-Lục Khánh Phong! Anh mau mở cửa ra! Mẹ đến kìa_Tuyết Nhi từ ngoài gõ cửa như trời sắp sập đến nơi
Lục Khánh Phong nghe vậy chán nản bước xuống giường, Diệp Lan thở phào cô thấy thật may mắn…Tuyết Nhi ngó đầu vào thấy Diệp Lan đang trong bộ dang “dở khóc dở cười” liền đoán ngay có chuyện gì….Nhỏ chạy xuống cố kéo dài thời gian với Dung Thi Vân để đôi nam nữ kia có thời gian chuẩn bị.
-Mẹ, mẹ mau ngồi đây!
Dung Thi Vân chắc cũng không có nhiều thời gian:
-Lục Khánh Phong đâu? Mẹ muốn gặp anh trai con, nghe nói nó tỉnh rồi mà không thông báo cho mẹ một tiếng…
-Mẹ..Anh ấy mới tỉnh mà_Tuyết Nhi giả bộ làm nũng
Từ phía sau truyền đến tiếng nói đầy nhẹ nhàng, thân thiện mà xen cả giả tạo:
-Tuyết Nhi, chúc buổi sáng vui vẻ! Chị có mua ít hoa quả đến đây!_Mẫn Như cầm giỏ hoa quả bước vào
Tuyết Nhi từ vui vẻ chuyền sang khinh bỉ:
-Anh tôi không cần chị thăm..
-Tuyết Nhi_Dung Thi Vân gầm nhẹ
Cô hậm hực bỏ lên phòng Lục Khánh Phong, Dung Thi Vân tươi cười nhìn Mẫn Như:
-Mau lên phòng Lục Khánh Phong đi cháu…
-Dạ_giọng nói đầy lễ phép vang lên từ Mẫn Như
Bà đi theo Tuyết Nhi lên Phòng Lục Khánh Phong,vừa mở cửa phòng thấy Lục Khánh Phong đang bế DiệpLan vào xe lăn, Dung Thi Vân thấy không vui, bà lên tiếng:
-Lục Khánh Phong! Hai đứa ở chung phòng sao?
-Mẹ, phải con với cô ấy ở chung phòng_Lục Khánh Phong đối với Dung Thi Vân luôn luôn lễ phép như vậy
-Con chào bác!_Diệp Lan thấy Dung Thi Vân cũng lễ phép chào..
-Không dám!_Dung Thi Vân thì ngược lại bà không có chút tình cảm với Diệp Lan
-Mẫn Như_Dung Thi Vân gọi
-Dạ_Mẫn Như giọng điệu vẫn ngọt như vậy đáp lại, mắt còn liếc Diệp Lan mang lên tia căm hờn
-Nghe nói bố mẹ con sang Mĩ công tác?_Dung Thi Vân
-Vâng_Mân Như gật đầu đáp
-Con gái một mình ở nhà không tốt chi bằng con chuyển sang đây ở với Lục Khánh Phong..
- Dạ_Mẫn Như lần này lòng vui sướng cực hạn, cô ta vẫn luôn mơ ước chung nhà với Lục Khánh Phong không ngờ..
-KHÔNG ĐƯỢC!_Tuyết Nhi từ sau hùng hổ lên tiếng
-Con dám cãi lời mẹ sao Tuyết Nhi? _Dung Thi Vân tỏ ra tức giận với Tuyết Nhi
Từ lúc cha bỏ đi theo con đàn bà khác bỏ lại Dung Thi Vân một mình nuôi Lục Khánh Phong và Tuyết Nhi khôn lớn, thì Lục Khánh Phong và Tuyết Nhi vẫn một mực nể trong mẹ, chưa lời nào Tuyết Nhi hay một tổng tài lãnh khốc như Lục Khánh Phong dám cãi lại, đơn giản vì 2 người họ muốn bù đắp những tháng ngay đau khổ mà Dung Thi Vân đã từng trải qua….Tuyết Nhi vì thế mà hôm nay không dám cãi lại Dung Thi Vân trước lời nói của bà, cô chỉ tức giận, tay nắm chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt đầy căm hờn nhìn Mẫn Như.
-Tuyết Nhi_Lục Khánh Phong đã lên tiếng ý bảo nhỏ thôi đi
Tuyết Nhi hơi bất ngờ trước hành động Lục Khánh Phong, anh không những không phản đối còn đồng tình..Lúc này Tuyết Nhi càng căm phẫn ả Mẫn Như hơn….
-Đê tiện_Tuyết Nhi buông lời chửi Mẫn Như
Sau đó, Tuyết Nhi quay lên phòng không một cái nhìn, tiếng đóng cửa phòng mà nhỏ tạo ra như vang cả biệt thự cũng có thể thấy sự tức giận của nhỏ là rất lớn
-Mẫn Như! Cháu đừng để ý nó, nó còn nhỏ tính tình ngang ngạnh
-Dạ, không, cháu hiểu mà_Mẫn Như đầy vị tha đáp lại
-Thôi, ở đây thỉnh thoảng bác sẽ ghé qua, bác về đây_Dung Thi Vân
-Con chào bác, vậy bác về ạ_Mẫn Như
-Mẹ về_Lục Khánh Phong chỉ chào ngắn gọn vậy thôi nhưng sự nể trong của anh đối với mẹ thì hơn rất nhiều người tưởng
-Còn chào…_Diệp Lan định lên tiếng thì Dung Thi Vân đã quay ngoắt người đi.
Cô thấy được sự chán ghét cô trong mắt bà, lẽ nào cô làm gì sai sao? Khuôn mặt cụp xuống, giờ đây phải sống chung với Mẫn Như, cô thấy có chút không được thoải mái…
Lục Khánh Phong nghe vậy chán nản bước xuống giường, Diệp Lan thở phào cô thấy thật may mắn…Tuyết Nhi ngó đầu vào thấy Diệp Lan đang trong bộ dang “dở khóc dở cười” liền đoán ngay có chuyện gì….Nhỏ chạy xuống cố kéo dài thời gian với Dung Thi Vân để đôi nam nữ kia có thời gian chuẩn bị.
-Mẹ, mẹ mau ngồi đây!
Dung Thi Vân chắc cũng không có nhiều thời gian:
-Lục Khánh Phong đâu? Mẹ muốn gặp anh trai con, nghe nói nó tỉnh rồi mà không thông báo cho mẹ một tiếng…
-Mẹ..Anh ấy mới tỉnh mà_Tuyết Nhi giả bộ làm nũng
Từ phía sau truyền đến tiếng nói đầy nhẹ nhàng, thân thiện mà xen cả giả tạo:
-Tuyết Nhi, chúc buổi sáng vui vẻ! Chị có mua ít hoa quả đến đây!_Mẫn Như cầm giỏ hoa quả bước vào
Tuyết Nhi từ vui vẻ chuyền sang khinh bỉ:
-Anh tôi không cần chị thăm..
-Tuyết Nhi_Dung Thi Vân gầm nhẹ
Cô hậm hực bỏ lên phòng Lục Khánh Phong, Dung Thi Vân tươi cười nhìn Mẫn Như:
-Mau lên phòng Lục Khánh Phong đi cháu…
-Dạ_giọng nói đầy lễ phép vang lên từ Mẫn Như
Bà đi theo Tuyết Nhi lên Phòng Lục Khánh Phong,vừa mở cửa phòng thấy Lục Khánh Phong đang bế DiệpLan vào xe lăn, Dung Thi Vân thấy không vui, bà lên tiếng:
-Lục Khánh Phong! Hai đứa ở chung phòng sao?
-Mẹ, phải con với cô ấy ở chung phòng_Lục Khánh Phong đối với Dung Thi Vân luôn luôn lễ phép như vậy
-Con chào bác!_Diệp Lan thấy Dung Thi Vân cũng lễ phép chào..
-Không dám!_Dung Thi Vân thì ngược lại bà không có chút tình cảm với Diệp Lan
-Mẫn Như_Dung Thi Vân gọi
-Dạ_Mẫn Như giọng điệu vẫn ngọt như vậy đáp lại, mắt còn liếc Diệp Lan mang lên tia căm hờn
-Nghe nói bố mẹ con sang Mĩ công tác?_Dung Thi Vân
-Vâng_Mân Như gật đầu đáp
-Con gái một mình ở nhà không tốt chi bằng con chuyển sang đây ở với Lục Khánh Phong..
- Dạ_Mẫn Như lần này lòng vui sướng cực hạn, cô ta vẫn luôn mơ ước chung nhà với Lục Khánh Phong không ngờ..
-KHÔNG ĐƯỢC!_Tuyết Nhi từ sau hùng hổ lên tiếng
-Con dám cãi lời mẹ sao Tuyết Nhi? _Dung Thi Vân tỏ ra tức giận với Tuyết Nhi
Từ lúc cha bỏ đi theo con đàn bà khác bỏ lại Dung Thi Vân một mình nuôi Lục Khánh Phong và Tuyết Nhi khôn lớn, thì Lục Khánh Phong và Tuyết Nhi vẫn một mực nể trong mẹ, chưa lời nào Tuyết Nhi hay một tổng tài lãnh khốc như Lục Khánh Phong dám cãi lại, đơn giản vì 2 người họ muốn bù đắp những tháng ngay đau khổ mà Dung Thi Vân đã từng trải qua….Tuyết Nhi vì thế mà hôm nay không dám cãi lại Dung Thi Vân trước lời nói của bà, cô chỉ tức giận, tay nắm chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng ánh mắt đầy căm hờn nhìn Mẫn Như.
-Tuyết Nhi_Lục Khánh Phong đã lên tiếng ý bảo nhỏ thôi đi
Tuyết Nhi hơi bất ngờ trước hành động Lục Khánh Phong, anh không những không phản đối còn đồng tình..Lúc này Tuyết Nhi càng căm phẫn ả Mẫn Như hơn….
-Đê tiện_Tuyết Nhi buông lời chửi Mẫn Như
Sau đó, Tuyết Nhi quay lên phòng không một cái nhìn, tiếng đóng cửa phòng mà nhỏ tạo ra như vang cả biệt thự cũng có thể thấy sự tức giận của nhỏ là rất lớn
-Mẫn Như! Cháu đừng để ý nó, nó còn nhỏ tính tình ngang ngạnh
-Dạ, không, cháu hiểu mà_Mẫn Như đầy vị tha đáp lại
-Thôi, ở đây thỉnh thoảng bác sẽ ghé qua, bác về đây_Dung Thi Vân
-Con chào bác, vậy bác về ạ_Mẫn Như
-Mẹ về_Lục Khánh Phong chỉ chào ngắn gọn vậy thôi nhưng sự nể trong của anh đối với mẹ thì hơn rất nhiều người tưởng
-Còn chào…_Diệp Lan định lên tiếng thì Dung Thi Vân đã quay ngoắt người đi.
Cô thấy được sự chán ghét cô trong mắt bà, lẽ nào cô làm gì sai sao? Khuôn mặt cụp xuống, giờ đây phải sống chung với Mẫn Như, cô thấy có chút không được thoải mái…