Hai bàn tay ấm áp chạm vào lồng ngực đẩy anh ra,lồng ngực này thật ấm áp, cũng là nơi mà cô từng tha thiết muốn dựa vào, thế nhưng tất cả chỉ là ĐÃ TỪNG .
Huyền Diệu Phong một tay nắm ở hông của cô, một tay giữ chặt ót cô, cúi đầu hôn lên cái miệng đang không ngừng lải nhải kia, nụ hôn len lỏi mang theo nỗi nhớ nhung ngập tràn cùng áy náy không thôi.
Trên cổ Huyền Diệu Phong có mùi thơm nhẹ nhàng , khoan khoái,mùi hương ấy quyến luyến tận sâu trong trí nhớ của Ái Thanh, đó là mùi nước hoa mà khi còn yêu nhau anh rất hay dùng….
Mùi hương quen thuộc đầy hoài niệm thoang thoảng bên mũi, giống như mê hương làm mê say thần kinh của cô, ăn mòn từng tế bào trong cơ thể cô.Trong nháy mắt, nước mắt xông ra đầy hốc mắt.
Huyền Diệu Phong thưởng thức tư vị hơi mặn chát, bừa bãi đoạt lấy đôi môi thơm mềm mại của Tô Ái Thanh , buông thả tình cảm đã bị đè nén thật lâu trong lòng anh, cảm xúc giống như núi lửa bộc phát, không thể thu hồi lại được.
Nụ hôn của anh rạo rực, giống như đem lửa cháy hừng hực, đốt cháy lý trí của cô, đốt mòn oán hận trong lòng cô.
Kĩ thuật hôn của Huyền Diệu Phong quá cao siêu, khiến tình cảm yếu ớt trong lòng Ái Thanh bị khơi dậy, cô ôm lấy lưng anh, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn.
Tô Ái Thanh thần chí mê mang nhưng hành động của cô đã biểu lộ mình có bao nhiều phần thương anh, hóa ra căn bản không có giảm bớt chút nào cả.
Nụ hôn mãnh liệt kéo dài đến khi hai người cơ hồ hít thở không thông, Huyền Diệu Phong mới lưu luyến rời khỏi môi của cô, con ngươi đen lóe lên tia mờ ám nhìn mãi lúm đồng tiền ẩn hiện ở đôi má phấn hồng của cô, nội tâm anh không khống chế nổi sự phấn khích.
“Em vẫn thích anh, đúng không?” Thanh âm Huyền Diệu Phong khàn khàn, tuy là câu nghi vấn nhưng vẻ mặt lại hết sức chắc chắn.
Ái Thanh mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn anh, tim đập mạnh loạn nhịp trong giây lát, cô mới giật mình mình lại không có tiền đồ bị trầm luân trong mị lực của anh, tiết lộ hết tình cảm ẩn núp trong lòng .”Anh bị chứng hoang tưởng à.” Miệng cô cứng rắn, đáp trả lại hắn một câu, dứt lời, đi rak hỏi gian phòng.
“Nếu em muốn ăn ở bên ngoài cũng được.” Huyền Diệu Phong chủ động nắm lấy bàn tay mềm mềm của cô, phân phó người hầu bàn an bài một bàn ở vị trí trung tâm.
Nhà hàng này có không khí yên tĩnh, phong cách cao nhã, chỉ một tiếng vang phát ra cũng thu hút ánh mắt của những người xưng quanh .
Ái Thanh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra ánh mắt khác lạ của mọi người nên ngại ngùng đứng im, chỉ là ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm anh, để bày tỏ sự kháng cự của cô.
Huyền Diệu Phong biết tính cô không phải loại người không màng đến xấu hổ mà đi quấy nhiễu người khác, cô cũng không hi vọng mình trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý nên nhất định cô sẽ không dám lớn tiếng kêu la, cự tuyệt.
Quả thật, Huyền Diệu Phong vẫn hiểu rõ Ái Thanh, qua nhiều năm như vậy, cô một chút cũng không thay đổi.
Là người con gái đơn thuần , thiện lương, là người biết suy nghĩ. . . . . .
Tô Ái Thanh là người tình thâm nghĩa trọng, thế nhưng anh lại tàn nhẫn trả thù cô…
Anh đã bị hận ý che mắt không còn sức phán đoán.Anh cứ thế khăng khăng cho rằng cô là người phản bội , là người cùng một giuộc gống ba cô , chỉ biết yêu tiền tài nên nhẫn tâm rời khỏi anh.
Đó là sai lầm! Suy nghĩ ấy đúng là ngu xuẩn quá mức.
Huyền Diệu Phong sau khi nghe được những lời Lý Yến Từ kể lại đã một mình uống đến say mềm ,cười nhạo chính mình, sau đó cảm thấy vô cùng hối hận. Anh là một thằng đàn ông kiên cường, thế nhưng khi nghĩ nghĩ về nỗi đau khổ mà người con gái anh yêu thương phải gánh chịu thì cũng không cầm được nước mắt. Anh đã sỉ nhục cô, đã làm cô tổn thương quá nhiều….
Hôm sau, Huyền Diệu Phong đến Tô gia nhưng không gặp được cô, ngược lại lại bị Quế tẩu mời vào nhà.
Quế tẩu nói cho anh biết lá thư năm đó giao cho anh chính là chủ ý của Tô Kiến Vũ, vì chia rẽ bọn họ, ông không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Quế tẩu xin lỗi anh, cũng nói cho anh biết về những uất ức của Ái Thanh trong những năm gần đây , bà cũng hi vọng anh có thể quý trọng , bảo vệ cô.
Hơn năm năm trôi qua Huyền Diệu Phong mới biết được chân tướng của những hiểu lầm năm đó, nhớ lại những việc làm đã gây ra cho cô trong thời gian này , anh liền cảm thấy hối hận không dứt.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh , Ái Thanh liền cúi gằm mặt xuống,vẻ mặt ngượng ngùng như thiếu nữ lần đầu biết đến tình yêu. Dáng nhẽ cô không nên ngồi cùng bàn ăn cơm với anh như thế này, không nên vì anh mà rung động, không nên. . . . . .Bất chợt, Huyền Diệu Phong ngồi vào bên người cô, cắt đứt suy nghĩ đang rối loạn của Ái Thanh.
“Làm gì thế ?” Cô lẩm bẩm. Có người nào ngồi ăn cơm lại gần như vậy không? Rõ ràng còn có rất nhiều chỗ ngồi, tại sao cố tình muốn chen đến bên cạnh cô .
Huyền Diệu Phong không để ý cô, tự mình hướng phục vụ gọi món cùng một chai sâm banh.
“Tôi còn có nhiều việc phải làm, cũng không muốn cùng ngồi ăn cơm với anh.” Ái Thanh ngữ khí tràn đầy bài xích, nồng đậm sự tức giận.
Huyền Diệu Phong yên lặng nhìn cô, nhưng khi nhìn đến đôi môi đỏ mọng khẽ khép thì trong lòng cảm thấy nóng bừng.Tô Ái Thanh dưới ánh nhìn đầy ám muội của anh thì im bặt lại, bởi vì cô nhìn thấy trong hai tròng mắt thâm thúy của anh chứa đầy dục vọng. . . . . .Trước mặt mọi người, anh không thể kiêng kị một chút đi được à .Nhưng chắc anh không dám làm gì cô ngoài việc dùng ánh mắt sàm sỡ tới lui đâu.
Ái Thanh tự an ủi mình.
Nhưng Ái Thanh không thể nghĩ được sự biến hóa của anh trong năm năm thiếu thốn tình cảm đã vượt quá xa mức mà cô có thể tưởng tượng ra .
Cô cố gắng động đậy thân mình, muốn giữ vững khoảng cách an toàn với Huyền Diệu Phong.
Sâm banh cùng thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Ái Thanh không có ý tứ sẽ động đũa.
Huyền Diệu Phong hạ thấp tròng mắt đen, cắt một khối thịt thơm ngon rồi đưa đến miệng cô, một giây kế tiếp, môi của anh cũng dán lên. . . . . .
Ái Thanh kinh hãi trợn to mắt , nhất thời đầu óc trống rỗng, không cách nào bình tĩnh lại được, giật mình theo bản năng nuốt lấy miếng thịt.
Huyền Diệu Phong rời khỏi môi của cô, mặc dù anh biết xung quanh đang có rất nhiều ánh mắt tò mò, ngạc nhiên nhìn mình nhưng anh căn bản không quan tâm.
“Em không tự mình ăn thì để anh mớm cho .” Huyền Diệu Phong nhẹ nhàng nói.
Người đàn ông này. . . . . . Da mặt trở nên dày như thế từ khi nào vậy ?
Trước mặt mọi người sao có thể làm ra cái hành động đáng sợ như thế này? ! Ái Thanh cảm thấy mặt mình đỏ lên như sắp nổ tung, cô thật hy vọng có thể lập tức té xỉu, mất đi tri giác, để đỡ phải chịu đựng sự xấu hổ này. . . . . .
Tô Ái Thanh len lén liếc anh một cái, khuôn mặt tuấn tú của anh không những không hề có dấu hiệu đỏ lên mà còn lộ ra vẻ tự nhiên đến…thản nhiên, khóe miệng khẽ nhếch thành một độ cong mê người.
Cô sợ sệt nhìn anh gắp miếng cá vào lên, trong con ngươi xanh đen của anh tràn đầy cưng chìu cùng nụ cười ấm áp, sau đó anh chậm rãi ăn .Ái Thanh tim cứng lại, cơ hồ bị chết đuối trong nụ cười của anh.
Huyền Diệu Phong vui vẻ thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng của Ái Thanh , lại đưa dao cắt một miếng thịt vịt. . . . . .
Ái Thanh nhất thời run sợ, sợ anh lặp lại chiêu cũ, cuống quýt nhét đồ ăn vào miệng, dù không có tâm tình thưởng thức xem đồ ăn ngon như thế nào nhưng vẫn phải liên tục ăn.
Nụ cười bên môi của Huyền Diệu Phong càng lúc càng sâu,anh biết phương pháp của anh có hiệu quả, tuy nói có chút không chừa thủ đoạn nào, nhưng có thể thu được hiệu quả ‘’ tự nguyện ‘’ vẫn là quan trọng nhất.
Việc này cũng cho anh linh cảm, kế hoạch tác chiến về sau,cứ lấy nguyên tắc này làm trọng đi.
Hai bàn tay ấm áp chạm vào lồng ngực đẩy anh ra,lồng ngực này thật ấm áp, cũng là nơi mà cô từng tha thiết muốn dựa vào, thế nhưng tất cả chỉ là ĐÃ TỪNG .
Huyền Diệu Phong một tay nắm ở hông của cô, một tay giữ chặt ót cô, cúi đầu hôn lên cái miệng đang không ngừng lải nhải kia, nụ hôn len lỏi mang theo nỗi nhớ nhung ngập tràn cùng áy náy không thôi.
Trên cổ Huyền Diệu Phong có mùi thơm nhẹ nhàng , khoan khoái,mùi hương ấy quyến luyến tận sâu trong trí nhớ của Ái Thanh, đó là mùi nước hoa mà khi còn yêu nhau anh rất hay dùng….
Mùi hương quen thuộc đầy hoài niệm thoang thoảng bên mũi, giống như mê hương làm mê say thần kinh của cô, ăn mòn từng tế bào trong cơ thể cô.Trong nháy mắt, nước mắt xông ra đầy hốc mắt.
Huyền Diệu Phong thưởng thức tư vị hơi mặn chát, bừa bãi đoạt lấy đôi môi thơm mềm mại của Tô Ái Thanh , buông thả tình cảm đã bị đè nén thật lâu trong lòng anh, cảm xúc giống như núi lửa bộc phát, không thể thu hồi lại được.
Nụ hôn của anh rạo rực, giống như đem lửa cháy hừng hực, đốt cháy lý trí của cô, đốt mòn oán hận trong lòng cô.
Kĩ thuật hôn của Huyền Diệu Phong quá cao siêu, khiến tình cảm yếu ớt trong lòng Ái Thanh bị khơi dậy, cô ôm lấy lưng anh, cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn.
Tô Ái Thanh thần chí mê mang nhưng hành động của cô đã biểu lộ mình có bao nhiều phần thương anh, hóa ra căn bản không có giảm bớt chút nào cả.
Nụ hôn mãnh liệt kéo dài đến khi hai người cơ hồ hít thở không thông, Huyền Diệu Phong mới lưu luyến rời khỏi môi của cô, con ngươi đen lóe lên tia mờ ám nhìn mãi lúm đồng tiền ẩn hiện ở đôi má phấn hồng của cô, nội tâm anh không khống chế nổi sự phấn khích.
“Em vẫn thích anh, đúng không?” Thanh âm Huyền Diệu Phong khàn khàn, tuy là câu nghi vấn nhưng vẻ mặt lại hết sức chắc chắn.
Ái Thanh mở to đôi mắt, ngơ ngác nhìn anh, tim đập mạnh loạn nhịp trong giây lát, cô mới giật mình mình lại không có tiền đồ bị trầm luân trong mị lực của anh, tiết lộ hết tình cảm ẩn núp trong lòng .”Anh bị chứng hoang tưởng à.” Miệng cô cứng rắn, đáp trả lại hắn một câu, dứt lời, đi rak hỏi gian phòng.
“Nếu em muốn ăn ở bên ngoài cũng được.” Huyền Diệu Phong chủ động nắm lấy bàn tay mềm mềm của cô, phân phó người hầu bàn an bài một bàn ở vị trí trung tâm.
Nhà hàng này có không khí yên tĩnh, phong cách cao nhã, chỉ một tiếng vang phát ra cũng thu hút ánh mắt của những người xưng quanh .
Ái Thanh nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra ánh mắt khác lạ của mọi người nên ngại ngùng đứng im, chỉ là ánh mắt cô vẫn nhìn chằm chằm anh, để bày tỏ sự kháng cự của cô.
Huyền Diệu Phong biết tính cô không phải loại người không màng đến xấu hổ mà đi quấy nhiễu người khác, cô cũng không hi vọng mình trở thành tiêu điểm khiến mọi người chú ý nên nhất định cô sẽ không dám lớn tiếng kêu la, cự tuyệt.
Quả thật, Huyền Diệu Phong vẫn hiểu rõ Ái Thanh, qua nhiều năm như vậy, cô một chút cũng không thay đổi.
Là người con gái đơn thuần , thiện lương, là người biết suy nghĩ. . . . . .
Tô Ái Thanh là người tình thâm nghĩa trọng, thế nhưng anh lại tàn nhẫn trả thù cô…
Anh đã bị hận ý che mắt không còn sức phán đoán.Anh cứ thế khăng khăng cho rằng cô là người phản bội , là người cùng một giuộc gống ba cô , chỉ biết yêu tiền tài nên nhẫn tâm rời khỏi anh.
Đó là sai lầm! Suy nghĩ ấy đúng là ngu xuẩn quá mức.
Huyền Diệu Phong sau khi nghe được những lời Lý Yến Từ kể lại đã một mình uống đến say mềm ,cười nhạo chính mình, sau đó cảm thấy vô cùng hối hận. Anh là một thằng đàn ông kiên cường, thế nhưng khi nghĩ nghĩ về nỗi đau khổ mà người con gái anh yêu thương phải gánh chịu thì cũng không cầm được nước mắt. Anh đã sỉ nhục cô, đã làm cô tổn thương quá nhiều….
Hôm sau, Huyền Diệu Phong đến Tô gia nhưng không gặp được cô, ngược lại lại bị Quế tẩu mời vào nhà.
Quế tẩu nói cho anh biết lá thư năm đó giao cho anh chính là chủ ý của Tô Kiến Vũ, vì chia rẽ bọn họ, ông không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Quế tẩu xin lỗi anh, cũng nói cho anh biết về những uất ức của Ái Thanh trong những năm gần đây , bà cũng hi vọng anh có thể quý trọng , bảo vệ cô.
Hơn năm năm trôi qua Huyền Diệu Phong mới biết được chân tướng của những hiểu lầm năm đó, nhớ lại những việc làm đã gây ra cho cô trong thời gian này , anh liền cảm thấy hối hận không dứt.
Cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh , Ái Thanh liền cúi gằm mặt xuống,vẻ mặt ngượng ngùng như thiếu nữ lần đầu biết đến tình yêu. Dáng nhẽ cô không nên ngồi cùng bàn ăn cơm với anh như thế này, không nên vì anh mà rung động, không nên. . . . . .Bất chợt, Huyền Diệu Phong ngồi vào bên người cô, cắt đứt suy nghĩ đang rối loạn của Ái Thanh.
“Làm gì thế ?” Cô lẩm bẩm. Có người nào ngồi ăn cơm lại gần như vậy không? Rõ ràng còn có rất nhiều chỗ ngồi, tại sao cố tình muốn chen đến bên cạnh cô .
Huyền Diệu Phong không để ý cô, tự mình hướng phục vụ gọi món cùng một chai sâm banh.
“Tôi còn có nhiều việc phải làm, cũng không muốn cùng ngồi ăn cơm với anh.” Ái Thanh ngữ khí tràn đầy bài xích, nồng đậm sự tức giận.
Huyền Diệu Phong yên lặng nhìn cô, nhưng khi nhìn đến đôi môi đỏ mọng khẽ khép thì trong lòng cảm thấy nóng bừng.Tô Ái Thanh dưới ánh nhìn đầy ám muội của anh thì im bặt lại, bởi vì cô nhìn thấy trong hai tròng mắt thâm thúy của anh chứa đầy dục vọng. . . . . .Trước mặt mọi người, anh không thể kiêng kị một chút đi được à .Nhưng chắc anh không dám làm gì cô ngoài việc dùng ánh mắt sàm sỡ tới lui đâu.
Ái Thanh tự an ủi mình.
Nhưng Ái Thanh không thể nghĩ được sự biến hóa của anh trong năm năm thiếu thốn tình cảm đã vượt quá xa mức mà cô có thể tưởng tượng ra .
Cô cố gắng động đậy thân mình, muốn giữ vững khoảng cách an toàn với Huyền Diệu Phong.
Sâm banh cùng thức ăn nhanh chóng được đưa lên, Ái Thanh không có ý tứ sẽ động đũa.
Huyền Diệu Phong hạ thấp tròng mắt đen, cắt một khối thịt thơm ngon rồi đưa đến miệng cô, một giây kế tiếp, môi của anh cũng dán lên. . . . . .
Ái Thanh kinh hãi trợn to mắt , nhất thời đầu óc trống rỗng, không cách nào bình tĩnh lại được, giật mình theo bản năng nuốt lấy miếng thịt.
Huyền Diệu Phong rời khỏi môi của cô, mặc dù anh biết xung quanh đang có rất nhiều ánh mắt tò mò, ngạc nhiên nhìn mình nhưng anh căn bản không quan tâm.
“Em không tự mình ăn thì để anh mớm cho .” Huyền Diệu Phong nhẹ nhàng nói.
Người đàn ông này. . . . . . Da mặt trở nên dày như thế từ khi nào vậy ?
Trước mặt mọi người sao có thể làm ra cái hành động đáng sợ như thế này? ! Ái Thanh cảm thấy mặt mình đỏ lên như sắp nổ tung, cô thật hy vọng có thể lập tức té xỉu, mất đi tri giác, để đỡ phải chịu đựng sự xấu hổ này. . . . . .
Tô Ái Thanh len lén liếc anh một cái, khuôn mặt tuấn tú của anh không những không hề có dấu hiệu đỏ lên mà còn lộ ra vẻ tự nhiên đến…thản nhiên, khóe miệng khẽ nhếch thành một độ cong mê người.
Cô sợ sệt nhìn anh gắp miếng cá vào lên, trong con ngươi xanh đen của anh tràn đầy cưng chìu cùng nụ cười ấm áp, sau đó anh chậm rãi ăn .Ái Thanh tim cứng lại, cơ hồ bị chết đuối trong nụ cười của anh.
Huyền Diệu Phong vui vẻ thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ lo lắng của Ái Thanh , lại đưa dao cắt một miếng thịt vịt. . . . . .
Ái Thanh nhất thời run sợ, sợ anh lặp lại chiêu cũ, cuống quýt nhét đồ ăn vào miệng, dù không có tâm tình thưởng thức xem đồ ăn ngon như thế nào nhưng vẫn phải liên tục ăn.
Nụ cười bên môi của Huyền Diệu Phong càng lúc càng sâu,anh biết phương pháp của anh có hiệu quả, tuy nói có chút không chừa thủ đoạn nào, nhưng có thể thu được hiệu quả ‘’ tự nguyện ‘’ vẫn là quan trọng nhất.
Việc này cũng cho anh linh cảm, kế hoạch tác chiến về sau,cứ lấy nguyên tắc này làm trọng đi.