Mà ta thấy nhân vật nó hơi bị trùng lập tí..Hắn mắt đỏ tóc đỏ luôn..Còn red cũng vậy:'• rất là kì nha! Ta định đổi như chả biết ra sao=)) Các bạn ý kiến thử xem? Hợp thì triển luôn:3 "
Thời gian trôi qua chả biết bao nhiêu giờ, nó và Red đã ngồi trong một quán cafe ấm áp.
Quán cafe mang tên "Chuông Gió". Sỡ dĩ nó được đặt tên như thế vì trong quán, chứa rất nhiều kiểu chuông gió khác nhau, đều là loạt tự chế tạo, có loại tự mua, đẹp nhưng rẻ, không quá đắt tiền.
Quán tạo cho ta cảm giác ấp áp, gần gũi. Bước vào cửa, liền nghe được mùi cafe thơm lừng, không quá nồng mà cũnh không quá nhạt, rất vừa mũi. Hương vị cafe ở đây là tự pha chế, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Vừa rẻ lại vừa thơm ngon, đối với mọi gia đình bình thường. Vào những buổi tối mát mẻ rảnh rỗi, họ có thể kéo nhau vào đây nói chuyện phiếm, chơi đùa với nhau. Chuyện này vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt hết.
Nhưng đối với những người có gia thế cao ngất như nó và Red. Thật sự là không bình thường một chút nào. Có lẽ, từ nhỏ họ ít được bên cạnh cha mẹ, nên nhìn mọi hộ gia đình như thế, họ có chút chua chát trong lòng.
- Anh về đây làm gì?!
Nó lạnh lùng hỏi. Chả hiểu thế nào mà nó lại đồng ý ngồi nói chuyện phiếm cùng người đã tổn thương mình chứ.
Nhớ lúc anh ta rủ nó đi, bọn họ đã phản đối kịch liệt như thế nào, cư nhiên nó lại chả nghe gì cả, cứ theo bản năng sót lại mà gật gật đầu bé nhỏ.
- Anh..Anh nhớ..em
Giọng Red ngọng ngịu, cứ như thiếu tự nhiên lắm vậy đấy. Cái giọng tự tôn, kiêu ngạo mấy năm trước đâu rồi? Sao lại thế chứ!
- Sao thế? Trước mặt tôi không được tự nhiên như ở trước cô bồ của anh à!?
Nó thầm khinh bỉ Red. Lời nói đầy tính chất trêu chọc.
- Không! Không phải vậy đâu?!
- Sao? Vậy anh trả thù chưa đủ hỉ?
Nó liếc mắt. Thầm đánh giá con người này. Năm đó hại nó xém tí mất cả mạng sống, nếu không có Sky! Chắc giờ nó đã nằm trong quan tài chôn dưới đất rồi.
- Không..Chuyện năm đó..
- Không sao! Tôi sớm đã quên.
Nó cắt ngang. Có vẻ sỡ thích của nó giống tác giả vê lờ:)) Ta thích cắt ngang chap! Còn nó thích cắt ngang lời người khác nga!
- Vậy ư?
Mắt Red sáng như đèn oto:)) Bộ nghe nó quên vui lắm à?
-....
- Ừ! Nhi này! Em nghe anh nói được không
Red nắm tay nó khẩn cầu, dùng đôi mắt vô cùng tội nghiệp nhìn nó.
Gì cơ? Anh ta muốn nói gì chứ? Nó và anh ta còn gì để nói sau bao nhiêu chuyện sao?
- Tôi và anh còn gì để nói ư?
- Còn!
Cái đầu đỏ chót gật gật liên tục, gật đến nỗi nó chóng cả mặt lên.
- Nói đi!
Nó gầm nhẹ lên một chút. Thật là nhức đầu! Từ bao giờ Red, anh ta lại có cái tính như vạy chứ.
- Em nghe thật kĩ Nhi nhé!
Red thì thầm, nó nghe xong cũng giật mình đôi chút.
Nó ngước lên nhìn Red, điêu nó cảm nhận và thấy được chỉ là đôi mắt đỏ tràn ngập yêu thương nhìn nó mà thôi..!
Khác trước nhỉ? Đôi mắt ấy đã chứa yêu thương dành cho nó. Nhưng muộn rồi! Nếu mấy năm về trước, nó thấy điều này, có lẽ sẽ mừng đến khóc mất. Nhưng? Nó khác trước rồi. Nó không phải Hoàng Ngọc Phương Nhi ngày xưa nữa. Không nhu nhược! Không ngỗ nghịch! Không nhõng nhẽo! Không còn dựa dẫm vào người khác nữa! Và không chịu đựng nữa! Nó khác rồi! Lạnh lùng hơn! Người lớn hơn! Trầm mặc hơn! Biết suy nghĩ nhiều hơn! Và nó không còn dựa dẫm bào người khác, mà tự tin vào bản thân mình..!
Điều này có lẽ đã quá muộn. Nhưng nó vẫn muốn nghe:) Muốn thử cảm giác được yêu, được bao bọc ra sao..!
- Ừ!
Chỉ một chữ nhưng cũng khiến Red vui mừng khôn xiết. Điều đo chứng tỏ nó vẫn còn thương Red =))
- Nhi này! Anh biết khoảng thời gian trước anh đã đối xử không tốt với em. Rất rất không tốt. Đã để em nhiều lần chờ đợi anh! Khóc, Buồn vì anh! Anh lúc đó chưa hiểu đời. Còn rất ăn chơi lêu lổng, khiến em lo lắng rất nhiều..Anh xin lỗi..Để bù đấp, anh và em! Hai ta quen nhau chứ?
Là thương hại sao? Nó thầm nghĩ..!
Nếu thời gian quay lại, nó sẽ đồng ý. Nhưng giờ câu trả lời là không! Nó đã học được cách nuốt nước mắt vào trong. Cũng như chả cần người con trai nào bên cạnh chăm sóc cả.
- Không!
Nó nói xong liền đứng dậy. Thật lòng mà nói nó chả muốn để anh ta thấy nước mắt của mình đâu...
Miệng nói không như vẫn còn chút nhói trong lòng ngực.
Anh ta vẫn giống như nhiều năm trước. Vẫn không biết mình sai ở đâu. Bản tính kiêu ngạo không khuất phục đã để anh ta đánh mất người mình yêu. Nên! Có thì giữ! Mất đừng tìm! Hãy hi sinh vì người mình thương một chút! Đừng vì cái tôi mà đánh mất cả thế giới.
Anh ta vẫn không vứt bỏ tự trọng níu kéo nó ở lại. Để mặc nó đi..
Thời gian qua thật lâu, Red vẫn thẫn thờ ngồi ở đấy. Đa 2 tiếng trôi qua, anh ta vẫn ngồi như thế, cho tới khi..
Một người con trai có dáng người cao to, chắc khoẻ, đôi môi mỏng bạc tình, mái tóc đỏ mềm như tơ và đôi mắt đỏ ruby long lanh bước vào.
Vâng! Ngươi đó là hắn!!
Hắn di chuyển từng bước nhẹ nhàng đến bàn Red và an toạ ngồi xuống.
Đến giơ, người ta mới tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng thẫn thờ..
- Anh là?
- Xin chào! Tôi là Trương Vĩnh Khoa! Vị hôn phu của Hoàng Ngọc Phương Nhi. ( ai mà chả biết chuyện này? ==' anh nói có vẻ dư thừa quá -.-)
-..
- Tôi muốn anh tránh xa Nhi bảo bối ra một chút. Tôi không muốn cô ấy khóc, đau lòng vì người con trai như anh!
- Tôi thì đã sao nào?
- Anh không xứng đáng!
- Vậy còn anh xứng?
-...
- Tôi mong anh hãy nhớ kĩ điều này. Tránh xa Nhi ra!
- Được! Tôi cung mong anh nhớ kĩ! Anh là vị hôn phu! Còn tôi là người cô ấy yêu!
Thời gian trôi qua chả biết bao nhiêu giờ, nó và Red đã ngồi trong một quán cafe ấm áp.
Quán cafe mang tên "Chuông Gió". Sỡ dĩ nó được đặt tên như thế vì trong quán, chứa rất nhiều kiểu chuông gió khác nhau, đều là loạt tự chế tạo, có loại tự mua, đẹp nhưng rẻ, không quá đắt tiền.
Quán tạo cho ta cảm giác ấp áp, gần gũi. Bước vào cửa, liền nghe được mùi cafe thơm lừng, không quá nồng mà cũnh không quá nhạt, rất vừa mũi. Hương vị cafe ở đây là tự pha chế, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Vừa rẻ lại vừa thơm ngon, đối với mọi gia đình bình thường. Vào những buổi tối mát mẻ rảnh rỗi, họ có thể kéo nhau vào đây nói chuyện phiếm, chơi đùa với nhau. Chuyện này vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt hết.
Nhưng đối với những người có gia thế cao ngất như nó và Red. Thật sự là không bình thường một chút nào. Có lẽ, từ nhỏ họ ít được bên cạnh cha mẹ, nên nhìn mọi hộ gia đình như thế, họ có chút chua chát trong lòng.
- Anh về đây làm gì?!
Nó lạnh lùng hỏi. Chả hiểu thế nào mà nó lại đồng ý ngồi nói chuyện phiếm cùng người đã tổn thương mình chứ.
Nhớ lúc anh ta rủ nó đi, bọn họ đã phản đối kịch liệt như thế nào, cư nhiên nó lại chả nghe gì cả, cứ theo bản năng sót lại mà gật gật đầu bé nhỏ.
- Anh..Anh nhớ..em
Giọng Red ngọng ngịu, cứ như thiếu tự nhiên lắm vậy đấy. Cái giọng tự tôn, kiêu ngạo mấy năm trước đâu rồi? Sao lại thế chứ!
- Sao thế? Trước mặt tôi không được tự nhiên như ở trước cô bồ của anh à!?
Nó thầm khinh bỉ Red. Lời nói đầy tính chất trêu chọc.
- Không! Không phải vậy đâu?!
- Sao? Vậy anh trả thù chưa đủ hỉ?
Nó liếc mắt. Thầm đánh giá con người này. Năm đó hại nó xém tí mất cả mạng sống, nếu không có Sky! Chắc giờ nó đã nằm trong quan tài chôn dưới đất rồi.
- Không..Chuyện năm đó..
- Không sao! Tôi sớm đã quên.
Nó cắt ngang. Có vẻ sỡ thích của nó giống tác giả vê lờ:)) Ta thích cắt ngang chap! Còn nó thích cắt ngang lời người khác nga!
- Vậy ư?
Mắt Red sáng như đèn oto:)) Bộ nghe nó quên vui lắm à?
-....
- Ừ! Nhi này! Em nghe anh nói được không
Red nắm tay nó khẩn cầu, dùng đôi mắt vô cùng tội nghiệp nhìn nó.
Gì cơ? Anh ta muốn nói gì chứ? Nó và anh ta còn gì để nói sau bao nhiêu chuyện sao?
- Tôi và anh còn gì để nói ư?
- Còn!
Cái đầu đỏ chót gật gật liên tục, gật đến nỗi nó chóng cả mặt lên.
- Nói đi!
Nó gầm nhẹ lên một chút. Thật là nhức đầu! Từ bao giờ Red, anh ta lại có cái tính như vạy chứ.
- Em nghe thật kĩ Nhi nhé!
Red thì thầm, nó nghe xong cũng giật mình đôi chút.
Nó ngước lên nhìn Red, điêu nó cảm nhận và thấy được chỉ là đôi mắt đỏ tràn ngập yêu thương nhìn nó mà thôi..!
Khác trước nhỉ? Đôi mắt ấy đã chứa yêu thương dành cho nó. Nhưng muộn rồi! Nếu mấy năm về trước, nó thấy điều này, có lẽ sẽ mừng đến khóc mất. Nhưng? Nó khác trước rồi. Nó không phải Hoàng Ngọc Phương Nhi ngày xưa nữa. Không nhu nhược! Không ngỗ nghịch! Không nhõng nhẽo! Không còn dựa dẫm vào người khác nữa! Và không chịu đựng nữa! Nó khác rồi! Lạnh lùng hơn! Người lớn hơn! Trầm mặc hơn! Biết suy nghĩ nhiều hơn! Và nó không còn dựa dẫm bào người khác, mà tự tin vào bản thân mình..!
Điều này có lẽ đã quá muộn. Nhưng nó vẫn muốn nghe:) Muốn thử cảm giác được yêu, được bao bọc ra sao..!
- Ừ!
Chỉ một chữ nhưng cũng khiến Red vui mừng khôn xiết. Điều đo chứng tỏ nó vẫn còn thương Red =))
- Nhi này! Anh biết khoảng thời gian trước anh đã đối xử không tốt với em. Rất rất không tốt. Đã để em nhiều lần chờ đợi anh! Khóc, Buồn vì anh! Anh lúc đó chưa hiểu đời. Còn rất ăn chơi lêu lổng, khiến em lo lắng rất nhiều..Anh xin lỗi..Để bù đấp, anh và em! Hai ta quen nhau chứ?
Là thương hại sao? Nó thầm nghĩ..!
Nếu thời gian quay lại, nó sẽ đồng ý. Nhưng giờ câu trả lời là không! Nó đã học được cách nuốt nước mắt vào trong. Cũng như chả cần người con trai nào bên cạnh chăm sóc cả.
- Không!
Nó nói xong liền đứng dậy. Thật lòng mà nói nó chả muốn để anh ta thấy nước mắt của mình đâu...
Miệng nói không như vẫn còn chút nhói trong lòng ngực.
Anh ta vẫn giống như nhiều năm trước. Vẫn không biết mình sai ở đâu. Bản tính kiêu ngạo không khuất phục đã để anh ta đánh mất người mình yêu. Nên! Có thì giữ! Mất đừng tìm! Hãy hi sinh vì người mình thương một chút! Đừng vì cái tôi mà đánh mất cả thế giới.
Anh ta vẫn không vứt bỏ tự trọng níu kéo nó ở lại. Để mặc nó đi..
Thời gian qua thật lâu, Red vẫn thẫn thờ ngồi ở đấy. Đa 2 tiếng trôi qua, anh ta vẫn ngồi như thế, cho tới khi..
Một người con trai có dáng người cao to, chắc khoẻ, đôi môi mỏng bạc tình, mái tóc đỏ mềm như tơ và đôi mắt đỏ ruby long lanh bước vào.
Vâng! Ngươi đó là hắn!!
Hắn di chuyển từng bước nhẹ nhàng đến bàn Red và an toạ ngồi xuống.
Đến giơ, người ta mới tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng thẫn thờ..
- Anh là?
- Xin chào! Tôi là Trương Vĩnh Khoa! Vị hôn phu của Hoàng Ngọc Phương Nhi. ( ai mà chả biết chuyện này? ==' anh nói có vẻ dư thừa quá -.-)
-..
- Tôi muốn anh tránh xa Nhi bảo bối ra một chút. Tôi không muốn cô ấy khóc, đau lòng vì người con trai như anh!
- Tôi thì đã sao nào?
- Anh không xứng đáng!
- Vậy còn anh xứng?
-...
- Tôi mong anh hãy nhớ kĩ điều này. Tránh xa Nhi ra!
- Được! Tôi cung mong anh nhớ kĩ! Anh là vị hôn phu! Còn tôi là người cô ấy yêu!