Giờ tan sở vừa điểm, Nhan Như Y là người đầu tiên vơ lấy túi xách, chạy như bay ra khỏi công ty, vọt đến trạm chờ xe buýt!
Vào giờ cao điểm, hàng trăm nhân viên của mấy tập đoàn lớn chung quanh đây, xếp thành mấy hàng chờ xe buýt. Vài chiếc xe buýt đến rồi rời khỏi trạm, nhưng đội ngũ xếp hàng vẫn còn thật dài!
Mỗi lần chờ xe buýt về nhà, Nhan Như Y luôn cảm rất phiền lòng, trong lúc phiền não sao người làm công ở đâu ra mà nhiều như vậy, phiền não tại sao lắm người không có tư cách cứ chen ngang lên xe buýt như vậy, có lúc lại miên mang khi nào mình có thể mua một chiếc xe cho riêng mình. Nhưng hôm nay, cô đứng trong đám đông cảm thấy rất an lòng, cô vốn chính là thuộc về tầng lớp lao động bình dân như bọn họ. Đây mới chính là cô, vì sinh tồn nên phải đấu tranh, phải lao động vất vả, kiếm tiền nhờ hai bàn tay và đầu óc của mình.
Nhìn về phía trước, từng người một nhích lên, nhích lên, từng chiếc xe buýt dừng lại rồi đi ngay, cô kiên nhẫn chờ đợi những chuyến xe buýt kế tiếp!
Nhưng rồi, ánh mắt cô không an phận, không thể khống chế, liếc nhìn chung quanh xuyên qua những dãy xe hơi sang trọng, nhất là khi nhìn thoáng một chiếc xe màu đen quen thuộc chạy vụt qua. Lòng của cô chợt chìm xuống, sau đó cô nhìn chăm chắm vào bảng số ở đuôi xe. Không phải, đó chẳng qua là một chiếc Mercedes đời cũ, không phải là kiểu mới nhất, chứ đừng nói gì đến một bảng số xe đặc biệt với một hàng số sáu. Xe của anh!
Bạn gái của anh đã về nước, anh sẽ đưa bạn gái đi ăn tối, sẽ cùng nghe nhạc, sẽ cùng chung phòng?
A ——
Nhan Như Y cười khổ một tiếng, thật không rõ anh suy nghĩ gì khi để cô đối mặt với vị hôn thê của anh vào chiều nay!
Là muốn giúp cô đối với đoạn tình cảm này hoàn toàn chết tâm sao?
Nếu không phải như vậy, cô còn có thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác?
Chính lúc đầu cô đang quay cuồng, không ngừng quanh quẩn vấn đề này, điện thoại trong túi cô reo vang. Số gọi tới không có tên người gọi, nhưng cô nhận, 4 số “3” ở cuối, số của anh. Lúc này, sao anh lại gọi tới cho cô, nhất định là bởi vì có công việc đột xuất, không dám trì hoãn, cô vội vàng nhận nghe điện thoại."Dạ, Hoắc tổng!"
"Em đi về phía trước ngay, anh đang chờ em ở cuối đường!" Hoắc Doãn Văn trực tiếp nói.
Nghe nói như thế, cô bị dọa sợ đến thiếu chút nữa ném điện thoại đi."Hoắc tổng, như vậy không tốt đâu!" Bạn gái của anh đang ở đây, anh muốn làm gì?
Cô cứng rắn trả lời điện thoại, nhưng tim lại dáo dác, tự đưa mắt nhìn về phía đầu đường, trong mơ hồ, quả thật cô như thấy một bóng xe màu đen không thể quen thuộc hơn.
"Không có gì không tốt, nếu như em không đến, như vậy anh sẽ chạy qua đón em!" Anh nói với một giọng kiên định.
Nơi này nhiều người chờ xe như vậy, bên trong Tập đoàn Hằng Viễn, hàng đoàn người vẫn đang túa ra sau giờ làm, nếu như anh lái xe qua, sáng sớm ngày mai nhất định cô sẽ trở thành đề tài để mọi người bàn tán nghị luận. Vì để cho mọi chuyện không trở nên nghiêm trọng, vì để cho mình không trở thành nguồn tạo ra đề tài, cô buộc lòng phải thỏa hiệp, lê từng bước về phía trước!
Ngồi trong xe, Hoắc Doãn Văn nhíu mày, nhìn bóng dáng phản chiếu trong kính chiếu hậu từ một chút xíu dần trở nên rõ nét, sau đó anh tự tay mở cửa xe ra, hướng về phía người bên ngoài, ra lệnh: "Lên xe!"
Nhan Như Y chui vào trong xe, kỳ quái theo dõi anh."Hoắc tổng bây giờ không phải nên sánh vai cùng vị hôn thê sao? Ý của tôi là, Hoắc tổng gọi tôi có chuyện gì?"
Hoắc Doãn Văn nhìn cô một cái, ánh mắt ảm đạm nói rõ hiện tại anh rất không vui vẻ. Anh chẳng nói một lời, khởi động xe!
Xe chạy một đoạn xa, Nhan Như Y cũng buông tha không chờ đợi câu trả lời nữa, dựa người vào lưng ghế, nhìn thẳng về phía trước, mặc anh đưa mình đi đâu!
Hồi lâu, anh mới áy náy mở miệng, phá vỡ yên lặng."Thật xin lỗi, anh không phải cố ý để cho em gặp gỡ cô ấy!"
"A, không có gì phải xin lỗi, anh là cấp trên, cô ấy là vị hôn thê của anh. Tôi chỉ là người làm công ăn lương, gặp gỡ cấp trên là chuyện bình thường, đó là chưa kể rất vinh hạnh cho cấp thấp như tôi!" Cô nói dối một cách trơn tru, trong khi trước đó, cô vừa oán trách anh tại sao lại để cô gặp mặt vị hôn thê cao quý của anh!
Nếu như không nhìn thấy người con gái hoàn hảo ấy, cô hiện tại cũng sẽ không chán ghét mình như thế, muốn tìm cách vứt bỏ mình đi cho khuất mắt! Cô lại còn được mở rộng tầm mắt.
"Trước đó, anh hay đề cập về em với cô ấy, cho nên cô ấy tò mò muốn gặp em. Nhất định muốn gặp em trong chuyến về nước này!" Anh giải thích. Anh đã tìm mọi cách để Sở Tinh Nhiễm bỏ đi ý tưởng đó, nhưng không thành công.
********************** *************************
Nhắc tới chuyện này, Nhan Như Y nhăn trán, không hiểu rõ."Tôi thật không hiểu, anh đã nói gì với cô ấy về tôi? Tại sao lại nói về tôi với cô ấy?"
Hoắc Doãn Văn nhìn cô một cái, có chút né tránh, sau đơn giản hồi đáp."Bởi vì cô ấy hiểu rõ vốn tiếng Trung của anh, từ nói chuyện phiếm giữa bàn hội đàm là ăn cho đến các hợp đồng trong nước, nên đã hỏi anh về chuyện phiên dịch. Anh đã kể cho cô ấy về!"
"Ra là vậy!" Cô gật đầu một cái, như vậy cũng là bình thường!
"Như Y, thật xin lỗi, anh hiểu rõ chuyện ngày hôm nay nhất định làm thương tổn tới em, dù không nhiều cũng ít!" Anh vô cùng áy náy nói lời xin lỗi. Anh vẫn luôn lo lắng cho tâm tình của cô, cho nên Sở Tinh nhiễm vừa rời khỏi công ty chân trước, chân sau anh lập tức lái xe đuổi theo Như Y. Anh phải nhìn thấy cô, nói cùng cô lời xin lỗi, giải tỏa nỗi trĩu nặng trong lòng anh!
"Thật không có gì, Hoắc tổng!" Cô vội vàng lắc đầu."Tôi đang làm việc trong công ty của anh, dưới trướng của anh. Những thứ này tôi chắc chắn đều phải đối mặt! Trừ phi ——" cô nhìn anh."Trừ phi bây giờ tôi nộp đơn xin nghỉ việc ——"
"Không được!" Anh đột nhiên thắng xe lại, hoang mang sợ hãi nhìn cô."Anh không thể để cho em rời khỏi anh!" Anh không cách nào tưởng tượng ra, cuộc sống của anh không có cô. Anh sẽ không biết cô đang làm gì! Nỗi trống trãi đó làm sao anh vượt qua!
Anh thừa nhận anh ích kỷ, anh vừa không muốn buông tha quyền thừa kế tập đoàn, lại không muốn buông tha cô!
Mặc dù, mặc dù không thể lấy được cô, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn đến cô, có thể cảm thấy cô luôn bên cạnh mình, thật tốt!
Nhan Như Y biết anh đang sợ hãi, anh muốn giữ cô lại bên mình xuất phát từ tình yêu thật lòng anh dành cho cô. Hoàn toàn không phải đùa bỡn, càng không phải là hành hạ. Chỉ là tình cảm tràn đầy, nhưng dằn vặt lòng người quá. Cô vô lực, rối rắm."Chúng ta sao phải khổ vậy chứ? Như vậy sẽ chỉ làm anh khó hơn mà thôi. Mà em cũng không thể ——"
Cho dù là khổ sở, nhưng so với không thể nhìn thấy cô dù rằng 8 tiếng đồng hồ trong công ty còn tốt hơn!
Hoắc Doãn Văn không ngừng đè nén, cố gắng vững vàng lái xe, bọn họ ra khỏi nội thành, đi tới ngoại ô nơi người ở thưa thớt, xe từ từ dừng lại bên đường. Ánh trời chiều lóng lánh trên những chiếc lá mạ xanh non mơn mởn trên những cánh đồng lúa xung quanh, nhìn về nơi xa chỉ có một màu xanh mệnh mông, tầm mắt của cô rộng rãi hẳn ra, tâm tình cũng buông lỏng đi rất nhiều!
Cũng không biết có phải vì cái khoảng khoảng không gian màu xanh lá cây này quá xanh biếc quá chói mắt, nước mắt của cô dần lưng tròng, ướt át không cách nào khống chế. Cô vận dùng hết sức lực khống chế mình, ngàn vạn lần không để nước mắt rớt xuống trước mặt anh.
"Trong công việc, anh thật sự rất cần em!" Anh dùng công việc giữ cô lại, đây là lý do duy nhất anh có thể tìm ra!
Nhan Như Y đem khăn giấy vê thành cục, rồi từ từ xé vụn ra, siết chặt trong tay."Thật ra thì, phiên dịch ưu tú trong công ty có rất nhiều, nhân viên ưu tú cũng có rất nhiều, hiện tại lại là thời điểm sinh viên tốt nghiệp tìm việc làm, nhất định anh có thể tìm ra người so với tôi còn ưu tú hơn!"
"Nhưng, bọn họ đều không phải là em!" Âm thanh anh chợt trở nên khàn khàn!
Thanh âm này giống như chứa đầy ma lực, làm lay động lòng cô. Tim cô nhói đau từng cơn. "Đừng từ là khổ mình? Em thật không hiểu được, anh tốt như vậy, xuất sắc như vậy, bạn gái lại cực kỳ xinh đẹp hiểu chuyển, anh rốt cuộc yêu thích em ở điểm nào. So với cô ấy, em thật cảm thấy rất mặc cảm!"
Cô đem vấn đề khiến mình buồn bực bấy lâu, lớn tiếng chất vấn anh. Đôi mắt cô mở to, nhìn anh, buộc anh phải cho cô một đáp án.
"Cô ấy tốt, đẹp hơn nữa cũng chỉ là chuyện của cô ấy. Chính lòng tốt của em đã hấp dẫn anh, lòng tốt của em có thể làm cho anh vui vẻ!" Còn nữa, gần em anh cảm giác rất thân thiết, ngồi ăn trong căn phòng nhỏ của em làm anh cảm thấy hai ta như người một nhà. Anh cảm thấy lòng lương thiện của em cũng thuộc về anh. Hoắc Doãn Văn nói thầm trong lòng, nhưng những lời nói này, anh không có cách nào nói cho cô nghe. Anh hiện tại đã không còn tư cách.
Nhan Như Y cười buồn."Cô ấy tốt đẹp không chỉ là của riêng bản thân cô ấy, mà sẽ khiến anh mở mày mở mặt nữa. Đừng quên, cô là vị hôn thê của anh, sắp thành vợ của anh rồi!"
Hoắc Doãn Văn không trả lời lời của cô..., nhưng trong lòng của anh, Sở Tinh Nhiễm thật vô cùng xa lạ. Anh đi chung với cô luôn có cảm giác giống như đối mặt một khách hàng, chỉ là một khách hàng rất quan trọng!
"Hoắc Doãn Văn, chúng ta quay lại vị trí cũ, được không? Anh là cấp trên của tôi, tôi chỉ là một trong vô vàn cấp dưới của anh. Ở trong công ty, nhân viên chắc chắn sẽ gặp phải vô số chuyện, tất cả đều trong phạm vi bình thường. Hoắc tổng không cần phải cố ý chờ tôi để nói lời xin lỗi, hoặc an ủi. Tôi là chỉ là một nhân viên bình thường, anh không cần phải áy náy. Được không?" Nàng cơ hồ đang cầu khẩn anh.
Cô nhất định phải khiến tất cả khôi phục về chỗ cũ, nếu không cô thật sắp phát điên hết. Cô không muốn vĩnh viễn vùi lấp trong loại tình huống này, trở thành một người thứ ba. Cô rốt cuộc bị xem là cái thứ gì! Bạn gái? Nhất định không phải. Tiểu mật ngọt, cũng không phải! Chỉ là phiên dịch? Cũng chẳng phải!
Tự hỏi, cô có thể xác định câu trả lời cho chính mình, cô và anh một chút quan hệ cũng không có sao?
Không thể, bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ tình một đêm, cô tình anh nguyện, người lớn hết rồi. Thế thôi, tình cảm cũng chỉ là sợi tơ mỏng manh, bỏ đi là xong, sao lại bị loạn hết như vậy!
"Nhưng. . . Em ở trong lòng anh, không chỉ là cấp dưới!" Anh vẫn kiên trì nói.
"Vậy tôi sẽ xin nghỉ việc, anh phê chuẩn đi, đối với anh hay đối với tôi đều là biện pháp tốt nhất!" Đối với anh, cô không có đủ sức đề kháng, chống lại cám dỗ của anh. Cô có thể làm được chỉ là có thể suy nghĩ cách tốt nhất cho anh, nhưng nhất định không nhịn được sự quyến rũ của anh nếu cứ ở mãi bên cạnh anh.
Nếu như anh không thể quay lại vị trí cũ, cô chỉ có thể nghỉ việc!
Thái độ của cô rất cường ngạnh, khiến anh không kiềm được nổi giận, ầm ĩ."Không được, anh tuyệt đối sẽ không phê chuẩn đơn xin nghỉ việc của em!"
"Tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc!"
"Vậy em liền lấy ra mười hai tháng tiền lương để bồi thường cho công ty. Tương lai trong vòng ba năm, em sẽ không thể làm việc cho các công ty liên quan đến Hằng Viễn!" Anh hung hăng nói ra yêu cầu!
"Em ——" Nét mặt âm trầm của anh làm cho Nhan Như Y ngậm miệng lại. Đừng nói cô tìm đâu ra 12 vạn để bồi thường, tương lai ba năm tới, cô đi đâu tìm việc làm? Hằng Viễn là tập đoàn lớn, cùng rất nhiều công ty trên cả nước có hợp đồng buôn bán, lui tới!
Thấy cô bị khí thế của anh đè ép xuống, ánh mắt của anh chợt mềm nhũn."Như Y, hiện tại anh rất thật cần em. Anh cam đoan với em, anh sẽ không làm chuyện gì không an phận đối với em. Chúng ta từ từ đi có được hay không? Có lẽ, rồi anh dần sẽ đối với em hay em đối với anh phai nhạt. Từ từ, mọi chuyện lập tức chặt đứt, không để cho cả hai ta ôm ấp đau đớn, sớm chấm dứt mọi khổ sở hoàn toàn, có được hay không?"
Lời của anh khiến cho cô lâm vào trầm mặc, sa vào suy nghĩ miên man, có không? Thật có thể, phai nhạt dần dần, bọn họ sẽ dần không còn bị hấp dẫn lẫn nhau nữa sao? Nếu như nói như vậy, thật sự không thể tốt hơn!
"Chúng ta thử một lần, có được hay không?" Anh van xin nhìn cô.
Giờ tan sở vừa điểm, Nhan Như Y là người đầu tiên vơ lấy túi xách, chạy như bay ra khỏi công ty, vọt đến trạm chờ xe buýt!
Vào giờ cao điểm, hàng trăm nhân viên của mấy tập đoàn lớn chung quanh đây, xếp thành mấy hàng chờ xe buýt. Vài chiếc xe buýt đến rồi rời khỏi trạm, nhưng đội ngũ xếp hàng vẫn còn thật dài!
Mỗi lần chờ xe buýt về nhà, Nhan Như Y luôn cảm rất phiền lòng, trong lúc phiền não sao người làm công ở đâu ra mà nhiều như vậy, phiền não tại sao lắm người không có tư cách cứ chen ngang lên xe buýt như vậy, có lúc lại miên mang khi nào mình có thể mua một chiếc xe cho riêng mình. Nhưng hôm nay, cô đứng trong đám đông cảm thấy rất an lòng, cô vốn chính là thuộc về tầng lớp lao động bình dân như bọn họ. Đây mới chính là cô, vì sinh tồn nên phải đấu tranh, phải lao động vất vả, kiếm tiền nhờ hai bàn tay và đầu óc của mình.
Nhìn về phía trước, từng người một nhích lên, nhích lên, từng chiếc xe buýt dừng lại rồi đi ngay, cô kiên nhẫn chờ đợi những chuyến xe buýt kế tiếp!
Nhưng rồi, ánh mắt cô không an phận, không thể khống chế, liếc nhìn chung quanh xuyên qua những dãy xe hơi sang trọng, nhất là khi nhìn thoáng một chiếc xe màu đen quen thuộc chạy vụt qua. Lòng của cô chợt chìm xuống, sau đó cô nhìn chăm chắm vào bảng số ở đuôi xe. Không phải, đó chẳng qua là một chiếc Mercedes đời cũ, không phải là kiểu mới nhất, chứ đừng nói gì đến một bảng số xe đặc biệt với một hàng số sáu. Xe của anh!
Bạn gái của anh đã về nước, anh sẽ đưa bạn gái đi ăn tối, sẽ cùng nghe nhạc, sẽ cùng chung phòng?
A ——
Nhan Như Y cười khổ một tiếng, thật không rõ anh suy nghĩ gì khi để cô đối mặt với vị hôn thê của anh vào chiều nay!
Là muốn giúp cô đối với đoạn tình cảm này hoàn toàn chết tâm sao?
Nếu không phải như vậy, cô còn có thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác?
Chính lúc đầu cô đang quay cuồng, không ngừng quanh quẩn vấn đề này, điện thoại trong túi cô reo vang. Số gọi tới không có tên người gọi, nhưng cô nhận, số “” ở cuối, số của anh. Lúc này, sao anh lại gọi tới cho cô, nhất định là bởi vì có công việc đột xuất, không dám trì hoãn, cô vội vàng nhận nghe điện thoại."Dạ, Hoắc tổng!"
"Em đi về phía trước ngay, anh đang chờ em ở cuối đường!" Hoắc Doãn Văn trực tiếp nói.
Nghe nói như thế, cô bị dọa sợ đến thiếu chút nữa ném điện thoại đi."Hoắc tổng, như vậy không tốt đâu!" Bạn gái của anh đang ở đây, anh muốn làm gì?
Cô cứng rắn trả lời điện thoại, nhưng tim lại dáo dác, tự đưa mắt nhìn về phía đầu đường, trong mơ hồ, quả thật cô như thấy một bóng xe màu đen không thể quen thuộc hơn.
"Không có gì không tốt, nếu như em không đến, như vậy anh sẽ chạy qua đón em!" Anh nói với một giọng kiên định.
Nơi này nhiều người chờ xe như vậy, bên trong Tập đoàn Hằng Viễn, hàng đoàn người vẫn đang túa ra sau giờ làm, nếu như anh lái xe qua, sáng sớm ngày mai nhất định cô sẽ trở thành đề tài để mọi người bàn tán nghị luận. Vì để cho mọi chuyện không trở nên nghiêm trọng, vì để cho mình không trở thành nguồn tạo ra đề tài, cô buộc lòng phải thỏa hiệp, lê từng bước về phía trước!
Ngồi trong xe, Hoắc Doãn Văn nhíu mày, nhìn bóng dáng phản chiếu trong kính chiếu hậu từ một chút xíu dần trở nên rõ nét, sau đó anh tự tay mở cửa xe ra, hướng về phía người bên ngoài, ra lệnh: "Lên xe!"
Nhan Như Y chui vào trong xe, kỳ quái theo dõi anh."Hoắc tổng bây giờ không phải nên sánh vai cùng vị hôn thê sao? Ý của tôi là, Hoắc tổng gọi tôi có chuyện gì?"
Hoắc Doãn Văn nhìn cô một cái, ánh mắt ảm đạm nói rõ hiện tại anh rất không vui vẻ. Anh chẳng nói một lời, khởi động xe!
Xe chạy một đoạn xa, Nhan Như Y cũng buông tha không chờ đợi câu trả lời nữa, dựa người vào lưng ghế, nhìn thẳng về phía trước, mặc anh đưa mình đi đâu!
Hồi lâu, anh mới áy náy mở miệng, phá vỡ yên lặng."Thật xin lỗi, anh không phải cố ý để cho em gặp gỡ cô ấy!"
"A, không có gì phải xin lỗi, anh là cấp trên, cô ấy là vị hôn thê của anh. Tôi chỉ là người làm công ăn lương, gặp gỡ cấp trên là chuyện bình thường, đó là chưa kể rất vinh hạnh cho cấp thấp như tôi!" Cô nói dối một cách trơn tru, trong khi trước đó, cô vừa oán trách anh tại sao lại để cô gặp mặt vị hôn thê cao quý của anh!
Nếu như không nhìn thấy người con gái hoàn hảo ấy, cô hiện tại cũng sẽ không chán ghét mình như thế, muốn tìm cách vứt bỏ mình đi cho khuất mắt! Cô lại còn được mở rộng tầm mắt.
"Trước đó, anh hay đề cập về em với cô ấy, cho nên cô ấy tò mò muốn gặp em. Nhất định muốn gặp em trong chuyến về nước này!" Anh giải thích. Anh đã tìm mọi cách để Sở Tinh Nhiễm bỏ đi ý tưởng đó, nhưng không thành công.
Nhắc tới chuyện này, Nhan Như Y nhăn trán, không hiểu rõ."Tôi thật không hiểu, anh đã nói gì với cô ấy về tôi? Tại sao lại nói về tôi với cô ấy?"
Hoắc Doãn Văn nhìn cô một cái, có chút né tránh, sau đơn giản hồi đáp."Bởi vì cô ấy hiểu rõ vốn tiếng Trung của anh, từ nói chuyện phiếm giữa bàn hội đàm là ăn cho đến các hợp đồng trong nước, nên đã hỏi anh về chuyện phiên dịch. Anh đã kể cho cô ấy về!"
"Ra là vậy!" Cô gật đầu một cái, như vậy cũng là bình thường!
"Như Y, thật xin lỗi, anh hiểu rõ chuyện ngày hôm nay nhất định làm thương tổn tới em, dù không nhiều cũng ít!" Anh vô cùng áy náy nói lời xin lỗi. Anh vẫn luôn lo lắng cho tâm tình của cô, cho nên Sở Tinh nhiễm vừa rời khỏi công ty chân trước, chân sau anh lập tức lái xe đuổi theo Như Y. Anh phải nhìn thấy cô, nói cùng cô lời xin lỗi, giải tỏa nỗi trĩu nặng trong lòng anh!
"Thật không có gì, Hoắc tổng!" Cô vội vàng lắc đầu."Tôi đang làm việc trong công ty của anh, dưới trướng của anh. Những thứ này tôi chắc chắn đều phải đối mặt! Trừ phi ——" cô nhìn anh."Trừ phi bây giờ tôi nộp đơn xin nghỉ việc ——"
"Không được!" Anh đột nhiên thắng xe lại, hoang mang sợ hãi nhìn cô."Anh không thể để cho em rời khỏi anh!" Anh không cách nào tưởng tượng ra, cuộc sống của anh không có cô. Anh sẽ không biết cô đang làm gì! Nỗi trống trãi đó làm sao anh vượt qua!
Anh thừa nhận anh ích kỷ, anh vừa không muốn buông tha quyền thừa kế tập đoàn, lại không muốn buông tha cô!
Mặc dù, mặc dù không thể lấy được cô, chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn đến cô, có thể cảm thấy cô luôn bên cạnh mình, thật tốt!
Nhan Như Y biết anh đang sợ hãi, anh muốn giữ cô lại bên mình xuất phát từ tình yêu thật lòng anh dành cho cô. Hoàn toàn không phải đùa bỡn, càng không phải là hành hạ. Chỉ là tình cảm tràn đầy, nhưng dằn vặt lòng người quá. Cô vô lực, rối rắm."Chúng ta sao phải khổ vậy chứ? Như vậy sẽ chỉ làm anh khó hơn mà thôi. Mà em cũng không thể ——"
Cho dù là khổ sở, nhưng so với không thể nhìn thấy cô dù rằng tiếng đồng hồ trong công ty còn tốt hơn!
Hoắc Doãn Văn không ngừng đè nén, cố gắng vững vàng lái xe, bọn họ ra khỏi nội thành, đi tới ngoại ô nơi người ở thưa thớt, xe từ từ dừng lại bên đường. Ánh trời chiều lóng lánh trên những chiếc lá mạ xanh non mơn mởn trên những cánh đồng lúa xung quanh, nhìn về nơi xa chỉ có một màu xanh mệnh mông, tầm mắt của cô rộng rãi hẳn ra, tâm tình cũng buông lỏng đi rất nhiều!
Cũng không biết có phải vì cái khoảng khoảng không gian màu xanh lá cây này quá xanh biếc quá chói mắt, nước mắt của cô dần lưng tròng, ướt át không cách nào khống chế. Cô vận dùng hết sức lực khống chế mình, ngàn vạn lần không để nước mắt rớt xuống trước mặt anh.
"Trong công việc, anh thật sự rất cần em!" Anh dùng công việc giữ cô lại, đây là lý do duy nhất anh có thể tìm ra!
Nhan Như Y đem khăn giấy vê thành cục, rồi từ từ xé vụn ra, siết chặt trong tay."Thật ra thì, phiên dịch ưu tú trong công ty có rất nhiều, nhân viên ưu tú cũng có rất nhiều, hiện tại lại là thời điểm sinh viên tốt nghiệp tìm việc làm, nhất định anh có thể tìm ra người so với tôi còn ưu tú hơn!"
"Nhưng, bọn họ đều không phải là em!" Âm thanh anh chợt trở nên khàn khàn!
Thanh âm này giống như chứa đầy ma lực, làm lay động lòng cô. Tim cô nhói đau từng cơn. "Đừng từ là khổ mình? Em thật không hiểu được, anh tốt như vậy, xuất sắc như vậy, bạn gái lại cực kỳ xinh đẹp hiểu chuyển, anh rốt cuộc yêu thích em ở điểm nào. So với cô ấy, em thật cảm thấy rất mặc cảm!"
Cô đem vấn đề khiến mình buồn bực bấy lâu, lớn tiếng chất vấn anh. Đôi mắt cô mở to, nhìn anh, buộc anh phải cho cô một đáp án.
"Cô ấy tốt, đẹp hơn nữa cũng chỉ là chuyện của cô ấy. Chính lòng tốt của em đã hấp dẫn anh, lòng tốt của em có thể làm cho anh vui vẻ!" Còn nữa, gần em anh cảm giác rất thân thiết, ngồi ăn trong căn phòng nhỏ của em làm anh cảm thấy hai ta như người một nhà. Anh cảm thấy lòng lương thiện của em cũng thuộc về anh. Hoắc Doãn Văn nói thầm trong lòng, nhưng những lời nói này, anh không có cách nào nói cho cô nghe. Anh hiện tại đã không còn tư cách.
Nhan Như Y cười buồn."Cô ấy tốt đẹp không chỉ là của riêng bản thân cô ấy, mà sẽ khiến anh mở mày mở mặt nữa. Đừng quên, cô là vị hôn thê của anh, sắp thành vợ của anh rồi!"
Hoắc Doãn Văn không trả lời lời của cô..., nhưng trong lòng của anh, Sở Tinh Nhiễm thật vô cùng xa lạ. Anh đi chung với cô luôn có cảm giác giống như đối mặt một khách hàng, chỉ là một khách hàng rất quan trọng!
"Hoắc Doãn Văn, chúng ta quay lại vị trí cũ, được không? Anh là cấp trên của tôi, tôi chỉ là một trong vô vàn cấp dưới của anh. Ở trong công ty, nhân viên chắc chắn sẽ gặp phải vô số chuyện, tất cả đều trong phạm vi bình thường. Hoắc tổng không cần phải cố ý chờ tôi để nói lời xin lỗi, hoặc an ủi. Tôi là chỉ là một nhân viên bình thường, anh không cần phải áy náy. Được không?" Nàng cơ hồ đang cầu khẩn anh.
Cô nhất định phải khiến tất cả khôi phục về chỗ cũ, nếu không cô thật sắp phát điên hết. Cô không muốn vĩnh viễn vùi lấp trong loại tình huống này, trở thành một người thứ ba. Cô rốt cuộc bị xem là cái thứ gì! Bạn gái? Nhất định không phải. Tiểu mật ngọt, cũng không phải! Chỉ là phiên dịch? Cũng chẳng phải!
Tự hỏi, cô có thể xác định câu trả lời cho chính mình, cô và anh một chút quan hệ cũng không có sao?
Không thể, bọn họ chẳng qua chỉ là quan hệ tình một đêm, cô tình anh nguyện, người lớn hết rồi. Thế thôi, tình cảm cũng chỉ là sợi tơ mỏng manh, bỏ đi là xong, sao lại bị loạn hết như vậy!
"Nhưng. . . Em ở trong lòng anh, không chỉ là cấp dưới!" Anh vẫn kiên trì nói.
"Vậy tôi sẽ xin nghỉ việc, anh phê chuẩn đi, đối với anh hay đối với tôi đều là biện pháp tốt nhất!" Đối với anh, cô không có đủ sức đề kháng, chống lại cám dỗ của anh. Cô có thể làm được chỉ là có thể suy nghĩ cách tốt nhất cho anh, nhưng nhất định không nhịn được sự quyến rũ của anh nếu cứ ở mãi bên cạnh anh.
Nếu như anh không thể quay lại vị trí cũ, cô chỉ có thể nghỉ việc!
Thái độ của cô rất cường ngạnh, khiến anh không kiềm được nổi giận, ầm ĩ."Không được, anh tuyệt đối sẽ không phê chuẩn đơn xin nghỉ việc của em!"
"Tôi sẽ nộp đơn nghỉ việc!"
"Vậy em liền lấy ra mười hai tháng tiền lương để bồi thường cho công ty. Tương lai trong vòng ba năm, em sẽ không thể làm việc cho các công ty liên quan đến Hằng Viễn!" Anh hung hăng nói ra yêu cầu!
"Em ——" Nét mặt âm trầm của anh làm cho Nhan Như Y ngậm miệng lại. Đừng nói cô tìm đâu ra vạn để bồi thường, tương lai ba năm tới, cô đi đâu tìm việc làm? Hằng Viễn là tập đoàn lớn, cùng rất nhiều công ty trên cả nước có hợp đồng buôn bán, lui tới!
Thấy cô bị khí thế của anh đè ép xuống, ánh mắt của anh chợt mềm nhũn."Như Y, hiện tại anh rất thật cần em. Anh cam đoan với em, anh sẽ không làm chuyện gì không an phận đối với em. Chúng ta từ từ đi có được hay không? Có lẽ, rồi anh dần sẽ đối với em hay em đối với anh phai nhạt. Từ từ, mọi chuyện lập tức chặt đứt, không để cho cả hai ta ôm ấp đau đớn, sớm chấm dứt mọi khổ sở hoàn toàn, có được hay không?"
Lời của anh khiến cho cô lâm vào trầm mặc, sa vào suy nghĩ miên man, có không? Thật có thể, phai nhạt dần dần, bọn họ sẽ dần không còn bị hấp dẫn lẫn nhau nữa sao? Nếu như nói như vậy, thật sự không thể tốt hơn!
"Chúng ta thử một lần, có được hay không?" Anh van xin nhìn cô.