Ngày ấy, Nhan Như Phỉ cùng bạn bè trong lớp đến hát ở KTV, đi ra ngoài hóng mát, thế là tình cờ đụng phải Cao Hải đang dựa vào vách tường, mặt mày đỏ bừng, khó chịu, vì uống hơi nhiều!
Tiểu Phỉ đi tới, vỗ vỗ phía sau lưng của anh."Anh Cao, anh khỏe không? Anh ngồi phòng nào, em đưa anh về chỗ!"
Uống đến mắt đỏ bừng, Cao Hải, ngẩng đầu lên, nhìn kêu cô gái của mình."Như Y. . . . . . Hắc hắc, anh vẫn luôn quan tâm anh như vậy, đủ để làm anh em —— đi, anh em mình đi uống rượu ——"
Nói xong, Cao Hải sóng lớn khoác vai ‘Nhan Như Y’, kéo đi.
Tiểu Phỉ bị ép, dùng sức đẩy cánh tay của hắn, thở không ra hơi."Anh Cao, em không phải. . . . . . Em không phải. . . . . ."
Bị ‘Nhan Như Y’ vẫn đẩy tay mình ra, Cao Hải rất không nguyện ý gầm nhẹ nói."Thế nào? Có chồng rồi, không cần anh em nữa à? Anh cũng không làm gì em, em nóng nảy làm gì vậy ? Em nói đi, sao em lại đối với anh đến như vậy? Có Hoắc Doãn Văn rồi, em không thèm để ý đến anh! Tên kia có gì tốt? Trừ có tiền, còn có cái gì? Chờ, về sau anh nhất định sẽ mạnh hơn so với hắn, đến lúc đó em nhất định hối hận đi ——"
"Ai nha, anh Cao, em không phải là chị Như Y, em là Tiểu Phỉ, anh đem em đè chết rồi. . . . . ." Tiểu Phỉ cúi người xuống, thật vất vả rặn ra hơi, kêu to.
Vừa nghe đến Tiểu Phỉ, Cao Hải lắc lắc đầu, sau đó nhìn kỹ cô gái bị ôm vào trong ngực. Rất giống Nhan Như Y, nhưng trẻ trung hơn một chút."Ai. . . . . . Thì ra là Tiểu Phỉ!"
"Anh Cao, làm sao anh uống nhiều rượu như vậy?"
Cao Hải cùng bạn bè đi chơi, uống rượu thỏa thích, cho nên mới uống nhiều một chút. Chỉ là, anh trời sinh thích nói giỡn, nhất là thích trêu chọc những cô gái nhỏ, cho nên cố ý đau lòng muốn chết nói: "Ai, còn không phải là nhớ đến chị em ——"
Tiểu Phỉ có chút đáng thương nhìn hắn."Anh Cao, anh còn tỉnh táo không? Đừng nghĩ đến chị em nữa, chị và chồng chị ấy đang rất nồng thắm ! Anh một chút cơ hội cũng không có!"
Cao Hải vuốt mặt, lắc đầu một cái."Nhưng anh thật sự không quên được cô ấy? Tiểu Phỉ, em nói anh nên như thế nào mới có thể quên cô ấy ? Ta cũng muốn quên!"
Tiểu Phỉ nhìn anh, thở dài nói. Thì ra, anh Cao cũng là người chung tình."Thật ra, anh là người tốt vô cùng, chỉ là đối thủ của anh quá mạnh mẽ, là một phụ nữ cũng sẽ lựa chọn anh rể của em làm chồng nha!"
"Nhưng, nhưng anh thật sự không quên được cô ấy ——"
Tiểu Phỉ dùng sức vỗ vỗ bờ vai của anh, khích lệ nói."Thật ra thì quên một người rất đơn giản, chỉ cần làm được hai điều!"
"Hai điều gì? Em nói rõ một chút!" Cao Hải vẫn là lần đầu tiên cùng Tiểu Phỉ nói chuyện, chợt phát hiện cô gái nhỏ này rất thú vị!
"Ừ, chính không cần nhìn, không cần nhân tiện ——" Tiểu Phỉ nói ra lời thấm thía, sau đó giải thích."Thứ nhất nhìn, là không tìm cách gặp mặt chị, thứ hai tiện, là không tìm cách nhân tiện nghĩ đến chị. Anh Cao, anh có thể làm được không tìm gặp chị thường xuyên, không lúc nào cũng nghĩ đến chị, qua một thời gian, nhất định anh có thể quên chị mà!"
Cao Hải không ngừng quan sát cô gái này nhiều một chút, quả nhiên không hỗ là em gái của Nhan Như Y, cái miệng này cũng thật độc!
"Được, câu tổng kết rất tốt!" Anh khen ngợi nói.
"Chắc chắn!" Tiểu Phỉ cười cười, cô không hề khiêm tốn, chỉ cần so sánh khen ngợi, toàn bộ cô đều thu nhận!
"Tốt, anh tận lực nhất định sẽ làm được!" Cao Hải gật đầu một cái."Chỉ là, nếu như thời điểm anh thật sự nhớ chị em, có thể hay không đến gặp em?"
Tiểu Phỉ cau mày, người này thế nào sao lại đáng ghét như vậy? Thế nào luôn
nghĩ đến chị cô? Chồng của chị là tổng giám đốc, rất tài giỏi, anh sao dám xen ngang phá hư hạnh phúc của chị, cô nhất định tìm anh liều mạng. Cô mở trừng hai mắt."Không nên luôn nghĩ đến chị, khi nào anh nhớ chị ấy, chị nhất định sẽ không thèm nhớ đến anh. Không đúng, chị em nhất định sẽ chẳng có lúc nào nhớ anh!"
"Hắc, nói rất có đạo lý? Như vậy đi, về sau anh theo em học tập nhiều thêm một chút!" Anh còn nói!
Cô cũng không nghĩ nhiều."Vậy được!" Tiểu Phỉ gật đầu một cái, chỉ cần có thể khiến anh bỏ đi ý niệm phá hoại hạnh phúc của chị, cô trở thành thầy giáo của anh cũng được!
Trong lòng Cao Hải tính toán, nhìn Tiểu Phỉ một chút, chợt bật cười ——
Không tệ, không tệ, cô gái này thật rất tốt!
*********************
Như Y cùng Hoắc Đồng Ý Lâm quan hệ càng ngày càng gần gũi, hơn nữa Hoắc Đồng Ý Lâm cũng đặc biệt chăm sóc cô!
Cho nên giai đoạn này, Ý Lâm thường cùng Nhan Như Y đi mua sắm!
"Chị, cứ chủ nhật lại làm phiền chị, theo em ra ngoài đi dạo, thật ngại!" Nhan Như Y nói!
"Có gì mà ngại! Chủ nhật chị cũng không có chuyện gì làm!" Hoắc Đồng Ý Lâm cười nói, sau đó khởi động xe!
"Có rãnh rỗi, chị cùng dành thời gian chăm sóc anh rể ——" Nhan Như Y thử dò hỏi. Cô biết quan hệ giữa chị và anh rể không tốt, nhưng có thể nhìn thấy chị nhất định dành tình cảm với anh rể. Nếu không, tại sao không ly hôn cho rồi?
Nếu như hai người trao đổi để hiểu nhau nhiều hơn một chút, tình trạng lạnh nhạt giữa hai vợ chồng sẽ có điều thay đổi?
Hơn nữa Hoắc Đồng Ý Lâm cũng là một người tốt, đặc biệt hi vọng cô có thể hạnh phúc!
Nhắc tới chồng của mình, nụ cười trên mặt Hoắc Đồng Ý Lâm."Chị cùng anh ấy. . . . . . được một ngày tốt một ngày, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn . . . . . ."
Nhan Như Y thấy chị chồng chợt không vui, vội vàng nói xin lỗi."Chị, thật xin lỗi, đã làm cho chị không vui!"
Hoắc Đồng Ý Lâm cười cười ra vẻ không sao cả."Khiến chị không vui, cũng không phải là do em. . . . . . Hôn nhân của hai bọn chị cứ như vậy từ hồi đám cưới, anh ấy đã một tháng cũng chưa về nhà, chị cùng người xa lạ so với anh ấy càng xa lạ hơn. . . . . ."
"Em rất hy vọng hôn nhân của chị có một các kết hạnh phúc!" Nhan Như Y nói một câu!
Ngay vào lúc đó, một chiếc xe màu đỏ chạy quẹo cua, vượt qua xe của Hoắc Đồng Ý Lam đang chạy thẳng ...!
Cạch ——
Hai chiếc xe có va chạm nhẹ!
Hoàn hảo tốc độ hai xe đều không quá nhanh, cho nên đèn ở hai đầu xe bị đụng bể, ngoài ra người bên trong không bị sao!
"Như Y, em ổn không?" Hoắc Đồng Ý Lâm khẩn trương hỏi thăm em dâu!
Nhan Như Y chỉ choáng váng vài giây, bụng không có cảm giác khác thường. Lắc đầu một cái."Chị, không có việc gì ——"
"Vậy tốt!" Ý Lâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần em dâu không có chuyện gì, những vấn đề khác đều chỉ là chuyện nhỏ!
Lúc này, một cô gái có bộ tóc quăn nhuộm vàng, mặt trát đầy son phấn, ăn mặc mát mẻ khoe cả người ra, đi xuống từ chiếc xe hơi màu đỏ. Cô gái này có vẻ giận dữ ngút trời, chạy về phía xe Hoắc Đồng Ý Lâm, ‘ cạch cạch ’ gõ cửa sổ xe."Cô kia, xuống xe ngay lập tức, xem xem cô lái xe như thế nào mà đụng hư xe tôi như vậy!"
Hoắc Đồng Ý Lâm biết chuyện này không phải lỗi của mình, cho nên cũng không có gì phải sợ, chuẩn bị đi xuống xe!
Nhan Như Y nhìn cô muốn đi ra ngoài, có chút lo lắng."Chị, hãy tìm người đến xử lý đi, chớ đi xuống!"
"Không có việc gì, em ngồi yên trong xe, đừng xuống xe! Chị đi nói chuyện rõ ràng với người ta thôi!" Nói xong, Hoắc Đồng Ý Lâm đi xuống xe!
"Con kia, chạy xe có mở to con mắt ra không vậy?" Cô gái lái chiếc xe màu đỏ mở miệng, giọng điệu gây sự, rất lỗ mãng!
Hoắc Đồng Ý Lâm giương mặt lên, khí thế nghiêm túc rất đè ép người."Vị tiểu thư này, tôi đang lái xe đi thẳng, cô muốn quẹo cua, chuyện này rõ ràng là trách nhiệm của cô!"
"Cái gì trách nhiệm ở tao? Mày không nhìn thấy tao xi nhan à?" Cô gái chạy xe màu đỏ, nói không có chút đạo lý!
"Cô đã nói như vậy, chúng ta tìm cảnh sát giao thông tới giải quyết chuyện này!"
Cô gái biết mình đuối lý, dĩ nhiên không muốn tìm cảnh sát giao thông."Bà chị, cho rằng tôi rất rỗi rãnh à ? Tôi không có thời gian, cảnh sát giao thông phải mất bao nhiêu thời gian để xử lý."
"Lỗi chạy xe không phải ở tôi ——" Hoắc Đồng Ý Lâm điên tiết, đã đụng phải như vậy còn không nói chuyện cho đàng hoàng. Vốn là chuyện nhỏ xí xóa cho qua, nhưng hiện tại cô nhất định sẽ khiến cô gái kia phải bồi thường cho ra lẽ!
Cô lập tức gọi điện thoại yêu cầu cảnh sát giao thông đến giải quyết sự vụ, làm rõ trách nhiệm tai nạn, và định ra ai sẽ bồi thường!
Bởi vì hai chiếc xe đều sang trọng, cho nên căn bản không để ý chuyện bồi thường.
Không lâu, cảnh sát giao thông tới, dĩ nhiên trách nhiệm thuộc về chiếc xe đỏ. Cô kia đặc biệt không phục."Các ngươi chờ, tôi sẽ gọi bạn trai tôi tới. Các ngươi rõ ràng là khi dễ người!"
Hoắc Đồng Ý Lâm cũng không vội vã, chờ sẽ chờ!
Sau khi cô gái xe đỏ cúp điện thoại, 15 phút sau, chỉ thấy một chiếc xe thể thao phóng tới, "Két" dừng lại ——
Hoắc Đồng Ý Lâm khi thấy chiếc xe này, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy buồn cười cười lên, trong đôi mắt xuất hiện nồng nặc giễu cợt!
Thì ra là, bạn trai của cô gái phách lối này, lại là anh ấy ——
Xin lỗi hết rồi nhé. Tác giả viết có nhiêu đó à.
Ngày ấy, Nhan Như Phỉ cùng bạn bè trong lớp đến hát ở KTV, đi ra ngoài hóng mát, thế là tình cờ đụng phải Cao Hải đang dựa vào vách tường, mặt mày đỏ bừng, khó chịu, vì uống hơi nhiều!
Tiểu Phỉ đi tới, vỗ vỗ phía sau lưng của anh."Anh Cao, anh khỏe không? Anh ngồi phòng nào, em đưa anh về chỗ!"
Uống đến mắt đỏ bừng, Cao Hải, ngẩng đầu lên, nhìn kêu cô gái của mình."Như Y. . . . . . Hắc hắc, anh vẫn luôn quan tâm anh như vậy, đủ để làm anh em —— đi, anh em mình đi uống rượu ——"
Nói xong, Cao Hải sóng lớn khoác vai ‘Nhan Như Y’, kéo đi.
Tiểu Phỉ bị ép, dùng sức đẩy cánh tay của hắn, thở không ra hơi."Anh Cao, em không phải. . . . . . Em không phải. . . . . ."
Bị ‘Nhan Như Y’ vẫn đẩy tay mình ra, Cao Hải rất không nguyện ý gầm nhẹ nói."Thế nào? Có chồng rồi, không cần anh em nữa à? Anh cũng không làm gì em, em nóng nảy làm gì vậy ? Em nói đi, sao em lại đối với anh đến như vậy? Có Hoắc Doãn Văn rồi, em không thèm để ý đến anh! Tên kia có gì tốt? Trừ có tiền, còn có cái gì? Chờ, về sau anh nhất định sẽ mạnh hơn so với hắn, đến lúc đó em nhất định hối hận đi ——"
"Ai nha, anh Cao, em không phải là chị Như Y, em là Tiểu Phỉ, anh đem em đè chết rồi. . . . . ." Tiểu Phỉ cúi người xuống, thật vất vả rặn ra hơi, kêu to.
Vừa nghe đến Tiểu Phỉ, Cao Hải lắc lắc đầu, sau đó nhìn kỹ cô gái bị ôm vào trong ngực. Rất giống Nhan Như Y, nhưng trẻ trung hơn một chút."Ai. . . . . . Thì ra là Tiểu Phỉ!"
"Anh Cao, làm sao anh uống nhiều rượu như vậy?"
Cao Hải cùng bạn bè đi chơi, uống rượu thỏa thích, cho nên mới uống nhiều một chút. Chỉ là, anh trời sinh thích nói giỡn, nhất là thích trêu chọc những cô gái nhỏ, cho nên cố ý đau lòng muốn chết nói: "Ai, còn không phải là nhớ đến chị em ——"
Tiểu Phỉ có chút đáng thương nhìn hắn."Anh Cao, anh còn tỉnh táo không? Đừng nghĩ đến chị em nữa, chị và chồng chị ấy đang rất nồng thắm ! Anh một chút cơ hội cũng không có!"
Cao Hải vuốt mặt, lắc đầu một cái."Nhưng anh thật sự không quên được cô ấy? Tiểu Phỉ, em nói anh nên như thế nào mới có thể quên cô ấy ? Ta cũng muốn quên!"
Tiểu Phỉ nhìn anh, thở dài nói. Thì ra, anh Cao cũng là người chung tình."Thật ra, anh là người tốt vô cùng, chỉ là đối thủ của anh quá mạnh mẽ, là một phụ nữ cũng sẽ lựa chọn anh rể của em làm chồng nha!"
"Nhưng, nhưng anh thật sự không quên được cô ấy ——"
Tiểu Phỉ dùng sức vỗ vỗ bờ vai của anh, khích lệ nói."Thật ra thì quên một người rất đơn giản, chỉ cần làm được hai điều!"
"Hai điều gì? Em nói rõ một chút!" Cao Hải vẫn là lần đầu tiên cùng Tiểu Phỉ nói chuyện, chợt phát hiện cô gái nhỏ này rất thú vị!
"Ừ, chính không cần nhìn, không cần nhân tiện ——" Tiểu Phỉ nói ra lời thấm thía, sau đó giải thích."Thứ nhất nhìn, là không tìm cách gặp mặt chị, thứ hai tiện, là không tìm cách nhân tiện nghĩ đến chị. Anh Cao, anh có thể làm được không tìm gặp chị thường xuyên, không lúc nào cũng nghĩ đến chị, qua một thời gian, nhất định anh có thể quên chị mà!"
Cao Hải không ngừng quan sát cô gái này nhiều một chút, quả nhiên không hỗ là em gái của Nhan Như Y, cái miệng này cũng thật độc!
"Được, câu tổng kết rất tốt!" Anh khen ngợi nói.
"Chắc chắn!" Tiểu Phỉ cười cười, cô không hề khiêm tốn, chỉ cần so sánh khen ngợi, toàn bộ cô đều thu nhận!
"Tốt, anh tận lực nhất định sẽ làm được!" Cao Hải gật đầu một cái."Chỉ là, nếu như thời điểm anh thật sự nhớ chị em, có thể hay không đến gặp em?"
Tiểu Phỉ cau mày, người này thế nào sao lại đáng ghét như vậy? Thế nào luôn
nghĩ đến chị cô? Chồng của chị là tổng giám đốc, rất tài giỏi, anh sao dám xen ngang phá hư hạnh phúc của chị, cô nhất định tìm anh liều mạng. Cô mở trừng hai mắt."Không nên luôn nghĩ đến chị, khi nào anh nhớ chị ấy, chị nhất định sẽ không thèm nhớ đến anh. Không đúng, chị em nhất định sẽ chẳng có lúc nào nhớ anh!"
"Hắc, nói rất có đạo lý? Như vậy đi, về sau anh theo em học tập nhiều thêm một chút!" Anh còn nói!
Cô cũng không nghĩ nhiều."Vậy được!" Tiểu Phỉ gật đầu một cái, chỉ cần có thể khiến anh bỏ đi ý niệm phá hoại hạnh phúc của chị, cô trở thành thầy giáo của anh cũng được!
Trong lòng Cao Hải tính toán, nhìn Tiểu Phỉ một chút, chợt bật cười ——
Không tệ, không tệ, cô gái này thật rất tốt!
Như Y cùng Hoắc Đồng Ý Lâm quan hệ càng ngày càng gần gũi, hơn nữa Hoắc Đồng Ý Lâm cũng đặc biệt chăm sóc cô!
Cho nên giai đoạn này, Ý Lâm thường cùng Nhan Như Y đi mua sắm!
"Chị, cứ chủ nhật lại làm phiền chị, theo em ra ngoài đi dạo, thật ngại!" Nhan Như Y nói!
"Có gì mà ngại! Chủ nhật chị cũng không có chuyện gì làm!" Hoắc Đồng Ý Lâm cười nói, sau đó khởi động xe!
"Có rãnh rỗi, chị cùng dành thời gian chăm sóc anh rể ——" Nhan Như Y thử dò hỏi. Cô biết quan hệ giữa chị và anh rể không tốt, nhưng có thể nhìn thấy chị nhất định dành tình cảm với anh rể. Nếu không, tại sao không ly hôn cho rồi?
Nếu như hai người trao đổi để hiểu nhau nhiều hơn một chút, tình trạng lạnh nhạt giữa hai vợ chồng sẽ có điều thay đổi?
Hơn nữa Hoắc Đồng Ý Lâm cũng là một người tốt, đặc biệt hi vọng cô có thể hạnh phúc!
Nhắc tới chồng của mình, nụ cười trên mặt Hoắc Đồng Ý Lâm."Chị cùng anh ấy. . . . . . được một ngày tốt một ngày, sớm muộn gì cũng sẽ ly hôn . . . . . ."
Nhan Như Y thấy chị chồng chợt không vui, vội vàng nói xin lỗi."Chị, thật xin lỗi, đã làm cho chị không vui!"
Hoắc Đồng Ý Lâm cười cười ra vẻ không sao cả."Khiến chị không vui, cũng không phải là do em. . . . . . Hôn nhân của hai bọn chị cứ như vậy từ hồi đám cưới, anh ấy đã một tháng cũng chưa về nhà, chị cùng người xa lạ so với anh ấy càng xa lạ hơn. . . . . ."
"Em rất hy vọng hôn nhân của chị có một các kết hạnh phúc!" Nhan Như Y nói một câu!
Ngay vào lúc đó, một chiếc xe màu đỏ chạy quẹo cua, vượt qua xe của Hoắc Đồng Ý Lam đang chạy thẳng ...!
Cạch ——
Hai chiếc xe có va chạm nhẹ!
Hoàn hảo tốc độ hai xe đều không quá nhanh, cho nên đèn ở hai đầu xe bị đụng bể, ngoài ra người bên trong không bị sao!
"Như Y, em ổn không?" Hoắc Đồng Ý Lâm khẩn trương hỏi thăm em dâu!
Nhan Như Y chỉ choáng váng vài giây, bụng không có cảm giác khác thường. Lắc đầu một cái."Chị, không có việc gì ——"
"Vậy tốt!" Ý Lâm thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần em dâu không có chuyện gì, những vấn đề khác đều chỉ là chuyện nhỏ!
Lúc này, một cô gái có bộ tóc quăn nhuộm vàng, mặt trát đầy son phấn, ăn mặc mát mẻ khoe cả người ra, đi xuống từ chiếc xe hơi màu đỏ. Cô gái này có vẻ giận dữ ngút trời, chạy về phía xe Hoắc Đồng Ý Lâm, ‘ cạch cạch ’ gõ cửa sổ xe."Cô kia, xuống xe ngay lập tức, xem xem cô lái xe như thế nào mà đụng hư xe tôi như vậy!"
Hoắc Đồng Ý Lâm biết chuyện này không phải lỗi của mình, cho nên cũng không có gì phải sợ, chuẩn bị đi xuống xe!
Nhan Như Y nhìn cô muốn đi ra ngoài, có chút lo lắng."Chị, hãy tìm người đến xử lý đi, chớ đi xuống!"
"Không có việc gì, em ngồi yên trong xe, đừng xuống xe! Chị đi nói chuyện rõ ràng với người ta thôi!" Nói xong, Hoắc Đồng Ý Lâm đi xuống xe!
"Con kia, chạy xe có mở to con mắt ra không vậy?" Cô gái lái chiếc xe màu đỏ mở miệng, giọng điệu gây sự, rất lỗ mãng!
Hoắc Đồng Ý Lâm giương mặt lên, khí thế nghiêm túc rất đè ép người."Vị tiểu thư này, tôi đang lái xe đi thẳng, cô muốn quẹo cua, chuyện này rõ ràng là trách nhiệm của cô!"
"Cái gì trách nhiệm ở tao? Mày không nhìn thấy tao xi nhan à?" Cô gái chạy xe màu đỏ, nói không có chút đạo lý!
"Cô đã nói như vậy, chúng ta tìm cảnh sát giao thông tới giải quyết chuyện này!"
Cô gái biết mình đuối lý, dĩ nhiên không muốn tìm cảnh sát giao thông."Bà chị, cho rằng tôi rất rỗi rãnh à ? Tôi không có thời gian, cảnh sát giao thông phải mất bao nhiêu thời gian để xử lý."
"Lỗi chạy xe không phải ở tôi ——" Hoắc Đồng Ý Lâm điên tiết, đã đụng phải như vậy còn không nói chuyện cho đàng hoàng. Vốn là chuyện nhỏ xí xóa cho qua, nhưng hiện tại cô nhất định sẽ khiến cô gái kia phải bồi thường cho ra lẽ!
Cô lập tức gọi điện thoại yêu cầu cảnh sát giao thông đến giải quyết sự vụ, làm rõ trách nhiệm tai nạn, và định ra ai sẽ bồi thường!
Bởi vì hai chiếc xe đều sang trọng, cho nên căn bản không để ý chuyện bồi thường.
Không lâu, cảnh sát giao thông tới, dĩ nhiên trách nhiệm thuộc về chiếc xe đỏ. Cô kia đặc biệt không phục."Các ngươi chờ, tôi sẽ gọi bạn trai tôi tới. Các ngươi rõ ràng là khi dễ người!"
Hoắc Đồng Ý Lâm cũng không vội vã, chờ sẽ chờ!
Sau khi cô gái xe đỏ cúp điện thoại, phút sau, chỉ thấy một chiếc xe thể thao phóng tới, "Két" dừng lại ——
Hoắc Đồng Ý Lâm khi thấy chiếc xe này, không khỏi sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy buồn cười cười lên, trong đôi mắt xuất hiện nồng nặc giễu cợt!
Thì ra là, bạn trai của cô gái phách lối này, lại là anh ấy ——
Xin lỗi hết rồi nhé. Tác giả viết có nhiêu đó à.