Diệp Lan thở hắt lại bỏ giày cao gót ra, Mẫn Như tưởng Diệp Lan định làm gì ả vội đứng lùi ra sau vài bước nhưng không! Diệp Lan để giày cao gót sang một bên,cô đi vào phòng thay đồ nhanh chóng đi ra trên tay với một bộ áo cưới được xếp lại gọn gàng.Mọi người khó hiểu nhìn Diệp Lan. Cô ra nhặt lại chiếc nhẫn bên dưới để lại vào hộp, đến chỗ Mẫn Như cầm tay ả đưa đến chỗ Lục Khánh Phong. Sau đó đưa bộ váy cưới và chiếc nhẫn cho Mẫn Như, giọng điệu thanh thoát chứa đựng sự thống khổ đến tột cùng
-Cái này…thuộc về cô mới phải!
Đưa xong áo cưới với nhẫn cô quay người đi, cái khoảng khắc quay người đi là cái khoảng khắc cô nhận ra…cô mất anh thật sự! Lúc quay người đi nước mắt không kìm nén được nữa mà rơi xuống! Từ khi Mẫn Như nói mình mang trong người dòng máu của anh là lúc cô ta đang cầm một con dao đâm trực tiếp vào tim cô. Nơi đó chưa đựng tình yêu, hi vọng, tin tưởng nhưng chỉ trong vài giây nó vỡ tan. Diệp Lan không chịu nổi mà chạy vội ra lễ đường, những giọt nước mắt lăn dài.
Nước mắt không màu nên chẳng ai có thể thấy được nỗi đau của cô. Cảm giác tuyệt vọng đến kiệt sức. Nhìn Diệp Lan chạy ra khỏi lễ đường mà lòng Lục Khánh Phong đau đến xót xa, anh thật sự muốn giữ cô lại nhưng…không đủ can đảm!chính anh cũng hiểu giữ cô lại rồi làm gì? Gỉai thích điều gì khi chẳng có gì phải giải thích! Ở trên thương trường, hay trong thế giới ngầm chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như ngày hôm nay. Lục Khánh Phong mệt mỏi ngồi xuống đất, một tay anh chống ra sau một tay đưa lên xoa mi tâm. Tự hỏi Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mẫn Như thấy anh như vậy vội đặt áo cưới xuống, cầm lấy cánh tay anh, giọng ả cũng mang đầy sự mệt mỏi:
-Em…đưa anh về nhà!
Nhà? Từ ấy thốt ra nghe thật dễ dàng nhưng quả nhiên là không trọn vẹn! Anh không liếc đến cô ta một cái trực tiếp hất tay bước ra ngoài.
Thím Hoa và vài người làm đã vào xem Dung Thi Vân như nào. Thấy anh trai mệt mỏi bước ra khỏi lễ đường, Tuyết Nhi khoác tay Thiện Nam liếc qua Mẫn Như đang thẫn thờ nhìn bóng hình Lục Khánh Phong bước đi, nhỏ chỉ nói qua một câu đầy khinh bỉ:
-Không biết xấu hổ!
Mẫn Như nhìn Tuyết Nhi nói vậy cũng không nói gì. Thiện Nam thở dài kéo nhỏ vào trong, cả lễ đường rộng lớn giờ chỉ còn Mẫn Như. Ả ta hướng mắt nhìn xa xăm, trong lòng bộn bề không biết nghĩ gì.
Diệp Lan bước ra khỏi lễ đường chẳng biết đi đâu, trời quả nhiên hiểu lòng người đổ một trận mưa lớn. Diệp Lan cứ thẫn thờ đến nghĩa trang. Nhanh chóng trước mặt hiện ra mộ của Hạ Đông Dân (cha Diệp Lan). Trước khi chưa diễn ra hôn lễ cô cũng nhủ với lòng khi nào hôn lễ kết thúc, cô làm vợ của Lục Khánh Phong cô sẽ dẫn anh đến thăm ông.Nhưng..ở đời đâu ai biết được chữ ngờ! Hôn lễ vừa bắt đầu đã phải kết thúc, cô chưa làm được vợ Lục Khánh Phong, đến thăm ông cũng chỉ có một mình…Thật nực cười!
Trời mưa mỗi lúc một rõ hơn, những hạt mưa nặng trĩu cứ đổ xuống ào ào. Diệp Lan cố mở to mắt để nhìn ngôi mộ trước mặt, cô khóc hay không cũng chẳng biết, cứ để nước mắt hòa với nước mưa đi. Nỗi đau sẽ không giảm nhưng có lẽ vị nước mắt sẽ nhạt đi rất nhiều! Cô chưa bao giờ trách cha rằng tại sao lại bán cô cho Lục Khánh Phong, cô cũng hiểu được cha làm điều đó để tốt cho cô, cô tin là vậy! Nhưng…tốt ư? Tốt là nghe người khác gì sỉ nhục mình ư? Tốt ở đây là bị người khác nói có thai với người sắp làm chồng mình ngay trong lễ đường ư? Diệp Lan bật cười nhẹ, cô cảm thấy thảm cảnh này rất giống với lúc cha cô mới mất, cô cũng đến đứng giữa một trời tuyết đau buồn tuyệt vọng. Còn bây giờ tuyết không có nhưng..tâm trạng cũng đâu có khác!
Đến bây giờ thì Trời như đang trêu người vậy,đổ một cơn mưa lớn đến bất ngờ tạnh mưa cũng đến bất ngờ, còn lấp ló vài tia nắng nhẹ nữa…Chớ trêu!
-Cái này…thuộc về cô mới phải!
Đưa xong áo cưới với nhẫn cô quay người đi, cái khoảng khắc quay người đi là cái khoảng khắc cô nhận ra…cô mất anh thật sự! Lúc quay người đi nước mắt không kìm nén được nữa mà rơi xuống! Từ khi Mẫn Như nói mình mang trong người dòng máu của anh là lúc cô ta đang cầm một con dao đâm trực tiếp vào tim cô. Nơi đó chưa đựng tình yêu, hi vọng, tin tưởng nhưng chỉ trong vài giây nó vỡ tan. Diệp Lan không chịu nổi mà chạy vội ra lễ đường, những giọt nước mắt lăn dài.
Nước mắt không màu nên chẳng ai có thể thấy được nỗi đau của cô. Cảm giác tuyệt vọng đến kiệt sức. Nhìn Diệp Lan chạy ra khỏi lễ đường mà lòng Lục Khánh Phong đau đến xót xa, anh thật sự muốn giữ cô lại nhưng…không đủ can đảm!chính anh cũng hiểu giữ cô lại rồi làm gì? Gỉai thích điều gì khi chẳng có gì phải giải thích! Ở trên thương trường, hay trong thế giới ngầm chưa bao giờ anh cảm thấy bất lực như ngày hôm nay. Lục Khánh Phong mệt mỏi ngồi xuống đất, một tay anh chống ra sau một tay đưa lên xoa mi tâm. Tự hỏi Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mẫn Như thấy anh như vậy vội đặt áo cưới xuống, cầm lấy cánh tay anh, giọng ả cũng mang đầy sự mệt mỏi:
-Em…đưa anh về nhà!
Nhà? Từ ấy thốt ra nghe thật dễ dàng nhưng quả nhiên là không trọn vẹn! Anh không liếc đến cô ta một cái trực tiếp hất tay bước ra ngoài.
Thím Hoa và vài người làm đã vào xem Dung Thi Vân như nào. Thấy anh trai mệt mỏi bước ra khỏi lễ đường, Tuyết Nhi khoác tay Thiện Nam liếc qua Mẫn Như đang thẫn thờ nhìn bóng hình Lục Khánh Phong bước đi, nhỏ chỉ nói qua một câu đầy khinh bỉ:
-Không biết xấu hổ!
Mẫn Như nhìn Tuyết Nhi nói vậy cũng không nói gì. Thiện Nam thở dài kéo nhỏ vào trong, cả lễ đường rộng lớn giờ chỉ còn Mẫn Như. Ả ta hướng mắt nhìn xa xăm, trong lòng bộn bề không biết nghĩ gì.
Diệp Lan bước ra khỏi lễ đường chẳng biết đi đâu, trời quả nhiên hiểu lòng người đổ một trận mưa lớn. Diệp Lan cứ thẫn thờ đến nghĩa trang. Nhanh chóng trước mặt hiện ra mộ của Hạ Đông Dân (cha Diệp Lan). Trước khi chưa diễn ra hôn lễ cô cũng nhủ với lòng khi nào hôn lễ kết thúc, cô làm vợ của Lục Khánh Phong cô sẽ dẫn anh đến thăm ông.Nhưng..ở đời đâu ai biết được chữ ngờ! Hôn lễ vừa bắt đầu đã phải kết thúc, cô chưa làm được vợ Lục Khánh Phong, đến thăm ông cũng chỉ có một mình…Thật nực cười!
Trời mưa mỗi lúc một rõ hơn, những hạt mưa nặng trĩu cứ đổ xuống ào ào. Diệp Lan cố mở to mắt để nhìn ngôi mộ trước mặt, cô khóc hay không cũng chẳng biết, cứ để nước mắt hòa với nước mưa đi. Nỗi đau sẽ không giảm nhưng có lẽ vị nước mắt sẽ nhạt đi rất nhiều! Cô chưa bao giờ trách cha rằng tại sao lại bán cô cho Lục Khánh Phong, cô cũng hiểu được cha làm điều đó để tốt cho cô, cô tin là vậy! Nhưng…tốt ư? Tốt là nghe người khác gì sỉ nhục mình ư? Tốt ở đây là bị người khác nói có thai với người sắp làm chồng mình ngay trong lễ đường ư? Diệp Lan bật cười nhẹ, cô cảm thấy thảm cảnh này rất giống với lúc cha cô mới mất, cô cũng đến đứng giữa một trời tuyết đau buồn tuyệt vọng. Còn bây giờ tuyết không có nhưng..tâm trạng cũng đâu có khác!
Đến bây giờ thì Trời như đang trêu người vậy,đổ một cơn mưa lớn đến bất ngờ tạnh mưa cũng đến bất ngờ, còn lấp ló vài tia nắng nhẹ nữa…Chớ trêu!