-Cô không nghe rõ sao?Tôi bảo cô là viện đạn nên nằm ở đâu?
Lục Khánh Phong đang chuẩn bị bắn thì Diệp Lan đứng ngay sau ngăn cản:
-Đừng! Cô ta có tội nhưng mọi người cũng biết được bộ mặt thật của cô ta rồi, còn đứa bé trong bụng..không có tội!
Lục Khánh Phong thấy Diệp Lan nói vậy thì chỉ nhẹ giọng:
-Em biết cha của đứa bé là ai không?
-Là ai?
-Cái này...khó tìm!
Diệp Lan nghe Lục Khánh Phong nói vậy liền cả kinh. Khó tìm? Với năng lực củaLục Khánh Phong cô tin là hắn sẽ tìm được cha đưa bé chỉ trong một cuộc điện thoại nếu hắn nói khó tìm thì chứng tỏ có vấn đề…Diệp Lan băn khoăn:
-Khó tìm..là sao?
Lục Khánh Phong liền nhìn thẳng vào Mẫn Như:
-Cô nói xem..Cha đứa bé là ai? Chỉ có…cô mới có thể “chọn” cha cho nó thôi chứ!
CHỌN cha? Nhiều điều khiến Diệp Lan quá băn khoăn. Mẫn Như giờ như một kẻ điên, cô ta không làm chủ được cảm xúc của mình:
-Tôi..không biết. Tôi..thật sự không biết…Không biết!
Lục Khánh Phong không hỏi nữa, liền kéo tay Diệp Lan:
-Chúng ta trở về thôi!
Diệp Lan thấy Lục Khánh Phong không có ý định lấy mạng Mẫn Như nữa liền gật đầu. Cùng anh bước ra. Trong lúc đợi Lục Khánh Phong đi lấy xe Diệp Lan cảm thấy có chút thương cho Mẫn Như. Cha cô ta giờ ở đâu thật là không ai biết, chắc ông ta cũng không có nơi tốt đẹp gì. Lục Khánh Phong chỉ đi lấy xe thôi nhưng mà khá lâu, vừa định gọi cho anh thì chiếc BMW đã xuất hiện..
Trên đường trở về, Diệp Lan băn khoăn hỏi Lục Khánh Phong:
-Anh nói cha của đứa bé rất nhiều và chọn cha là như thế nào?
Lục Khánh Phong im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
-Cha của cô ta bị bệnh vì không có tiền nên cô ta đã ngủ với rất nhiều người đàn ông dẫn đến hình thành đứa bé này..Về sau túng quẫn quá lại phát hiện ra mang thai cô ta tìm đến chúng ta và mọi chuyện xảy ra như vậy đấy…
Diệp Lan nghe xong cũng gật gù, đúng là gieo gió gặp bão, mọi thứ cô ta nhận ngày hôm nay đúng là báo ứng, Diệp Lan liền thở dài:
-Mong những ngày tháng về sau cô ta có thể nuôi nấng đứa con trong bụng và sống cuộc sống tốt!
Lục Khánh Phong không nói gì chỉ nhếch miệng,Diệp Lan không nhìn thấy cái nhếch miệng đầy ẩn ý của anh.
“Nhưng ngày tháng về sau” “cuộc sống tốt”
Nực cười!
Nếu Lục Khánh Phong không đưa Mẫn Như đi khám, không để bác sĩ xét nghiệm, thì làm sao biết được đứa bé đấy không phải dòng máu Lục gia,nếu như vậy thì anh cũng sẽ không còn có thể lấy được chút tư cách đối mặt với Diệp Lan, và trên đường từ nhà cô Lương trở về anh và Diệp Lan có thể vẽ ra một kịch bản hoàn hảo như vậy. Lúc anh ở công ty nhận được điện thoại thông báo về kết quả xét nghiệm không phải con anh, khi trở về biệt thự lúc bước vào phòng ả anh thật sự muốn bóp chết ả ngay tại thời khắc đấy nhưng ả lại đột nhiên tỉnh, khiến anh cũng nghĩ rằng để ả chết như vậy quả là không xứng đáng,phải để ả từ trên cái đỉnh cao của sung sướng rơi xuống cái địa ngục của đau khổ,lúc đó mới thật sự thỏa mãn!
Lục Khánh Phong mở cửa kính xuống, gió tạt vào trong xe mát mẻ đến mới lạ.Anh hỏi Diệp Lan:
-Tại sao trong hôn lễ cô ta bảo gọi bác sĩ đến xét nghiệm em lại bảo không cần đinh ninh như đứa bé là con của anh vậy.
Diệp Lan trả lời có chút ấp úng:
Lục Khánh Phong đang chuẩn bị bắn thì Diệp Lan đứng ngay sau ngăn cản:
-Đừng! Cô ta có tội nhưng mọi người cũng biết được bộ mặt thật của cô ta rồi, còn đứa bé trong bụng..không có tội!
Lục Khánh Phong thấy Diệp Lan nói vậy thì chỉ nhẹ giọng:
-Em biết cha của đứa bé là ai không?
-Là ai?
-Cái này...khó tìm!
Diệp Lan nghe Lục Khánh Phong nói vậy liền cả kinh. Khó tìm? Với năng lực củaLục Khánh Phong cô tin là hắn sẽ tìm được cha đưa bé chỉ trong một cuộc điện thoại nếu hắn nói khó tìm thì chứng tỏ có vấn đề…Diệp Lan băn khoăn:
-Khó tìm..là sao?
Lục Khánh Phong liền nhìn thẳng vào Mẫn Như:
-Cô nói xem..Cha đứa bé là ai? Chỉ có…cô mới có thể “chọn” cha cho nó thôi chứ!
CHỌN cha? Nhiều điều khiến Diệp Lan quá băn khoăn. Mẫn Như giờ như một kẻ điên, cô ta không làm chủ được cảm xúc của mình:
-Tôi..không biết. Tôi..thật sự không biết…Không biết!
Lục Khánh Phong không hỏi nữa, liền kéo tay Diệp Lan:
-Chúng ta trở về thôi!
Diệp Lan thấy Lục Khánh Phong không có ý định lấy mạng Mẫn Như nữa liền gật đầu. Cùng anh bước ra. Trong lúc đợi Lục Khánh Phong đi lấy xe Diệp Lan cảm thấy có chút thương cho Mẫn Như. Cha cô ta giờ ở đâu thật là không ai biết, chắc ông ta cũng không có nơi tốt đẹp gì. Lục Khánh Phong chỉ đi lấy xe thôi nhưng mà khá lâu, vừa định gọi cho anh thì chiếc BMW đã xuất hiện..
Trên đường trở về, Diệp Lan băn khoăn hỏi Lục Khánh Phong:
-Anh nói cha của đứa bé rất nhiều và chọn cha là như thế nào?
Lục Khánh Phong im lặng hồi lâu mới lên tiếng:
-Cha của cô ta bị bệnh vì không có tiền nên cô ta đã ngủ với rất nhiều người đàn ông dẫn đến hình thành đứa bé này..Về sau túng quẫn quá lại phát hiện ra mang thai cô ta tìm đến chúng ta và mọi chuyện xảy ra như vậy đấy…
Diệp Lan nghe xong cũng gật gù, đúng là gieo gió gặp bão, mọi thứ cô ta nhận ngày hôm nay đúng là báo ứng, Diệp Lan liền thở dài:
-Mong những ngày tháng về sau cô ta có thể nuôi nấng đứa con trong bụng và sống cuộc sống tốt!
Lục Khánh Phong không nói gì chỉ nhếch miệng,Diệp Lan không nhìn thấy cái nhếch miệng đầy ẩn ý của anh.
“Nhưng ngày tháng về sau” “cuộc sống tốt”
Nực cười!
Nếu Lục Khánh Phong không đưa Mẫn Như đi khám, không để bác sĩ xét nghiệm, thì làm sao biết được đứa bé đấy không phải dòng máu Lục gia,nếu như vậy thì anh cũng sẽ không còn có thể lấy được chút tư cách đối mặt với Diệp Lan, và trên đường từ nhà cô Lương trở về anh và Diệp Lan có thể vẽ ra một kịch bản hoàn hảo như vậy. Lúc anh ở công ty nhận được điện thoại thông báo về kết quả xét nghiệm không phải con anh, khi trở về biệt thự lúc bước vào phòng ả anh thật sự muốn bóp chết ả ngay tại thời khắc đấy nhưng ả lại đột nhiên tỉnh, khiến anh cũng nghĩ rằng để ả chết như vậy quả là không xứng đáng,phải để ả từ trên cái đỉnh cao của sung sướng rơi xuống cái địa ngục của đau khổ,lúc đó mới thật sự thỏa mãn!
Lục Khánh Phong mở cửa kính xuống, gió tạt vào trong xe mát mẻ đến mới lạ.Anh hỏi Diệp Lan:
-Tại sao trong hôn lễ cô ta bảo gọi bác sĩ đến xét nghiệm em lại bảo không cần đinh ninh như đứa bé là con của anh vậy.
Diệp Lan trả lời có chút ấp úng: