Hôn lễ được dự báo sẽ diễn ra vào ba tháng sau. Lễ kết hôn của hai người sẽ được tổ chức tại một khách sạn năm sao thuộc đẳng cấp quốc tế, xa hoa và long trọng chưa từng có, sẽ có rất nhiều các vị khách quý đến tham dự.
Mặc dù có nhiều dự đoán cuộc hôn nhân này chính là nhằm mục đích hợp tác giữa hai bên gia tộc. Nhưng hai vị trưởng bối của cả hai nhà đã ra mặt nói rõ.Cuộc hôn nhân này xuất phát từ tình yêu.Đôi nam nữ vô cùng tâm đầu ý hợp, đi lại cũng đã lâu, tình cảm ngày càng ngọt ngào. Vì vậy, cuộc hôn nhân này là hoàn toàn tự nguyện, không có tính toán.
Mà cặp đôi trẻ tuổi kia cũng chính miệng công khai. Họ kết hôn là bởi vì yêu mến nhau, hoàn toàn không có suy tính, lời nói của bọn họ đã phá vỡ tất cả những tin đồn mơ hồ trước nay!”
Qua nhiều năm như vậy, phẫn hận trong lòng anh không hề giảm bớt, anh vẫn cố gắng vươn lên, chờ cơ hội đòi lại thể diện cho chính mình.
Trong một năm này, anh đã biến văn phòng nhỏ nhỏ lúc đầu của mình phát triển mạnh mẽ thành một công ty đại diện có tiềm lực. Hơn nửa, phạm vi kinh doanh ngày càng được mở rộng.
Thời gian thật biết cách thử thách lòng người, anh đã tốn mất năm năm, chính là chờ đợi thời khắc này.
“ Tô Ái Thanh……” Huyền Diệu Phong tự lẩm bẩm, lặp đi lặp lại cái tên đã giữ kín lâu nay, ngữ điệu trong lời nói lạnh lùng không có chút tình cảm nào.
Cô gái đã từng nói yêu anh.Thế nhưng năm năm trước, từ một buổi sáng sớm tinh sương , không chào anh một câu mà bỏ đi mất.Cô không hề để lại lí do, không hề nhắn lại xem cô đi đến nơi nào…
Lúc đầu, anh còn tin chắc là cha cô phái người bắt cô phải đi, anh thực sự rất lo lắng cho tình cảnh của cô.Mãi cho đến nửa tháng sau, anh nhận được một phong thư do cô đánh bằng máy vi tính rồi in ra, lá thư đó bị tài xế của Tô gia vô tình nhặt được.
Về nội dung…… Từng chữ trong đó giống như một mũi tên nhọn bắn xuyên qua tim của anh, tàn nhẫn đưa anh vào chỗ chết.
Thì ra anh chỉ là một trong những đối tượng để một đại tiểu thư như cô trêu đùa khi nhàm chán để giết thời gian, hai người đã định sẵn là sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Cô là nàng công chúa, còn anh thì …. vĩnh viễn không thể biến thành hoàng tử, không thể đem đến hạnh phúc cho cô được.
Quay đầu nghĩ lại , anh biết cô cũng giống như ba mình, cô cũng coi thường anh. Mà thủ đoạn của cô so với sự uy hiếp của cha cô còn có lực sát thương hơn.Trong thư còn có kèm theo mấy tấm hình cô đang cùng một chàng trai trẻ khác nắm tay nhau, cùng nhau dùng cơm. Thậm chí còn có cả bức hình cô hôn người đó thắm thiết. Mà ngày ghi trên bức hình lại chính là mấy ngày sau khi cô không cáo mà biệt…..
Đã cùng bên nhau một thời gian, có chung những hồi ức đẹp, thậm chí cùng nói lời yêu nhau mãi mãi không hề hối hận… Hóa ra tất cả đều là hư tình giả ý.
Anh một lần nữa lâm vào cảnh khốn hoặc. Bởi vì trong trí nhớ của anh, ánh mắt cùng vẻ mặt cô sao mà chân thật tha thiết đến thế, khiến anh không khỏi xúc động.
Anh nghĩ không thông, cũng không suy đoán , không hề suy nghĩ xem những bức hình thân thiết kia liệu có phải thật hay không? Dựa vào khoa học công nghệ cắt ghép hình ảnh tiến tiến như bây giờ để làm ra những bức hình này là vô cùng dễ dàng, mấy thứ đánh máy kia do người khác làm cũng không phải là chuyện khó khăn gì!
Nhưng khi đó anh lại quá đỗi khiếp sợ, quá đỗi nặng nề. Những điều đó làm phán đoán trong anh mất đi. Anh tin đó là chân tướng giải thích cho việc cô rời bỏ anh.
Tóm lại, cô rời đi là sự thật. Cô tổn thương anh cũng là sự thật. Cô có người khác tốt hơn anh cũng là… sự thật.
Công chúa tìm được chàng hoàng tử mình yêu. Từ đó, hai người trải qua những tháng ngày hạnh phúc…..
Huyền Diệu Phong không nhịn được mà chê cười.
Bàn tay của tên đao phủ dễ dàng bóp chết hạnh phúc của người khác, tại sao vẫn còn được hưởng hạnh phúc?
Tô Kiến Vũ thích thể diện, anh sẽ làm cho ông ta mất hết,làm cho ông ta không còn chút mặt mũi nào. Tô Ái Thanh muốn theo đuổi hạnh phúc, anh sẽ đem toàn bộ khả năng của mình ra phá hủy cô ta.
Anh sẽ không để cho bọ họ được vừa lòng đẹp ý.
Huyền Diệu Phong xoay người trở lại bàn làm việc bằng gỗ thông của mình. Dập tắt khói thuốc, đồng thời tiện tay quăng mấy tờ báo vào sọt rác, anh bắt tay vào xử lý tập công văn, hồ sơ.
Ba tháng sau, anh sẽ làm cho Tô Gia không được bình yên!
Hôn lễ được dự báo sẽ diễn ra vào ba tháng sau. Lễ kết hôn của hai người sẽ được tổ chức tại một khách sạn năm sao thuộc đẳng cấp quốc tế, xa hoa và long trọng chưa từng có, sẽ có rất nhiều các vị khách quý đến tham dự.
Mặc dù có nhiều dự đoán cuộc hôn nhân này chính là nhằm mục đích hợp tác giữa hai bên gia tộc. Nhưng hai vị trưởng bối của cả hai nhà đã ra mặt nói rõ.Cuộc hôn nhân này xuất phát từ tình yêu.Đôi nam nữ vô cùng tâm đầu ý hợp, đi lại cũng đã lâu, tình cảm ngày càng ngọt ngào. Vì vậy, cuộc hôn nhân này là hoàn toàn tự nguyện, không có tính toán.
Mà cặp đôi trẻ tuổi kia cũng chính miệng công khai. Họ kết hôn là bởi vì yêu mến nhau, hoàn toàn không có suy tính, lời nói của bọn họ đã phá vỡ tất cả những tin đồn mơ hồ trước nay!”
Qua nhiều năm như vậy, phẫn hận trong lòng anh không hề giảm bớt, anh vẫn cố gắng vươn lên, chờ cơ hội đòi lại thể diện cho chính mình.
Trong một năm này, anh đã biến văn phòng nhỏ nhỏ lúc đầu của mình phát triển mạnh mẽ thành một công ty đại diện có tiềm lực. Hơn nửa, phạm vi kinh doanh ngày càng được mở rộng.
Thời gian thật biết cách thử thách lòng người, anh đã tốn mất năm năm, chính là chờ đợi thời khắc này.
“ Tô Ái Thanh……” Huyền Diệu Phong tự lẩm bẩm, lặp đi lặp lại cái tên đã giữ kín lâu nay, ngữ điệu trong lời nói lạnh lùng không có chút tình cảm nào.
Cô gái đã từng nói yêu anh.Thế nhưng năm năm trước, từ một buổi sáng sớm tinh sương , không chào anh một câu mà bỏ đi mất.Cô không hề để lại lí do, không hề nhắn lại xem cô đi đến nơi nào…
Lúc đầu, anh còn tin chắc là cha cô phái người bắt cô phải đi, anh thực sự rất lo lắng cho tình cảnh của cô.Mãi cho đến nửa tháng sau, anh nhận được một phong thư do cô đánh bằng máy vi tính rồi in ra, lá thư đó bị tài xế của Tô gia vô tình nhặt được.
Về nội dung…… Từng chữ trong đó giống như một mũi tên nhọn bắn xuyên qua tim của anh, tàn nhẫn đưa anh vào chỗ chết.
Thì ra anh chỉ là một trong những đối tượng để một đại tiểu thư như cô trêu đùa khi nhàm chán để giết thời gian, hai người đã định sẵn là sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Cô là nàng công chúa, còn anh thì …. vĩnh viễn không thể biến thành hoàng tử, không thể đem đến hạnh phúc cho cô được.
Quay đầu nghĩ lại , anh biết cô cũng giống như ba mình, cô cũng coi thường anh. Mà thủ đoạn của cô so với sự uy hiếp của cha cô còn có lực sát thương hơn.Trong thư còn có kèm theo mấy tấm hình cô đang cùng một chàng trai trẻ khác nắm tay nhau, cùng nhau dùng cơm. Thậm chí còn có cả bức hình cô hôn người đó thắm thiết. Mà ngày ghi trên bức hình lại chính là mấy ngày sau khi cô không cáo mà biệt…..
Đã cùng bên nhau một thời gian, có chung những hồi ức đẹp, thậm chí cùng nói lời yêu nhau mãi mãi không hề hối hận… Hóa ra tất cả đều là hư tình giả ý.
Anh một lần nữa lâm vào cảnh khốn hoặc. Bởi vì trong trí nhớ của anh, ánh mắt cùng vẻ mặt cô sao mà chân thật tha thiết đến thế, khiến anh không khỏi xúc động.
Anh nghĩ không thông, cũng không suy đoán , không hề suy nghĩ xem những bức hình thân thiết kia liệu có phải thật hay không? Dựa vào khoa học công nghệ cắt ghép hình ảnh tiến tiến như bây giờ để làm ra những bức hình này là vô cùng dễ dàng, mấy thứ đánh máy kia do người khác làm cũng không phải là chuyện khó khăn gì!
Nhưng khi đó anh lại quá đỗi khiếp sợ, quá đỗi nặng nề. Những điều đó làm phán đoán trong anh mất đi. Anh tin đó là chân tướng giải thích cho việc cô rời bỏ anh.
Tóm lại, cô rời đi là sự thật. Cô tổn thương anh cũng là sự thật. Cô có người khác tốt hơn anh cũng là… sự thật.
Công chúa tìm được chàng hoàng tử mình yêu. Từ đó, hai người trải qua những tháng ngày hạnh phúc…..
Huyền Diệu Phong không nhịn được mà chê cười.
Bàn tay của tên đao phủ dễ dàng bóp chết hạnh phúc của người khác, tại sao vẫn còn được hưởng hạnh phúc?
Tô Kiến Vũ thích thể diện, anh sẽ làm cho ông ta mất hết,làm cho ông ta không còn chút mặt mũi nào. Tô Ái Thanh muốn theo đuổi hạnh phúc, anh sẽ đem toàn bộ khả năng của mình ra phá hủy cô ta.
Anh sẽ không để cho bọ họ được vừa lòng đẹp ý.
Huyền Diệu Phong xoay người trở lại bàn làm việc bằng gỗ thông của mình. Dập tắt khói thuốc, đồng thời tiện tay quăng mấy tờ báo vào sọt rác, anh bắt tay vào xử lý tập công văn, hồ sơ.
Ba tháng sau, anh sẽ làm cho Tô Gia không được bình yên!