Cố Thế hắn sau khi nhận được cuộc điện thoại đó. Gấp gáp, gọi quản gia ở biệt thự Cố gia đến chăm nom Tiểu Kha, bảo nếu Tiểu Kha ngủ dậy thì hãy điện thoại cho hắn. Xong tất cả mọi việc, Cố Thế dùng bằng tốc độ nhanh nhất, chạy đến bệnh viện.
Chạy đến phòng cô đang cấp cứu, bất an đứng bên ngoài. Hắn thầm cầu nguyện cô không sao, Tiểu Y ngốc, Tiểu Kha đang đợi em nuôi lớn, em không được xảy ra chuyện gì.
_________________
Sau ba tiếng cấp cứu, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra.
Nhìn thấy bác sĩ, Cố Thế liền chạy đến hỏi:"Bác sĩ... Cô ấy.. Cô ấy sao rồi? "
"Bệnh nhân cũng đã qua cơn nguy kịch, nhưng không biết lúc nào tỉnh lại. Vì do phần đầu bị va đập khá mạnh, cũng may có ai đó tốt bụng cho cô ấy máu, nếu không thì... "Bác sĩ nói.
"Vậy khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?"Cố Thế lại hỏi.
"Điều này chúng tôi không rõ"Bác sĩ vỗ vai hắn, rồi quay người đi.
Cố Thế dường như đứng chết lặn. Cô có tỉnh lại hay không đều không thể chắc chắn. Cô ấy còn sống, còn sống...
Từ xa Cố Thế, một ánh mắt cũng đầy lo lắng, nhìn hắn đang đầy đau lòng kia.
"Ông chủ, ông mới hiến máu cho tiểu thư Khoa. Nên về nhà nghỉ ngơi đi ạ"Tên vệ sĩ cung kính nói.
"Được rồi, cho bác sĩ và y tá canh chừng tốt cô ấy đấy"
_______________________
"Tiểu Ny, em dậy đi, bé con hay khóc đòi em lắm"
"..."
_______________
"Tiểu Ny, em dậy đi. Tiểu Khoa rất muốn được em ôm, âu yếm mà"
"..."
____________________
"Tiểu Ny, em dậy đi. Anh... Cũng cần em mà"
"..."
Đã bao lần Cố Thế bên giường bệnh của Yết Ny nói chuyện. Nhưng lại chẳng có gì hồi đáp lại.
Cô đã hôn mê hai tháng rồi. Cô ngủ say hai tháng rồi. Yết Ny, anh nói em là heo, em không nhận. Em xem, bây giờ em là heo thật rồi, em ngủ đã gần sáu mươi ngày rồi. Dậy đi em, dậy đi em!
Nhìn Yết Ny đang ngủ, Cố Thế hắn đau lòng. Không kìm được, hắn đứng dậy ra ngoài.
Cửa vẫn mở, anh bước vào căn phòng.
Đứng bên giường, nhìn Khoa Yết Ny, anh nói:"Cô phải tỉnh lại"
___________________
Cố Thế ôm bé con bên cạnh giường bệnh của cô. Nói chuyện với Tiểu Kha.
"Tiểu Kha, mama xấu tính quá, ngủ mãi không chịu dậy con à"
Giọng nói hắn đầy ưu buồn.
Tiểu Kha dường như hiểu gì đó, mặc dù còn rất nhỏ. Nhưng cũng cố đưa cánh tay ngắn, nhỏ bé của mình lên, Cố Thế thấy vậy, liền đưa tay nắm lấy tay Tiểu Kha.
"Con đang an ủi baba sao?"Cố Thế nói.
Đôi mắt long lanh của Tiểu Kha nhìn hắn, miệng không cười, nhưng ánh mắt ý nói là vậy.
Nước mắt Cố Thế rơi xuống. Trong đời hắn, đây là lần hai hắn rơi nước mắt lần hai, từ khi rời khỏi Cố gia.
"Tiểu Kha, làm sao để mama tỉnh dậy hả con? Con cần mama, baba cũng cần mà"Cố Thế ôm Tiểu Kha nói.
Nước mắt rơi xuống áo của Tiểu Kha. Nó ướt ướt, làm bé con khá khó chịu.
Bên cạnh, những ngón tay của Yết Ny đang từ từ chuyển động, giống như sắp có điều kì tích vậy!!!
Chạy đến phòng cô đang cấp cứu, bất an đứng bên ngoài. Hắn thầm cầu nguyện cô không sao, Tiểu Y ngốc, Tiểu Kha đang đợi em nuôi lớn, em không được xảy ra chuyện gì.
_________________
Sau ba tiếng cấp cứu, cuối cùng bác sĩ cũng bước ra.
Nhìn thấy bác sĩ, Cố Thế liền chạy đến hỏi:"Bác sĩ... Cô ấy.. Cô ấy sao rồi? "
"Bệnh nhân cũng đã qua cơn nguy kịch, nhưng không biết lúc nào tỉnh lại. Vì do phần đầu bị va đập khá mạnh, cũng may có ai đó tốt bụng cho cô ấy máu, nếu không thì... "Bác sĩ nói.
"Vậy khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại?"Cố Thế lại hỏi.
"Điều này chúng tôi không rõ"Bác sĩ vỗ vai hắn, rồi quay người đi.
Cố Thế dường như đứng chết lặn. Cô có tỉnh lại hay không đều không thể chắc chắn. Cô ấy còn sống, còn sống...
Từ xa Cố Thế, một ánh mắt cũng đầy lo lắng, nhìn hắn đang đầy đau lòng kia.
"Ông chủ, ông mới hiến máu cho tiểu thư Khoa. Nên về nhà nghỉ ngơi đi ạ"Tên vệ sĩ cung kính nói.
"Được rồi, cho bác sĩ và y tá canh chừng tốt cô ấy đấy"
_______________________
"Tiểu Ny, em dậy đi, bé con hay khóc đòi em lắm"
"..."
_______________
"Tiểu Ny, em dậy đi. Tiểu Khoa rất muốn được em ôm, âu yếm mà"
"..."
____________________
"Tiểu Ny, em dậy đi. Anh... Cũng cần em mà"
"..."
Đã bao lần Cố Thế bên giường bệnh của Yết Ny nói chuyện. Nhưng lại chẳng có gì hồi đáp lại.
Cô đã hôn mê hai tháng rồi. Cô ngủ say hai tháng rồi. Yết Ny, anh nói em là heo, em không nhận. Em xem, bây giờ em là heo thật rồi, em ngủ đã gần sáu mươi ngày rồi. Dậy đi em, dậy đi em!
Nhìn Yết Ny đang ngủ, Cố Thế hắn đau lòng. Không kìm được, hắn đứng dậy ra ngoài.
Cửa vẫn mở, anh bước vào căn phòng.
Đứng bên giường, nhìn Khoa Yết Ny, anh nói:"Cô phải tỉnh lại"
___________________
Cố Thế ôm bé con bên cạnh giường bệnh của cô. Nói chuyện với Tiểu Kha.
"Tiểu Kha, mama xấu tính quá, ngủ mãi không chịu dậy con à"
Giọng nói hắn đầy ưu buồn.
Tiểu Kha dường như hiểu gì đó, mặc dù còn rất nhỏ. Nhưng cũng cố đưa cánh tay ngắn, nhỏ bé của mình lên, Cố Thế thấy vậy, liền đưa tay nắm lấy tay Tiểu Kha.
"Con đang an ủi baba sao?"Cố Thế nói.
Đôi mắt long lanh của Tiểu Kha nhìn hắn, miệng không cười, nhưng ánh mắt ý nói là vậy.
Nước mắt Cố Thế rơi xuống. Trong đời hắn, đây là lần hai hắn rơi nước mắt lần hai, từ khi rời khỏi Cố gia.
"Tiểu Kha, làm sao để mama tỉnh dậy hả con? Con cần mama, baba cũng cần mà"Cố Thế ôm Tiểu Kha nói.
Nước mắt rơi xuống áo của Tiểu Kha. Nó ướt ướt, làm bé con khá khó chịu.
Bên cạnh, những ngón tay của Yết Ny đang từ từ chuyển động, giống như sắp có điều kì tích vậy!!!