Sau khi hết giờ thăm người nhà, Tô Ái Thanh đi ra khỏi bệnh viện, lúc cô tới trời xanh mây trắng, giờ phút này phía chân trời đã một mảnh xám xịt báo hiệu một cơn mưa to sẽ nhanh chóng trút xuống. Xem tình hình này , mưa một khi rơi xuống sẽ không tạnh nhanh.
Thế nhưng hôm nay cô có hẹn phỏng vấn xin việc , nếu không nhanh lên thì sợ rằng sẽ trễ giờ hẹn mất. Công việc mà cô xin ứng tuyển chính là biên dịch sách xuất bản, đây cũng là công việc mà cô rất thích cũng như tin tưởng rằng mình có năng lực đảm đương được .
Sau một hồi do dự, cô lấy điện thoại di động ra định gọi tắc xi. Thế nhưng lấy ra rồi cô mới hốt hoảng phát hiện điện thoại di động đã hết pin từ đời nào rồi. Quả này xong rồi! Tô Ái Thanh trong lòng buồn bực , sốt ruột như có lửa đốt nên không phát hiện ra có một bóng dáng cao lớn đang từ từ tới gần mình.
“Em đang chờ người sao ?”
Giọng nói nam tính bất thình lình vang lên khiến cô giật mình, sợ run cả người. Khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi con ngươi tĩnh mịch đen nhánh, lòng của cô đột nhiên chấn động không dứt.
Có lẽ là cô bị hoa mắt rồi, nếu không cô làm sao lại cảm thấy ánh mắt của đối phương, tràn đầy. . . . . . áy náy cùng dịu dàng? !
Cô rũ mắt xuống nhìn chân mình , bỏ rơi, không để ý đến người vừa tới .
Huyền Diệu Phong ngẩn người ngắm nhìn gương mặt tiều tụy của cô, lời muốn nói như ứ lại ở nơi cổ họng, dù trong đầu có ngàn vạn điều nhưng anh lại không biết mở miệng như thế nào , vì vậy anh quyết định trầm mặc, không nói lời nào , đứng ở bên cạnh cô.
Ái Thanh thấy thế thì không được tự nhiên , cô khẽ nhích người ra chỗ khác ngụ ý muốn tạo khoảng cách, bởi cô biết, nếu tiếp xúc quá gần với thân thể anh thì cô sẽ bị nhiễu loạn nhịp tim , tiết tấu cùng hơi thở.
Nào có thể đoán được, anh thấy cô nhích người thì cũng bắt chước khiến cho khoảng cách của hai người còn gần nhau hơn lúc nãy.
Cử động cổ quái này của anh quấy nhiễu nghiêm trọng tới tâm tư của cô, Ái Thanh nhíu chặt hàng lông mày, tức giận chất vấn anh: “Anh lại muốn làm gì?”
Một tháng qua, mỗi khi nghĩ đến anh cùng những gì anh gây cho cô , nỗi đau lòng vẫn chưa hề mất đi, dù có uất hận nhưng nỗi nhớ nhung vẫn tràn lan, thế nhưng nhìn chung cô đã từ từ học được cách thích ứng, cách coi thường nỗi buồn, hơn nữa cô đã bắt đầu nghĩ về hướng đi trong tương lai của mình .
Dù cho có khổ sở gian nan như thế nào thì cô vẫn muốn tiếp tục cố gắng.
“Em rốt cuộc cũng chịu nhìn anh rồi.” Huyền Diệu Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, gương mặt tuấn dật lộ ra tia bất đắc dĩ.
Cô bị thái độ ôn hòa của anh làm cho không hiểu ra sao, trực giác cho là anh có rắp tâm khác, vì vậy nội tâm lại xây lên một bức tường, cô lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt đầy sự đề phòng.
Huyền Diệu Phong đau lòng, than nhẹ một tiếng, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.”Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi .”
Chân mày Tô Ái Thanh càng nhíu lại chặt hơn, thật sâu trong trái tim cảm thấy anh có vẻ khác thường, chỉ là cô không phải đứa ngốc, sẽ không vì thế mà cảm thấy vui vẻ ,anh càng dịu dàng săn sóc thì có nghĩa động cơ càng không thuần lương.
Ái Thanh mở to hai mắt nhưng cũng không dám tiếp xúc quá lâu với tia nhìn đầy thâm tình trong mắt anh ,cô quay mặt đi, quyết định mặc kệ Huyền Diệu Phong , không thèm để ý đến anh nữa.
“Em ăn cơm xong chưa?” Huyền Diệu Phong cố gắng tìm đề tài trò chuyện.
Lần này thì cô quay hẳn lưng về phía anh, nhìn bầu trời mờ mịt , phân tán lực chú ý của chính mình .
“Anh có thứ phải trả lại cho anh.” Huyền Diệu Phong nói nhỏ,thanh âm hết sức dịu dàng .
Ái Thanh vẫn không có động tĩnh.
“Thiếu lâu như vậy mới trả lại. . . . . .” Giọng điệu của anh gần như thở dài.”Anh rất xin lỗi.” Thật vất vả, Huyền Diệu Phong đem câu nói đè nặng trong tim nhất ra nói với Ái Thanh .
Nghe vậy, trái tim Á Thanh hơi bị chấn động, không hiểu nổi ý của anh là gì.
Huyền Diệu Phong tiến nhanh tới, vươn tay chạm lấy thân thể mảnh khảnh mềm mại của cô.
Ái Thanh giống như bị điện giật , vội vàng lùi ra phía sau, ngạc nhiên không hiểu nhìn chằm chằm anh.
Ánh mắt Tô Ái Thanh đầy phòng bị khiến Huyền Diệu Phong lòng hụt hẫng đi mấy phần, nhưng quả thật anh không có tư cách trách cô tạo khoảng cách với anh.Là anh lúc trước không phân tốt xấu làm một đống chuyện ngu xuẩn khiến cô bị tổn thương, hi vọng bây giờ bắt đầu đền bù vẫn chưa kịp.
Mưa rơi không có dấu hiệu chậm lại, Ái Thanh nhìn bầu trời, mắt thấy thời gian phỏng vấn từng giây từng phút đang tiến tới gần, trong lòng không khỏi bối rối.
Từ nãy đến giờ, Huyền Diệu Phong vẫn chú ý đến dù chỉ là động tác nhỏ của cô, anh chưa từ bỏ ý định dây dưa cùng cô .”Không còn thời gian sao? Anh có thể đưa cho em đi mà.”
Ái Thanh né tránh , nhưng tâm ý cũng có chút dao động.”Không cần. . . . . .”
Lời nói còn chưa thốt ra hết, Huyền Diệu Phong đã căng ô, mạnh mẽ dắt tay cô đi về phía chiếc xe của anh.
“Anh . . . . . Buông tôi ra.” Tô Ái Thanh ra sức giãy giụa hòng thoát khỏi bàn tay anh, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng không chống lại được sức lực của một người đàn ông , chỉ có thể mặc cho anh lôi kéo.”Huyền Diệu Phong, tôi bảo anh buông tay tôi ra cơ mà,anh có nghe thấy không đấy? !”
“Lên xe rồi nói.” Giọng điệu của anh rất nhẹ chậm, nhưng vẫn không che giấu được được sự kiên quyết.
Ái Thanh mở tròn hai mắt, hậm hực nhìn chằm chằm anh, lần nữa cảm nhận được sự biến chuyển trong tính cách của anh —— bá đạo, vô lễ. Điều này làm cho cô nhớ lại nỗi đau đớn vẫn luôn nằm trí óc mình.Chỉ là, cô sẽ liều mạng để bỏ được cái thói quen nhìn thấy anh là đau lòng này.
“Buông tôi ra, tôi sẽ tự mình xin quá giang.” Cô không có chút cảm kích nào,vẫn không ngừng muốn thoát khỏi anh.
Huyền Diệu Phong thờ ơ , coi như không nghe thấy cô nói gì.
“Buông ra, anh nắm tay tôi đau quá ——” Ái Thanh khẽ hô.
Huyền Diệu Phong hơi nới lỏng lực ở bàn tay cô .Thừa dịp anh bị phân tâm sắp, cô thành công thoát khỏi bàn tay anh, thà bị gặp mưa cũng không nguyện cùng anh che chung một cái ô.
Huyền Diệu Phong buồn bã bỏ lại cái ô, mặc cho mưa to đánh vào người, thấm ướt tóc cùng âu phục quý giá của anh, gương mặt tuấn tú hiện lên nỗi đau đớn.
Huyền Diệu Phong đứng nghiêm ở trong mưa, nhìn bóng dáng cô hoảng hốt rời đi.Bao nhiêu cảm xúc phức tạp : tức giận, hối tiếc, thất bại, bất đắc dĩ. . . . . . đan xen vào nhau, lấp đầy trái tim anh rồi nó dần dần ngưng tụ thành một sự mong mỏi mãnh liệt .
Huyền Diệu Phong lúc này mới chợt hiểu ra, quanh năm suốt tháng anh lúc nào cũng cảm thấy trống không, cô tịch, là bởi vì tâm luôn thiếu một góc, tựa như một bức tranh thiếu một mảnh ghép, nhìn thế nào cũng vẫn thấy không đầy đủ.
Mảnh ghép kia thật ra ngay từ đầu không phải là không có, chỉ là trong quá trình theo đuổi mục tiêu đã bị anh làm thất lạc, bỏ qua. Hơn năm năm đã trôi qua, nếu như muốn tìm lại mảnh ghép ấy thì tất nhiên sẽ phải tốn thời gian cùng công sức, nhưng anh biết, dù cho có khó khăn như thế nào thì cũng đều đáng giả cả.
Lỗ hổng trong lòng của anh , chỉ có một người có thể bổ khuyết.
Huyền Diệu Phong không có mười phần nắm chặt có thể vãn hồi lại tất cả, nhưng anh sẽ dốc hết toàn lực để có thể khóa “Cô” ở lại bên người mình.
Trời lại mưa .Tô Ái thanh dừng tay đang gõ bàn phím lại, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ngắm khung cảnh thành phố Đài Bắc .
Thật may là trận mưa to ngày ấy không đoạt đi cơ hội phỏng vấn ở nhà xuất bản của cô , cô đã đạt thành ước nguyện trở thành người biên dịch sách.Mỗi ngày cô đều thỏa mãn đắm chìm trong các câu chuyện tình yêu ấm áp , đáng yêu .
Hồi tưởng lại ngày phỏng vấn đó cũng đồng thời nhắc cô nhớ tới cuộc gặp mặt với Huyền Diệu Phong, điều đó khiến cho tâm trạng bình tĩnh như nước hồ thu của cô bị gợn sóng, nghi sợ có, mà lo lắng cũng có.
Cô nhớ đến khuôn mặt xuất sắc, thân hình cao lớn, ánh mắt thâm tình khiến người khác dễ dàng bị trầm luân của Huyền Diệu Phong. Khoảnh khắc cuối cùng quay lại nhìn, cô thấy bóng dáng ướt đãm trong mưa của anh… Hình ảnh đó giống như một loại bùa chú đầy ma mị dây dưa trong đầu cô, làm cách nào cũng không xua tan đi được .
Anh nói có đồ phải trả cho cô, rốt cuộc là cái gì? Nghi vấn này ở trong đầu cô ngày càng lớn mạnh, chiếm cứ suy nghĩ của cô.
Tô Ái Thanh lâm vào trầm tư, nhìn chằm chằm quang cảnh thành phố màu xám tro ngoài cửa sổ . Cả người ngây ngẩn, cho đến khi tiếng nhạc chuông điện thoại di động kêu lên mới kéo cô về với thực tế .
Đã gần sáu giờ tối rồi, cô đoán có lẽ là biên tập của Nhà Xuất Bản gọi tới thúc giục bản thảo nên cô không nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình mà lập tức bắt máy.
“Ái Thanh phải không ?”
Sau khi hết giờ thăm người nhà, Tô Ái Thanh đi ra khỏi bệnh viện, lúc cô tới trời xanh mây trắng, giờ phút này phía chân trời đã một mảnh xám xịt báo hiệu một cơn mưa to sẽ nhanh chóng trút xuống. Xem tình hình này , mưa một khi rơi xuống sẽ không tạnh nhanh.
Thế nhưng hôm nay cô có hẹn phỏng vấn xin việc , nếu không nhanh lên thì sợ rằng sẽ trễ giờ hẹn mất. Công việc mà cô xin ứng tuyển chính là biên dịch sách xuất bản, đây cũng là công việc mà cô rất thích cũng như tin tưởng rằng mình có năng lực đảm đương được .
Sau một hồi do dự, cô lấy điện thoại di động ra định gọi tắc xi. Thế nhưng lấy ra rồi cô mới hốt hoảng phát hiện điện thoại di động đã hết pin từ đời nào rồi. Quả này xong rồi! Tô Ái Thanh trong lòng buồn bực , sốt ruột như có lửa đốt nên không phát hiện ra có một bóng dáng cao lớn đang từ từ tới gần mình.
“Em đang chờ người sao ?”
Giọng nói nam tính bất thình lình vang lên khiến cô giật mình, sợ run cả người. Khi cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi con ngươi tĩnh mịch đen nhánh, lòng của cô đột nhiên chấn động không dứt.
Có lẽ là cô bị hoa mắt rồi, nếu không cô làm sao lại cảm thấy ánh mắt của đối phương, tràn đầy. . . . . . áy náy cùng dịu dàng? !
Cô rũ mắt xuống nhìn chân mình , bỏ rơi, không để ý đến người vừa tới .
Huyền Diệu Phong ngẩn người ngắm nhìn gương mặt tiều tụy của cô, lời muốn nói như ứ lại ở nơi cổ họng, dù trong đầu có ngàn vạn điều nhưng anh lại không biết mở miệng như thế nào , vì vậy anh quyết định trầm mặc, không nói lời nào , đứng ở bên cạnh cô.
Ái Thanh thấy thế thì không được tự nhiên , cô khẽ nhích người ra chỗ khác ngụ ý muốn tạo khoảng cách, bởi cô biết, nếu tiếp xúc quá gần với thân thể anh thì cô sẽ bị nhiễu loạn nhịp tim , tiết tấu cùng hơi thở.
Nào có thể đoán được, anh thấy cô nhích người thì cũng bắt chước khiến cho khoảng cách của hai người còn gần nhau hơn lúc nãy.
Cử động cổ quái này của anh quấy nhiễu nghiêm trọng tới tâm tư của cô, Ái Thanh nhíu chặt hàng lông mày, tức giận chất vấn anh: “Anh lại muốn làm gì?”
Một tháng qua, mỗi khi nghĩ đến anh cùng những gì anh gây cho cô , nỗi đau lòng vẫn chưa hề mất đi, dù có uất hận nhưng nỗi nhớ nhung vẫn tràn lan, thế nhưng nhìn chung cô đã từ từ học được cách thích ứng, cách coi thường nỗi buồn, hơn nữa cô đã bắt đầu nghĩ về hướng đi trong tương lai của mình .
Dù cho có khổ sở gian nan như thế nào thì cô vẫn muốn tiếp tục cố gắng.
“Em rốt cuộc cũng chịu nhìn anh rồi.” Huyền Diệu Phong nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, gương mặt tuấn dật lộ ra tia bất đắc dĩ.
Cô bị thái độ ôn hòa của anh làm cho không hiểu ra sao, trực giác cho là anh có rắp tâm khác, vì vậy nội tâm lại xây lên một bức tường, cô lui về phía sau mấy bước, vẻ mặt đầy sự đề phòng.
Huyền Diệu Phong đau lòng, than nhẹ một tiếng, trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi mở miệng.”Em muốn đi đâu? Anh sẽ đưa em đi .”
Chân mày Tô Ái Thanh càng nhíu lại chặt hơn, thật sâu trong trái tim cảm thấy anh có vẻ khác thường, chỉ là cô không phải đứa ngốc, sẽ không vì thế mà cảm thấy vui vẻ ,anh càng dịu dàng săn sóc thì có nghĩa động cơ càng không thuần lương.
Ái Thanh mở to hai mắt nhưng cũng không dám tiếp xúc quá lâu với tia nhìn đầy thâm tình trong mắt anh ,cô quay mặt đi, quyết định mặc kệ Huyền Diệu Phong , không thèm để ý đến anh nữa.
“Em ăn cơm xong chưa?” Huyền Diệu Phong cố gắng tìm đề tài trò chuyện.
Lần này thì cô quay hẳn lưng về phía anh, nhìn bầu trời mờ mịt , phân tán lực chú ý của chính mình .
“Anh có thứ phải trả lại cho anh.” Huyền Diệu Phong nói nhỏ,thanh âm hết sức dịu dàng .
Ái Thanh vẫn không có động tĩnh.
“Thiếu lâu như vậy mới trả lại. . . . . .” Giọng điệu của anh gần như thở dài.”Anh rất xin lỗi.” Thật vất vả, Huyền Diệu Phong đem câu nói đè nặng trong tim nhất ra nói với Ái Thanh .
Nghe vậy, trái tim Á Thanh hơi bị chấn động, không hiểu nổi ý của anh là gì.
Huyền Diệu Phong tiến nhanh tới, vươn tay chạm lấy thân thể mảnh khảnh mềm mại của cô.
Ái Thanh giống như bị điện giật , vội vàng lùi ra phía sau, ngạc nhiên không hiểu nhìn chằm chằm anh.
Ánh mắt Tô Ái Thanh đầy phòng bị khiến Huyền Diệu Phong lòng hụt hẫng đi mấy phần, nhưng quả thật anh không có tư cách trách cô tạo khoảng cách với anh.Là anh lúc trước không phân tốt xấu làm một đống chuyện ngu xuẩn khiến cô bị tổn thương, hi vọng bây giờ bắt đầu đền bù vẫn chưa kịp.
Mưa rơi không có dấu hiệu chậm lại, Ái Thanh nhìn bầu trời, mắt thấy thời gian phỏng vấn từng giây từng phút đang tiến tới gần, trong lòng không khỏi bối rối.
Từ nãy đến giờ, Huyền Diệu Phong vẫn chú ý đến dù chỉ là động tác nhỏ của cô, anh chưa từ bỏ ý định dây dưa cùng cô .”Không còn thời gian sao? Anh có thể đưa cho em đi mà.”
Ái Thanh né tránh , nhưng tâm ý cũng có chút dao động.”Không cần. . . . . .”
Lời nói còn chưa thốt ra hết, Huyền Diệu Phong đã căng ô, mạnh mẽ dắt tay cô đi về phía chiếc xe của anh.
“Anh . . . . . Buông tôi ra.” Tô Ái Thanh ra sức giãy giụa hòng thoát khỏi bàn tay anh, nhưng cho dù có cố gắng thế nào cũng không chống lại được sức lực của một người đàn ông , chỉ có thể mặc cho anh lôi kéo.”Huyền Diệu Phong, tôi bảo anh buông tay tôi ra cơ mà,anh có nghe thấy không đấy? !”
“Lên xe rồi nói.” Giọng điệu của anh rất nhẹ chậm, nhưng vẫn không che giấu được được sự kiên quyết.
Ái Thanh mở tròn hai mắt, hậm hực nhìn chằm chằm anh, lần nữa cảm nhận được sự biến chuyển trong tính cách của anh —— bá đạo, vô lễ. Điều này làm cho cô nhớ lại nỗi đau đớn vẫn luôn nằm trí óc mình.Chỉ là, cô sẽ liều mạng để bỏ được cái thói quen nhìn thấy anh là đau lòng này.
“Buông tôi ra, tôi sẽ tự mình xin quá giang.” Cô không có chút cảm kích nào,vẫn không ngừng muốn thoát khỏi anh.
Huyền Diệu Phong thờ ơ , coi như không nghe thấy cô nói gì.
“Buông ra, anh nắm tay tôi đau quá ——” Ái Thanh khẽ hô.
Huyền Diệu Phong hơi nới lỏng lực ở bàn tay cô .Thừa dịp anh bị phân tâm sắp, cô thành công thoát khỏi bàn tay anh, thà bị gặp mưa cũng không nguyện cùng anh che chung một cái ô.
Huyền Diệu Phong buồn bã bỏ lại cái ô, mặc cho mưa to đánh vào người, thấm ướt tóc cùng âu phục quý giá của anh, gương mặt tuấn tú hiện lên nỗi đau đớn.
Huyền Diệu Phong đứng nghiêm ở trong mưa, nhìn bóng dáng cô hoảng hốt rời đi.Bao nhiêu cảm xúc phức tạp : tức giận, hối tiếc, thất bại, bất đắc dĩ. . . . . . đan xen vào nhau, lấp đầy trái tim anh rồi nó dần dần ngưng tụ thành một sự mong mỏi mãnh liệt .
Huyền Diệu Phong lúc này mới chợt hiểu ra, quanh năm suốt tháng anh lúc nào cũng cảm thấy trống không, cô tịch, là bởi vì tâm luôn thiếu một góc, tựa như một bức tranh thiếu một mảnh ghép, nhìn thế nào cũng vẫn thấy không đầy đủ.
Mảnh ghép kia thật ra ngay từ đầu không phải là không có, chỉ là trong quá trình theo đuổi mục tiêu đã bị anh làm thất lạc, bỏ qua. Hơn năm năm đã trôi qua, nếu như muốn tìm lại mảnh ghép ấy thì tất nhiên sẽ phải tốn thời gian cùng công sức, nhưng anh biết, dù cho có khó khăn như thế nào thì cũng đều đáng giả cả.
Lỗ hổng trong lòng của anh , chỉ có một người có thể bổ khuyết.
Huyền Diệu Phong không có mười phần nắm chặt có thể vãn hồi lại tất cả, nhưng anh sẽ dốc hết toàn lực để có thể khóa “Cô” ở lại bên người mình.
Trời lại mưa .Tô Ái thanh dừng tay đang gõ bàn phím lại, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ngắm khung cảnh thành phố Đài Bắc .
Thật may là trận mưa to ngày ấy không đoạt đi cơ hội phỏng vấn ở nhà xuất bản của cô , cô đã đạt thành ước nguyện trở thành người biên dịch sách.Mỗi ngày cô đều thỏa mãn đắm chìm trong các câu chuyện tình yêu ấm áp , đáng yêu .
Hồi tưởng lại ngày phỏng vấn đó cũng đồng thời nhắc cô nhớ tới cuộc gặp mặt với Huyền Diệu Phong, điều đó khiến cho tâm trạng bình tĩnh như nước hồ thu của cô bị gợn sóng, nghi sợ có, mà lo lắng cũng có.
Cô nhớ đến khuôn mặt xuất sắc, thân hình cao lớn, ánh mắt thâm tình khiến người khác dễ dàng bị trầm luân của Huyền Diệu Phong. Khoảnh khắc cuối cùng quay lại nhìn, cô thấy bóng dáng ướt đãm trong mưa của anh… Hình ảnh đó giống như một loại bùa chú đầy ma mị dây dưa trong đầu cô, làm cách nào cũng không xua tan đi được .
Anh nói có đồ phải trả cho cô, rốt cuộc là cái gì? Nghi vấn này ở trong đầu cô ngày càng lớn mạnh, chiếm cứ suy nghĩ của cô.
Tô Ái Thanh lâm vào trầm tư, nhìn chằm chằm quang cảnh thành phố màu xám tro ngoài cửa sổ . Cả người ngây ngẩn, cho đến khi tiếng nhạc chuông điện thoại di động kêu lên mới kéo cô về với thực tế .
Đã gần sáu giờ tối rồi, cô đoán có lẽ là biên tập của Nhà Xuất Bản gọi tới thúc giục bản thảo nên cô không nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình mà lập tức bắt máy.
“Ái Thanh phải không ?”