Ả Mẫn Như ngồi đợi Lục Khánh Phong trở về, cô ta đã mặc chiếc váy ngủ nằm dài trên giường, với ý nguyện khiêu gợi Lục Khánh Phong để lên giường. Nhận được tin Lục Khánh Phong ngủ trong phòng cũ của Diệp Lan ả ta tức tối vô cùng…
Lục Khánh Phong ngủ cùng Diệp Lan trong căn phòng đó, đêm nào hai người cũng ân ái khiến Diệp Lan như muốn chết đi sống lại! (mạnh thế??)
-------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sớm hôm đó..
Tiếng chuông phá giấc ngủ của Diệp Lan, cô đưa tay che đi ánh mặt trời với lấy điện thoại:
-A lo!
-Chào cô, tôi Gia Hân đây?
-Cô gọi có việc gì thế?_Diệp Lan vẫn còn giọng chưa tỉnh hẳn
-Lâu không gặp cô tôi có thể hiện cô uống một ly cà phê được không?_Gia Hân không ngại ngùng
-Bây giờ sao?_Diệp Lan
-Phải,Đươc rồi, quán cũ nhé…_Gia Hân
-Được_Diệp Lan không liền đồng ý lời hẹn của Gia Hân
Diệp Lan chủ động cúp máy, cô nặng nề nhìn sang chỗ trống bên cạnh, hôm nay Lục Khánh Phong đã đến công ty rồi, rất khó khăn để Diệp Lan đứng dậy, căn bản vì đêm qua Lục Khánh Phong hành cô không ít…
Tại Cube
Diệp Lan trong chiếc váy lưới bước vào, nhìn rất sang trọng nhưng không hở hang, cô bỏ kính xuống:
-Chào buổi sáng!
Gia Hân niềm nở chào lại:
-Chào…
-Sao hôm nay lại có hứng hiện tôi ra đây vậy? Có việc gì phải không?_Diệp Lan
-Cũng không có gì, chỉ là…muốn nói chuyện với cô thôi, tiện thể, muốn rủ cô đi thắp nén hương cho Tử Kỳ, từ ngày Tử Kỳ mất tôi cũng chả đến thắp cho cậu ấy nén hương…
~~~Tác giả giới thiệu thêm một chút: Gia Hân và Tử Kỳ ngày xưa từng là bạn học cùng lớp nhé!
--Vào Truyện---
-Cũng không có gì, chỉ là…muốn nói chuyện với cô thôi, tiện thể, muốn rủ cô đi thắp nén hương cho Tử Kỳ, từ ngày Tử Kỳ mất tôi cũng chả đến thắp cho cậu ấy nén hương…
Diệp Lan nghe Gia Hân nói đến Tử Kỳ trong lòng bỗng chốc như bị đè nặng, cô đã phải nhờ đến cái gọi thời gian để quên đi vết thương ấy…Hôm nay lại đụng đến nó không tránh khỏi rơi vào trầm mặc, Gia Hân nhìn biểu cảm của Diệp Lan, cô biết cũng biết được trong lòng Diệp Lan đang nghĩ gì liền lên tiếng an ủi:
-Cô….vẫn còn áy náy về việc đấy sao?
Diệp Lan không trả lời, cô hướng mắt ra ngoài trong lòng mang nhiều tâm sự, Gia Hân vẫn lên tiếng:
- Mỗi con người trên thế gian này đều sống cho tương lai, quá khứ đã xảy ra rồi, nếu chúng ta còn nuối tiếc về nó e rằng lại bỏ phí cả tương lai…
Gia Hân vẫn chưa muốn ngừng, cô tiếp tục nói:
-Tôi không có ý ngăn cản cô ngừng nghĩ về những chuyện trước kia…Những thứ đó đối với cô hay với tôi, với tất cả mọi người chính là quá khứ…Đôi khi chúng ta cũng phải nghĩ về quá khứ, nếu quá khứ đó đau khổ sẽ để ta thấy rằng mình đã vượt qua nó như thế nào, nếu quá khứ đó tươi đẹp thì bất giác chúng ta sẽ nở một nụ cười…Nhưng chỉ nghĩ đến nó một ít thôi.Đó là những thứ để chúng ta sống cho tương lai chứ không phải hoài niệm về một thứ đã nằm sâu trong quá khứ!
Diệp Lan hiểu được ý của Gia Hân muốn nói với cô điều gì, cô chỉ lặng lẽ cầm ly cà phê nhấp nháp hương vị thơm nồng nàn mà vị đắng đã lan cả khoang miệng. Sau cơn mưa trời lại sáng, đêm đen không thể tồn tại mãi, rồi sẽ có lúc bình minh lên những đến tối cũng sẽ bién mất…Cô sẽ phải chôn vùi cái quá khứ này lại…
-Nếu như cô không muốn đi cũng không sao…Tôi đi một mình cũng được! _Gia Hân vẫn niềm nở nói với Diệp Lan
Diệp Lan hướng mắt lên nhìn chằm chằm vào Gia Hân, sau đó cô mới vội lên tiếng:
-Không! Tôi sẽ đi với cô!
P/s: các bạn thông cảmn tác giả viết sắp đến chap cuối cùng của truyện rồi, đợin t/g viết xong đăng một loạt lên cho các bạn đọc không ngừng nghỉ nhóe!
Lúc này Gia Hân mời mỉm cười gật đầu
Hai người vội rời đi luôn…
Tại một nghĩa trang
Vừa bước xuống xe Diệp Lan hướng mắt nhìn xung quanh, chỉ là những ngôi mộ thôi nhưng cũng đủ biết địa vị của những người nằm xuống tại đây, chắc hẳn phải là một quý tộc hoặc gia đình nằm trong danh sách những đại gia cực kì giàu có…
Buổi sáng có nắng nhè nhẹ, Diệp Lan trong chiếc váy lưới bước đi thật chậm chạp, tay cầm bó hoa cúc trắng đi sau Gia Hân…Dừng tại ngôi mộ số 1048, Gia Hân đặt bó hoa xuống, cười mỉm, cô nói:
- Chào Tử Kỳ!
-Xin lỗi vì từ ngày cậu đi tôi chưa có thời gian đến thăm cậu!
-Cậu ở dưới đấy…vẫn tốt chứ? Hôm nay tôi cùng Diệp Lan đến thăm cậu này
Gia Hân nói một mình chẳng có sự hồi đáp nào cả, nhưng Gia Hân vẫn vui vẻ như đang gặp lại người bạn cũ còn sống vậy!
Gia Hân cầm nén hương đã được đốt nhẹ nhàng cắm vào, Gia Hân thở dài nhưng khuôn mặt thì vẫn vui tưoi như ban đầu:
-Haiz…Cậu còn nhớ chứ? Cái hồi mà chúng ta còn ở thời thanh xuân ấy đấy, cái hồi mà còn đang học ở lớp 12 ấy! Cậu với Diệp Lan suốt ngày ra khuôn viên trường ngồi ấy, đến cả giờ học cũng quên không vào nữa, tôi nghe cô giáo ra gọi cậu bị cậu đưa cái mặt lạnh nhìn tôi vì phá không gian của 2 người….Cậu còn giận tôi mấy tuần liền….Nếu Diệp Lan mà không giúp tôi làm lành với cậu chắc giờ cậu cũng mang cả tực giận xuống đấy quá
Nói đến đây Gia Hân không khỏi cười ra tiếng nhỏ:
-Lúc đó cậu thật là trẻcon quá đi!
Diệp Lan nghe vậy cười mỉm cười, miệng cười mà tay lau nước mắt. Gia Hân đang say sưa ôn lại chuyện cũ thì có điện thoại, cô vội đi trước…Lúc này Diệp Lan mới khẽ đến khụy một đầu gối xuống trước mộ Tử Kỳ, đặt bó hoa xuống rồi đưa tay lên sờ nhẹ tấm ảnh nhỏ trước mộ, giọng cô nghẹn ngào:
-Chào anh!
-Hôm nay….em đến thăm anh rồi đây!
Vừa nói xong câu đó, cô liền bật khóc.Diệp Lan cố cắn môi lại hướng mắt đi chỗ khác cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào rơi xuống, một lúc sau đến khi tâm tình ổn định lại cô mới nhìn vào ảnh cười nhẹ:
-Thật xin lỗi anh! Hôm nay đến gặp anh em còn khóc lóc nữa chứ…Đã gần nửa năm chúng ta chưa gặp nhau rồi, em..sống rất tốt, anh ở dưới đấy vẫn tốt chứ?......
---------------------------------------------------------------------------------------
9h tại biệt thự của Lục Khánh Phong
Diệp Lan khuôn mặt thật yên bình đứng trước cửa số phòng, những ngọn gió nhẹ lướt qua mặt cô khiến vài gợn tóc bay theo, lúc này cảm giác nhẹ nhõm quẩn quanh cô.
Đột nhiên dưới eo bị một vòng tay ôm đằng sau, Lục Khánh Phong vừa đi làm về liền vào phòng cô…Hắn thoải mái hít mùi hướng trên da Diệp Lan, vì ôm từ phía sau nên Lục Khánh Phong không thể biết cô đang nghĩ điều gì, hắn hỏi:
-Cả sáng nay em đã đi đâu vậy?
Diệp Lan mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tuyết:
-Em đi gặp Gia Hân sau đó ra mộ Tử Kỳ…
Diệp Lan vừa nói xong khuôn mặt cứng đờ, nụ cười dần biến mất, hình như cô đã quá lời…Diệp Lan cảm nhận được vòng tay đang ôm trên eo mình đang siết rất chặt sau đó buông vội ra, Lục Khánh Phong khuôn mặt tràn đầy sự tức giận hắn quay người ra khỏi phòng, cửa phòng bị đóng mạnh vô cùng khiến cô Lý bên dưới cũng phải giật mình….Diệp Lan nhìn bóng lưng hắn mất biến mất lòng liền nặng xuống. Ai cũng bảo cô phải quên đi quá khứ, bảo rằng phải sống thật bình thường vì Tử Kỳ đã ra đi rồi, đứng sống mãi vì một người đã khuất nhưng ngay cả Lục Khánh Phong cũng chưa buông bỏ được thì cô có thể sao?
Lục Khánh Phong ra khỏi phòng Diệp Lan hắn trở về phòng của hắn, điều đó khiến Mẫn Như cũng nghĩ rằng đêm nay hắn không ngủ tại phòng này đang chuẩn bị đi ngủ thì hắn xuất hiện khiến ả vừa vui mừng vừa ngạc nhiên vội vàng đi thay váy ngủ…Từ phòng tắm bước ra đã thấy Lục Khánh Phong đã uống cạn 2 chai rượu, ả ta cũng không biết được chuyện gì xảy ra với Lục Khánh Phong….Mẫn Như trong chiếc váy ngủ thật gợi cảm e thẹn ra giường ngồi nhìn hắn:
-Anh…sao vậy?
Lục Khánh Phong ngủ cùng Diệp Lan trong căn phòng đó, đêm nào hai người cũng ân ái khiến Diệp Lan như muốn chết đi sống lại! (mạnh thế??)
-------------------------------------------------------------------------------------------
Buổi sớm hôm đó..
Tiếng chuông phá giấc ngủ của Diệp Lan, cô đưa tay che đi ánh mặt trời với lấy điện thoại:
-A lo!
-Chào cô, tôi Gia Hân đây?
-Cô gọi có việc gì thế?_Diệp Lan vẫn còn giọng chưa tỉnh hẳn
-Lâu không gặp cô tôi có thể hiện cô uống một ly cà phê được không?_Gia Hân không ngại ngùng
-Bây giờ sao?_Diệp Lan
-Phải,Đươc rồi, quán cũ nhé…_Gia Hân
-Được_Diệp Lan không liền đồng ý lời hẹn của Gia Hân
Diệp Lan chủ động cúp máy, cô nặng nề nhìn sang chỗ trống bên cạnh, hôm nay Lục Khánh Phong đã đến công ty rồi, rất khó khăn để Diệp Lan đứng dậy, căn bản vì đêm qua Lục Khánh Phong hành cô không ít…
Tại Cube
Diệp Lan trong chiếc váy lưới bước vào, nhìn rất sang trọng nhưng không hở hang, cô bỏ kính xuống:
-Chào buổi sáng!
Gia Hân niềm nở chào lại:
-Chào…
-Sao hôm nay lại có hứng hiện tôi ra đây vậy? Có việc gì phải không?_Diệp Lan
-Cũng không có gì, chỉ là…muốn nói chuyện với cô thôi, tiện thể, muốn rủ cô đi thắp nén hương cho Tử Kỳ, từ ngày Tử Kỳ mất tôi cũng chả đến thắp cho cậu ấy nén hương…
~~~Tác giả giới thiệu thêm một chút: Gia Hân và Tử Kỳ ngày xưa từng là bạn học cùng lớp nhé!
--Vào Truyện---
-Cũng không có gì, chỉ là…muốn nói chuyện với cô thôi, tiện thể, muốn rủ cô đi thắp nén hương cho Tử Kỳ, từ ngày Tử Kỳ mất tôi cũng chả đến thắp cho cậu ấy nén hương…
Diệp Lan nghe Gia Hân nói đến Tử Kỳ trong lòng bỗng chốc như bị đè nặng, cô đã phải nhờ đến cái gọi thời gian để quên đi vết thương ấy…Hôm nay lại đụng đến nó không tránh khỏi rơi vào trầm mặc, Gia Hân nhìn biểu cảm của Diệp Lan, cô biết cũng biết được trong lòng Diệp Lan đang nghĩ gì liền lên tiếng an ủi:
-Cô….vẫn còn áy náy về việc đấy sao?
Diệp Lan không trả lời, cô hướng mắt ra ngoài trong lòng mang nhiều tâm sự, Gia Hân vẫn lên tiếng:
- Mỗi con người trên thế gian này đều sống cho tương lai, quá khứ đã xảy ra rồi, nếu chúng ta còn nuối tiếc về nó e rằng lại bỏ phí cả tương lai…
Gia Hân vẫn chưa muốn ngừng, cô tiếp tục nói:
-Tôi không có ý ngăn cản cô ngừng nghĩ về những chuyện trước kia…Những thứ đó đối với cô hay với tôi, với tất cả mọi người chính là quá khứ…Đôi khi chúng ta cũng phải nghĩ về quá khứ, nếu quá khứ đó đau khổ sẽ để ta thấy rằng mình đã vượt qua nó như thế nào, nếu quá khứ đó tươi đẹp thì bất giác chúng ta sẽ nở một nụ cười…Nhưng chỉ nghĩ đến nó một ít thôi.Đó là những thứ để chúng ta sống cho tương lai chứ không phải hoài niệm về một thứ đã nằm sâu trong quá khứ!
Diệp Lan hiểu được ý của Gia Hân muốn nói với cô điều gì, cô chỉ lặng lẽ cầm ly cà phê nhấp nháp hương vị thơm nồng nàn mà vị đắng đã lan cả khoang miệng. Sau cơn mưa trời lại sáng, đêm đen không thể tồn tại mãi, rồi sẽ có lúc bình minh lên những đến tối cũng sẽ bién mất…Cô sẽ phải chôn vùi cái quá khứ này lại…
-Nếu như cô không muốn đi cũng không sao…Tôi đi một mình cũng được! _Gia Hân vẫn niềm nở nói với Diệp Lan
Diệp Lan hướng mắt lên nhìn chằm chằm vào Gia Hân, sau đó cô mới vội lên tiếng:
-Không! Tôi sẽ đi với cô!
P/s: các bạn thông cảmn tác giả viết sắp đến chap cuối cùng của truyện rồi, đợin t/g viết xong đăng một loạt lên cho các bạn đọc không ngừng nghỉ nhóe!
Lúc này Gia Hân mời mỉm cười gật đầu
Hai người vội rời đi luôn…
Tại một nghĩa trang
Vừa bước xuống xe Diệp Lan hướng mắt nhìn xung quanh, chỉ là những ngôi mộ thôi nhưng cũng đủ biết địa vị của những người nằm xuống tại đây, chắc hẳn phải là một quý tộc hoặc gia đình nằm trong danh sách những đại gia cực kì giàu có…
Buổi sáng có nắng nhè nhẹ, Diệp Lan trong chiếc váy lưới bước đi thật chậm chạp, tay cầm bó hoa cúc trắng đi sau Gia Hân…Dừng tại ngôi mộ số 1048, Gia Hân đặt bó hoa xuống, cười mỉm, cô nói:
- Chào Tử Kỳ!
-Xin lỗi vì từ ngày cậu đi tôi chưa có thời gian đến thăm cậu!
-Cậu ở dưới đấy…vẫn tốt chứ? Hôm nay tôi cùng Diệp Lan đến thăm cậu này
Gia Hân nói một mình chẳng có sự hồi đáp nào cả, nhưng Gia Hân vẫn vui vẻ như đang gặp lại người bạn cũ còn sống vậy!
Gia Hân cầm nén hương đã được đốt nhẹ nhàng cắm vào, Gia Hân thở dài nhưng khuôn mặt thì vẫn vui tưoi như ban đầu:
-Haiz…Cậu còn nhớ chứ? Cái hồi mà chúng ta còn ở thời thanh xuân ấy đấy, cái hồi mà còn đang học ở lớp 12 ấy! Cậu với Diệp Lan suốt ngày ra khuôn viên trường ngồi ấy, đến cả giờ học cũng quên không vào nữa, tôi nghe cô giáo ra gọi cậu bị cậu đưa cái mặt lạnh nhìn tôi vì phá không gian của 2 người….Cậu còn giận tôi mấy tuần liền….Nếu Diệp Lan mà không giúp tôi làm lành với cậu chắc giờ cậu cũng mang cả tực giận xuống đấy quá
Nói đến đây Gia Hân không khỏi cười ra tiếng nhỏ:
-Lúc đó cậu thật là trẻcon quá đi!
Diệp Lan nghe vậy cười mỉm cười, miệng cười mà tay lau nước mắt. Gia Hân đang say sưa ôn lại chuyện cũ thì có điện thoại, cô vội đi trước…Lúc này Diệp Lan mới khẽ đến khụy một đầu gối xuống trước mộ Tử Kỳ, đặt bó hoa xuống rồi đưa tay lên sờ nhẹ tấm ảnh nhỏ trước mộ, giọng cô nghẹn ngào:
-Chào anh!
-Hôm nay….em đến thăm anh rồi đây!
Vừa nói xong câu đó, cô liền bật khóc.Diệp Lan cố cắn môi lại hướng mắt đi chỗ khác cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào rơi xuống, một lúc sau đến khi tâm tình ổn định lại cô mới nhìn vào ảnh cười nhẹ:
-Thật xin lỗi anh! Hôm nay đến gặp anh em còn khóc lóc nữa chứ…Đã gần nửa năm chúng ta chưa gặp nhau rồi, em..sống rất tốt, anh ở dưới đấy vẫn tốt chứ?......
---------------------------------------------------------------------------------------
9h tại biệt thự của Lục Khánh Phong
Diệp Lan khuôn mặt thật yên bình đứng trước cửa số phòng, những ngọn gió nhẹ lướt qua mặt cô khiến vài gợn tóc bay theo, lúc này cảm giác nhẹ nhõm quẩn quanh cô.
Đột nhiên dưới eo bị một vòng tay ôm đằng sau, Lục Khánh Phong vừa đi làm về liền vào phòng cô…Hắn thoải mái hít mùi hướng trên da Diệp Lan, vì ôm từ phía sau nên Lục Khánh Phong không thể biết cô đang nghĩ điều gì, hắn hỏi:
-Cả sáng nay em đã đi đâu vậy?
Diệp Lan mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tuyết:
-Em đi gặp Gia Hân sau đó ra mộ Tử Kỳ…
Diệp Lan vừa nói xong khuôn mặt cứng đờ, nụ cười dần biến mất, hình như cô đã quá lời…Diệp Lan cảm nhận được vòng tay đang ôm trên eo mình đang siết rất chặt sau đó buông vội ra, Lục Khánh Phong khuôn mặt tràn đầy sự tức giận hắn quay người ra khỏi phòng, cửa phòng bị đóng mạnh vô cùng khiến cô Lý bên dưới cũng phải giật mình….Diệp Lan nhìn bóng lưng hắn mất biến mất lòng liền nặng xuống. Ai cũng bảo cô phải quên đi quá khứ, bảo rằng phải sống thật bình thường vì Tử Kỳ đã ra đi rồi, đứng sống mãi vì một người đã khuất nhưng ngay cả Lục Khánh Phong cũng chưa buông bỏ được thì cô có thể sao?
Lục Khánh Phong ra khỏi phòng Diệp Lan hắn trở về phòng của hắn, điều đó khiến Mẫn Như cũng nghĩ rằng đêm nay hắn không ngủ tại phòng này đang chuẩn bị đi ngủ thì hắn xuất hiện khiến ả vừa vui mừng vừa ngạc nhiên vội vàng đi thay váy ngủ…Từ phòng tắm bước ra đã thấy Lục Khánh Phong đã uống cạn 2 chai rượu, ả ta cũng không biết được chuyện gì xảy ra với Lục Khánh Phong….Mẫn Như trong chiếc váy ngủ thật gợi cảm e thẹn ra giường ngồi nhìn hắn:
-Anh…sao vậy?