Buổi trưa, Đông Lí Lê Hân đi ra ngoài cùng với mẹ của hắn sau khi ăn cơm trưa xong vừa về tới công ty, lập tức cảm thấy không khí trong công ty hình như có một chút không đúng lắm. Thời điểm hắn sắp đi đến phòng làm việc của hắn, đột nhiên Uông Tĩnh Phong không biết từ nơi nào nhảy ra kéo hắn lại.
"Ba cậu tới." Uông Tĩnh Phong thần thần bí bí tiến tới trước mặt của Đông Lí Lê Hân, đè thấp giọng nói xuống.
Nghe vậy, Đông Lí Lê Hân không khỏi nhíu mày. Hắn yên lặng đẩy Uông Tĩnh Phong ra, đi vào phòng làm việc.
Vừa vào cửa, Đông Lí Lê Hân liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quần áo thoải mái màu vàng nhạt, đang đưa lưng về phía hắn đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng làm việc, an tĩnh ngắm nhìn phương xa. Nhìn dáng người, ba hắn hình như cũng không có thay đổi quá lớn.
Đông Lí Lê Hân giọng nói lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không?" Nói xong, hắn tiện tay đóng cửa ban công lại, chắn khuôn mặt hóng chuyện của Uông Tĩnh Phong ở ngoài cửa.
"Không có gì, ta không thể tới xem con trai ta sao?" Người đàn ông trung niên theo tiếng nói xoay người lại, mỉm cười nhìn Đông Lí Lê Hân còn đứng ở cửa. Dấu vết năm tháng, cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt người đàn ông trung niên. Nhưng hai bên tóc mai của ông cũng đã thấy hoa râm. Giữa hai lông mày, rất giống Đông Lí Lê Hân.
Đông Lí Lê Hân không có đáp lời, hắn yên lặng đi tới trước bàn trà ngồi xuống. Kể từ sau khi hắn tiếp nhận vị trí CEO tập đoàn Đông Lí, ba hắn liền ngày ngày rảnh rang, quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt một lần. Hiện tại mẹ hắn trở lại, ông lập tức chạy đến công ty tìm hắn, vậy là có ý tứ gì? Sợ mẹ hắn nói xấu ông ở trước mặt hắn sao? Nhưng mà chuyện này còn cần phải nói sao? Hắn tận mắt nhìn thấy, còn không bằng mẹ hắn nói trắng ra sao, càng chán ghét hơn sao?
Đông Lí Lê Hân không nói lời nào, ba Đông Lí hình như cũng không tiện mở miệng tán gẫu. Ông nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đông Lí Lê Hân một chút, quay người lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Hai cha con hình như cứ giằng co như vậy, ai cũng không nói lời nào, ai cũng không muốn mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc bên trong phòng làm việc.
Nhưng cũng không lâu lắm, phần trầm mặc này đã bị Uông Tĩnh Phong không mời mà đến cắt đứt. Hắn chỉ nhẹ gõ cửa, còn chưa được sự cho phép Đông Lí Lê Hân, liền tự ý đẩy cửa đi vào phòng làm việc. Chỉ là, trên tay hắn bưng một khay, mà trong khay là để một bộ trà tinh xảo vô cùng. Hơn nữa, trước khi vào phòng làm việc, hắn cũng đã pha trà thật tốt.
Để khay trong tay lên trên bàn, Uông Tĩnh Phong có chút đắc ý nháy mắt với Đông Lí Lê Hân, yên lặng đi ra ngoài giống như lúc tới như vậy.
"Mẹ con đã trở lại?" Nghe động tĩnh chốt mở cửa chính phòng làm việc, ba Đông Lí không nhịn được mở miệng trước.
"Ừm." Đông Lí Lê Hân lạnh lùng đáp lại một tiếng, không có ý định nói thêm cái gì.
Ba Đông Lí xoay người, đối mặt với Đông Lí Lê Hân, vẻ mặt chân thành tiếp tục hỏi: "Bà ấy như thế nào?"
Đông Lí Lê Hân trả lời tương đối dứt khoát. "Rất tốt." Đối mặt ba mình, hắn gần như tiếc chữ như vàng tới cực điểm. Hắn không có gì muốn nói với ba mình, cũng không muốn nói với ông cái gì. Bất luận hắn có vấn đề gì, hắn hi vọng ông có thể hỏi nhanh một chút, hỏi xong cũng rời đi nhanh một chút. Cho dù cha con đang lúc không thích lẫn nhau, vậy thì cần gì miễn cưỡng gặp nhua, giả bộ quan tâm trao đổi với nhau?
Ba Đông Lí hỏi tiếp: "Khi nào thì bà ấy đi?"
Đông Lí Lê Hân lạnh lùng cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Ông không phải là cái gì cũng biết sao? Còn có cái gì cần phải hỏi tôi?" Nếu biết mẹ của hắn trở lại, làm sao lại không biết chuyện khác. Đều là những chuyện đã biết cần gì đến hỏi nữa? Đây là muốn tìm chút chủ đề để có thể cùng nói chuyện với hắn sao?
Ba Đông Lí hình như cũng không để ý thái độ vô cùng lãnh đạm của Đông Lí Lê Hân, ông hơi cười cười, đi tới trước bàn trà ngồi xuống. Tự nhiên rót cho mình một ly trà, nâng chén trà lên, tinh tế thưởng thức.
Đông Lí Lê Hân xoay tầm mắt, không nhìn ba mình, cũng không chủ động nói chuyện cùng ông, an tĩnh ngồi giống như giận dỗi như vậy.
"Gần đây con hình như có chút giày vò." Liên tiếp uống hai ly trà, ba Đông Lí mới mở miệng lần nữa. Ông nói rõ ràng như gió nhẹ nước chảy vậy, nhưng nghe vào trong lỗ tai Đông Lí Lê Hân, lại làm cho hắn không nhịn được một hồi kinh hãi.
Đông Lí Lê Hân lạnh lùng nhìn ba hắn, hỏi: "Có ý tứ gì?"
Ba Đông Lí vừa uống trà, vừa giống như đang tán gẫu cùng Đông Lí Lê Hân vậy, tiếp tục nói. "Con giày vò như thế nào cũng không trọng, nhưng chính mình phải cẩn thận một chút, chớ để ông nội con biết. Nếu như để ông biết, đến lúc đó, sẽ không có kết cục tốt. Một điểm này, con hẳn là rất rõ ràng." Làm như ông là người bị hại, người làm cha như ông, tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng con trai của mình. Cho dù đứa con trai này của ông hận ông tới tận xương. Nhưng mà tập đoàn Đông Lí là do ông cụ định đoạt, ông muốn miễn cưỡng cũng không miễn cưỡng được, không cần gấp gáp, mấu chốt là Đông Lí Lê Hân cũng không bị ông cụ bắt ép. Nhưng nếu Đông Lí Lê Hân không tự che giấu bí mật của mình thật tốt, đến lúc đó, ông người phụ thân này, tuyệt đối là một chút việc cũng không giúp được .
Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, chân mày từ từ khép tại cùng nhau. Một điểm này, hắn đương nhiên rất rõ ràng. Nếu không phải là hắn quá rõ ràng, hắn cũng sẽ không muốn dùng đứa bé đánh cược một lần. Chỉ là quả thật hắn cũng không đủ kín đáo.
Ba Đông Lí không nói thêm gì nữa, lẳng lặng, nhận một ly uống trà một ly. Cho đến khi một mình ông uống xong cả bình trà. "Được rồi, ba đi đây, rút ra chút thời gian đi gặp mẹ con, nếu bà ấy đi, hai người lại một năm nữa không được gặp mặt nhau." Nói xong, ba Đông Lí nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đông Lí Lê Hân không để ý đến ba hắn, thậm chí cũng không tính đứng dậy tiễn.
Ba Đông Lí yên lặng nhìn Đông Lí Lê Hân một cái, trong lòng âm thầm thở dài một cái, có chút cô đơn đi một mình.
Đông Lí Lê Hân vẫn yên lặng ngồi ở trước bàn tràV, chưa từng có bất kỳ động tác gì, thậm chí là bất kỳ phản ứng nào. Cho tới bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ năm ấy lúc mẹ của hắn một người chán nản rời đi, ba hắn cũng là bộ dáng này, không nhúc nhích, hoàn toàn thờ ơ. Hơn nữa, ông vẫn còn đang nói chuyện điện thoại cùng tình nhân của mình. Mà đứa trẻ như hắn, không có chỗ phản kháng chút nào.
Ba Đông Lí vừa đi, Uông Tĩnh Phong lập tức chạy vào phòng làm việc của Đông Lí Lê Hân. Không khách khí chen đến bên người Đông Lí Lê Hân, vẻ mặt hóng chuyện mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ba cậu vì sao đột nhiên chạy đến công ty?"
Đông Lí Lê Hân giống như không nghe được vậy, vẫn tiếp tục trầm mặc.
Uông Tĩnh Phong không có kiên nhẫn đẩy bả vai Đông Lí Lê Hân một cái, thúc giục: "Cậu làm sao vậy? Nói chuyện a!"
Đông Lí Lê Hân vẻ mặt tràn đầy rét lạnh quét Uông Tĩnh Phong một cái, trả lời ngắn gọn: "Không có gì." Vừa nói liền đứng lên, đi tới trước bàn làm việc của hắn ngồi xuống.
"Làm sao có thể không có gì, không cần dễ giận như vậy nha, nói cho mình biết đi." Ánh mắt bát quái của Uông Tĩnh Phong sáng long lanh, nhanh chóng đuổi kịp bên người Đông Lí Lê Hân. Cũng không quản Đông Lí Lê Hân có cao hứng hay không, đơn giản chỉ cần muốn đào ra một chút sự kiện bát quái. Thấy Đông Lí Lê Hân mất hứng, hắn vô cùng vui vẻ. Ngày ngày hành hạ hắn, hiện tại rốt cuộc đến phiên cậu ta bị giày vò đi.
Buổi trưa, Đông Lí Lê Hân đi ra ngoài cùng với mẹ của hắn sau khi ăn cơm trưa xong vừa về tới công ty, lập tức cảm thấy không khí trong công ty hình như có một chút không đúng lắm. Thời điểm hắn sắp đi đến phòng làm việc của hắn, đột nhiên Uông Tĩnh Phong không biết từ nơi nào nhảy ra kéo hắn lại.
"Ba cậu tới." Uông Tĩnh Phong thần thần bí bí tiến tới trước mặt của Đông Lí Lê Hân, đè thấp giọng nói xuống.
Nghe vậy, Đông Lí Lê Hân không khỏi nhíu mày. Hắn yên lặng đẩy Uông Tĩnh Phong ra, đi vào phòng làm việc.
Vừa vào cửa, Đông Lí Lê Hân liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quần áo thoải mái màu vàng nhạt, đang đưa lưng về phía hắn đứng ở trước cửa sổ sát đất phòng làm việc, an tĩnh ngắm nhìn phương xa. Nhìn dáng người, ba hắn hình như cũng không có thay đổi quá lớn.
Đông Lí Lê Hân giọng nói lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì không?" Nói xong, hắn tiện tay đóng cửa ban công lại, chắn khuôn mặt hóng chuyện của Uông Tĩnh Phong ở ngoài cửa.
"Không có gì, ta không thể tới xem con trai ta sao?" Người đàn ông trung niên theo tiếng nói xoay người lại, mỉm cười nhìn Đông Lí Lê Hân còn đứng ở cửa. Dấu vết năm tháng, cũng không lưu lại quá nhiều dấu vết trên khuôn mặt người đàn ông trung niên. Nhưng hai bên tóc mai của ông cũng đã thấy hoa râm. Giữa hai lông mày, rất giống Đông Lí Lê Hân.
Đông Lí Lê Hân không có đáp lời, hắn yên lặng đi tới trước bàn trà ngồi xuống. Kể từ sau khi hắn tiếp nhận vị trí CEO tập đoàn Đông Lí, ba hắn liền ngày ngày rảnh rang, quanh năm suốt tháng cũng không thấy mặt một lần. Hiện tại mẹ hắn trở lại, ông lập tức chạy đến công ty tìm hắn, vậy là có ý tứ gì? Sợ mẹ hắn nói xấu ông ở trước mặt hắn sao? Nhưng mà chuyện này còn cần phải nói sao? Hắn tận mắt nhìn thấy, còn không bằng mẹ hắn nói trắng ra sao, càng chán ghét hơn sao?
Đông Lí Lê Hân không nói lời nào, ba Đông Lí hình như cũng không tiện mở miệng tán gẫu. Ông nhìn lên nhìn xuống đánh giá Đông Lí Lê Hân một chút, quay người lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
Hai cha con hình như cứ giằng co như vậy, ai cũng không nói lời nào, ai cũng không muốn mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc bên trong phòng làm việc.
Nhưng cũng không lâu lắm, phần trầm mặc này đã bị Uông Tĩnh Phong không mời mà đến cắt đứt. Hắn chỉ nhẹ gõ cửa, còn chưa được sự cho phép Đông Lí Lê Hân, liền tự ý đẩy cửa đi vào phòng làm việc. Chỉ là, trên tay hắn bưng một khay, mà trong khay là để một bộ trà tinh xảo vô cùng. Hơn nữa, trước khi vào phòng làm việc, hắn cũng đã pha trà thật tốt.
Để khay trong tay lên trên bàn, Uông Tĩnh Phong có chút đắc ý nháy mắt với Đông Lí Lê Hân, yên lặng đi ra ngoài giống như lúc tới như vậy.
"Mẹ con đã trở lại?" Nghe động tĩnh chốt mở cửa chính phòng làm việc, ba Đông Lí không nhịn được mở miệng trước.
"Ừm." Đông Lí Lê Hân lạnh lùng đáp lại một tiếng, không có ý định nói thêm cái gì.
Ba Đông Lí xoay người, đối mặt với Đông Lí Lê Hân, vẻ mặt chân thành tiếp tục hỏi: "Bà ấy như thế nào?"
Đông Lí Lê Hân trả lời tương đối dứt khoát. "Rất tốt." Đối mặt ba mình, hắn gần như tiếc chữ như vàng tới cực điểm. Hắn không có gì muốn nói với ba mình, cũng không muốn nói với ông cái gì. Bất luận hắn có vấn đề gì, hắn hi vọng ông có thể hỏi nhanh một chút, hỏi xong cũng rời đi nhanh một chút. Cho dù cha con đang lúc không thích lẫn nhau, vậy thì cần gì miễn cưỡng gặp nhua, giả bộ quan tâm trao đổi với nhau?
Ba Đông Lí hỏi tiếp: "Khi nào thì bà ấy đi?"
Đông Lí Lê Hân lạnh lùng cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Ông không phải là cái gì cũng biết sao? Còn có cái gì cần phải hỏi tôi?" Nếu biết mẹ của hắn trở lại, làm sao lại không biết chuyện khác. Đều là những chuyện đã biết cần gì đến hỏi nữa? Đây là muốn tìm chút chủ đề để có thể cùng nói chuyện với hắn sao?
Ba Đông Lí hình như cũng không để ý thái độ vô cùng lãnh đạm của Đông Lí Lê Hân, ông hơi cười cười, đi tới trước bàn trà ngồi xuống. Tự nhiên rót cho mình một ly trà, nâng chén trà lên, tinh tế thưởng thức.
Đông Lí Lê Hân xoay tầm mắt, không nhìn ba mình, cũng không chủ động nói chuyện cùng ông, an tĩnh ngồi giống như giận dỗi như vậy.
"Gần đây con hình như có chút giày vò." Liên tiếp uống hai ly trà, ba Đông Lí mới mở miệng lần nữa. Ông nói rõ ràng như gió nhẹ nước chảy vậy, nhưng nghe vào trong lỗ tai Đông Lí Lê Hân, lại làm cho hắn không nhịn được một hồi kinh hãi.
Đông Lí Lê Hân lạnh lùng nhìn ba hắn, hỏi: "Có ý tứ gì?"
Ba Đông Lí vừa uống trà, vừa giống như đang tán gẫu cùng Đông Lí Lê Hân vậy, tiếp tục nói. "Con giày vò như thế nào cũng không trọng, nhưng chính mình phải cẩn thận một chút, chớ để ông nội con biết. Nếu như để ông biết, đến lúc đó, sẽ không có kết cục tốt. Một điểm này, con hẳn là rất rõ ràng." Làm như ông là người bị hại, người làm cha như ông, tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng con trai của mình. Cho dù đứa con trai này của ông hận ông tới tận xương. Nhưng mà tập đoàn Đông Lí là do ông cụ định đoạt, ông muốn miễn cưỡng cũng không miễn cưỡng được, không cần gấp gáp, mấu chốt là Đông Lí Lê Hân cũng không bị ông cụ bắt ép. Nhưng nếu Đông Lí Lê Hân không tự che giấu bí mật của mình thật tốt, đến lúc đó, ông người phụ thân này, tuyệt đối là một chút việc cũng không giúp được .
Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, chân mày từ từ khép tại cùng nhau. Một điểm này, hắn đương nhiên rất rõ ràng. Nếu không phải là hắn quá rõ ràng, hắn cũng sẽ không muốn dùng đứa bé đánh cược một lần. Chỉ là quả thật hắn cũng không đủ kín đáo.
Ba Đông Lí không nói thêm gì nữa, lẳng lặng, nhận một ly uống trà một ly. Cho đến khi một mình ông uống xong cả bình trà. "Được rồi, ba đi đây, rút ra chút thời gian đi gặp mẹ con, nếu bà ấy đi, hai người lại một năm nữa không được gặp mặt nhau." Nói xong, ba Đông Lí nhẹ nhàng đặt ly trà xuống, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đông Lí Lê Hân không để ý đến ba hắn, thậm chí cũng không tính đứng dậy tiễn.
Ba Đông Lí yên lặng nhìn Đông Lí Lê Hân một cái, trong lòng âm thầm thở dài một cái, có chút cô đơn đi một mình.
Đông Lí Lê Hân vẫn yên lặng ngồi ở trước bàn tràV, chưa từng có bất kỳ động tác gì, thậm chí là bất kỳ phản ứng nào. Cho tới bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ năm ấy lúc mẹ của hắn một người chán nản rời đi, ba hắn cũng là bộ dáng này, không nhúc nhích, hoàn toàn thờ ơ. Hơn nữa, ông vẫn còn đang nói chuyện điện thoại cùng tình nhân của mình. Mà đứa trẻ như hắn, không có chỗ phản kháng chút nào.
Ba Đông Lí vừa đi, Uông Tĩnh Phong lập tức chạy vào phòng làm việc của Đông Lí Lê Hân. Không khách khí chen đến bên người Đông Lí Lê Hân, vẻ mặt hóng chuyện mà hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Ba cậu vì sao đột nhiên chạy đến công ty?"
Đông Lí Lê Hân giống như không nghe được vậy, vẫn tiếp tục trầm mặc.
Uông Tĩnh Phong không có kiên nhẫn đẩy bả vai Đông Lí Lê Hân một cái, thúc giục: "Cậu làm sao vậy? Nói chuyện a!"
Đông Lí Lê Hân vẻ mặt tràn đầy rét lạnh quét Uông Tĩnh Phong một cái, trả lời ngắn gọn: "Không có gì." Vừa nói liền đứng lên, đi tới trước bàn làm việc của hắn ngồi xuống.
"Làm sao có thể không có gì, không cần dễ giận như vậy nha, nói cho mình biết đi." Ánh mắt bát quái của Uông Tĩnh Phong sáng long lanh, nhanh chóng đuổi kịp bên người Đông Lí Lê Hân. Cũng không quản Đông Lí Lê Hân có cao hứng hay không, đơn giản chỉ cần muốn đào ra một chút sự kiện bát quái. Thấy Đông Lí Lê Hân mất hứng, hắn vô cùng vui vẻ. Ngày ngày hành hạ hắn, hiện tại rốt cuộc đến phiên cậu ta bị giày vò đi.