GÌ THẾ NÀY…?!?!?!.... “mama”?!?!?! Chẵng lẽ thằng nhóc này gọi ta là bà vú của nó?!?!?!... (Giải thích: “mama” ở hiện đại là mẹ còn “mama” ở TQ cổ đại có nghĩa là bà vú 2 từ đó có phát âm khá giống nhau và chắc chắn rằng chị nữ 9 của chúng ta nhầm rùi nhở J) Ta đây vốn là chàng hoàng tử trong mộng của nhiều cô gái mà giờ đây bị 1 thằng nhóc do muội muội “vô tình” đưa về đây lại gọi ta là bà vú?!?!?! Thật là 1 sự sỉ nhục lớn mà! Thật ko thể chấp nhận được!!! bla, bla,… Hắn tức điên lên và ko thể nói gì hơn, hắn định rống lên nhưng có vẻ hắn ta ko làm được! Vì sao ư? Tất nhiên là vì sợ khuôn mặt xinh đẹp của hắn sẽ ko còn như xưa à nhầm là vì cô em gái than êu mới đúng chứ (chà koi bộ an hem êu thương nhau ghê ha)
Còn nàng thì sao nhỉ? Đương nhiên là đang hoang mang ko biết phải làm gì khi biết mình nói cái gì và nàng cũng biết tất nhiên “mama” ở đây có nghĩa là BÀ VÚ!!!! Nàng khóc thầm thương thay cho số phận bi đát của 1 đứa trẻ 9 tuổi, 1 tiểu oa nhi vô cùng ngây thơ, vô cùng trong sáng, đáng yêu như nàng mà phải chịu 1 trận sét đánh như thế nào? Phải làm sao đây? Phải làm sao đây? Huhuhu…. (t/g: mặt dù có bị tim thuốc hay bị gì đó ảnh hưởng đến lối sống thì nữ 9 của chúng ta đơn thuần chỉ là 1 đứa bé 11 tuổi đáng yêu, trong sáng thui ấy nhở?)
_____________ta là đường phân cách độc đáo_____________
2 bên không biết phải làm như thế nào trong tình thế như thế này thì bỗng tiếng nói vang lên làm phá vỡ bầu không khí căng thẳng khi ấy
“À mà tiểu oa nhi ngươi có tên không?” Nàng công chúa hỏi nhưng muốn làm tan đi bầu ko khí ấy
Ấy chà, đối vs mọi người thì câu nói ấy có vẻ rất rất là dễ và ko có gì dễ hơn câu hỏi đấy, ấy vậy mà đối với nàng thì ai za ca khó à nha! Cái gì nàng cũng có kế hoạch chuẩn bị sẵn ấy lại quên chuẩn bị cái tên… Cái dễ nhất đến sớm nhất đương nhiên là sẽ không có gì may mắn bằng nhưng vì cái tội khinh thường cái dễ nên bây giờ nàng chẳn có 1 cái tên nào để gọi. Ai za thiệt tình mà, thui đành giả ngốc cho họ đặt tên vậy!
“Tên? Tên là gì ạ?” Mắt long lanh giả bộ ngây thơ trong sáng như 1 chú cún
Hành động “cute” ấy của nàng cùng nét đẹp của 1 đứa con lai thì hành động đó đã đâm trúng tim của tất cả mọi người đang ở đó.
“Khục, khục,.. a, um, nếu ngươi không có tên thì bọn ta đành đặt cho ngươi!” nói xong hắn liền kéo “nàng” ra khỏi phòng của nàng
_________________ta là đường phân cách tên__________________
Vậy là cuối cùng thì 2 người đã chọn cho nàng 1 cái tên đó là “Hàn Thiên” cái tên mang cả 2 giới tính mà 2 người họ chỉ “vô tình” đặt ra cho “Hàn Thiên” nhà ta (từ đây ta sẽ thay từ nàng thành từ Hàn Thiên)
Đó là tên mà 2 người họ đặt ra ấy vậy 2 người họ bảo với Hàn Thiên là cái tên này chỉ là cái tên trên giấy, còn cái tên mà họ cảm thấy vừa miệng nhất là Tiểu Thiên nên họ sẽ gọi Hàn Thiên thành Tiểu Thiên
(vì lý do đã bỏ viết lách kha khá lâu nên trình độ dần giảm xuống và đoạn trên t/g chỉ có thể viết được nhiêu đó thui mong các bn thông cảm. À còn nữa mình từ nay sẽ đổi nàng thành Tiểu Thiên vì lý do nữ 9 còn khá nhỏ nên gọi = nàng hơi khó nghe, nhưng bây giờ thì ko hợp cho lắm nên chương sau sẽ gọi = Tiểu Thiên nha các bn J)
Trong lúc bọn họ tìm cái tên cho nàng thì nàng đây đã thay đồ trên người ra và thay vào đó là cuộn vải màu trắng quấn quanh người từ cổ cho xuống tận chân, sau đó mặt bên ngoài áo mỏng mùa hè, rồi nàng khoác lên người 1 bộ áo phù thủy của phương Tây và 1 cái khăn choàng quanh cổ cùng với cái mặt nạ hình băng vải quấn.
(Ảnh mình họa ‘nhân vật trong Tokyo Ghoul’ sẵn đây nói lun vì có 1 số bn ns rằng ko xem dc ảnh nên hãy vào trang nỳ nhé các bn: http://truyen.org/threads/tomboy-xuyen-khong.4083/J)
Hoàn thành xong tất cả 2 người bọn họ vào phòng để thông báo cho nàng biết được cái tên mà họ đã đặt ra cho nàng thì vừa bước vào họ đã thất 1 người đang mặc áo choàng đen của phương Tây, đeo 1 mặc nạ khá kì dị, ở dưới chân thì chỉ quấn cuộn vải màu trắng 1 cách lỏng lẻo trong y như là ác ma
Cô công chúa rống lên:
“Ngươi là tên nào?!?! Tại sao ngươi lại vào được đây?!?! Tiểu Thiên… đúng rồi, Tiểu Thiên của ta đâu?!?!”
Tiểu Thiên?!?! Là tên của nàng sao? Cũng được đấy…. nhưng nàng vốn là 1 người giả ngây thơ nên nàng chũng ngây thơ đáp lại
“Tiểu thiên là gì?” vừa hỏi câu đó xong cái mặt nạ của nàng ‘vô tình’ rơi xuống làm lộ khuôn mặt của nàng. Một khuôn mặt đẹp rạng ngời ông mặt trời
“Aaaaa… là ngươi sao? Vậy mà ta cứ nghĩ… Haizza” Kiều Linh (nàng công chúa) thở phào nhẹ nhỗm
“Tại sao ngươi lại đi mặc những bộ đồ đó? Chẳng hợp với ngươi tí nào! Nhanh thay đồ đi!” Tuấn Hòa (hoàng tử ấy nhá) nói xong rồi quân bộ đồ đang cầm trên tay vào Tiểu Thiên nàng và kéo Kiều Linh ra khỏi phòng….
_________________________________________________
Rồi Tiểu Thiên của chúng ta sẽ ra sau trên mảnh đất 1000 năm về trước? Và tất nhiên mảnh đất ko có trong lịch sử của Trung Quốc tất nhiên lại có cách ăn mặc khá giống thời xưa ở Trung Quốc!
Làm sao để mà Tiểu Thiên có thể về thâm người nhà đúng thời hạng cho trước đây? Làm sao để Tiểu Thiên có thể thoát khỏi cái khách điếm đó đây?
Hu hu…. Tại sao các bn đọc giả ko cho t/g bt có nên đổi nó thành nàng ko. Vì ko nhận được phản hồi của các bn đọc giả nên t/g quyết định gọi = nàng lâu lâu gọi = tên
____________________________________________
� NÀY….
Nàng ta (ý ns cô nàng ngực bự chớ ko ph nó) sau khi bt nàng ngất đi vì bị cho úp mặt vào ngực wá lâu thì nàng ta đem nàng đến khách điếm có tên là Trung Uyên, nơi đó cũng là nơi mà nàng ta đang ở tạm. Nàng ta đem nàng lên lầu rồi đưa nàng vào phòng dc trang trí khá đẹp không xa hoa nhưng vẫn giữ vẻ đẹp tao nhã mà căng phòng vốn có.
(Giới thiệu chung về Trung Uyên: Trung Uyên là khách điếm khá nổi tiếng ở Nam Thành. Bênh ngoài là kách điếm bình thường và nhạt nhẽo nhưng đó chỉ là vỏ bọc để lừa ng thôi, sự thật nơi đây là nơi dành cho các hoàng tử, công chúa, những sứ thần nước khác đến viến thăm. Đây vốn là thế lực kinh doanh bí ẩn đc tạo ra bởi nhìu quốc gia và họ xây dựng khách quán ở nhìu nơi tẻ nhạt để bảo vệ người hoàng tộc và những sứ giả, họ có nhìu sát thủ cao cắp bảo vệ cách nghiêm ngặc)
Sau khi để nàng an tọa trên giường thì nàng ta ra khỏi phòng và vào phòng kế bênh. Sau khi nàng ta bước ra khỏi cửa thì nàng đã tỉnh dậy từ lâu. Thấy khi nàng ta đi ra thì sao nàng liền trèo từ cửa sồ nỳ sang cửa sổ khác, vừa trèo nàng nhớ lại kiếp trước cũng thường trèo như vậy để nghe lén số chuyện.
Kiếp trước nàng vốn là đứa trẻ mồ coi dc sinh ra ở nơi “cỗ lỗi xỉ”. Vốn là bị bệnh hiếm có đôi mắt màu và bị nhìu ng khác xa lánh. Sau khi dc thằng cha ở viện nghiêm cứu gì đó nhận nuôi thì ổng đem tới chỗ toàn máy móc hiện đại rùi chít cho nàng mũi tiêm gì đó, rùi từ thông minh trở nên thông minh suất thần hơn nữa. Sau thời gian thì gặp ông tiên ở Trung Quốc, nàng vốn là con lai Anh Quốc vs Nhật Bản chỉ đến Trung Quốc vài lần khi dc tiêm thuốc để thực hiện vài nhiệm vụ.
______________Ta là đường phân cách bí ẩn_________________
Nghĩ đến đó nàng ms thấy nhớ lại lời ông tiên kể về thân phận của mình (có ai còn nhớ cái nỳ ko?). Kiếp trước khá giống kiếp sau của nàng, cũng được sinh ra bởi người khác đất nước đem lòng yêu nhau, nhưng lúc đó cổ đại mà còn wá “cổ lỗ sĩ” nên khi nàng sinh ra thì cha mẹ chết, nàng vô tình sống sót và đến Trung Quốc. Và lại lí do nào đó mà vô tình lm con của Lâm gia và lúc đó “, sinh ra ở Nhật Bản được thừa hưởng gien di truyền từ người và lớn lên sẽ hiểu được tiếng nói của đất nước nhưng tại sao ko để nàng lại Nhật Bản hay Anh Quốc đi mà ông trời ác í để nàng lại Trung Quốc cổ đại chứ. Lại còn ph cho “nàng” chết thảm ở Trung Hoa thời cổ đại trong đôi mắt màu nỳ chứ. Mà thui kệ dù sao nàng cũng có kính áp tròng ở thế kỉ rùi còn đâu
Haizza mà cũng ph cảm ơn tổ tiên trước kia đã cứu Tiên Hoàng nên bây giờ khi kết hợp cả người lại thì nàng dc thừa hửng dc phần sức mạnh của tất cả thần vs ông tiên còn có phần công lực kha khá mà Tiên Hoàng ban cho khi tìm được con cháu đời sau của người cứu ông. Còn bây giờ nàng đã có võ thuật “tạm ổn” rùi (t/g: ừ “tạm ổn”, đúng v; Jen: ngươi có ý định j; t/g: à ko có j , chụy cứ tự nhiên)
_________________Ta là đường phân cách vô duyên______________
Mà nghĩ lại thì cũng may cho nàng là nhờ thứ thuốc ấy mà nàng bt dc nhìu thứ tiếng, trong đó có tiếng Trung Quốc. Mà thui nghĩ lm chi nữa, trèo tường về thăm mẫu thân, phụ thân thui. Dù sao thì cảm ơn nàng ta đã đưa nàng đến đây
Nàng ko nhanh cũng ko chậm trèo qua của sổ đi về. Nhưng côi bộ số nàng ko dc về thăm phụ mẫu của mình rùi, vừa trèo qua cửa sổ thì nàng đã nghe tiếng ns phòng bênh cạnh nói:
-“Nhị Hoàng huynh, muội vừa ms ra bênh ngoài ngắm cảnh, ko có mấy tên cận vệ kia cũng khá vui đấy” – giọng trong trẻo của cô gái mang vẻ tinh nghịch
-“CÁI GÌ???, TẠI SAO MUỘI KO ĐEM CẬN VỆ THEO CHỨ???? MUỘI LÀ CÔNG CHÚA CỦA VƯƠNG TRIỀU KIA MÀ!!!!!” – giọng nói tức giận của nam tử vang lên cách chói tai
-“Haiz, huynh chứ bình tĩnh đi, đem theo mấy tên cận vệ đó theo làm chi? Dù sao thì võ công của muội đây cũng hơn mấy tên cận vệ đó kia mà” – nữ tử bênh trong có chán ghét khi nhắc đến mấy tên vệ sĩ quèn
-“Huynh ko có ý đó nha! Muội nên nhớ là huynh và muội là hoàng tử và công chúa của Vương triều qua đây để tham quan đấy! Muội là lá ngọc cành vàng được phụ hoàng sủng ái đấy nha” – nam tử kia lên tiếng nhắc nhở nữ tử với giọng nói đôi phần nghiêm nghị
Đến đó nàng đã bt là người họ là hoàng tử và công chúa dc sủng ở nước kế bênh qua đây chắc là do dc phái qua đây làm sứ giả hay là mún đi chơi chăng?. Mà thui nàng ko quan tâm lắm, nhưng mà được cả công chúa tốt bụng kia cứu thì quả là ko có j bằng, cũng có thể lợi dụng sự tốt bụng đó mà có thể làm điều mình thích thì nàng thấy cũng dc. Dù sao thì cũng phải trả ơn gì đó vì đã tiếp sức cho nàng.
Thôi thì nàng đành trở về phòng ngủ tiếp thui, mà trước khi trở về phóng thì phải nghe cho hết câu chuyện đã rồi về phòng chứ, trong lòng nàng thầm nghĩ: “ko ph ta nhìu chuyện đâu, mà là ta chỉ vô tình nghe thui hehe”
-“Mà này hoàng huynh, lúc muội đang đi dạo thì…” - nữ tử đó kể hết mọi chuyện mà nàng ta thấy nó chon nam tử kia nghe (t/g: ta vì nổi bệnh làm biếng đấy thui)
Sau khi nghe câu chuyện mà nàng ta đem nàng về tên hoàng tử liền mún sang xem có phải nàng là gián điệp của ai đó không. Cũng vừa lúc đó nàng trở lại phòng và giả bộ bị ngất. Trong lòng nàng lúc đó nghĩ: “Phụ thân mẫu thân nuôi à, con nhớ người lắm cơ nhưng chuyện về thăm người là không chắc ko cần gắp như vậy đâu! Thui để lần sau ta về thăm phụ thân, mẫu thân nuôi vậy”. Thế là nàng quay lại giường nhưng không giả bộ nằm xuống ngất đi, mà nàng làm tư thế như vừa ms tỉnh dạy
người họ từ cửa bước vào thấy nó đã tỉnh dạy và dụi dụi con mắt đang đỏ của mình. Tên hoàng tử vừa bước vào thấy nó thì có đôi chút ngỡ ngàng khi thấy cái nhan sắc kì lạ và máy tóc màu kì lạ chưa thấy bao giờ. Cùng lúc đó cô công chúa đưa nàng về mới thấy rõ nhan sắc kì lạ vì lúc nảy “nàng” đứng phía sau nên ko thấy rõ mặt lắm, lúc khóc thì cái tay của nàng che hết cả khuôn mặc nhỏ nên không thấy lun cả cái khuôn mặt lúc bấy giờ. Tất cả bọn họ đền ngạc nhiên khi thấy cái nhan sắc và mái tóc kì lạ mà thế kỉ của nàng cho là đẹp và bình thường. Cả người đều bước đến chỗ nàng cách nhanh chống, cô công chúa có bộ ngược khủng liền ôm nó và khen ngợi:
-Oa, tên tiểu tử nhà ngươi có nhan sắc và mái tóc rất kì lạ nha~ ta thích
Nàng thấy vậy liền giả bộ ngu ngơ (ha, với cái nhan sắc con lai của ngươi ta cá bà cong chúa đấy thế nào cũng giữ mi lại cho = được a~)
-Mama~~~~….
GÌ THẾ NÀY….
_______________________________________________
Haizza~~~~~ t/g lại xin lỗi các bn nữa rùi, t/g vì giở chứng lm biếng nên viết đến nửa đoạn thì có ng lm mất hứng t/g nên t/g nghỉ ngơi để ngày sau viết tiếp, (hihi… có hứng ms viết dc chứ) trong lúc t/g nghỉ ngơi thì t/g giở tật lm biếng nên cứ nằm lăng ra đấy mà ngồi xem fim nên chương có hơi chậm trễ
Thui, các bn đọc vui vẻ nhá! BYE~~~~~~