~~~ mình sẽ giới thiệu sơ qua về Hạ Ngọc Diệp Lan nhé!- gia thế của cô thì ai cx bt rồi. là con nhà giàu nên cô rất rất xinh đẹp, trên người cô luôn toát ra khí chất thanh cao, thánh khiết, không ô nhiễm bụi trần,đó là một vẻ đẹp tuyệt mĩ.Tuy nhà giàu nhưng Diệp Lan sống rất lương thiện, hòa đồng không cậy quyền cậy thế, điều đó khiến ai cũng quý mến cô. Nói chung Diệp Lan là 1 nữ nhân " tài sắc vẹn toàn".
Vào truyện:
Và ngày nào cũng thế, tối nào cô cũng đến thăm ông, cứ mỗi buổi tối trước khi về ông lại nhắc cho cô mà khiến cô nhớ từng câu từng chữ:
- Con gái con phải nhớ nếu như baba không có ở thì con phải sống sao cho thật tốt, được mọi người nể trọng, cố gắng duy trì sự nghiệp của dòng họ Hạ nha con gái.
Cô luôn băn khoăn về câu nói của ông, cứ mỗi lần cô hỏi thì ông luôn né tránh như không muốn trả lời sự thắc mắc của cô. Cô thấy thế cũng không cũng không muốn làm phiền ông nên cô thôi.
hôm nay tuy công việc chồng chất lên nhau nhưng cô vẫn bớt chút thời gian đến thăm ông vì đối với cô ông là tất cả, trên cuộc đời này duy nhất cô có ông là người thân, cô muốn bù đắp tình thương yêu của mình cho người mà mình coi trọng hơn cả mạng sống. Cô đến thăm ông 1 lúc rồi ra về. Về đến nhà gọi là biệt thư thì đúng hơn cô đi tắm rồi vùi mình vào công việc, mệt quá cô thiếp đi lúc nào không hay trong giấc ngủ cô mơ thấy 1 người đàn bà hiền hậu nhìn cô và luôn miệng nói:
- Con sai rồi Diệp Lan
- Bà là ai mà biết con tên là Diệp Lan ạ?- cô nói lễ phép
-con sai rồi?- bà đó nói
- thưa bà con không biết bà là ai cả nhưng tại sao bà lại bảo con sai ạ? Con sai ở chỗ nào thưa bà?- cô vẫn 1 mực lễ phép
Bà già đó lắc đầu và nói:
- Dù ta có nói thì con cũng không biết ta là ai đâu, ta chỉ muốn nói cho con biết rằng con đã sai thật rồi con gái, con đã thực sự quan tâm ba con chưa con gái. Con hãy nghĩ xem con đã quan tâm ông ấy chưa?
-con.. con sẽ sửa lỗi thưa bà- cô cúi đầu nhẹ giọng
-sửa lỗi sao con, giờ đã muộn mất rồi,muộn thật rồi, muộn rồi
-tại sao ạ? -cô
Cô chưa kịp hỏi thì bà đã biến mất, cô với tay để giữ bà lại nhưng bóng hình bà cứ thế khuất sau bóng tối, cô vẫn cứ hét thật to để gọi lại bà:
- bà ơi, bà ơi Tại sao ạ? Tại sao chứ? bà phải nói cho...
Chưa nói hết câu thì cô bị 1 người nào đó lay dậy, cô tỉnh dậy và thấy chị Lí Hoa giúp việc đang đứng bên cạnh:
- Diệp Lan dậy đi em ( m.n đừng thắc mắc là tại sao chị Lí Hoa lại gọi Diệp Lan là em nhé, là do Diệp Lan bảo chị Lí Hoa phải goi mình bằng em đấy)- chị giúp việc
cô vươn ngừoi dậy và hỏi:
- Mấy giờ rồi chị?
- 6h30 rồi em - chị Lí Hoa vừa kéo rèm cửa sổ vừa trả lời
- May quá chị gọi em dậy không muộn giờ mất- Diệp Lan vừa bước vào phòng tắm vừa nói
-không có gì đâu em, chẳng qua là chị thấy em xuống muộn hơn mọi hôm 5'p nên chị lên xem thôi- chị Lí Hoa cười rồi trả lời
- Chị xuống bếp đây, tí em vscn xong thì xuống ăn sáng nha- chị Lí Hoa nói rồi bước ra cửa
- Vâng- cô đang đánh răng liền nói vọng ra
Chuẩn bị tất cả xong xuôi cô xuống ăn sáng do hôm nay có cuộc hẹn quan trọng mà cô lại dậy muộn hôm hơn mọi hôm nên thời gian ăn của Diệp Lan cũng rất gấp rút, điều đó làm cô quên béng mất giấc mơ về tối hôm.qua. Giải quyết xong bữa sáng cô vội vàng ôm đống hồ sơ đến công ty. chỉ 10'p là cô đã đến nơi, vừa bước xuống xe cô đã gặp Gia Hân-trợ lí đáng tin cậy của cô, có thể Diệp Lan cũng coi Gia Hân như một người bạn, Gia Hân đứng ngay trước cửa công ty như đang đợi ai vậy, nhìn thấy cô đang bước xuống xe Gia Hân liền chạy đến hơi cúi người:
- Tổng giám đốc
- uk, chúc cô buổi sáng tốt lành- cô nhìn Gia Hân cừơi rất tươi
-vâng tổng giám đốc cũng thế ạ- Gia Hân cũng cừơi nhưg lại theo phong cách của 1 nhân viên văn phòng
nhân viên trong công ty thấy cô và Gia Hân ai cũng cúi ngừơi chào, cô và Gia Hân cười lại họ như 1 lời chào, sau đó Gia Hân lên tiếng:
- Tôi đến để lấy hồ sơ cho cuộc họp thưa cô- Gia Hân
- đây, cô hãy xem lại đi- Diệp Lan đang đinh đưa cho Gia Hân thì cô có điện thoại
- thật xin lỗi, Gia Hân cô đợi tôi 1 chút tôi sẽ hướng dẫn qua hồ sơ - cô vừa nói vừa cầm máy điện thoại lên nghe
- A lô Diệp Lan xin nghe- Diệp Lan
đầu dây bên kia nói:
- Diệp Lan cô hãy mau đến bệnh viện đi, cha cô đang hấp hối trong bệnh viện rồi đây, cô hãy đến nhanh lên- giọng bên kia khàn khàn pha lẫn gấp rút, thì ra là bác sĩ Trương,
Cô nghe máy chưa đầy 30s thì chiếc Iphone6 plus cùng tập hồ sơ trên tay Diệp Lan rơi xuống 1 cách tàn nhẫn, Gia Hân thấy Lạ liền hỏi ngay:
- Tổng giám đốc cô sao vậy?- Gia Hân hốt hoảng
Diệp Lan đứng như 1 pho tượng, 2 dòng nước mắt cô lăn dài trên má, cô lẩm bẩm:
- ba tôi, ba tôi... đang hấp hối trong bệnh viện
- Tổng giám đốc, Cô hãy đến đấy đi nhanh lên, chuyện ở công ty tôi lo được mà, cô hãy đến đấy đi- Gia Hân hốt hoảng thúc dục cô
Gia Hân không cần được sự đồng ý của cô hay không liền cố gắng gọi xe taxi và đưa Diệp Lan lên rồi nói:
- Tổng giám đốc đi tạm, cô hãy nói nơi cần đến cho bác tài- Gia Hân nói rồi đóng cửa xe
10'p sau cô đã có mặt ở trước cổng bệnh viện, không nghĩ ngợi gì cả cô chạy 1 cách nhanh nhất có thể đến thang máy, khi bước vào trong thang máy ai cũng nhận ra cô gái xinh đẹp tuyệt trần này là tiểu thư của tập đoàn Hạ Hồi nên mọi người đều nhường chỗ cho cô đứng, nhưng họ vẫn còn băn khoăn là tại sao cô khóc, trên khóe mắt đỏ hoe đọng lại bao nhiêu giọt nước trong suốt và nhìn cô rất vội vàng. khi thang máy đến tầng 45 cô nhanh chóng chạy thật nhanh ra để lại dấu hỏi to đùng cho mọi người. Diệp Lan tìm đến phòng đặc biêt 167 mà baba đáng kình của cô đang hấp hối. Khi bước vào cô đã bất khóc thật to khi thấy ba cô đang thở bằng máy ôxi, nhịp tim đã quá thấp, bao nhiêu bác sĩ có kinh nghiệm đang cố gắng cứu vãn nhưng hình như họ đã dừng tay lại khi thấy cô. bác sĩ Trương thấy cô liền đi đến vỗ vai cô và nói buồn bã:
- chúng tôi xin lỗi cô, tôi có thể chắc chắn rằng trong vòng 1 giờ đúng hơn là chưa đầy 30'p ông nhà sẽ... đi mãi mãi
cô đơ người lại, nước cứ kế tiếp nhau mà lăn xuống, cô hét lên với ông bác sĩ:
- Tại sao chứ? tại sao? tại sao? ba tôi đang điều trị tốt cơ mà? Tại sao ông ấy lại bị như vậy? ông nói đi, ông nói đi
- Tôi thật xin lỗi cô Diệp Lan. Ba cô đã không điều trị hóa chất mấy tháng nay rồi? tôi thật xin lỗi. Ông ấy... không muốn chúng tôi nói cho cô biết. chúng tôi xin lỗi.
mong các bạn đọc và ủng hộ, mình mới viết truyện có gì sai sót mong các bạn cho ý kiến... cám mơn ạ!!! <3 <3 <3
Vào truyện:
Và ngày nào cũng thế, tối nào cô cũng đến thăm ông, cứ mỗi buổi tối trước khi về ông lại nhắc cho cô mà khiến cô nhớ từng câu từng chữ:
- Con gái con phải nhớ nếu như baba không có ở thì con phải sống sao cho thật tốt, được mọi người nể trọng, cố gắng duy trì sự nghiệp của dòng họ Hạ nha con gái.
Cô luôn băn khoăn về câu nói của ông, cứ mỗi lần cô hỏi thì ông luôn né tránh như không muốn trả lời sự thắc mắc của cô. Cô thấy thế cũng không cũng không muốn làm phiền ông nên cô thôi.
hôm nay tuy công việc chồng chất lên nhau nhưng cô vẫn bớt chút thời gian đến thăm ông vì đối với cô ông là tất cả, trên cuộc đời này duy nhất cô có ông là người thân, cô muốn bù đắp tình thương yêu của mình cho người mà mình coi trọng hơn cả mạng sống. Cô đến thăm ông 1 lúc rồi ra về. Về đến nhà gọi là biệt thư thì đúng hơn cô đi tắm rồi vùi mình vào công việc, mệt quá cô thiếp đi lúc nào không hay trong giấc ngủ cô mơ thấy 1 người đàn bà hiền hậu nhìn cô và luôn miệng nói:
- Con sai rồi Diệp Lan
- Bà là ai mà biết con tên là Diệp Lan ạ?- cô nói lễ phép
-con sai rồi?- bà đó nói
- thưa bà con không biết bà là ai cả nhưng tại sao bà lại bảo con sai ạ? Con sai ở chỗ nào thưa bà?- cô vẫn 1 mực lễ phép
Bà già đó lắc đầu và nói:
- Dù ta có nói thì con cũng không biết ta là ai đâu, ta chỉ muốn nói cho con biết rằng con đã sai thật rồi con gái, con đã thực sự quan tâm ba con chưa con gái. Con hãy nghĩ xem con đã quan tâm ông ấy chưa?
-con.. con sẽ sửa lỗi thưa bà- cô cúi đầu nhẹ giọng
-sửa lỗi sao con, giờ đã muộn mất rồi,muộn thật rồi, muộn rồi
-tại sao ạ? -cô
Cô chưa kịp hỏi thì bà đã biến mất, cô với tay để giữ bà lại nhưng bóng hình bà cứ thế khuất sau bóng tối, cô vẫn cứ hét thật to để gọi lại bà:
- bà ơi, bà ơi Tại sao ạ? Tại sao chứ? bà phải nói cho...
Chưa nói hết câu thì cô bị 1 người nào đó lay dậy, cô tỉnh dậy và thấy chị Lí Hoa giúp việc đang đứng bên cạnh:
- Diệp Lan dậy đi em ( m.n đừng thắc mắc là tại sao chị Lí Hoa lại gọi Diệp Lan là em nhé, là do Diệp Lan bảo chị Lí Hoa phải goi mình bằng em đấy)- chị giúp việc
cô vươn ngừoi dậy và hỏi:
- Mấy giờ rồi chị?
- 6h30 rồi em - chị Lí Hoa vừa kéo rèm cửa sổ vừa trả lời
- May quá chị gọi em dậy không muộn giờ mất- Diệp Lan vừa bước vào phòng tắm vừa nói
-không có gì đâu em, chẳng qua là chị thấy em xuống muộn hơn mọi hôm 5'p nên chị lên xem thôi- chị Lí Hoa cười rồi trả lời
- Chị xuống bếp đây, tí em vscn xong thì xuống ăn sáng nha- chị Lí Hoa nói rồi bước ra cửa
- Vâng- cô đang đánh răng liền nói vọng ra
Chuẩn bị tất cả xong xuôi cô xuống ăn sáng do hôm nay có cuộc hẹn quan trọng mà cô lại dậy muộn hôm hơn mọi hôm nên thời gian ăn của Diệp Lan cũng rất gấp rút, điều đó làm cô quên béng mất giấc mơ về tối hôm.qua. Giải quyết xong bữa sáng cô vội vàng ôm đống hồ sơ đến công ty. chỉ 10'p là cô đã đến nơi, vừa bước xuống xe cô đã gặp Gia Hân-trợ lí đáng tin cậy của cô, có thể Diệp Lan cũng coi Gia Hân như một người bạn, Gia Hân đứng ngay trước cửa công ty như đang đợi ai vậy, nhìn thấy cô đang bước xuống xe Gia Hân liền chạy đến hơi cúi người:
- Tổng giám đốc
- uk, chúc cô buổi sáng tốt lành- cô nhìn Gia Hân cừơi rất tươi
-vâng tổng giám đốc cũng thế ạ- Gia Hân cũng cừơi nhưg lại theo phong cách của 1 nhân viên văn phòng
nhân viên trong công ty thấy cô và Gia Hân ai cũng cúi ngừơi chào, cô và Gia Hân cười lại họ như 1 lời chào, sau đó Gia Hân lên tiếng:
- Tôi đến để lấy hồ sơ cho cuộc họp thưa cô- Gia Hân
- đây, cô hãy xem lại đi- Diệp Lan đang đinh đưa cho Gia Hân thì cô có điện thoại
- thật xin lỗi, Gia Hân cô đợi tôi 1 chút tôi sẽ hướng dẫn qua hồ sơ - cô vừa nói vừa cầm máy điện thoại lên nghe
- A lô Diệp Lan xin nghe- Diệp Lan
đầu dây bên kia nói:
- Diệp Lan cô hãy mau đến bệnh viện đi, cha cô đang hấp hối trong bệnh viện rồi đây, cô hãy đến nhanh lên- giọng bên kia khàn khàn pha lẫn gấp rút, thì ra là bác sĩ Trương,
Cô nghe máy chưa đầy 30s thì chiếc Iphone6 plus cùng tập hồ sơ trên tay Diệp Lan rơi xuống 1 cách tàn nhẫn, Gia Hân thấy Lạ liền hỏi ngay:
- Tổng giám đốc cô sao vậy?- Gia Hân hốt hoảng
Diệp Lan đứng như 1 pho tượng, 2 dòng nước mắt cô lăn dài trên má, cô lẩm bẩm:
- ba tôi, ba tôi... đang hấp hối trong bệnh viện
- Tổng giám đốc, Cô hãy đến đấy đi nhanh lên, chuyện ở công ty tôi lo được mà, cô hãy đến đấy đi- Gia Hân hốt hoảng thúc dục cô
Gia Hân không cần được sự đồng ý của cô hay không liền cố gắng gọi xe taxi và đưa Diệp Lan lên rồi nói:
- Tổng giám đốc đi tạm, cô hãy nói nơi cần đến cho bác tài- Gia Hân nói rồi đóng cửa xe
10'p sau cô đã có mặt ở trước cổng bệnh viện, không nghĩ ngợi gì cả cô chạy 1 cách nhanh nhất có thể đến thang máy, khi bước vào trong thang máy ai cũng nhận ra cô gái xinh đẹp tuyệt trần này là tiểu thư của tập đoàn Hạ Hồi nên mọi người đều nhường chỗ cho cô đứng, nhưng họ vẫn còn băn khoăn là tại sao cô khóc, trên khóe mắt đỏ hoe đọng lại bao nhiêu giọt nước trong suốt và nhìn cô rất vội vàng. khi thang máy đến tầng 45 cô nhanh chóng chạy thật nhanh ra để lại dấu hỏi to đùng cho mọi người. Diệp Lan tìm đến phòng đặc biêt 167 mà baba đáng kình của cô đang hấp hối. Khi bước vào cô đã bất khóc thật to khi thấy ba cô đang thở bằng máy ôxi, nhịp tim đã quá thấp, bao nhiêu bác sĩ có kinh nghiệm đang cố gắng cứu vãn nhưng hình như họ đã dừng tay lại khi thấy cô. bác sĩ Trương thấy cô liền đi đến vỗ vai cô và nói buồn bã:
- chúng tôi xin lỗi cô, tôi có thể chắc chắn rằng trong vòng 1 giờ đúng hơn là chưa đầy 30'p ông nhà sẽ... đi mãi mãi
cô đơ người lại, nước cứ kế tiếp nhau mà lăn xuống, cô hét lên với ông bác sĩ:
- Tại sao chứ? tại sao? tại sao? ba tôi đang điều trị tốt cơ mà? Tại sao ông ấy lại bị như vậy? ông nói đi, ông nói đi
- Tôi thật xin lỗi cô Diệp Lan. Ba cô đã không điều trị hóa chất mấy tháng nay rồi? tôi thật xin lỗi. Ông ấy... không muốn chúng tôi nói cho cô biết. chúng tôi xin lỗi.
mong các bạn đọc và ủng hộ, mình mới viết truyện có gì sai sót mong các bạn cho ý kiến... cám mơn ạ!!! <3 <3 <3