Lời nói của nó khiến hắn giật mình. Hắn vốn không yêu nó? Vốn không thương nó sao?
Vậy hắn đối với nó là gì?
Như đọc được suy nghỉ của hắn, nó mỉm cười nhạt nhẽo. Nụ cười nhạt đến mức vô hồn, nó chứa cả ngàn nỗi niềm tổn thương trong đấy.
- Cậu đối với tôi vốn chỉ là sự đồng cảm:)
Đồng cảm? Ừ, chính là đồng cảm. Nó giống hắn, hắn giống nó. Đều cô đơn, đều tổn thương, đều dùng vỏ bọc lạnh băng chế ngự con người yêu đuối trong lòng.
Vốn là vậy, nói cách khác, từ trước đến giờ chỉ là sự thương hại mà thôi! Thương hại nó:)
Nó cần sao? Haha! Nó cần sao? Nghe thật buồn cười..Quá mức buồn cười. Một tiểu mĩ nhân như nó cần sự thương hại sao?
Dù thiếu thốn đi chăng nữa, nó cũng không muốn chấp nhận một sự thương hại!
Hắn sững sờ nhìn nó, khuôn mặt kinh ngạc đến tột độ...
Hắn nhìn lầm sao? Biểu cảm của nó là sao đây? Buồn? Khốn khổ? Khóc?...
Hắn nên vui mừng hay buồn đây?
Đôi măt vô hồn lướt ngang khuôn măt đẹp đến ngây người của hắn rồi dời đi chỗ khác.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, nó vẫn mang trên môi một nụ cười nhạt nhẽo..Nhạt đến mức khiến người khác nhìn vào mà phát sợ..
Chân vững bước, mắt vẫn nhìn nhưng hồn lại để đâu đâu rồi:)
Rõ là nó thích hắn, nhưng tình yêu xuất phát từ một phía chẳng khác nào cầm dao đâm về mình, mà người cầm cán lại chính là người mình yêu thương.
Hiểu sao thì hiểu, tình yêu này, nó vốn chưa lún sâu nên không cần phải sợ gì cả. Quên mau thoi.
Nhưng có lẽ, Phương Nhi nhằm rồi nhỉ?
Sau này hẳn nói tiếp!
Trường Hoàng Ngọc hiện giờ đông đông đủ đủ những học sinh tập trung. Vốn dĩ cuộc nói chuyện của nó và hắn kéo dài chỉ vỏn vẹn 30 phút nhưng do trườnh lỡ chót lộ tin couple băng-tuyết đi học lại nên khoảng 20 phút trước đã có vô vàn học sinh đứng chờ.
Vốn dĩ tâm tình của nó không tốt nên đi tìm thú vui tiêu khiển đi.
Trước tiên là trêu chọc đám người hám gái mê trai này trước đã. Dù nó có ưa vài người trong đó thì mặc kệ đi. I don't care. Nó hiện giờ tâm trạng vô cùng không tốt nên hôm nay sui cho bae nào đi sớm đón hot girl, hot boy nah.
Dù gì là siêu quậy ngầm, nó ít nhất trong túi xách cũng phải có một vài đồ vật giản đơn đi.
Bằng thân thủ của một người biết "chút ít" võ thuật, nó nhanh chóng gieo cho tất cả các học bàn trong lớp học một đóng gián, chuột, thằn lằn, chuồn chuồn,.... Và tất nhiên. Ở mỗi chiếc ghế sẽ được trét một ít keo dán sắt, một chút giàu omega 3 cá hồi "thơm lừng", một ít cức chuột, mèo, chó lên và chả thể thiếu tí mắt mèo cho sinh động.
Lời nói của nó khiến hắn giật mình. Hắn vốn không yêu nó? Vốn không thương nó sao?
Vậy hắn đối với nó là gì?
Như đọc được suy nghỉ của hắn, nó mỉm cười nhạt nhẽo. Nụ cười nhạt đến mức vô hồn, nó chứa cả ngàn nỗi niềm tổn thương trong đấy.
- Cậu đối với tôi vốn chỉ là sự đồng cảm:)
Đồng cảm? Ừ, chính là đồng cảm. Nó giống hắn, hắn giống nó. Đều cô đơn, đều tổn thương, đều dùng vỏ bọc lạnh băng chế ngự con người yêu đuối trong lòng.
Vốn là vậy, nói cách khác, từ trước đến giờ chỉ là sự thương hại mà thôi! Thương hại nó:)
Nó cần sao? Haha! Nó cần sao? Nghe thật buồn cười..Quá mức buồn cười. Một tiểu mĩ nhân như nó cần sự thương hại sao?
Dù thiếu thốn đi chăng nữa, nó cũng không muốn chấp nhận một sự thương hại!
Hắn sững sờ nhìn nó, khuôn mặt kinh ngạc đến tột độ...
Hắn nhìn lầm sao? Biểu cảm của nó là sao đây? Buồn? Khốn khổ? Khóc?...
Hắn nên vui mừng hay buồn đây?
Đôi măt vô hồn lướt ngang khuôn măt đẹp đến ngây người của hắn rồi dời đi chỗ khác.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, nó vẫn mang trên môi một nụ cười nhạt nhẽo..Nhạt đến mức khiến người khác nhìn vào mà phát sợ..
Chân vững bước, mắt vẫn nhìn nhưng hồn lại để đâu đâu rồi:)
Rõ là nó thích hắn, nhưng tình yêu xuất phát từ một phía chẳng khác nào cầm dao đâm về mình, mà người cầm cán lại chính là người mình yêu thương.
Hiểu sao thì hiểu, tình yêu này, nó vốn chưa lún sâu nên không cần phải sợ gì cả. Quên mau thoi.
Nhưng có lẽ, Phương Nhi nhằm rồi nhỉ?
Sau này hẳn nói tiếp!
Trường Hoàng Ngọc hiện giờ đông đông đủ đủ những học sinh tập trung. Vốn dĩ cuộc nói chuyện của nó và hắn kéo dài chỉ vỏn vẹn 30 phút nhưng do trườnh lỡ chót lộ tin couple băng-tuyết đi học lại nên khoảng 20 phút trước đã có vô vàn học sinh đứng chờ.
Vốn dĩ tâm tình của nó không tốt nên đi tìm thú vui tiêu khiển đi.
Trước tiên là trêu chọc đám người hám gái mê trai này trước đã. Dù nó có ưa vài người trong đó thì mặc kệ đi. I don't care. Nó hiện giờ tâm trạng vô cùng không tốt nên hôm nay sui cho bae nào đi sớm đón hot girl, hot boy nah.
Dù gì là siêu quậy ngầm, nó ít nhất trong túi xách cũng phải có một vài đồ vật giản đơn đi.
Bằng thân thủ của một người biết "chút ít" võ thuật, nó nhanh chóng gieo cho tất cả các học bàn trong lớp học một đóng gián, chuột, thằn lằn, chuồn chuồn,.... Và tất nhiên. Ở mỗi chiếc ghế sẽ được trét một ít keo dán sắt, một chút giàu omega 3 cá hồi "thơm lừng", một ít cức chuột, mèo, chó lên và chả thể thiếu tí mắt mèo cho sinh động.
Vậy hắn đối với nó là gì?
Như đọc được suy nghỉ của hắn, nó mỉm cười nhạt nhẽo. Nụ cười nhạt đến mức vô hồn, nó chứa cả ngàn nỗi niềm tổn thương trong đấy.
- Cậu đối với tôi vốn chỉ là sự đồng cảm:)
Đồng cảm? Ừ, chính là đồng cảm. Nó giống hắn, hắn giống nó. Đều cô đơn, đều tổn thương, đều dùng vỏ bọc lạnh băng chế ngự con người yêu đuối trong lòng.
Vốn là vậy, nói cách khác, từ trước đến giờ chỉ là sự thương hại mà thôi! Thương hại nó:)
Nó cần sao? Haha! Nó cần sao? Nghe thật buồn cười..Quá mức buồn cười. Một tiểu mĩ nhân như nó cần sự thương hại sao?
Dù thiếu thốn đi chăng nữa, nó cũng không muốn chấp nhận một sự thương hại!
Hắn sững sờ nhìn nó, khuôn mặt kinh ngạc đến tột độ...
Hắn nhìn lầm sao? Biểu cảm của nó là sao đây? Buồn? Khốn khổ? Khóc?...
Hắn nên vui mừng hay buồn đây?
Đôi măt vô hồn lướt ngang khuôn măt đẹp đến ngây người của hắn rồi dời đi chỗ khác.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, nó vẫn mang trên môi một nụ cười nhạt nhẽo..Nhạt đến mức khiến người khác nhìn vào mà phát sợ..
Chân vững bước, mắt vẫn nhìn nhưng hồn lại để đâu đâu rồi:)
Rõ là nó thích hắn, nhưng tình yêu xuất phát từ một phía chẳng khác nào cầm dao đâm về mình, mà người cầm cán lại chính là người mình yêu thương.
Hiểu sao thì hiểu, tình yêu này, nó vốn chưa lún sâu nên không cần phải sợ gì cả. Quên mau thoi.
Nhưng có lẽ, Phương Nhi nhằm rồi nhỉ?
Sau này hẳn nói tiếp!
Trường Hoàng Ngọc hiện giờ đông đông đủ đủ những học sinh tập trung. Vốn dĩ cuộc nói chuyện của nó và hắn kéo dài chỉ vỏn vẹn 30 phút nhưng do trườnh lỡ chót lộ tin couple băng-tuyết đi học lại nên khoảng 20 phút trước đã có vô vàn học sinh đứng chờ.
Vốn dĩ tâm tình của nó không tốt nên đi tìm thú vui tiêu khiển đi.
Trước tiên là trêu chọc đám người hám gái mê trai này trước đã. Dù nó có ưa vài người trong đó thì mặc kệ đi. I don't care. Nó hiện giờ tâm trạng vô cùng không tốt nên hôm nay sui cho bae nào đi sớm đón hot girl, hot boy nah.
Dù gì là siêu quậy ngầm, nó ít nhất trong túi xách cũng phải có một vài đồ vật giản đơn đi.
Bằng thân thủ của một người biết "chút ít" võ thuật, nó nhanh chóng gieo cho tất cả các học bàn trong lớp học một đóng gián, chuột, thằn lằn, chuồn chuồn,.... Và tất nhiên. Ở mỗi chiếc ghế sẽ được trét một ít keo dán sắt, một chút giàu omega 3 cá hồi "thơm lừng", một ít cức chuột, mèo, chó lên và chả thể thiếu tí mắt mèo cho sinh động.
Lời nói của nó khiến hắn giật mình. Hắn vốn không yêu nó? Vốn không thương nó sao?
Vậy hắn đối với nó là gì?
Như đọc được suy nghỉ của hắn, nó mỉm cười nhạt nhẽo. Nụ cười nhạt đến mức vô hồn, nó chứa cả ngàn nỗi niềm tổn thương trong đấy.
- Cậu đối với tôi vốn chỉ là sự đồng cảm:)
Đồng cảm? Ừ, chính là đồng cảm. Nó giống hắn, hắn giống nó. Đều cô đơn, đều tổn thương, đều dùng vỏ bọc lạnh băng chế ngự con người yêu đuối trong lòng.
Vốn là vậy, nói cách khác, từ trước đến giờ chỉ là sự thương hại mà thôi! Thương hại nó:)
Nó cần sao? Haha! Nó cần sao? Nghe thật buồn cười..Quá mức buồn cười. Một tiểu mĩ nhân như nó cần sự thương hại sao?
Dù thiếu thốn đi chăng nữa, nó cũng không muốn chấp nhận một sự thương hại!
Hắn sững sờ nhìn nó, khuôn mặt kinh ngạc đến tột độ...
Hắn nhìn lầm sao? Biểu cảm của nó là sao đây? Buồn? Khốn khổ? Khóc?...
Hắn nên vui mừng hay buồn đây?
Đôi măt vô hồn lướt ngang khuôn măt đẹp đến ngây người của hắn rồi dời đi chỗ khác.
Từ lúc bắt đầu tới giờ, nó vẫn mang trên môi một nụ cười nhạt nhẽo..Nhạt đến mức khiến người khác nhìn vào mà phát sợ..
Chân vững bước, mắt vẫn nhìn nhưng hồn lại để đâu đâu rồi:)
Rõ là nó thích hắn, nhưng tình yêu xuất phát từ một phía chẳng khác nào cầm dao đâm về mình, mà người cầm cán lại chính là người mình yêu thương.
Hiểu sao thì hiểu, tình yêu này, nó vốn chưa lún sâu nên không cần phải sợ gì cả. Quên mau thoi.
Nhưng có lẽ, Phương Nhi nhằm rồi nhỉ?
Sau này hẳn nói tiếp!
Trường Hoàng Ngọc hiện giờ đông đông đủ đủ những học sinh tập trung. Vốn dĩ cuộc nói chuyện của nó và hắn kéo dài chỉ vỏn vẹn 30 phút nhưng do trườnh lỡ chót lộ tin couple băng-tuyết đi học lại nên khoảng 20 phút trước đã có vô vàn học sinh đứng chờ.
Vốn dĩ tâm tình của nó không tốt nên đi tìm thú vui tiêu khiển đi.
Trước tiên là trêu chọc đám người hám gái mê trai này trước đã. Dù nó có ưa vài người trong đó thì mặc kệ đi. I don't care. Nó hiện giờ tâm trạng vô cùng không tốt nên hôm nay sui cho bae nào đi sớm đón hot girl, hot boy nah.
Dù gì là siêu quậy ngầm, nó ít nhất trong túi xách cũng phải có một vài đồ vật giản đơn đi.
Bằng thân thủ của một người biết "chút ít" võ thuật, nó nhanh chóng gieo cho tất cả các học bàn trong lớp học một đóng gián, chuột, thằn lằn, chuồn chuồn,.... Và tất nhiên. Ở mỗi chiếc ghế sẽ được trét một ít keo dán sắt, một chút giàu omega 3 cá hồi "thơm lừng", một ít cức chuột, mèo, chó lên và chả thể thiếu tí mắt mèo cho sinh động.