Thời gian cứ thế trôi, một cách yên bình đến lạ! thời điểm này vốn đang là mùa xuân, vườn nở chim tới. Đẹp biết bao! Nỗi đau theo thời gian cũng sẽ phai đi. Diệp Lan đã cất nó đi, để nó trở thành một quá khứ, có lẽ cả đời này cô cũng quên được!
Diệp Lan đang yên bình ngủ thật ngon, đột nhiên một cái gì đó chọc vào tai cô khiến cô ngứa ngáy mà đưa tay lên gãi..Tiếng cười hí hí cứ phát ra nghe thật thoải mái,đột nhiên Diệp Lan chợt bừng tỉnh, Yến Nhi đang cầm cái lông gà và..cười khúc khích, nhìn thấy Diệp Lan mở mất, không tự chủ được mà giấu vội đi trong khi nó đã thu gọn vào tầm mắt của Diệp Lan. Diệp Lan đột nhiên phừng phừng, hất chăn ra:
- Tuyếttt...Nhii!!!
Yến Nhi biết mạng của mình sắp bị lấy đi vội ba chân bốn cẳng chạy nhanh khỏi phòng...Nhưng thoát sao được, Diệp Lan đã tóm gọn và cho cô một trận thật tơi bời với cái lông gà trên tay cô!
2 người vốn rất hợp nhau nên luôn tạo được tiếng cười trong nhà, Diệp Lan một phần cũng nhờ Tuyết Nhi nên cô mới có cảm giác thoải mái và vui vẻ trong thời gian này! Diệp Lan nhìn bộ dạng của Yến Nhi khi bị cô cho một trận không tự chủ được mà bật cười theo, đột nhiên từ đâu đó tiếng giày cao gót lạnh cạch kèm giọng nói chua chát vang lên:
- Ô! Chào 2 người! Em gái và...người bạn của anh Phong_ Cô ta nhấn mạnh từ người bạn như nói khéo Diệp Lan vốn chỉ là người ấm giường của Lục Khánh Phong.
Nghe giọng nói ấy Diệp Lan và Yến Nhi không tự chủ được mà nhìn về phía cô ta, Diệp Lan nhìn qua thấy quen vô cùng nhưng một lúc sau cô chợt nhớ là Mẫn Như đây mà, người tạo cho cái vết thương trên trán đây! Còn về Tuyết Nhi nhìn ả ta có vẻ chán ghét cô cùng, nhỏ nhếch cái miệng lên bĩu cợt:
- Tưởng ai.. thì ra là người xa lạ! Không quen biết!
Mẫn Như nghe Tuyết Nhi nói thế tức lắm nhưng vẫn bấm bụng nhịn, vẫn cái giọng niềm nở:
- Tuyết Nhi, em đừng nói thế nghe xa lạ lắm! Chị đằng nào cũng sắp làm người một nhà với em còn gì nữa!_ Ả ta nói như thế vốn cũng nhắc Diệp Lan đừng làm gì quá đà với "chồng tương lai" của ả
Tuyết Nhi nghe thấy vậy không tự chủ được mà cười thành tiếng, Diệp Lan ngớ người khi nhìn thấy cái biểu hiện của Tuyết Nhi:
- Mẫn Như chị đang nói cái gì vậy? Tôi nghe xong mà không nhịn cười được này! Người một nhà? Nghe xong cái từ đó mà tôi thấy muốn ói quá! Tôi nói cho chị biết không bao giờ tôi nhận chị là người một nhà đâu, người mà tôi cho thấy thích hợp nhất vẫn là chị Diệp Lan này_Tuyết Nhi nói xong cứ ôm bụng cười, còn Diệp Lan ngớ người
Mẫn Như nghe thế tức vô cùng:
- Không sao đâu em! Chị yêu và chị lấy anh Phong chứ chị không có để ý gì em đâu! Dẫu sao chị cũng chỉ cần mẹ anh chấp nhận chứ còn em có là gì đâu
Tuyết Nhi nghe thế tức vô cùng, nhỏ hứ lên một tiếng:
- Để rồi xem, chị đừng nghĩ rằng bước nhà họ Lục mà dễ! Cứ chờ đấy!
Cô ta nghe thế thì hất hàm quay đi, Tuyết Nhi cũng bực tức bước vào nhà. Còn Diệp Lan cô vốn dĩ không để ý loại người như cô ta, cô có thể chắc chắn rằng Lục Khánh Phong sẽ chẳng bao giờ để lấy hạng người như ả...
Nhưng sâu trong lòng Diệp Lan vẫn mong là như vậy...
:)) Heelo mn, dạo này t/g bận quá! t/g sẽ cố ra chap mới.
Diệp Lan đang yên bình ngủ thật ngon, đột nhiên một cái gì đó chọc vào tai cô khiến cô ngứa ngáy mà đưa tay lên gãi..Tiếng cười hí hí cứ phát ra nghe thật thoải mái,đột nhiên Diệp Lan chợt bừng tỉnh, Yến Nhi đang cầm cái lông gà và..cười khúc khích, nhìn thấy Diệp Lan mở mất, không tự chủ được mà giấu vội đi trong khi nó đã thu gọn vào tầm mắt của Diệp Lan. Diệp Lan đột nhiên phừng phừng, hất chăn ra:
- Tuyếttt...Nhii!!!
Yến Nhi biết mạng của mình sắp bị lấy đi vội ba chân bốn cẳng chạy nhanh khỏi phòng...Nhưng thoát sao được, Diệp Lan đã tóm gọn và cho cô một trận thật tơi bời với cái lông gà trên tay cô!
2 người vốn rất hợp nhau nên luôn tạo được tiếng cười trong nhà, Diệp Lan một phần cũng nhờ Tuyết Nhi nên cô mới có cảm giác thoải mái và vui vẻ trong thời gian này! Diệp Lan nhìn bộ dạng của Yến Nhi khi bị cô cho một trận không tự chủ được mà bật cười theo, đột nhiên từ đâu đó tiếng giày cao gót lạnh cạch kèm giọng nói chua chát vang lên:
- Ô! Chào 2 người! Em gái và...người bạn của anh Phong_ Cô ta nhấn mạnh từ người bạn như nói khéo Diệp Lan vốn chỉ là người ấm giường của Lục Khánh Phong.
Nghe giọng nói ấy Diệp Lan và Yến Nhi không tự chủ được mà nhìn về phía cô ta, Diệp Lan nhìn qua thấy quen vô cùng nhưng một lúc sau cô chợt nhớ là Mẫn Như đây mà, người tạo cho cái vết thương trên trán đây! Còn về Tuyết Nhi nhìn ả ta có vẻ chán ghét cô cùng, nhỏ nhếch cái miệng lên bĩu cợt:
- Tưởng ai.. thì ra là người xa lạ! Không quen biết!
Mẫn Như nghe Tuyết Nhi nói thế tức lắm nhưng vẫn bấm bụng nhịn, vẫn cái giọng niềm nở:
- Tuyết Nhi, em đừng nói thế nghe xa lạ lắm! Chị đằng nào cũng sắp làm người một nhà với em còn gì nữa!_ Ả ta nói như thế vốn cũng nhắc Diệp Lan đừng làm gì quá đà với "chồng tương lai" của ả
Tuyết Nhi nghe thấy vậy không tự chủ được mà cười thành tiếng, Diệp Lan ngớ người khi nhìn thấy cái biểu hiện của Tuyết Nhi:
- Mẫn Như chị đang nói cái gì vậy? Tôi nghe xong mà không nhịn cười được này! Người một nhà? Nghe xong cái từ đó mà tôi thấy muốn ói quá! Tôi nói cho chị biết không bao giờ tôi nhận chị là người một nhà đâu, người mà tôi cho thấy thích hợp nhất vẫn là chị Diệp Lan này_Tuyết Nhi nói xong cứ ôm bụng cười, còn Diệp Lan ngớ người
Mẫn Như nghe thế tức vô cùng:
- Không sao đâu em! Chị yêu và chị lấy anh Phong chứ chị không có để ý gì em đâu! Dẫu sao chị cũng chỉ cần mẹ anh chấp nhận chứ còn em có là gì đâu
Tuyết Nhi nghe thế tức vô cùng, nhỏ hứ lên một tiếng:
- Để rồi xem, chị đừng nghĩ rằng bước nhà họ Lục mà dễ! Cứ chờ đấy!
Cô ta nghe thế thì hất hàm quay đi, Tuyết Nhi cũng bực tức bước vào nhà. Còn Diệp Lan cô vốn dĩ không để ý loại người như cô ta, cô có thể chắc chắn rằng Lục Khánh Phong sẽ chẳng bao giờ để lấy hạng người như ả...
Nhưng sâu trong lòng Diệp Lan vẫn mong là như vậy...
:)) Heelo mn, dạo này t/g bận quá! t/g sẽ cố ra chap mới.