Chuyện gì vậy? Vẫn muốn đóng kịch nữa sao?
Mãn Như kênh kiệu:
Tôi nghĩ là Diệp Lan cô nên về phòng của cô đi, đây là phòng của anh Phong và tôi
Tuyết Nhi không kìm được mà che miệng như sắp nôn, nhỏ mỉa mai:
-Cô đừng nói nữa, tôi chịu không nổi mà sắp nôn hết ra rồi này..Tôi chả hiểu mẹ tôi cho cô khúc xương báu bở gì mà cô sẵn sàng đi làm tiện nhân được nhỉ…
Mẫn Như tức tối, ả gầm lên:
-Con ranh! Mày nghĩ mày là ai mà dám hỗn láo với tao! Tiện nhân chính là con đang đứng cạnh mày kìa…
Tuyết Nhi đương nhiên hiểu rõ ý của ả, càng đắc chí thêm dầu vào lửa:
- Cô bảo tôi hỗn láo? Cô tuổi so ra cũng kém chị Diệp Lan vài tuổi, cô bảo chị ấy là tiện nhân chẳng phải cô cũng đâu có khác…
-Ồ…Tiểu thư Tuyết Nhi đây cũng biết được tuổi của tôi cơ à? Chứng tỏ cô cũng quan tâm tôi không ít.._Mẫn Như
Tuyết Nhi lại bình thản trả lời, miệng mép nhỏ cũng thật tinh ranh:
-Chó nhà nuôi cũng phải biết nó là giống gì, từ đâu đến huống chi là cô Mẫn Như đây!
Mẫn Như lúc này chắc hẳn đã không nhìn được định xông lên túm tóc Tuyết Nhi nhưng vừa định làm vậy thì Lục Khánh Phong từ thư phòng bước xuống, ả ta lại ra cái vẻ hiền quý, đoan trang, ả chuyền sang Diệp Lan:
-Diệp Lan! Cô không mau thay quần áo đi kiểu cảm lạnh bây giờ…
Diệp Lan bất ngờ với sự thay đổi của Mẫn Như, ả ta vừa chửi cô là tiện nhân mà giờ đã quay ra lo cho thân thể cô, Tuyết Nhi bữu môi khinh rẻ…
Lục Khánh Phong bước xuống chỉ định lướt qua vào phòng, Mẫn Như đã nhanh tay bám lấy cánh tay hắn:
- Khánh Phong!
-Chuyện gì?_Hắn quay qua nhìn cô rồi nhìn xuống bàn tay đang năm lấy cánh tay hắn
Mẫn Như tỏ vẻ đau đớn nói:
-Chân em…bị bỏng, cũng khá nặng, di chuyển hơi khó, phòng anh ở gần như vậy có thể cho em ở tạm đó được không?
Lục Khánh Phong trầm ngâm một lúc, anh căn bản là hiểu rõ những suy nghĩ của Mẫn Như, nhưng vì nể tình mẹ anh mà chấp thuận., anh gật đầu:
-Tùy!
Tuyết Nhi thấy người nóng lên, căm hơn nhìn ả, đưa Diệp Lan vào phòng cũ của cô, sau đó nhỏ đống sầm cửa lại như thể hiện rõ ràng là nhỏ rất tức, quay đầu đi xuống, xách vali đi không ngoảnh đầu lại, rõ ràng anh trai cô bị điên thật rồi.
Diệp Lan vừa bước vào phòng,cô không khỏi mểt mỏi mà ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào giường, Mẫn Như muốn gì đều được Lục Khánh Phong đáp ứng, ngay cả phòng ngủ mà cô và Lục Khánh Phong hằng ngày vẫn ân ái ở đó cũng có thể nhường cho cô ta…Lúc này Diệp Lan có cảm giác bí bách, khó chịu..Đột nhiên, cửa phòng mở, bóng dáng của Lục Khánh Phong hiện ngay sau cánh cửa, hắn đóng cửa lại, thấy Diệp Lan như vậy, lại gần cô nêng người cô lên ép cô vào tường:
-Ai cho phép em làm tổn thương người của Lục Khánh Phong tôi?
Ý tứ của Lục Khánh Phong rất rõ ràng, hắn đang nói đến vấn đề cô ngồi dưới mưa, còn cho mình cái quyền áp đặt lên người khác,cho rằng cô làm vậy là đang ảnh hưởng đến hắn. Diệp Lan như cứng lời với cái kiểu bá đạo này của Lục Khánh Phong…Đang định nói gì đó thì Lục Khánh Phong đã đặt nụ hôn lên môi cô, hắn ngấu nghiến như trách phạt, tay không ngừng sờ soạng lung tung, Diệp Lan hiểu hắn muôn gì vội nói:
-Người em đang ướt, nếu không thay quần áo em sẽ cảm lạnh!
-Được! Cho em 5 phút để chuẩn bị…(5 phút? Cóa tâm thế)
Diệp Lan vội vàng chiếc váy ngủ vào nhà tắm, cô chỉ có 5 phút, Lục Khánh Phong vội vàng vậy sao? Diệp Lan chỉ cố tắm cho thật nhanh, vừa mử cửa phòng tắm thì Lục Khánh Phong đã như con thù chồm lấy cô, kéo cô trở lại giường. những sợi tóc bị ướt do nước dính lên cổ Diệp Lan, mùi sữa tắm nhàn nhạt còn vương lên da cô, khiến cho dục vọng trong Lục Khánh Phong tăng lên gấp bội, chiếc váy ngủ đã được ném ra xa…Trong phòng ngập tràn dục vọng....
Mãn Như kênh kiệu:
Tôi nghĩ là Diệp Lan cô nên về phòng của cô đi, đây là phòng của anh Phong và tôi
Tuyết Nhi không kìm được mà che miệng như sắp nôn, nhỏ mỉa mai:
-Cô đừng nói nữa, tôi chịu không nổi mà sắp nôn hết ra rồi này..Tôi chả hiểu mẹ tôi cho cô khúc xương báu bở gì mà cô sẵn sàng đi làm tiện nhân được nhỉ…
Mẫn Như tức tối, ả gầm lên:
-Con ranh! Mày nghĩ mày là ai mà dám hỗn láo với tao! Tiện nhân chính là con đang đứng cạnh mày kìa…
Tuyết Nhi đương nhiên hiểu rõ ý của ả, càng đắc chí thêm dầu vào lửa:
- Cô bảo tôi hỗn láo? Cô tuổi so ra cũng kém chị Diệp Lan vài tuổi, cô bảo chị ấy là tiện nhân chẳng phải cô cũng đâu có khác…
-Ồ…Tiểu thư Tuyết Nhi đây cũng biết được tuổi của tôi cơ à? Chứng tỏ cô cũng quan tâm tôi không ít.._Mẫn Như
Tuyết Nhi lại bình thản trả lời, miệng mép nhỏ cũng thật tinh ranh:
-Chó nhà nuôi cũng phải biết nó là giống gì, từ đâu đến huống chi là cô Mẫn Như đây!
Mẫn Như lúc này chắc hẳn đã không nhìn được định xông lên túm tóc Tuyết Nhi nhưng vừa định làm vậy thì Lục Khánh Phong từ thư phòng bước xuống, ả ta lại ra cái vẻ hiền quý, đoan trang, ả chuyền sang Diệp Lan:
-Diệp Lan! Cô không mau thay quần áo đi kiểu cảm lạnh bây giờ…
Diệp Lan bất ngờ với sự thay đổi của Mẫn Như, ả ta vừa chửi cô là tiện nhân mà giờ đã quay ra lo cho thân thể cô, Tuyết Nhi bữu môi khinh rẻ…
Lục Khánh Phong bước xuống chỉ định lướt qua vào phòng, Mẫn Như đã nhanh tay bám lấy cánh tay hắn:
- Khánh Phong!
-Chuyện gì?_Hắn quay qua nhìn cô rồi nhìn xuống bàn tay đang năm lấy cánh tay hắn
Mẫn Như tỏ vẻ đau đớn nói:
-Chân em…bị bỏng, cũng khá nặng, di chuyển hơi khó, phòng anh ở gần như vậy có thể cho em ở tạm đó được không?
Lục Khánh Phong trầm ngâm một lúc, anh căn bản là hiểu rõ những suy nghĩ của Mẫn Như, nhưng vì nể tình mẹ anh mà chấp thuận., anh gật đầu:
-Tùy!
Tuyết Nhi thấy người nóng lên, căm hơn nhìn ả, đưa Diệp Lan vào phòng cũ của cô, sau đó nhỏ đống sầm cửa lại như thể hiện rõ ràng là nhỏ rất tức, quay đầu đi xuống, xách vali đi không ngoảnh đầu lại, rõ ràng anh trai cô bị điên thật rồi.
Diệp Lan vừa bước vào phòng,cô không khỏi mểt mỏi mà ngồi bệt xuống đất, lưng dựa vào giường, Mẫn Như muốn gì đều được Lục Khánh Phong đáp ứng, ngay cả phòng ngủ mà cô và Lục Khánh Phong hằng ngày vẫn ân ái ở đó cũng có thể nhường cho cô ta…Lúc này Diệp Lan có cảm giác bí bách, khó chịu..Đột nhiên, cửa phòng mở, bóng dáng của Lục Khánh Phong hiện ngay sau cánh cửa, hắn đóng cửa lại, thấy Diệp Lan như vậy, lại gần cô nêng người cô lên ép cô vào tường:
-Ai cho phép em làm tổn thương người của Lục Khánh Phong tôi?
Ý tứ của Lục Khánh Phong rất rõ ràng, hắn đang nói đến vấn đề cô ngồi dưới mưa, còn cho mình cái quyền áp đặt lên người khác,cho rằng cô làm vậy là đang ảnh hưởng đến hắn. Diệp Lan như cứng lời với cái kiểu bá đạo này của Lục Khánh Phong…Đang định nói gì đó thì Lục Khánh Phong đã đặt nụ hôn lên môi cô, hắn ngấu nghiến như trách phạt, tay không ngừng sờ soạng lung tung, Diệp Lan hiểu hắn muôn gì vội nói:
-Người em đang ướt, nếu không thay quần áo em sẽ cảm lạnh!
-Được! Cho em 5 phút để chuẩn bị…(5 phút? Cóa tâm thế)
Diệp Lan vội vàng chiếc váy ngủ vào nhà tắm, cô chỉ có 5 phút, Lục Khánh Phong vội vàng vậy sao? Diệp Lan chỉ cố tắm cho thật nhanh, vừa mử cửa phòng tắm thì Lục Khánh Phong đã như con thù chồm lấy cô, kéo cô trở lại giường. những sợi tóc bị ướt do nước dính lên cổ Diệp Lan, mùi sữa tắm nhàn nhạt còn vương lên da cô, khiến cho dục vọng trong Lục Khánh Phong tăng lên gấp bội, chiếc váy ngủ đã được ném ra xa…Trong phòng ngập tràn dục vọng....