Trời hôm nay tương đối trong xanh,nắng vàng trải xuống cùng với tiếng chim hót líu lo nhộn nhịp,quả là một khung cảnh thanh bình.Cho đến khi- AAAAA!!!!
Tiếng hét vô cùng chói tai vang lên ở toà biệt thự,khiến cho vài người sáng sớm đi qua đều giật mình suýt rụng tim,đứng lại nhìn căn nhà bằng ánh mắt quái vật
Mạc Tử Nhan lập tức kéo chăn phủ kín người,lại để lộ ra thân hình lượng lưỡng miễn chê của Bạch Thế Phong và cái thứ "" không nên thấy "".Bạch Thế Phong ngồi dậy,có vẻ còn đang ngái ngủ,hỏi
- Làm gì mà sáng sớm em đã hét to thế?
- Anh...mau mặc đồ vào đi,ngại muốn chết - Mạc Tử Nhan bịt mắt,tay khua khua loạn xạ
- À...
Bạch Thế Phong cười xảo trá,lại ôm cô nằm xuống,ghé sát vào tai cô nói nhỏ
- Thì sao chứ? Đằng nào chúng ta cũng là vợ chồng,chuyện đó được hai lần,đã nhìn thấy hết,sao phải ngại?
- Anh...
Mạc Tử Nhan bĩu môi,không thèm nói nữa,chỉ tổ anh ta lại lí sự cùn với cô,xì...
Haizz,lại giận rồi sao?
- Không đùa với em nữa,sáng này tôi có cuộc họp cổ đông quy mô lớn cho nên phải đi sớm
Mạc Tử Nhan vẫn nằm im bất động,hình như còn bịt tai cố tình không thèm nghe anh nói.Ai bảo chỉ biết đến công việc,không thèm quan tâm đén người ta,dẫu sao cũng vừa mới có tình cảm,ít nhất cũng phải ân cần chăm sóc một chút chứ
- Đừng có giận,chiều về anh sẽ dẫn em đi ăn,được không?
Mạc Tử Nhan lúc này mới quay lại từ từ,nửa tin nửa ngờ,lạnh lùng hỏi
- Có thật không đó? Hay lại gọi điện kêu bận hoặc quên béng luôn rồi lại đi mất hút không về
- Thật
Con nhóc ngố này,thật là biết làm anh khó xử quá
Bạch Thế Phong tắm rửa thay đồ,chuẩn bị tươm tất.Mạc Tử Nhan cũn đã rời giường,mặc một bộ đồ đơn giản.Bạch Thế Phong vội vã sắp xếp giấy tờ,quên cả việc chỉnh đốn caravat
- Để em giúp anh - Mạc Tử Nhan mỉm cười nhẹ nhàng vươn tay thắt lại,lập tức cả người rơi vào lồng ngực ấm áp kia
- Tôi cần có em bên cạnh,Tử Nhan
Bạch Thế Phong nhàn nhạt,trong lời nói có chứa ân tình,mong muốn
Mạc Tử Nhan mặt đỏ tim đập,vòng tay qua ôm lấy thân hình rắn chắc của anh,vô cùng mãn nguyện
************************
Bạch Thế Phong đã đi đến công ty,Bạch Vi Hiên đi diễn,vẫn ngày qua ngày như thế
Chỉ là hôm nay có chút khác.Cô...với Lạc Hy cãi nhau
Mạc Tử Nhan đến trường,không còn thấy bóng dáng vui vẻ vẫy tay với cô ở trước cổng trường,không còn câu nói "" Tử Nhan,chào buổi sáng "" như mọi hôm nữa
Chỉ vì cái thứ tình yêu là rào cản,mà đi đến nông nỗi này.Mạc Tử Nhan chậm rãi cúi mặt bước đi,trong lòng bị nỗi day dứt ám ảnh mãi
Cô đẩy cửa bước vào lớp,Lạc Hy đã đến từ lúc nào.Mạc Tử Nhan giơ tay chào,nhưng lại bị lờ đi
- Lạc Hy!
Mộc Lạc Hy không nói không rằng,đang vừa ngồi nói chuyện với cô bạn cùng lớp,nhìn thấy Mạc Tử Nhan,cảm thấy thật chướng tai gai mắt liền đi về chỗ ngồi
Mạc Tửu Nhan trầm xuống,ngồi vào bàn,lấy đại một cuốn sách giáo khoa,giở ra đọc,nhưng trong đầu hoàn toàn không thấm lấy một chứ,suy nghĩ rất mông lung
Liệu cô có nên đi xin lỗi Lạc Hy?
- Mạc Tử Nhan,ra ngoài có người gặp
Tiếng của cậu bạn thư kí hội học sinh vang lên dõng dạc,khiến chô cô giật nảy mình,nhíu mày tò mò
Giờ này sắp vào giờ học,còn ai muốn gặp cô nữa chứ?
- Cho hỏi.là ai thế?
- Là một cô gái,mà công nhận cô ấy rất đẹp,còn dịu dàng nữa
Tên này,lại bắt đầu giở thói mê gái ra trưng rồi
Mạc Tử Nhan đi ra,đã nhìn thấy một người đứng ngoài đấy,đúng là một cô gái,dáng dấp đúng là rất hoàn hảo,nhưng là ai chứ?
- Ừm...cô có việc muốn gặp tôi sao?
Người con gái quay đầu lại,đeo một chiếc kính đen to bản nên không thể nhìn rõ dung mạo ra sao.Cô ta không tháo kính xuống,chỉ cầm một chiếc va li màu bạc,chìa ra trước mặt cô.lạnh lùng nói
- Số tiền này sẽ là của cô,chỉ cần cô đồng ý rời xa Bạch Thế Phong,li hôn với anh ấy
- Cô nói cái gì? - Mạc Tử Nhan nắm chặt tay,run rẩy
- Như tôi đã nói,số tiền này...
- Không
- Cô...hình như là ít quá sao? Được rồi,tôi sẽ đưa thêm cho cô... - Cô ta rút ví,lôi ra cái thẻ vàng sáng chói - Trong này có hơn 800000 USD...
- TÔI ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG,CÔ ĐIẾC HAY SAO VẬY?
Mạc Tử Nhan tức giận,cô gái trước mắt,xem ra có vẻ vô cùng giàu có,nhưng cô ta đột nhiên đến trường của cô,rồi lại bảo cô li hôn...Cô ta...rốt cục là ai?
- Cô là ai?
Cô gái kia bộ dạng không còn cuống quýt,thay vào đó là vẻ kiêu ngạo,cô ta nhếch môi,giễu cợt
- Mới được vài tháng,quên rồi? Mà cũng phải,lấy được ảnh,sung sướng quá còn gì
- NÓI,CÔ.LÀ.AI?
- Không quan trọng,sớm thôi,cô sẽ biết.Còn bây giờ,cứ suy nghĩ.đi,đừng để sau này phải hối hận
Cô gái sải bước,trên tay cầm chặt chiếc vali,nghiến răng
Mạc Tử Nhan,ngày đó,quả thực sai lầm đối với tôi,đáng ra tôi nên nắm bắt thời cơ cho mình...
Nếu tôi không có,thì cô cũng đừng hòng có được!
- Thật là phiền phức mà
Từ nãy tới giờ,kịch hay phim hot,tất cả học sinh toàn khối đều tò mò chạy ra nhìn " cuộc đối đầu " giữa hai cô gái,bỗng dưng Mạc Tử Nhan lúc này lại trở thành tâm điểm để bàn tán
Rất nhanh chóng,giáo viên của hội đồng kỉ luật cũng tới giải vây giùm cho cô
Mạc Tử Nhan thở dài,mệt mỏi gục xuống bàn,trong đầu cứ bị ám ảnh bởi câu nói của cô gái kia " đừng để sau này phải hối hận "
Hối hận,ý của cô ta là gì?
Mà còn nữa,cô gái đó,khiến cô có cảm giác vô cùng quen thuộc...
*******************************************
5h chiều
- Thưa chủ tịch,bên Hoắc thị đã tập trung nhắm đến mục tiêu là thu mua cổ phiếu đang bị rớt giá,còn nữa,bên đó cũng đang muốn trang giành mối làm ăn lớn của chúng ta là ông William Anderson,vậy chủ tịch cảm thấy nên xem xét thế nào ạ?
- Cứ cho hắn giành lấy những gì mà hắn muốn.Đạt đến đỉnh cao rồi,từ từ lôi hắn xuống cũng không phải là muộn.Trong tuần này,lập tức thống kê lại số cổ phần trong nước và ngoài nước rồi báo lại với tôi...
Ringggg.ri..gg..
Là tin nhắn? Con mèo nhỏ nhà anh sao?
" Anh còn bận họp à? Sao chưa thấy anh về? "
* Ừ *
" Lạc Hy giận em rồi,phải làm sao? TT^TT "
* Chắc phải có lí do thì cô ấy mới giận em,mau mau làm hòa đi *
" Ừm...mà lão bà của anh hôm nay vừa mới gặp một cô gái rất kì lạ ở trường,có gì về em sẽ kể anh nghe "
* Được *
" Yêu anh <3 "
Bạch Thế Phong cười một cách quỷ dị,khiến cho những người có mặt ở đây đều không khỏi lạnh sống lưng
- Được rồi,tan họp
Bạch Thế Phong thong thả đẩy cửa bước ra khỏi phòng họp,ai nấy đều thở phào.Hôm nay tâm trạng chủ tịch còn tốt,chứ như mọi hôm thì....
********************************
Ta dạo này bận ôn thi vs lại thi jọc kì k ra chap đc,bận quá!!!
Tiện thể,chúc mọi người thi tốt nhé ^^
Trailer
- Chúng tôi không thể chấp nhận cô được
Mạc Tử Nhan cô bây giờ vui muốn phát điên lên mất,chợt nảy ra ý tưởng muốn cho Lạc Hy một bất ngờ,liền mở điện thoại bấm lên một dãy số- Lạc Hy hả? Sao.có rảnh không?
"" Có,rất rảnh ""
- Vậy bà đến "" Dream "" đi,tôi có chuyện muốn nói
"" Được,tôi cũng có chuyện muốn nói... ""
- Ừm
Mạc Tử Nhan tắt máy,bảo tài xế đưa mình đến quán cà phê Dream ở gần đại lộ A
Xe dừng,trong Mạc Tử Nhan cũng có cái gì đó nao nao,đã lâu rồi cô chưa có đến đây a
Khuôn viên của quán là một khu vườn nhỏ,trồng rất nhiều các loài hoa,bao năm rồi,chúng vẫn xanh tốt đến thế.Từ nhỏ,mẹ đã luôn dẫn cô tới đây uống một ly cacao nóng mà dì Dung đặc biệt pha chế lúc cô bị cảm lạnh,hay những lúc cô buồn,....Nơi đây...chứa đựng rất nhiều những kỉ niệm đẹp,trong đó có cả một phần tuổi thơ của cô,ngay cả lần đầu gặp Mộc Lạc Hy,cũng là tại nơi đây.Hôm đó là ngày có nắng nhẹ,năm đấy cô được bốn tuổi,vẫn như thường lệ,mẹ dẫn cô tới đây chơi.Không biết có phải do tình cờ không mà mẹ của Mộc Lạc Hy và mẹ cô là bạn từ thời còn học tiểu học lại gặp lại nhau,nên tình bạn của cô và Lạc Hy cũng bắt đầu từ ngày đó
Cho nên,nơi này,giống như ngôi nhà thứ hai của cô vậy...
- Tiểu Nhan? Tiểu Nhan phải không con?
Người phụ nữ trung niên,khuôn mặt hiền hậu,dịu dàng đang đứng tưới cây.Mạc Tử Nhan cảm thấy có một dòng nước ấm trên má,không kìm nổi chạy đến ôm người phụ nữ
- Dì...lâu quá không gặp dì...con thật sự rất nhớ dì...
- Ngoan nào con gái - Bà khẽ vuốt ve mái tóc của cô - Con bây giờ lớn quá,cũng đã ba năm trôi qua rồi mà
- Con xin lỗi vì không thể đến thăm dì nhiều hơn
- Không sao hết,nhìn con đã trưởng thành lên rất nhiều,dì mừng lắm,mà giờ con cũng đã mười tám rồi nhỉ?
- Vâng
- Haizz,thời gian cũng thật trôi nhanh quá,mới ngày nào còn bé...Được rồi,vẫn là cacao nóng nhỉ?
Mạc Tử Nhan gật đầu,dì Dung định vào trong,lại sực nhớ ra một chuyện
- Con nhóc tiểu Hy không đến cùng cháu sao?
- Lát nữa cô ấy sẽ đến ạ
Người phụ nữ mỉm cười đôn hậu,đi vào trong
Mạc Tử Nhan chọn chỗ ngồi quen thuộc,nhìn ngắm xung quanh,mọi thứ chẳng thay đổi gì nhiều suốt ba năm qua!
Cánh cửa quán cà phê bật mở,chuông rung lên từng hồi
- Lạc Hy,bên này!
Mộc Lạc Hy ngồi xuống,gương mặt tựa có chút không thoải mái,giống như trước đó bị ai làm phiền
- Bà sao thế? Không khoẻ chỗ nào à?
- Không.Mà bà có chuyện gì?
- Tôi... - Mạc Tử Nhan cười hạnh phúc,ly cacao nóng cũng đã được đem ra.Dì Dung vừa nhìn thấy Mộc Lạc Hy cũng rất mừng,ôm lấy cô rồi hỏi han vài câu,cô cũng rất vui,cũng muốn hỏi han bà nhiều thứ,nhưng rồi vừa nghĩ đến chuyện hiện tại giữa cô với Mạc Tử Nhan thì lại thôi,chỉ cười
- Được rồi,bà mau nói đi
- Tôi...Bạch Thế Phong,anh ấy đã chấp nhận tôi rồi...
- Vậy à, chúc mừng
Mộc Lạc Hy không tỏ ra quá bất ngờ,thái độ cũng rất lạnh nhạt
- Bà...có chuyện gì không vui sao? - Mạc Tử Nhan đặt ly cacao xuống,nhíu mày hỏi
Mộc Lạc Hy trên trán chảy đầy vạch đen,cô tức giận đứng phắt dậy,đập mạnh xuống bàn
- BÀ CÒN DÁM HỎI TÔI BỊ LÀM SAO ĐƯỢC SAO? TRONG KHI NGAY CHÍNH BÀ CÒN KHÔNG BIẾT VIỆC BÀ ĐÃ LÀM
- Lạc Hy...
- BÀ NÓI ĐI,BÀ CÓ GÌ HƠN TÔI? TẠI SAO NGƯỜI MÀ MẶC TƯ YÊU LẠI LÀ BÀ CHỨ? - Mộc Lạc Hy bật khóc,cô không biết phải làm sao nữa
- Lạc Hy...chuyện này...tôi không có
- MẠC TỬ NHAN,BẤY LÂU NAY...ĐẾN GIỜ TÔI MỚI BIẾT...BÀ THẬT ÍCH KỶ...
Mộc Lạc Hy bỏ đi,Mạc Tử Nhan ngồi thụp xuống,mông lung nghĩ ngợi
Cô đúng thật là một người tồi,đến cả chuyện tình bạn cũng không làm tròn trách nhiệm...Lạc Hy giận cô...cũng phải
- Tiểu Nhan,con với Lạc Hy có huyện gì vậy? Sao hai đứa lại cãi nhau?
- Dì Dung,con xin phép,có gì sau này con sẽ nói cho dì biết sau
- Ừ
Mạc Tử Nhan bảo tài xế đưa đến quán bar ở trung tâm thành phố.Như người ta thường nói,buồn thì tìm đến rượu để giải quyết,say một lần rồi,sẽ không nhớ đến chuyện buồn của ngày hôm qua.Vậy thì cô cũng sẽ thử xem sao
Những tiếng ồn ào,tiếng nhạc xập xình to nhỏ cùng những con người như điên loạn,những người từ quyền quý đến lắm tiền đều tập trung ở đây.Mạc Tử Nhan thở dài,cảm thấy vô cùng chói tai và ngứa mắt vì những thứ ở đây,dù sao thì cũng đã đến rồi.Không muốn cũng không được
Cô chọn một góc khuất trong quán,ra hiệu cho bồi bàn
- Phiền anh đem cho tôi chai rượu
- Cô muốn uống loại nào? Ở đây rượu mạnh,đắt tiền,cocktail đều có cả
- Vậy cho ly cocktail,loại nào mạnh ấy
- Được
Tê bồi bàn nhìn cô một lượt,trên môi nở lên nụ cười dâm tà,hừ...còn nhỏ như vậy mà đã biết đến những nơi như thế này,xem ra không tầm thường chút nào.Mà cô ta trông cũng khá đẹp,ông chủ chắc chắn sẽ thích thú với cô ta,vậy thì...
- Của cô đây
- Nhanh đến như vậy sao,còn chưa đầy hai phút - Mạc Tử Nhan ngạc nhiên
- Ở đây,chúng tôi phục vụ chưa bao giờ là không làm hài lòng khách
- Cảm ơn
Mạc Tử Nhan nâng ly,nhìn vào thứ chất lỏng màu đỏ cam sóng sánh,không nhịn được liền uống một ngụm
Qủa thực rất mạnh,mới vậy thôi mà cô đã cảm thấy rất ngấm,lại còn có cảm giác choáng váng,nhưng thứ này không thể không công nhận,rất ngon!
Tại phòng vip
- Ông chủ,vừa nãy có một cô gái,dáng người rất đẹp,khuôn mặt cũng vô cùng khả ái lại còn trẻ măng vào đây
Người đàn ông ngồi trên ghế,cả căn phòng mập mờ khoảng sáng tối,không thể nhìn rõ mắt,nhưng tâm trạng dường như vô cùng thích thú
- Vậy sao?
- Vâng
- Vậy đem cô ta vào đây
- Được,ngài chỉ việc đợi một lúc nữa,chờ cho cô ta ngầm thuốc mê là có thể đưa vào cho ngài "" thưởng thức ""
- Không cần,tôi sẽ tự ra "" tiễn "" cô ấy vào
Người đàn ông đứng dậy,đi ra ngoài
Mạc Tử Nhan lúc này đã say khướt,cả người lờ đờ loạng choạng,nằm gục xuống bàn
- Dạ đây,thưa ngài
- Mạc Tử Nhan? - Người đàn ông nhíu mày
- Ngài quen cô ấy sao ạ?
- Chết tiệt,lại dám đến nơi này
Bạch Thế Phong ôm lấy cả người đang say mèm uể oải của Mạc Tử Nhan tức tốc đưa ra xe,nhanh chóng đi về nhà
- A,Phong,về rồi hả,Tử Nhan...đâu...?
- Cô ấy say rồi
- What? Say? Cái con bé này rốt cục uống bao nhiêu vậy? - Bạch Vi Hiên ảo não - Được rồi em mau đưa nó lên nghỉ ngơi đi - Nói rồi Bạch Vi Hiên cũng đi lên lầu
- Phong...em yêu anh...nhiều lắm biết không hả?
- Em say rồi
- Em không có say....
Nói xong,cô liền thiếp đi,ngủ ngon trong lòng Bạch Thế Phong
- Thật là...
Bạch Thế Phong đặt Mạc Tử Nhan xuống giường,định đi vào phòng tắm thì bị cô kéo lại gần
- Phong...hôm nay Lạc Hy...cô ấy...giận em rồi...
Giận? Hai người này trước giờ anh thấy quan hệ rất tốt mà
- Ưmm...nóng quá...
Mạc Tử Nhan mơ mơ hồ hồ,cởi bỏ bộ váy trên người,cảm thấy vô cùng thoải mái a...
Trên trán Bạch Thế Phong chảy ba vạch đen.Em là đang muốn dụ dỗ tôi hay sao?
Bạch Thế Phong cúi xuống hôn cô nồng nhiệt,cũng trút bỏ bộ vest vướng víu trên người mình và bộ đồ lót trên người cô ra.Nam căn mạnh mẽ xông thẳng vào hoa nguyệt ẩm ướt
- Ưm...ah...
Mạc Tử Nhan hai má đỏ hồng vô cùng đáng yêu,cũng thuận theo Bạch Thế Phong,cùng nhau phối hợp
Màn đêm buông xuống,ánh sáng dịu nhẹ từ mặt trăng soi xuống,hiện lên cảnh xuân hoan ái đẹp mê hồn.Một dòng nước nóng ấm bắn vào bên trong cô,nhưng dường như Bạch Thế Phong vẫn chưa muốn thoả hiệp
- Đêm nay lại phiền đến em rồi,mèo nhỏ
Mấy chương mới hiện giờ ta định sắp xếp cho đầy đủ cụ thể hơn,vì thấy nếu viết kiểu đó thì diễn biến bị nhanh qua,như sau:
Yêu và hận (H)
Tôi cần có em
Ra mắt ba mẹ chồng
Mắc nợ em
Xin lỗi
Anh yêu em ( Mặc Tư + Lạc Hy)
Thông báo tin vui
Hải Đường trở lại
Sảy thai
Chúng ta ly hôn đi
Trailer
- Tôi cần có em bên cạnh,Tử Nhan