Lục Khánh Phong không trả lời chỉ ngước con mắt đang chìm trong men say, tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ hắn nhìn ả ta thật vô tình, còn ả đưa khuôn mặt kiều diễm đầy ma mị để mê hoặc Lục Khánh Phong…Hắn trong người đầy men say liền đập vỡ chiếc ly trên tay xuống đất tạo ra âm thanh sắc bén vô cùng…
Còn Diệp Lan đứng ngoài cửa sổ chẳng bao lâu liền về giường ngủ, cảm giác trống rỗng khiến cô phải dậy, cô không biết có nên xin lỗiLục Khánh Phong không. Trước đó tâm tình hắn cố vẻ rất tốt nhưng chỉ tại cô lỡ miệng mà thành ra thế này….Diệp Lan đứng trước cửa phòng Lục Khánh Phong biết hắn đang trong phòng nhưng thật sự phân vân có nên gõ cửa không…Cô cảm thấy mình càng ngày càng ỷ lại vào hắn, nếu sống thiếu hắn liệu cô có thể sống được không?! Diệp Lan đứng một lúc thật lâu, cô mong rằng Lục Khánh Phong biết cô đứng ở bên ngoài mà gọi cô vào khi cô chưa gõ cửa nhưng chẳng có gì, đột nhiên một tiếng vỡ choang của chiếc ly vang lên khiến Diệp Lan hơi sợ. Cô run run hé cửa đập vào mắt cô hình ảnh Lục Khánh Phong đang đè Mẫn Như xuống giường, hắn ngấu nghiến hôn Mẫn Như tay còn làm loạn trên cơ thể ả, Diệp Lan như đứng chôn chân tại chỗ, nhìn hình ảnh của Mẫn Như cô cảm thấy loáng thoáng hình ảnh chính mình hiện…cũng trong tư thế như thế…Một sự nhói đau dày vò Diệp Lan, cô không đủ can đảm để xem tiếp, vội vàng đóng cửa lại, quay lưng bước về phòng mà cảm giác chân nặng đến nỗi không thể bước được, cũng không thể đứng vững được nữa…Vội ngã xuống sàn nhà, cuối cùng thì cô cũng chỉ giống những người đã từng nằm dưới thân Lục Khánh Phong mà thôi, cuối cùng thì cô cũng chẳng là gì trong cuộc đời hắn,cuối cùng thì….
Diệp Lan khẽ cười nhẹ, họ (họ ở đây ý chỉ tình nhân của Lục Khánh Phong) giống cô chẳng phải họ sống cũng rất tốt sao, lí do gì mà cô phải đau lòng chứ, hắn là kẻ có tiền có địa vị hắn muốn gì chẳng được…Diệp Lan đột nhiên đứng dậy bước xuống dưới nhà, đến chỗ tủ ở quầy bar, cô cầm đại một chai rượu của Lục Khánh Phong với chiếc ly rót đầy ly uống như một ly nước lọc, cảm giác đắng sau đó có vị ngọt ngọt lan cả khoang miệng. Diệp Lan không giỏi về rượu có thể nói đây là lần đầu tiên cô uống nhiềuu rượu đến vậy, mọi lần chỉ mấp máy môi cho có lệ thôi nên vị rượu như nào cũng chẳng biết và cũng chẳng quan tâm.Hôm nay uống nhiều như vậy tửu lượng còn kém nên chỉ vài ly là đầu choáng váng quay cuồng, đứng không vững. Xoay người đi về phái cầu thang định phòng ngủ nhưng loạng choạng lại ngã ngay ở cầu thang…Diệp Lan liền tựa đầu vào lan can và ngủ một mạch đến sáng…(lần đầu chị hư hỏng ^~^)
--------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, cô Lý dậy sớm thấy Diệp Lan nằm ngay cầu thang hoảng hốt gọi dậy:
-Diệp Lan! Diệp Lan!Dậy đi con, nằm ở đất lạnh lắm! Dậy nhanh kẻo ốm!
Diệp Lan nhăn mày tỉnh dậy, vừa lúc đó Lục Khánh Phong bước xuống, hắn nhìn chai rượu trên quầy bar đón được chuyện, chỉ nhếch miệng cười nhẹ, hư hỏng!
Hắn nhìn Diệp Lan sau đó nói với cô:
-Chuẩn bị quần áo đi, tí đi cùng tôi đến nơi này.
Diêp Lan nhìn hắn thờ ơ hỏi:
-Đi đâu?
Lục Khánh Phong không trả lời hắn đến ghế sofa đọc báo…
Cô Lý thấy Lục Khánh phong xuống đã đi làm việc của mình, Diệp Lan đau hơi đau nhức lên thay quần áo…
Hôm nay cô mặc chiế áo sơ mi trắng được thiết kế liểu đuổi tôm, tay áo được gấp lên, chiếc áo đươc kết hợp với chiếc quần bò được cào tỉ mỉ. Cô không mang túi xách, đi đôi dày lười, tóc dài được làm xoăn đuôi rất bồng bềnh khiến Diệp Lan trẻ trung, năng động vô cùng.
Bước xuống dưới nhà thấy Lục Khánh Phong đã bước vào xe. Diệp Lan tâm trạng không được tốt cộng thêm tối hôm qua ngủ dưới nên đá lạnh khiến cô càng thêm phần nặng nề, từ sáng đến giờ tâm trạng đối với Lục Khánh Phong luôn là thờ ơ..Nhưng có vẻ hắn không để ý.
Còn Diệp Lan đứng ngoài cửa sổ chẳng bao lâu liền về giường ngủ, cảm giác trống rỗng khiến cô phải dậy, cô không biết có nên xin lỗiLục Khánh Phong không. Trước đó tâm tình hắn cố vẻ rất tốt nhưng chỉ tại cô lỡ miệng mà thành ra thế này….Diệp Lan đứng trước cửa phòng Lục Khánh Phong biết hắn đang trong phòng nhưng thật sự phân vân có nên gõ cửa không…Cô cảm thấy mình càng ngày càng ỷ lại vào hắn, nếu sống thiếu hắn liệu cô có thể sống được không?! Diệp Lan đứng một lúc thật lâu, cô mong rằng Lục Khánh Phong biết cô đứng ở bên ngoài mà gọi cô vào khi cô chưa gõ cửa nhưng chẳng có gì, đột nhiên một tiếng vỡ choang của chiếc ly vang lên khiến Diệp Lan hơi sợ. Cô run run hé cửa đập vào mắt cô hình ảnh Lục Khánh Phong đang đè Mẫn Như xuống giường, hắn ngấu nghiến hôn Mẫn Như tay còn làm loạn trên cơ thể ả, Diệp Lan như đứng chôn chân tại chỗ, nhìn hình ảnh của Mẫn Như cô cảm thấy loáng thoáng hình ảnh chính mình hiện…cũng trong tư thế như thế…Một sự nhói đau dày vò Diệp Lan, cô không đủ can đảm để xem tiếp, vội vàng đóng cửa lại, quay lưng bước về phòng mà cảm giác chân nặng đến nỗi không thể bước được, cũng không thể đứng vững được nữa…Vội ngã xuống sàn nhà, cuối cùng thì cô cũng chỉ giống những người đã từng nằm dưới thân Lục Khánh Phong mà thôi, cuối cùng thì cô cũng chẳng là gì trong cuộc đời hắn,cuối cùng thì….
Diệp Lan khẽ cười nhẹ, họ (họ ở đây ý chỉ tình nhân của Lục Khánh Phong) giống cô chẳng phải họ sống cũng rất tốt sao, lí do gì mà cô phải đau lòng chứ, hắn là kẻ có tiền có địa vị hắn muốn gì chẳng được…Diệp Lan đột nhiên đứng dậy bước xuống dưới nhà, đến chỗ tủ ở quầy bar, cô cầm đại một chai rượu của Lục Khánh Phong với chiếc ly rót đầy ly uống như một ly nước lọc, cảm giác đắng sau đó có vị ngọt ngọt lan cả khoang miệng. Diệp Lan không giỏi về rượu có thể nói đây là lần đầu tiên cô uống nhiềuu rượu đến vậy, mọi lần chỉ mấp máy môi cho có lệ thôi nên vị rượu như nào cũng chẳng biết và cũng chẳng quan tâm.Hôm nay uống nhiều như vậy tửu lượng còn kém nên chỉ vài ly là đầu choáng váng quay cuồng, đứng không vững. Xoay người đi về phái cầu thang định phòng ngủ nhưng loạng choạng lại ngã ngay ở cầu thang…Diệp Lan liền tựa đầu vào lan can và ngủ một mạch đến sáng…(lần đầu chị hư hỏng ^~^)
--------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, cô Lý dậy sớm thấy Diệp Lan nằm ngay cầu thang hoảng hốt gọi dậy:
-Diệp Lan! Diệp Lan!Dậy đi con, nằm ở đất lạnh lắm! Dậy nhanh kẻo ốm!
Diệp Lan nhăn mày tỉnh dậy, vừa lúc đó Lục Khánh Phong bước xuống, hắn nhìn chai rượu trên quầy bar đón được chuyện, chỉ nhếch miệng cười nhẹ, hư hỏng!
Hắn nhìn Diệp Lan sau đó nói với cô:
-Chuẩn bị quần áo đi, tí đi cùng tôi đến nơi này.
Diêp Lan nhìn hắn thờ ơ hỏi:
-Đi đâu?
Lục Khánh Phong không trả lời hắn đến ghế sofa đọc báo…
Cô Lý thấy Lục Khánh phong xuống đã đi làm việc của mình, Diệp Lan đau hơi đau nhức lên thay quần áo…
Hôm nay cô mặc chiế áo sơ mi trắng được thiết kế liểu đuổi tôm, tay áo được gấp lên, chiếc áo đươc kết hợp với chiếc quần bò được cào tỉ mỉ. Cô không mang túi xách, đi đôi dày lười, tóc dài được làm xoăn đuôi rất bồng bềnh khiến Diệp Lan trẻ trung, năng động vô cùng.
Bước xuống dưới nhà thấy Lục Khánh Phong đã bước vào xe. Diệp Lan tâm trạng không được tốt cộng thêm tối hôm qua ngủ dưới nên đá lạnh khiến cô càng thêm phần nặng nề, từ sáng đến giờ tâm trạng đối với Lục Khánh Phong luôn là thờ ơ..Nhưng có vẻ hắn không để ý.