thế Phong đặt Mạc Tử Nhan xuống giường,định đi vào phòng tắm thì bị cô kéo lại gần
- Phong...hôm nay Lạc Hy...cô ấy...giận em rồi...
Giận? Hai người này trước giờ anh thấy quan hệ rất tốt mà
- Ưmm...nóng quá...
Mạc Tử Nhan mơ mơ hồ hồ,cởi bỏ bộ váy trên người,cảm thấy vô cùng thoải mái a...
Trên trán Bạch Thế Phong chảy ba vạch đen.Em là đang muốn dụ dỗ tôi hay sao?
Bạch Thế Phong cúi xuống hôn cô nồng nhiệt,cũng trút bỏ bộ vest vướng víu trên người mình và bộ đồ lót trên người cô ra.Nam căn mạnh mẽ xông thẳng vào hoa nguyệt ẩm ướt
- Ưm...ah...
Mạc Tử Nhan hai má đỏ hồng vô cùng đáng yêu,cũng thuận theo Bạch Thế Phong,cùng nhau phối hợp
Màn đêm buông xuống,ánh sáng dịu nhẹ từ mặt trăng soi xuống,hiện lên cảnh xuân hoan ái đẹp mê hồn.Một dòng nước nóng ấm bắn vào bên trong cô,nhưng dường như Bạch Thế Phong vẫn chưa muốn thoả hiệp
- Đêm nay lại phiền đến em rồi,mèo nhỏ
************************************************
Mấy chương mới hiện giờ ta định sắp xếp cho đầy đủ cụ thể hơn,vì thấy nếu viết kiểu đó thì diễn biến bị nhanh qua,như sau:
1 Yêu và hận (H)
2 Tôi cần có em
3 Ra mắt ba mẹ chồng
4 Mắc nợ em
5 Xin lỗi
7 Anh yêu em ( Mặc Tư + Lạc Hy)
8 Thông báo tin vui
9 Hải Đường trở lại
10 Sảy thai
11 Chúng ta ly hôn đi
Trailer
- Tôi cần có em bên cạnh,Tử Nhan
Giọng nói này...Mặc Tư?!Mặc Tử cả thân hình cao lớn phủ lên dáng người nhỏ nhắn của Mạc Tử Nhan,tay vẫn che lấy mắt cô,chợt cảm nhận được mấy giọt nước âm ấm,lòng đau thắt
Cô khóc rồi
Một lần nữa lại khóc,khóc vì cái thằng bạn thân đáng chết của anh.Anh không muốn...
- Mau đi thôi
Mặc Tư nhanh chóng dẫn Mạc Tử Nhan rời đi,anh không thể nào đứng nhìn người con gái anh yêu phải khóc
Mạc Tử Nhan vẫn cứ đứng chôn chân ở đấy,cô lau đi nước mắt,gạt tay Mặc Tư ra,tiến đến chỗ bàn làm việc của Bạch Thế Phong
- Lời tôi nói,cô còn không nghe? Không mau đi
- Cô gái này là ai? - Mạc Tử Nhan kiên định hỏi,ánh mắt vô cùng cương quyết
Bạch Thế Phong cười tà,chỉnh đốn lại trang phục trên người,chỉ tay
- Cô ấy?
-...
- Là tình nhân của tôi,sao? Cô vừa lòng chưa
- Nói đi,rốt cục tại sao anh lại làm thế? Vì cái gì?
Bạch Thế Phong hơi sững người,cô ta từ lúc nào mà ngoan cố đến vậy?
- Tôi muốn gì,làm gì đâu liên quan tới cô?
- CÓ LIÊN QUAN CHỨ! VÌ TÔI LÀ VỢ ANH!
Mạc Tử Nhan hét lên,trên mắt xuất hiện một tầng hơi nước mờ ảo,khiến cho tất thảy những người ngay tại đây đều không khỏi ngạc nhiên tột độ,riêng Bạch Thế Phong cũng ngạc nhiên không kém
- Cô yêu tôi hay sao mà phải nói như vậy?
- PHẢI! TÔI YÊU ANH,YÊU ANH,RẤT YÊU ANH,NHƯNG ANH ĐÂU CÓ HIỂU...BỞI NGƯỜI ANH QUAN TÂM VÀ MONG NHỚ NHẤT BÂY GIỜ LÀ HẢI ĐƯỜNG MÀ,ANH GIẬN VÔ CỚ,
ANH ĐÂU CÓ BAO GIỜ NGHĨ ĐẾN CẢM XÚC CỦA TÔI? ĐỐI VỚI ANH,TÔI CHỈ LÀ CÔNG CỤ CHO ANH HẢ GIẬN.TÔI...
Mạc Tử Nhan bây giờ đang rối như tơ vò,cảm xúc lẫn lộn,cô nói cô yêu anh rồi...
- Em đi với tôi,còn cô,hết việc ở đây rồi,mau đi đi
- Chủ tịch...
- TÔI NÓI LÀ MAU RỜI KHỎI ĐÂY,CÒN KHÔNG NGHE?
Cô nhân viên tức tốc chỉnh trang lại quần áo,nhanh chóng cầm mấy tờ giấy báo cáo xác nhận chạy bay biến
- Mặc Tư,cậu cũng về đi
- Này...
Chưa để Mặc Tư nói hết câu,Bạch Thế Phong đã đóng sập cửa lại,khoá trái,để mặc anh đang ở bên ngoài tức chết
Mạc Tử Nhan vẫn chưa khỏi hoàn hồn,nhìn sắc mặt Bạch Thế Phong,giờ chẳng khác nào tu la ở địa ngục mới lên
- Tôi...
Bạch Thế Phong tiến một bước,cô lùi một bước.Cứ thế cứ thế cho đến khi cô bị ép sát vào tường.Mạc Tử Nhan ôm đầu,cúi mặt,bộ dạng vô cùng tức cười
- Tôi có đánh em đâu mà phải sợ
Bạch Thế Phong vừa chạm vào tay cô,đã cảm nhận sự run rẩy yếu ớt,xem ra cô ấy đã bị anh hù cho một trận rồi
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mạc Tử Nhan cô bây giờ vui muốn phát điên lên mất,chợt nảy ra ý tưởng muốn cho Lạc Hy một bất ngờ,liền mở điện thoại bấm lên một dãy số- Lạc Hy hả? Sao.có rảnh không?
"" Có,rất rảnh ""
- Vậy bà đến "" Dream "" đi,tôi có chuyện muốn nói
"" Được,tôi cũng có chuyện muốn nói... ""
- Ừm
Mạc Tử Nhan tắt máy,bảo tài xế đưa mình đến quán cà phê Dream ở gần đại lộ A
Xe dừng,trong Mạc Tử Nhan cũng có cái gì đó nao nao,đã lâu rồi cô chưa có đến đây a
Khuôn viên của quán là một khu vườn nhỏ,trồng rất nhiều các loài hoa,bao năm rồi,chúng vẫn xanh tốt đến thế.Từ nhỏ,mẹ đã luôn dẫn cô tới đây uống một ly cacao nóng mà dì Dung đặc biệt pha chế lúc cô bị cảm lạnh,hay những lúc cô buồn,....Nơi đây...chứa đựng rất nhiều những kỉ niệm đẹp,trong đó có cả một phần tuổi thơ của cô,ngay cả lần đầu gặp Mộc Lạc Hy,cũng là tại nơi đây.Hôm đó là ngày có nắng nhẹ,năm đấy cô được bốn tuổi,vẫn như thường lệ,mẹ dẫn cô tới đây chơi.Không biết có phải do tình cờ không mà mẹ của Mộc Lạc Hy và mẹ cô là bạn từ thời còn học tiểu học lại gặp lại nhau,nên tình bạn của cô và Lạc Hy cũng bắt đầu từ ngày đó
Cho nên,nơi này,giống như ngôi nhà thứ hai của cô vậy...
- Tiểu Nhan? Tiểu Nhan phải không con?
Người phụ nữ trung niên,khuôn mặt hiền hậu,dịu dàng đang đứng tưới cây.Mạc Tử Nhan cảm thấy có một dòng nước ấm trên má,không kìm nổi chạy đến ôm người phụ nữ
- Dì...lâu quá không gặp dì...con thật sự rất nhớ dì...
- Ngoan nào con gái - Bà khẽ vuốt ve mái tóc của cô - Con bây giờ lớn quá,cũng đã ba năm trôi qua rồi mà
- Con xin lỗi vì không thể đến thăm dì nhiều hơn
- Không sao hết,nhìn con đã trưởng thành lên rất nhiều,dì mừng lắm,mà giờ con cũng đã mười tám rồi nhỉ?
- Vâng
- Haizz,thời gian cũng thật trôi nhanh quá,mới ngày nào còn bé...Được rồi,vẫn là cacao nóng nhỉ?
Mạc Tử Nhan gật đầu,dì Dung định vào trong,lại sực nhớ ra một chuyện
- Con nhóc tiểu Hy không đến cùng cháu sao?
- Lát nữa cô ấy sẽ đến ạ
Người phụ nữ mỉm cười đôn hậu,đi vào trong
Mạc Tử Nhan chọn chỗ ngồi quen thuộc,nhìn ngắm xung quanh,mọi thứ chẳng thay đổi gì nhiều suốt ba năm qua!
Mộc Lạc Hy ngồi xuống,gương mặt tựa có chút không thoải mái,giống như trước đó bị ai làm phiền
- Bà sao thế? Không khoẻ chỗ nào à?
- Không.Mà bà có chuyện gì?
- Tôi... - Mạc Tử Nhan cười hạnh phúc,ly cacao nóng cũng đã được đem ra.Dì Dung vừa nhìn thấy Mộc Lạc Hy cũng rất mừng,ôm lấy cô rồi hỏi han vài câu,cô cũng rất vui,cũng muốn hỏi han bà nhiều thứ,nhưng rồi vừa nghĩ đến chuyện hiện tại giữa cô với Mạc Tử Nhan thì lại thôi,chỉ cười
- Được rồi,bà mau nói đi
- Tôi...Bạch Thế Phong,anh ấy đã chấp nhận tôi rồi...
- Vậy à, chúc mừng
Mộc Lạc Hy không tỏ ra quá bất ngờ,thái độ cũng rất lạnh nhạt
- Bà...có chuyện gì không vui sao? - Mạc Tử Nhan đặt ly cacao xuống,nhíu mày hỏi
Mộc Lạc Hy trên trán chảy đầy vạch đen,cô tức giận đứng phắt dậy,đập mạnh xuống bàn
- BÀ CÒN DÁM HỎI TÔI BỊ LÀM SAO ĐƯỢC SAO? TRONG KHI NGAY CHÍNH BÀ CÒN KHÔNG BIẾT VIỆC BÀ ĐÃ LÀM
- Lạc Hy...
- BÀ NÓI ĐI,BÀ CÓ GÌ HƠN TÔI? TẠI SAO NGƯỜI MÀ MẶC TƯ YÊU LẠI LÀ BÀ CHỨ? - Mộc Lạc Hy bật khóc,cô không biết phải làm sao nữa
Cô đúng thật là một người tồi,đến cả chuyện tình bạn cũng không làm tròn trách nhiệm...Lạc Hy giận cô...cũng phải
- Tiểu Nhan,con với Lạc Hy có huyện gì vậy? Sao hai đứa lại cãi nhau?
- Dì Dung,con xin phép,có gì sau này con sẽ nói cho dì biết sau
- Ừ
Mạc Tử Nhan bảo tài xế đưa đến quán bar ở trung tâm thành phố.Như người ta thường nói,buồn thì tìm đến rượu để giải quyết,say một lần rồi,sẽ không nhớ đến chuyện buồn của ngày hôm qua.Vậy thì cô cũng sẽ thử xem sao
Những tiếng ồn ào,tiếng nhạc xập xình to nhỏ cùng những con người như điên loạn,những người từ quyền quý đến lắm tiền đều tập trung ở đây.Mạc Tử Nhan thở dài,cảm thấy vô cùng chói tai và ngứa mắt vì những thứ ở đây,dù sao thì cũng đã đến rồi.Không muốn cũng không được
Cô chọn một góc khuất trong quán,ra hiệu cho bồi bàn
- Phiền anh đem cho tôi chai rượu
- Cô muốn uống loại nào? Ở đây rượu mạnh,đắt tiền,cocktail đều có cả
- Vậy cho ly cocktail,loại nào mạnh ấy
- Được
Tê bồi bàn nhìn cô một lượt,trên môi nở lên nụ cười dâm tà,hừ...còn nhỏ như vậy mà đã biết đến những nơi như thế này,xem ra không tầm thường chút nào.Mà cô ta trông cũng khá đẹp,ông chủ chắc chắn sẽ thích thú với cô ta,vậy thì...
- Của cô đây
- Nhanh đến như vậy sao,còn chưa đầy hai phút - Mạc Tử Nhan ngạc nhiên
- Ở đây,chúng tôi phục vụ chưa bao giờ là không làm hài lòng khách
- Cảm ơn
Mạc Tử Nhan nâng ly,nhìn vào thứ chất lỏng màu đỏ cam sóng sánh,không nhịn được liền uống một ngụm
Qủa thực rất mạnh,mới vậy thôi mà cô đã cảm thấy rất ngấm,lại còn có cảm giác choáng váng,nhưng thứ này không thể không công nhận,rất ngon!
Tại phòng vip1
- Ông chủ,vừa nãy có một cô gái,dáng người rất đẹp,khuôn mặt cũng vô cùng khả ái lại còn trẻ măng vào đây
Người đàn ông ngồi trên ghế,cả căn phòng mập mờ khoảng sáng tối,không thể nhìn rõ mắt,nhưng tâm trạng dường như vô cùng thích thú
- Vậy sao?
- Vâng
- Vậy đem cô ta vào đây
- Được,ngài chỉ việc đợi một lúc nữa,chờ cho cô ta ngầm thuốc mê là có thể đưa vào cho ngài "" thưởng thức ""
- Không cần,tôi sẽ tự ra "" tiễn "" cô ấy vào
Người đàn ông đứng dậy,đi ra ngoài
Mạc Tử Nhan lúc này đã say khướt,cả người lờ đờ loạng choạng,nằm gục xuống bàn
- Dạ đây,thưa ngài
- Mạc Tử Nhan? - Người đàn ông nhíu mày
- Ngài quen cô ấy sao ạ?
- Chết tiệt,lại dám đến nơi này
Bạch Thế Phong ôm lấy cả người đang say mèm uể oải của Mạc Tử Nhan tức tốc đưa ra xe,nhanh chóng đi về nhà
- What? Say? Cái con bé này rốt cục uống bao nhiêu vậy? - Bạch Vi Hiên ảo não - Được rồi em mau đưa nó lên nghỉ ngơi đi - Nói rồi Bạch Vi Hiên cũng đi lên lầu
- Phong...em yêu anh...nhiều lắm biết không hả?
- Em say rồi
- Em không có say....
Nói xong,cô liền thiếp đi,ngủ ngon trong lòng Bạch Thế Phong
- Thật là...
Bạch Thế Phong đặt Mạc Tử Nhan xuống giường,định đi vào phòng tắm thì bị cô kéo lại gần
- Phong...hôm nay Lạc Hy...cô ấy...giận em rồi...
Giận? Hai người này trước giờ anh thấy quan hệ rất tốt mà
- Ưmm...nóng quá...
Mạc Tử Nhan mơ mơ hồ hồ,cởi bỏ bộ váy trên người,cảm thấy vô cùng thoải mái a...
Trên trán Bạch Thế Phong chảy ba vạch đen.Em là đang muốn dụ dỗ tôi hay sao?
Bạch Thế Phong cúi xuống hôn cô nồng nhiệt,cũng trút bỏ bộ vest vướng víu trên người mình và bộ đồ lót trên người cô ra.Nam căn mạnh mẽ xông thẳng vào hoa nguyệt ẩm ướt
- Ưm...ah...
Mạc Tử Nhan hai má đỏ hồng vô cùng đáng yêu,cũng thuận theo Bạch Thế Phong,cùng nhau phối hợp
Màn đêm buông xuống,ánh sáng dịu nhẹ từ mặt trăng soi xuống,hiện lên cảnh xuân hoan ái đẹp mê hồn.Một dòng nước nóng ấm bắn vào bên trong cô,nhưng dường như Bạch Thế Phong vẫn chưa muốn thoả hiệp
- Đêm nay lại phiền đến em rồi,mèo nhỏ
************************************************
Mấy chương mới hiện giờ ta định sắp xếp cho đầy đủ cụ thể hơn,vì thấy nếu viết kiểu đó thì diễn biến bị nhanh qua,như sau: