Hoắc Doãn Văn dẫn cô đến một nhà hàng mang phong cánh cổ kính, trong phòng ăn được lắp đặt tinh xảo rất đẹp mắt.
“Cô thích ăn gì?” Anh đem thực đơn đưa cho cô, mặt vẫn âm trầm tức giận.
“Tôi không đói, anh cứ ăn đi!”
Ánh mắt anh sắc bén như mũi tên hướng về phía cô. “Không đói? Đứng ở đó một buổi tối mà không đói?”
”Tôi không có tâm trạng, ăn không vào!” Mặc dù cô đã không ăn gì trong 24 giờ qua nhưng vào lúc này mà cô còn có thể ăn được thì cô không khỏi bội phục mình.
“Cô vì loại gia đình đó mà ăn không ngon sao?”
“……” Cô không thể phản bác lại được lời của anh. Bất quá thật sự rất kì lạ, tại sao anh ta phải tức giận mà dùng giọng nói giễu cợt nói cô, anh ta và cô chỉ là người xa lạ mà thôi nha.
Anh không châm chọc cô nữa quay lại gọi đồ ăn! Thật sự là trùng hợp nha, những món anh ta gọi đều là món cay Tứ Xuyên còn trùng hợp hơn nữa đó toàn là những món cô thích ăn nha.
Sau khi phục vụ rời đi, trong phòng còn lại mỗi hai người bọn họ.
Nhan Như Y cầm ly trà lê, từng chút từng chút uống ly trà thơm ngát.
Một lúc sau thức ăn được bê lên.
“Nhanh ăn đi !” Anh ta vừa nói vừa cho thuốc lên môi rồi bật lửa đốt.
Ngay sau đó, trong không khí nổi lên những tầng khói nhàn nhạt.
Anh ta vẫn không hề động đũa mà lại bảo cô ăn, cô làm sao mà ăn được cơ chứ.
“Khi nào cô ăn xong bát cơm này thì khi đó tôi sẽ đưa cô về nhà!” Anh rũ đôi lông mi dài cong hơn của con gái cao ngạo và uy hiếp nói.
Trên mặt bàn bày những món ăn rất đẹp mắt lại tản ra mùi thơm cay cay thoang thoảng trêu chọc khiếu giác của cô. Chắc là tại cô suy nghĩ nhiều quá? Nhưng mà cô thật sự rất là đói a.
Cuối cùng cô cũng cầm đũa lên từ từ giải quyết các món ngon đậm màu sắc trước mặt.
Rất nhanh cô đã ăn hết một bát cơm to.
Bất chợt, âm thanh của anh vang lên : “Cô yêu bạn trai cô lắm à?”
Cô bất ngờ dừng lại, cô cũng không biết mình có yêu Từ Nhất Minh hay không. Chẳng qua là ở đây học đại học bốn năm anh ta chiếu cố cô rất tốt, cô mà đi làm thêm về khuya anh ta sẽ tới đón cô. Cô ban ngày không lấy được nước nóng, anh ta sẽ mang nước nóng cho cô. Hơn nữa , hai người còn là người Tứ Xuyên, mỗi khi về quê lại cùng nhau về, cứ như vậy dần dần trở thành người yêu của nhau. Cô chưa từng ý thức được là mình không yêu anh ta, cũng chưa từng suy nghĩ đến việc yêu anh ta.
“Cha mẹ anh ta không chấp nhận cô mà anh ta cũng không bảo vệ được cô, đàn ông như vậy không đáng để cô yêu, cô hãy chia tay với anh ta đi!” Anh giống như lãnh đạo mà ra lệnh cho cô.
Bộ dạng của anh không ai bì nổi, Nhan Như Y cảm thấy không thể giải thích được cô nâng mình lên nói: “Chuyện của tôi tôi tự biết lo liệu!” Thật ra thì anh nói cũng đúng, nếu như cha mẹ Từ Nhất Minh không chấp nhận cô, cô sẽ không mặt dày mày dạn mà dây dưa với anh ta. Đợi đến khi thân thể anh ta tốt hơn cô sẽ chia tay anh ta.
Chỉ là những chuyện như vậy cô không cần ai khuyên nhủ.
Hoắc Doãn Văn thấy Nhan Như Y như bị ma ám, không nghe lời khuyên nhủ của mình nhất thời nổi trận lôi đình. “Chẳng nhẽ cô vì một người con trai mà ngay cả lòng tự trọng cũng không cần? Cô còn muốn người ta coi thường mình hay sao? Cha mẹ nuôi dưỡng cô khôn lớn để cô cho người ta vũ nhục cô, để cho người ta đánh cô sao? Cô có biết hay không, làm người thì danh dự là quan trọng nhất?”
Lời của anh như những mũi tên đâm trúng lòng cô làm cô nhất thời mất hết mặt mũi. Cô bỗng chốc đứng lên, nắm chặt quai túi xách, giọng nói không tốt mà trả lời: “Hoắc tiên sinh, mặc dù anh giúp tôi giải quyết rắc rối tôi rất cảm ơn anh. Dù nói thế nào đi nữa chúng ta cũng chỉ là người xa lạ, chuyện của tôi không phiền đến người xa lạ như anh để ý tới. Hiện tại không còn sớm nữa, tôi ngày mai còn có một buổi phỏng vấn, tôi đi trước!”
Nói xong cô xoay người muốn đi –
Hoắc Doãn Văn dẫn cô đến một nhà hàng mang phong cánh cổ kính, trong phòng ăn được lắp đặt tinh xảo rất đẹp mắt.
“Cô thích ăn gì?” Anh đem thực đơn đưa cho cô, mặt vẫn âm trầm tức giận.
“Tôi không đói, anh cứ ăn đi!”
Ánh mắt anh sắc bén như mũi tên hướng về phía cô. “Không đói? Đứng ở đó một buổi tối mà không đói?”
”Tôi không có tâm trạng, ăn không vào!” Mặc dù cô đã không ăn gì trong giờ qua nhưng vào lúc này mà cô còn có thể ăn được thì cô không khỏi bội phục mình.
“Cô vì loại gia đình đó mà ăn không ngon sao?”
“……” Cô không thể phản bác lại được lời của anh. Bất quá thật sự rất kì lạ, tại sao anh ta phải tức giận mà dùng giọng nói giễu cợt nói cô, anh ta và cô chỉ là người xa lạ mà thôi nha.
Anh không châm chọc cô nữa quay lại gọi đồ ăn! Thật sự là trùng hợp nha, những món anh ta gọi đều là món cay Tứ Xuyên còn trùng hợp hơn nữa đó toàn là những món cô thích ăn nha.
Sau khi phục vụ rời đi, trong phòng còn lại mỗi hai người bọn họ.
Nhan Như Y cầm ly trà lê, từng chút từng chút uống ly trà thơm ngát.
Một lúc sau thức ăn được bê lên.
“Nhanh ăn đi !” Anh ta vừa nói vừa cho thuốc lên môi rồi bật lửa đốt.
Ngay sau đó, trong không khí nổi lên những tầng khói nhàn nhạt.
Anh ta vẫn không hề động đũa mà lại bảo cô ăn, cô làm sao mà ăn được cơ chứ.
“Khi nào cô ăn xong bát cơm này thì khi đó tôi sẽ đưa cô về nhà!” Anh rũ đôi lông mi dài cong hơn của con gái cao ngạo và uy hiếp nói.
Trên mặt bàn bày những món ăn rất đẹp mắt lại tản ra mùi thơm cay cay thoang thoảng trêu chọc khiếu giác của cô. Chắc là tại cô suy nghĩ nhiều quá? Nhưng mà cô thật sự rất là đói a.
Cuối cùng cô cũng cầm đũa lên từ từ giải quyết các món ngon đậm màu sắc trước mặt.
Rất nhanh cô đã ăn hết một bát cơm to.
Bất chợt, âm thanh của anh vang lên : “Cô yêu bạn trai cô lắm à?”
Cô bất ngờ dừng lại, cô cũng không biết mình có yêu Từ Nhất Minh hay không. Chẳng qua là ở đây học đại học bốn năm anh ta chiếu cố cô rất tốt, cô mà đi làm thêm về khuya anh ta sẽ tới đón cô. Cô ban ngày không lấy được nước nóng, anh ta sẽ mang nước nóng cho cô. Hơn nữa , hai người còn là người Tứ Xuyên, mỗi khi về quê lại cùng nhau về, cứ như vậy dần dần trở thành người yêu của nhau. Cô chưa từng ý thức được là mình không yêu anh ta, cũng chưa từng suy nghĩ đến việc yêu anh ta.
“Cha mẹ anh ta không chấp nhận cô mà anh ta cũng không bảo vệ được cô, đàn ông như vậy không đáng để cô yêu, cô hãy chia tay với anh ta đi!” Anh giống như lãnh đạo mà ra lệnh cho cô.
Bộ dạng của anh không ai bì nổi, Nhan Như Y cảm thấy không thể giải thích được cô nâng mình lên nói: “Chuyện của tôi tôi tự biết lo liệu!” Thật ra thì anh nói cũng đúng, nếu như cha mẹ Từ Nhất Minh không chấp nhận cô, cô sẽ không mặt dày mày dạn mà dây dưa với anh ta. Đợi đến khi thân thể anh ta tốt hơn cô sẽ chia tay anh ta.
Chỉ là những chuyện như vậy cô không cần ai khuyên nhủ.
Hoắc Doãn Văn thấy Nhan Như Y như bị ma ám, không nghe lời khuyên nhủ của mình nhất thời nổi trận lôi đình. “Chẳng nhẽ cô vì một người con trai mà ngay cả lòng tự trọng cũng không cần? Cô còn muốn người ta coi thường mình hay sao? Cha mẹ nuôi dưỡng cô khôn lớn để cô cho người ta vũ nhục cô, để cho người ta đánh cô sao? Cô có biết hay không, làm người thì danh dự là quan trọng nhất?”
Lời của anh như những mũi tên đâm trúng lòng cô làm cô nhất thời mất hết mặt mũi. Cô bỗng chốc đứng lên, nắm chặt quai túi xách, giọng nói không tốt mà trả lời: “Hoắc tiên sinh, mặc dù anh giúp tôi giải quyết rắc rối tôi rất cảm ơn anh. Dù nói thế nào đi nữa chúng ta cũng chỉ là người xa lạ, chuyện của tôi không phiền đến người xa lạ như anh để ý tới. Hiện tại không còn sớm nữa, tôi ngày mai còn có một buổi phỏng vấn, tôi đi trước!”
Nói xong cô xoay người muốn đi –