Càng mong đợi, thì càng thất vọng.Như Lan Sơ lúc này, cho đến gần tối rốt cuộc mới chờ đến lúc tuyết ngừng.
Cô vốn chỉ là tới nhà chơi tuyết , kết quả chẳng những ăn cơm trưa ở nhà Đông Lí Lê Hân, lại còn ngủ trưa ở nhà hắn. Mà khi tuyết dừng lại, Uông Tĩnh Phong liền tự mình rời đi trước, giữ cô ở nhà Đông Lí Lê Hân.
Đối với việc này, Lan Sơ cũng không có ý kiến gì. Một ngày tuyết rơi, đường nhất định rất trơn. Uông Tĩnh Phong tự mình lái xe cũng nguy hiểm thập phần, huống chi còn phải mang theo cô người phụ nữ có thai này. Còn nữa, thay vì ngày thứ hai giày vò anh ta đưa tới đây chơi tuyết, không bằng cô ở nhà Đông Lí Lê Hân một đêm, coi như là tạm thời đi du lịch.
Chỉ là, Lan Sơ không nghĩ tới Đông Lí Lê Hân lại về nhà sớm. Cô vừa mặc xong áo khoác, còn chưa kịp ra cửa, đã thấy Đông Lí Lê Hân cả người mang theo khí lạnh từ bên ngoài đi vào cửa chính.
Một vào một ra hai người đột nhiên đối với mặt với nhau, cũng không nhịn được ngây ngẩn.
"Anh đã về rồi." Trước khi Lan Sơ phản ứng kịp, khóe miệng lập tức giương lên, nhiệt tình lên tiếng chào Đông Lí Lê Hân.
"Ừ." Đông Lí Lê Hân sửng sốt, gật đầu một cái. Thấy bộ dáng Lan Sơ phải ra khỏi cửa, không khỏi thuận miệng hỏi một câu. "Bây giờ cô muốn làm cái gì?"
"Đi chơi tuyết." Lan Sơ nói thật, cô đã đợi một ngày, lần này không chơi đủ vốn cô tuyệt không bỏ qua.
Đông Lí Lê Hân nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Ăm cơm tối chưa?"
"Còn chưa ăn." Lan Sơ lắc đầu một cái, hiện tại cô nào có tâm tình ăn cơm tối. Hơn nữa chú đầu bếp cả ngày đã làm cho cô rất nhiều món ăn ngon này nọ. Coi như không đúng giờ ăn cơm tối, bụng của cô cũng có thể chống đỡ một phen.
"Trước tiên ăn cơm tối rồi lại chơi nữa, buổi tối nhiệt độ thấp, đói bụng, sẽ lạnh hơn, dễ dàng bị lạnh." Đông Lí Lê Hân khó có được kiên nhẫn như vậy, mặc dù hắn cảm giác tỷ lệ Lan Sơ sẽ lạnh cơ hồ bằng không. Chỉ là, có chuẩn bị luôn là vô hại. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Loại thời điểm này ngã bệnh, cũng không dễ xử lý.
"A, được rồi." Lan Sơ suy nghĩ một chút, thuận theo gật đầu một cái.
Dù sao tuyết đã ngừng, ăn xong cơm tối rồi chơi nữa cũng không cản trở. Vì vậy, Lan Sơ cởi áo khoác xuống, đi đến phòng ăn. Bây giờ cô đối với nhà Đông Lí Lê Hân gần như cũng đã quen thuộc cánh cửa quen đường rồi.
Đông Lí Lê Hân cởi áo khoác, sau đó vô cùng tự nhiên theo vào phòng ăn. Hắn vốn là phải bồi mẹ của hắn cùng nhau ăn cơm tối, nhưng một loại ý nghĩ cực kì khó hiểu khiến cho hắn chủ động hủy bỏ cuộc hẹn cùng mẹ hắn. Sớm trở về nhà.
Lan Sơ căn bản cũng không quan tâm Đông Lí Lê Hân có ở đây hay không, ôm chén chính là ăn không ngừng.
Nhìn lại Đông Lí Lê Hân, tuyệt đối là ưu nhã vô cùng. Hắn thỉnh thoảng sẽ dùng dư quang khóe mắt nhìn Lan Sơ một chút, nhưng cũng không ngăn cản phương pháp thưởng thức khoa trương của Lan Sơ. Cũng chưa từng cảm thấy có cái gì không ổn. Lan Sơ mang thai tướng ăn so với quỷ chết đói rất giống nhau, những hành động làm bộ làm tịch kia, càng làm cho người ta buồn nôn ghê tởm.
Một phen tiêu diệt sạch sẽ cơm tối, Lan Sơ đã nhịn không được liền xông ra ngoài.
Đông Lí Lê Hân lập tức như cố ý lại giống như vô tình từ từ đi theo ra ngoài. Nhưng hắn cũng không có làm cái gì, chỉ là đứng cách xa một chút, lẳng lặng nhìn Lan Sơ chơi tuyết.
Đầu bếp cùng người giúp việc làm xong chuyện của từng người, sau đó liền lần lượt cũng tan việc đi về nhà.
Bên trong biệt thự to như vậy, chỉ còn lại có hai người là Đông Lí Lê Hân cùng Lan Sơ. Chỉ là rất dễ nhận thấy, Lan Sơ chuyên tâm chơi tuyết cũng không có cảm thấy không hợp lí ở chỗ nào. Nửa giám thị nửa phòng bị Đông Lí Lê Hân, cũng không có nghi ngờ nghĩ tới cái gì.
Lan Sơ ở bên ngoài ngây người thật lâu đều không nguyện ý trở về nhà. Đông Lí Lê Hân cũng không thúc giục, một mực yên lặng nhìn cô, để ngừa xảy ra ngoài ý muốn.
Đêm, từ từ buông xuống. Cho đến khi cảm giác trên người có chút lạnh, cuối cùng Lan Sơ mới lưu luyến không rời đi vào trong nhà.
Đông Lí Lê Hân thở phào nhẹ nhõm, từ từ cũng trở về nhà.
Sau khi vào nhà, hai người cũng không có cùng xuất hiện. Một hài lòng đi vào phòng khách, một là có chút mệt mỏi trở về phòng ngủ của mình. Hai người đều ở trong phòng làm chuyện của mình, ai cũng không có ra khỏi cửa phòng quá nửa bước.
Lan Sơ thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước nóng, sau đó liền lười biếng vùi ở trong phòng khách, thích thú xem TV, ăn điểm tâm, uống thức uống nóng. Cũng thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ. Tuyết đọng làm nổi bật, khiến sắc trời ngoài cửa sổ xem ra cũng không quá đen. Lan Sơ nhìn một chút, không khỏi lại có chút rộn rạo.
Tiếp đó, cô liền chân tùy tâm động. Sau khi bao thật chặt lấy mình, liền lặng lẽ ra khỏi phòng khách. Kết quả lại mắc kẹt ở trước cửa. Cô không biết cửa nhà Đông Lí Lê Hân mở thế nào. Đoán chừng thời điểm Đông Lí Lê Hân vào nhà, đã khóa cửa ra vào hết rồi.
"Còn muốn chơi sao?"
Đột nhiên, giọng nói Đông Lí Lê Hân không hề phòng bị vang lên ở sau lưng Lan Sơ, dọa Lan Sơ sợ hết hồn. Cô có chút chột dạ quay đầu lại nhìn về phía Đông Lí Lê Hân, cười đùa gật đầu một cái."Hắc hắc. . . . . . Ừ."
"Bây giờ đã khuya lắm rồi, chỉ có thể chơi một lúc thôi." Đông Lí Lê Hân có chút bất đắc dĩ, nhưng không có ngăn cản. Dù sao đang ở trong vườn hoa, hơn nữa Lan Sơ cũng đã mặc quần áo tốt rồi. Nếu như không để cho cô đi ra ngoài, không tránh khỏi cô lại muốn dày vò một phen. Chẳng bằng để cho cô đi chơi đủ rồi, tâm tình tốt rồi, cũng sẽ không giằng co nữa.
"Được." Lan Sơ ngoài kinh ngạc, lập tức dùng sức gật đầu một cái. Cô còn tưởng rằng Đông Lí Lê Hân sẽ ngăn cản mình, không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại thông tình đạt lý như vậy. Cô thật là càng ngày càng hài lòng gen của Đông Lí Lê Hân rồi.
Đông Lí Lê Hân nhanh chóng mở cửa, nhất thời Lan Sơ liền giống như thông khí chui ra ngoài. Đông Lí Lê Hân sau khi phủ thêm áo khoác cũng đi theo Lan Sơ cùng đi ra ngoài.
Ban đêm nhiệt độ rõ ràng thấp không ít.
Lan Sơ rụt cổ một cái, nhưng vẫn là cố gắng ôm bụng bự của mình, chạy đến trong hoa viên, vui sướng tiếp tục chơi tuyết.
Đông Lí Lê Hân vẫn như cũ đứng ở chỗ không xa nhìn Lan Sơ, mặc cho cô chơi cách gì, cũng không tiến lên quấy rầy. Hắn chỉ hi vọng đứa bé có thể chào đời thuận lợi. Hi vọng Lan Sơ có thể vẫn giữ vững tâm tình tốt như vậy, để cho con trai của hắn có thể lớn lên khỏe mạnh hơn một chút. Chỉ cần cẩn thận hơn một đoạn thời gian nữa, thì bọn họ cũng có thể tự do rồi.
Màu trắng tuyết đọng cùng đèn đường mông lung, làm nổi bật lẫn nhau, tản mát ra từng cổ ánh sáng mông lung. Càng làm nổi bật thêm sự mượt mà của Lan Sơ.
Đông Lí Lê Hân lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lan Sơ, đột nhiên cảm thấy, Lan Sơ sạch sẽ thuần túy tựa như màu sắc của tuyết vậy. Cô trừ bỏ yêu làm thí nghiệm khoa học vớ vẩn, trừ thích ăn, trừ trước mắt không có tim không có phổi chơi tuyết, hình như sẽ không có ham mê khác. Cô thậm chí ngay cả bề ngoài của mình cũng không để ý, nếu không phải là bằng hữu của cô kiên quyết tiêu diệt tóc cùng mắt kiếng của cô, có lẽ cô vẫn còn như cũ cách ăn mặc vẫn còn giống bác gái nhặt ve chai.
Sạch sẽ, thật sự cô rất sạch sẽ. Kéo dài một ý nghĩ như vậy, bỗng nhiên ở đáy lòng Đông Lí Lê Hân đã nhận ra một tia cảm xúc có chút không giống như trước. Sự phát hiện này, làm cho hắn lập tức nhíu chặt chân mày. Hắn không nên có loại tâm tình này. Nhất định là hắn quá đau lòng, quá lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Lan Sơ rồi, mới có thể hiểu lầm tâm tình của mình.
Càng mong đợi, thì càng thất vọng.Như Lan Sơ lúc này, cho đến gần tối rốt cuộc mới chờ đến lúc tuyết ngừng.
Cô vốn chỉ là tới nhà chơi tuyết , kết quả chẳng những ăn cơm trưa ở nhà Đông Lí Lê Hân, lại còn ngủ trưa ở nhà hắn. Mà khi tuyết dừng lại, Uông Tĩnh Phong liền tự mình rời đi trước, giữ cô ở nhà Đông Lí Lê Hân.
Đối với việc này, Lan Sơ cũng không có ý kiến gì. Một ngày tuyết rơi, đường nhất định rất trơn. Uông Tĩnh Phong tự mình lái xe cũng nguy hiểm thập phần, huống chi còn phải mang theo cô người phụ nữ có thai này. Còn nữa, thay vì ngày thứ hai giày vò anh ta đưa tới đây chơi tuyết, không bằng cô ở nhà Đông Lí Lê Hân một đêm, coi như là tạm thời đi du lịch.
Chỉ là, Lan Sơ không nghĩ tới Đông Lí Lê Hân lại về nhà sớm. Cô vừa mặc xong áo khoác, còn chưa kịp ra cửa, đã thấy Đông Lí Lê Hân cả người mang theo khí lạnh từ bên ngoài đi vào cửa chính.
Một vào một ra hai người đột nhiên đối với mặt với nhau, cũng không nhịn được ngây ngẩn.
"Anh đã về rồi." Trước khi Lan Sơ phản ứng kịp, khóe miệng lập tức giương lên, nhiệt tình lên tiếng chào Đông Lí Lê Hân.
"Ừ." Đông Lí Lê Hân sửng sốt, gật đầu một cái. Thấy bộ dáng Lan Sơ phải ra khỏi cửa, không khỏi thuận miệng hỏi một câu. "Bây giờ cô muốn làm cái gì?"
"Đi chơi tuyết." Lan Sơ nói thật, cô đã đợi một ngày, lần này không chơi đủ vốn cô tuyệt không bỏ qua.
Đông Lí Lê Hân nhíu nhíu mày, lại hỏi: "Ăm cơm tối chưa?"
"Còn chưa ăn." Lan Sơ lắc đầu một cái, hiện tại cô nào có tâm tình ăn cơm tối. Hơn nữa chú đầu bếp cả ngày đã làm cho cô rất nhiều món ăn ngon này nọ. Coi như không đúng giờ ăn cơm tối, bụng của cô cũng có thể chống đỡ một phen.
"Trước tiên ăn cơm tối rồi lại chơi nữa, buổi tối nhiệt độ thấp, đói bụng, sẽ lạnh hơn, dễ dàng bị lạnh." Đông Lí Lê Hân khó có được kiên nhẫn như vậy, mặc dù hắn cảm giác tỷ lệ Lan Sơ sẽ lạnh cơ hồ bằng không. Chỉ là, có chuẩn bị luôn là vô hại. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Loại thời điểm này ngã bệnh, cũng không dễ xử lý.
"A, được rồi." Lan Sơ suy nghĩ một chút, thuận theo gật đầu một cái.
Dù sao tuyết đã ngừng, ăn xong cơm tối rồi chơi nữa cũng không cản trở. Vì vậy, Lan Sơ cởi áo khoác xuống, đi đến phòng ăn. Bây giờ cô đối với nhà Đông Lí Lê Hân gần như cũng đã quen thuộc cánh cửa quen đường rồi.
Đông Lí Lê Hân cởi áo khoác, sau đó vô cùng tự nhiên theo vào phòng ăn. Hắn vốn là phải bồi mẹ của hắn cùng nhau ăn cơm tối, nhưng một loại ý nghĩ cực kì khó hiểu khiến cho hắn chủ động hủy bỏ cuộc hẹn cùng mẹ hắn. Sớm trở về nhà.
Lan Sơ căn bản cũng không quan tâm Đông Lí Lê Hân có ở đây hay không, ôm chén chính là ăn không ngừng.
Nhìn lại Đông Lí Lê Hân, tuyệt đối là ưu nhã vô cùng. Hắn thỉnh thoảng sẽ dùng dư quang khóe mắt nhìn Lan Sơ một chút, nhưng cũng không ngăn cản phương pháp thưởng thức khoa trương của Lan Sơ. Cũng chưa từng cảm thấy có cái gì không ổn. Lan Sơ mang thai tướng ăn so với quỷ chết đói rất giống nhau, những hành động làm bộ làm tịch kia, càng làm cho người ta buồn nôn ghê tởm.
Một phen tiêu diệt sạch sẽ cơm tối, Lan Sơ đã nhịn không được liền xông ra ngoài.
Đông Lí Lê Hân lập tức như cố ý lại giống như vô tình từ từ đi theo ra ngoài. Nhưng hắn cũng không có làm cái gì, chỉ là đứng cách xa một chút, lẳng lặng nhìn Lan Sơ chơi tuyết.
Đầu bếp cùng người giúp việc làm xong chuyện của từng người, sau đó liền lần lượt cũng tan việc đi về nhà.
Bên trong biệt thự to như vậy, chỉ còn lại có hai người là Đông Lí Lê Hân cùng Lan Sơ. Chỉ là rất dễ nhận thấy, Lan Sơ chuyên tâm chơi tuyết cũng không có cảm thấy không hợp lí ở chỗ nào. Nửa giám thị nửa phòng bị Đông Lí Lê Hân, cũng không có nghi ngờ nghĩ tới cái gì.
Lan Sơ ở bên ngoài ngây người thật lâu đều không nguyện ý trở về nhà. Đông Lí Lê Hân cũng không thúc giục, một mực yên lặng nhìn cô, để ngừa xảy ra ngoài ý muốn.
Đêm, từ từ buông xuống. Cho đến khi cảm giác trên người có chút lạnh, cuối cùng Lan Sơ mới lưu luyến không rời đi vào trong nhà.
Đông Lí Lê Hân thở phào nhẹ nhõm, từ từ cũng trở về nhà.
Sau khi vào nhà, hai người cũng không có cùng xuất hiện. Một hài lòng đi vào phòng khách, một là có chút mệt mỏi trở về phòng ngủ của mình. Hai người đều ở trong phòng làm chuyện của mình, ai cũng không có ra khỏi cửa phòng quá nửa bước.
Lan Sơ thoải mái dễ chịu ngâm mình trong nước nóng, sau đó liền lười biếng vùi ở trong phòng khách, thích thú xem TV, ăn điểm tâm, uống thức uống nóng. Cũng thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ. Tuyết đọng làm nổi bật, khiến sắc trời ngoài cửa sổ xem ra cũng không quá đen. Lan Sơ nhìn một chút, không khỏi lại có chút rộn rạo.
Tiếp đó, cô liền chân tùy tâm động. Sau khi bao thật chặt lấy mình, liền lặng lẽ ra khỏi phòng khách. Kết quả lại mắc kẹt ở trước cửa. Cô không biết cửa nhà Đông Lí Lê Hân mở thế nào. Đoán chừng thời điểm Đông Lí Lê Hân vào nhà, đã khóa cửa ra vào hết rồi.
"Còn muốn chơi sao?"
Đột nhiên, giọng nói Đông Lí Lê Hân không hề phòng bị vang lên ở sau lưng Lan Sơ, dọa Lan Sơ sợ hết hồn. Cô có chút chột dạ quay đầu lại nhìn về phía Đông Lí Lê Hân, cười đùa gật đầu một cái."Hắc hắc. . . . . . Ừ."
"Bây giờ đã khuya lắm rồi, chỉ có thể chơi một lúc thôi." Đông Lí Lê Hân có chút bất đắc dĩ, nhưng không có ngăn cản. Dù sao đang ở trong vườn hoa, hơn nữa Lan Sơ cũng đã mặc quần áo tốt rồi. Nếu như không để cho cô đi ra ngoài, không tránh khỏi cô lại muốn dày vò một phen. Chẳng bằng để cho cô đi chơi đủ rồi, tâm tình tốt rồi, cũng sẽ không giằng co nữa.
"Được." Lan Sơ ngoài kinh ngạc, lập tức dùng sức gật đầu một cái. Cô còn tưởng rằng Đông Lí Lê Hân sẽ ngăn cản mình, không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại thông tình đạt lý như vậy. Cô thật là càng ngày càng hài lòng gen của Đông Lí Lê Hân rồi.
Đông Lí Lê Hân nhanh chóng mở cửa, nhất thời Lan Sơ liền giống như thông khí chui ra ngoài. Đông Lí Lê Hân sau khi phủ thêm áo khoác cũng đi theo Lan Sơ cùng đi ra ngoài.
Ban đêm nhiệt độ rõ ràng thấp không ít.
Lan Sơ rụt cổ một cái, nhưng vẫn là cố gắng ôm bụng bự của mình, chạy đến trong hoa viên, vui sướng tiếp tục chơi tuyết.
Đông Lí Lê Hân vẫn như cũ đứng ở chỗ không xa nhìn Lan Sơ, mặc cho cô chơi cách gì, cũng không tiến lên quấy rầy. Hắn chỉ hi vọng đứa bé có thể chào đời thuận lợi. Hi vọng Lan Sơ có thể vẫn giữ vững tâm tình tốt như vậy, để cho con trai của hắn có thể lớn lên khỏe mạnh hơn một chút. Chỉ cần cẩn thận hơn một đoạn thời gian nữa, thì bọn họ cũng có thể tự do rồi.
Màu trắng tuyết đọng cùng đèn đường mông lung, làm nổi bật lẫn nhau, tản mát ra từng cổ ánh sáng mông lung. Càng làm nổi bật thêm sự mượt mà của Lan Sơ.
Đông Lí Lê Hân lẳng lặng nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Lan Sơ, đột nhiên cảm thấy, Lan Sơ sạch sẽ thuần túy tựa như màu sắc của tuyết vậy. Cô trừ bỏ yêu làm thí nghiệm khoa học vớ vẩn, trừ thích ăn, trừ trước mắt không có tim không có phổi chơi tuyết, hình như sẽ không có ham mê khác. Cô thậm chí ngay cả bề ngoài của mình cũng không để ý, nếu không phải là bằng hữu của cô kiên quyết tiêu diệt tóc cùng mắt kiếng của cô, có lẽ cô vẫn còn như cũ cách ăn mặc vẫn còn giống bác gái nhặt ve chai.
Sạch sẽ, thật sự cô rất sạch sẽ. Kéo dài một ý nghĩ như vậy, bỗng nhiên ở đáy lòng Đông Lí Lê Hân đã nhận ra một tia cảm xúc có chút không giống như trước. Sự phát hiện này, làm cho hắn lập tức nhíu chặt chân mày. Hắn không nên có loại tâm tình này. Nhất định là hắn quá đau lòng, quá lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng Lan Sơ rồi, mới có thể hiểu lầm tâm tình của mình.