Hiện đang là 9h tối, Diệp Lan vừa từ dưới nhà đi lên phòng. Đi qua phòng cửa Lục Khánh Phong cô nghe thoáng qua được tiếng hắn, hắn đang nói chuyện điện thoại:
-Vẫn chưa tìm được sao? Tôi cho cậu 1 tháng để tìm kẻ đứng sau, phải tìm ra được người đã để lại viên đạn trên người tên Tử Kỳ kia…Nếu 1 tháng mà chứ tìm được thì….hậu quả, cậu biết rõ!
Diệp Lan nghe xong cô lờ mờ hiểu, lẽ nào lời nói của tên kia là giả sao? Người sát hại Tử Kỳ không phải là Lục Khánh Phong đứng sau? Diệp Lan liền nhớ lại lời nói của Dương Dịch. Thở dài một tiếng cô bước chân về phòng.. Xét cho cùng thì người như Lục Khánh Phong nếu làm thì chắc chắn sẽ thừa nhận, hắn đã nói không làm nghĩa là hắn không liên quan!
Cả một đêm trăn trở khiến Diệp Lan không ngủ được, ngay từ sáng sớm cô đã dậy, vscn xong liền đi sang phòng Lục Khánh Phong, thấy hắn đang chỉnh tề cà vạt chuẩn bị đi làm, hắn thấy Diệp Lan không nhìn cô trực tiếp hỏi:
-Có chuyện gì?
Diệp Lan hơi ấp úng nhưng cũng hỏi Lục Khánh Phong:
-Tôi có chuyện muốn hỏi anh?
-Nói_Lục Khánh Phong lạnh nhạt
Diệp Lan hỏi có nửa nghi nửa ngờ:
-Chuyện của Tử Kỳ anh không liên quan sao?
Lục Khánh Phong liền nhếch miệng từ từ đến Diệp Lan:
-Tôi phải nói cho cô biết rõ chuyện đó sao?
Diệp Lan gật đầu:
-Phải!
Càng lúc Lục KhánhPhong tiến đến gần Diệp Lan hơn, hắn nhanh chóng ép cô vào tường:
-Lục Khánh Phong,tôi, đã nói không làm là không làm! Cô ngây thơ đến mức tin vào lời nói của kẻ đã trực tiếp bắn Tử Kỳ sao?
-Nhưng tên đó đang ở cận kề cái chết, tôi không tin hắn lại không nói sự thật!
Lục Khánh Phong nghe Diệp Lan nói vậy không khỏi cười nhẹ:
-Vậy thì cô chưa hiểu cái xã hội này rồi! Đối với một tên như hắn, nói hay không nói thì cũng đều dẫn đến cái chết, chính hắn cũng biết được điều đó. Hắn bắn Tử Kỳ là có ý đồ xấu rồi vậy cô nghĩ xem hắn có thể nói ra sự thật này để cô êm xuôi tìm ra người đứng sau không? Cô cũng nên nhớ mục tiêu của hắn..chính là cô! Và…hắn cũng chính là một tên tay sai khá trung thành, hắn không nói thì một mình hắn chết nếu hắn nói ra sự thật thì hắn chết và kéo theo cả người đứng sau nữa!
Diệp Lan nghe Lục Khánh Phong nói vậy thì hiểu ra được phần nào, suy nghĩ cho cùng thì hắn nói rất đúng, nếu hắn đã có ý đồ xấu với cô như vậy thì hắn chắc chắn sẽ không để cô yên ổn tìm ra sự thật này, để cô hiểu lầm Lục Khánh Phong! Điều này cũng rất có khả năng!
-Cho…tôi xin lỗi!_Diệp Lan chân thành xin lỗi hắn
Lục Khánh Phong nghe vậy liền kéo Diệp Lan vào:
-Hóa ra cô cả tin, ngây thơ hơn tôi tưởng. Chỉ cần một lời nói khiến cô có thể hoàn toàn tin tưởng, cô thật dễ lợi dụng! Cô đừng nghĩ nơi nào có ánh sáng là hào quang! Bóng tối đôi khi là nơi an toàn nhất! Mà….Tôi không thích xin lỗi xuông!
Vừa nói xong đã kéo Diệp Lan ngã dưới giường. Diệp Lan lập tức ngăn cản, cô chẳng hiểu hắn đang nói về bóng tối và ánh sáng là liên quan đến cái gì, cô chỉ biết mình cả tin dễ lừa thôi:
-Không được! Hiện đang là ban ngày, anh còn phải đi làm!
-Được! Vậy tối thì phải đáp ứng cho tôi thỏa đáng!
Nói xong Lục Khánh Phong rời đi.
Qủa nhiên tối hắn về làm cho cô thật sự sống không nổi.
Sáng hôm sau
Tỉnh dậy thấy Lục Khánh Phong đã đi làm, Diệp Lan làm mọi thứ xong xuôi bước xuống nhà. Vừa bước xuống đã thấy Mẫn Như tiến vào, ả đưa cái giọng chủ nhân lên nói với côLý:
-Anh Phong có nhà không?
-Cậu chủ đã đi làm từ sáng rồi_Cô Lý có chút kính cẩn
Mẫn Như nhìn thấy Diệp Lan giọng không khỏi ngọt:
-A…Diệp Lan! Chào cô!
Diệp Lan cũng chỉ đáp cụt lủn;
-Chào!
Vừa nói xong Mẫn Như liền lấy trong ví ra tấm thiệp, đưa trước mắt Diệp Lan:
-Cô nhìn xem, tấm thiệp này đẹp không? Tôi đích thân chọn đấy!
-Đẹp!_Diệp Lan nhàn nhạt trả lời
-Vẫn chưa tìm được sao? Tôi cho cậu 1 tháng để tìm kẻ đứng sau, phải tìm ra được người đã để lại viên đạn trên người tên Tử Kỳ kia…Nếu 1 tháng mà chứ tìm được thì….hậu quả, cậu biết rõ!
Diệp Lan nghe xong cô lờ mờ hiểu, lẽ nào lời nói của tên kia là giả sao? Người sát hại Tử Kỳ không phải là Lục Khánh Phong đứng sau? Diệp Lan liền nhớ lại lời nói của Dương Dịch. Thở dài một tiếng cô bước chân về phòng.. Xét cho cùng thì người như Lục Khánh Phong nếu làm thì chắc chắn sẽ thừa nhận, hắn đã nói không làm nghĩa là hắn không liên quan!
Cả một đêm trăn trở khiến Diệp Lan không ngủ được, ngay từ sáng sớm cô đã dậy, vscn xong liền đi sang phòng Lục Khánh Phong, thấy hắn đang chỉnh tề cà vạt chuẩn bị đi làm, hắn thấy Diệp Lan không nhìn cô trực tiếp hỏi:
-Có chuyện gì?
Diệp Lan hơi ấp úng nhưng cũng hỏi Lục Khánh Phong:
-Tôi có chuyện muốn hỏi anh?
-Nói_Lục Khánh Phong lạnh nhạt
Diệp Lan hỏi có nửa nghi nửa ngờ:
-Chuyện của Tử Kỳ anh không liên quan sao?
Lục Khánh Phong liền nhếch miệng từ từ đến Diệp Lan:
-Tôi phải nói cho cô biết rõ chuyện đó sao?
Diệp Lan gật đầu:
-Phải!
Càng lúc Lục KhánhPhong tiến đến gần Diệp Lan hơn, hắn nhanh chóng ép cô vào tường:
-Lục Khánh Phong,tôi, đã nói không làm là không làm! Cô ngây thơ đến mức tin vào lời nói của kẻ đã trực tiếp bắn Tử Kỳ sao?
-Nhưng tên đó đang ở cận kề cái chết, tôi không tin hắn lại không nói sự thật!
Lục Khánh Phong nghe Diệp Lan nói vậy không khỏi cười nhẹ:
-Vậy thì cô chưa hiểu cái xã hội này rồi! Đối với một tên như hắn, nói hay không nói thì cũng đều dẫn đến cái chết, chính hắn cũng biết được điều đó. Hắn bắn Tử Kỳ là có ý đồ xấu rồi vậy cô nghĩ xem hắn có thể nói ra sự thật này để cô êm xuôi tìm ra người đứng sau không? Cô cũng nên nhớ mục tiêu của hắn..chính là cô! Và…hắn cũng chính là một tên tay sai khá trung thành, hắn không nói thì một mình hắn chết nếu hắn nói ra sự thật thì hắn chết và kéo theo cả người đứng sau nữa!
Diệp Lan nghe Lục Khánh Phong nói vậy thì hiểu ra được phần nào, suy nghĩ cho cùng thì hắn nói rất đúng, nếu hắn đã có ý đồ xấu với cô như vậy thì hắn chắc chắn sẽ không để cô yên ổn tìm ra sự thật này, để cô hiểu lầm Lục Khánh Phong! Điều này cũng rất có khả năng!
-Cho…tôi xin lỗi!_Diệp Lan chân thành xin lỗi hắn
Lục Khánh Phong nghe vậy liền kéo Diệp Lan vào:
-Hóa ra cô cả tin, ngây thơ hơn tôi tưởng. Chỉ cần một lời nói khiến cô có thể hoàn toàn tin tưởng, cô thật dễ lợi dụng! Cô đừng nghĩ nơi nào có ánh sáng là hào quang! Bóng tối đôi khi là nơi an toàn nhất! Mà….Tôi không thích xin lỗi xuông!
Vừa nói xong đã kéo Diệp Lan ngã dưới giường. Diệp Lan lập tức ngăn cản, cô chẳng hiểu hắn đang nói về bóng tối và ánh sáng là liên quan đến cái gì, cô chỉ biết mình cả tin dễ lừa thôi:
-Không được! Hiện đang là ban ngày, anh còn phải đi làm!
-Được! Vậy tối thì phải đáp ứng cho tôi thỏa đáng!
Nói xong Lục Khánh Phong rời đi.
Qủa nhiên tối hắn về làm cho cô thật sự sống không nổi.
Sáng hôm sau
Tỉnh dậy thấy Lục Khánh Phong đã đi làm, Diệp Lan làm mọi thứ xong xuôi bước xuống nhà. Vừa bước xuống đã thấy Mẫn Như tiến vào, ả đưa cái giọng chủ nhân lên nói với côLý:
-Anh Phong có nhà không?
-Cậu chủ đã đi làm từ sáng rồi_Cô Lý có chút kính cẩn
Mẫn Như nhìn thấy Diệp Lan giọng không khỏi ngọt:
-A…Diệp Lan! Chào cô!
Diệp Lan cũng chỉ đáp cụt lủn;
-Chào!
Vừa nói xong Mẫn Như liền lấy trong ví ra tấm thiệp, đưa trước mắt Diệp Lan:
-Cô nhìn xem, tấm thiệp này đẹp không? Tôi đích thân chọn đấy!
-Đẹp!_Diệp Lan nhàn nhạt trả lời