Lời nói ban sáng của ba cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, một cỗ chua xót nổi lên trong lòng, làm cô thấp thỏm lo âu.
“ Em tức giận sao ?” Huyền Diệu Phong đặt tay lên vai cô, dịu dàng dò xét.
Ái Thanh lắc nhẹ đầu, mùi hoa nhẹ nhàng quyến luyến khoan khoái lưu lại trên người anh.
Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, trìu mến vỗ nhẹ đôi má phấn hồng, cười nói: “Cùng anh đến trường xin nghỉ học buổi hôm nay!” Mỗi ngày đều liều mạng làm thêm rồi lại học tập, anh cũng mệt mỏi, thi thoảng nghỉ ngơi thay đổi một chút cũng tốt.
Huống chi, anh cũng muốn tìm một cơ hội thật tốt để bồi thường cho cô, đền bù mấy ngày hôm nay cô bị anh lạnh nhạt.
Mến Thanh mừng rỡ, những giọt nước mắt kiềm chế đã lâu cuối cùng thì không khống chế nổi mà cứ ào ào tuôn rơi.
Cô đột nhiên xuất hiện, khóc thút thít, khiến Huyền Diệu Phong hết hồn, anh cũng không hiểu nổi tâm trạng của cô tại sao lúc nào cũng phập phồng như vậy? Tâm tư con gái, thật khó có thể nắm bắt, đây cũng là điều khiến Huyền Diệu Phong anh đau đầu nhất.
Anh nghĩ, cho dù vắt óc suy nghĩ thì mình vĩnh viễn cũng phải chịu thua trước vấn đề này.
“ Tại sao lại khóc?” Anh vụng về hỏi: “ Anh đã đồng ý đi cùng em rồi mà!”
“ Vâng!” Ái Thanh lung tung đáp lại một tiếng, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên má: “ Cám ơn… ” Cứ coi như là cô vui đến mức phát khóc đi!
Huyền Diệu Phong nhàn nhạt cười khổ: “Có cần thiết phải cảm động đến mức đấy không?” Hiếm khi anh hài hước trêu cô.
Cô không nói, im lặng tự khẳng định, đáp lại anh.
Anh cưng chiều cười cười, vuốt những sợi tóc mai của cô: “ Chờ anh một chút. Anh xin quản lí nghỉ!”
Cử chi đơn giản nhưng cũng đủ để xua tan những bất an trong lòng Ái Thanh. Từ tận đáy lòng, cô hoàn toàn tin tưởng người con trai mà mình yêu thương.
Mấy phút sau, Huyền Diệu Phong tháo chiếc tạp dề trên người xuống, sửa sang lại mái tóc ngắn của mình, khuôn mặt tuấn lãng trông vô cùng sảng khoái .
“ Đi thôi!” Anh chủ động dắt tay cô, rời khỏi tiệm hoa.
Ái Thanh nắm thật chặt bàn tay anh, cảm giác cứ muốn nắm thật chặt bàn tay này, cứ như vậy mãi mãi không muốn buông ra.
“ Anh chỉ có chiếc xe máy này thôi, em có để ý không?” Huyền Diệu Phong biết cô có một chiếc xe hơi sang trọng màu lá phong đỏ, không biết liệu cô có chịu nổi thiệt thòi khi cùng anh du ngoạn trên chiếc xe máy đã cũ kĩ này không.Thật ra anh cũng tò mò về cô nhưng anh chưa bao giờ hỏi đến gia cảnh hay thân phận của cô.
“ Không ngại chút nào hết!” Ái Thanh dứt khoát trả lời, không chút nghĩ ngợi.
Chỉ cần được ở bên anh, cái gì cô cùng không để ý.
Huyền Diệu Phong lấy từ trong cốp xe ra một chiếc mũ bảo hiểm, đội nó lên đầu cho cô, sau đó thì bật cười.
“ Cười cái gì?” Ái Thanh bĩu môi, nũng nịu lầu bầu: “ Thật kì quái sao?” Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng mình khi đội mũ bảo hiểm, nhất định là rất buồn cười.
“ Thật đáng yêu!” Dứt lời, Huyền Diệu Phong càng cười sâu hơn.
Nhìn quen hình ảnh hoàn mỹ của cô, bây giờ bộ dạng này khiến anh cảm thấy thật mới mẻ, cảm giác giống như hai người gần nhau hơn được một chút.
“ Thật sao ?” Ái Thanh dò xét khuôn mặt tươi cười của anh , giọng điệu tràn đầu nghi ngờ.
Anh rõ ràng đang giễu cợt cô!
“ Thật! Thật” Huyền Diệu Phong đáp lại, nhấn mạnh hai tiếng như tỏ ý anh đang nói thật lòng.
Dưới ánh mặt trời, chính anh, sáng chói đến mức khiến cô phải nheo mắt lại, tâm hồn ngay lập tức bị nụ cười tuấn lãng đẹp rực rỡ cướp đi, chẳng còn tâm trí đâu mà gặn hỏi xem lời của anh chân thật là bao nhiêu.
“ Lên xe đi!” Huyền Diệu Phong vỗ vỗ lên chiếc yên xe, lau bớt lớp bụi bám rồi tự mình ngồi lên cầm lái trước, nổ máy, chờ cô ngồi lên sau.
Ái Thanh do dự một lúc, rồi chậm chạm ngồi lên. Cảm giác không quen khiến cô bị mất thăng bằng, đôi mày thanh tú nheo lại.
“ Chuẩn bị xong chưa?” Anh cẩn thận quay đầu lại xác nhận.
Cô lắc la lắc lư, cưỡng bách chính mình, coi thường cảm xúc khó chịu hiện tại, nhẹ nhàng nói : “ Ừ! Chuẩn bị xong rồi!”
Trước khi xuất phát, Huyền Diệu Phong duỗi tay dài ra phía sau tìm lấy hai tay bé nhỏ mềm mại của cô, đem chúng ôm lấy eo mình: “ Ngồi vững vàng đó!” Giọng điệu của anh giống như đang dặn dò một đứa trẻ con.
Ái Thanh khẽ cười, tựa đầu vào lưng anh. Mặc cho nhiệt độ trên người anh khiến toàn thân cô tê liệt nhưng trong lòng thì lại vô cùng ngọt ngào, cô nguyện ý cùng anh đi đến tận nơi chân trời góc bể.
Về phần những lời nói của cha, cô căn bản đã vứt bỏ ngoài tai. Việc này không đáng lo. Cô tin vào con mắt của mình, tin vào cảm giác của bản thân. Niềm tin cô dành cho anh tuyệt đối không thay đổi.
Chiếc xe chầm chầm xuất phát. Gió tạt lên khuôn mặt của cô, Ái Thanh nhắm mắt lại, muốn được tận hưởng cảm giác từng loại tiếng vang xẹt ngang qua tai mình.
Hô hấp của cô đều đều, trái tim không ngừng nhảy nhót, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói kia….
Em thích anh, rất thích, rất thích…
Lời nói ban sáng của ba cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, một cỗ chua xót nổi lên trong lòng, làm cô thấp thỏm lo âu.
“ Em tức giận sao ?” Huyền Diệu Phong đặt tay lên vai cô, dịu dàng dò xét.
Ái Thanh lắc nhẹ đầu, mùi hoa nhẹ nhàng quyến luyến khoan khoái lưu lại trên người anh.
Anh cúi đầu, nhìn vào đôi mắt đen láy của cô, trìu mến vỗ nhẹ đôi má phấn hồng, cười nói: “Cùng anh đến trường xin nghỉ học buổi hôm nay!” Mỗi ngày đều liều mạng làm thêm rồi lại học tập, anh cũng mệt mỏi, thi thoảng nghỉ ngơi thay đổi một chút cũng tốt.
Huống chi, anh cũng muốn tìm một cơ hội thật tốt để bồi thường cho cô, đền bù mấy ngày hôm nay cô bị anh lạnh nhạt.
Mến Thanh mừng rỡ, những giọt nước mắt kiềm chế đã lâu cuối cùng thì không khống chế nổi mà cứ ào ào tuôn rơi.
Cô đột nhiên xuất hiện, khóc thút thít, khiến Huyền Diệu Phong hết hồn, anh cũng không hiểu nổi tâm trạng của cô tại sao lúc nào cũng phập phồng như vậy? Tâm tư con gái, thật khó có thể nắm bắt, đây cũng là điều khiến Huyền Diệu Phong anh đau đầu nhất.
Anh nghĩ, cho dù vắt óc suy nghĩ thì mình vĩnh viễn cũng phải chịu thua trước vấn đề này.
“ Tại sao lại khóc?” Anh vụng về hỏi: “ Anh đã đồng ý đi cùng em rồi mà!”
“ Vâng!” Ái Thanh lung tung đáp lại một tiếng, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên má: “ Cám ơn… ” Cứ coi như là cô vui đến mức phát khóc đi!
Huyền Diệu Phong nhàn nhạt cười khổ: “Có cần thiết phải cảm động đến mức đấy không?” Hiếm khi anh hài hước trêu cô.
Cô không nói, im lặng tự khẳng định, đáp lại anh.
Anh cưng chiều cười cười, vuốt những sợi tóc mai của cô: “ Chờ anh một chút. Anh xin quản lí nghỉ!”
Cử chi đơn giản nhưng cũng đủ để xua tan những bất an trong lòng Ái Thanh. Từ tận đáy lòng, cô hoàn toàn tin tưởng người con trai mà mình yêu thương.
Mấy phút sau, Huyền Diệu Phong tháo chiếc tạp dề trên người xuống, sửa sang lại mái tóc ngắn của mình, khuôn mặt tuấn lãng trông vô cùng sảng khoái .
“ Đi thôi!” Anh chủ động dắt tay cô, rời khỏi tiệm hoa.
Ái Thanh nắm thật chặt bàn tay anh, cảm giác cứ muốn nắm thật chặt bàn tay này, cứ như vậy mãi mãi không muốn buông ra.
“ Anh chỉ có chiếc xe máy này thôi, em có để ý không?” Huyền Diệu Phong biết cô có một chiếc xe hơi sang trọng màu lá phong đỏ, không biết liệu cô có chịu nổi thiệt thòi khi cùng anh du ngoạn trên chiếc xe máy đã cũ kĩ này không.Thật ra anh cũng tò mò về cô nhưng anh chưa bao giờ hỏi đến gia cảnh hay thân phận của cô.
“ Không ngại chút nào hết!” Ái Thanh dứt khoát trả lời, không chút nghĩ ngợi.
Chỉ cần được ở bên anh, cái gì cô cùng không để ý.
Huyền Diệu Phong lấy từ trong cốp xe ra một chiếc mũ bảo hiểm, đội nó lên đầu cho cô, sau đó thì bật cười.
“ Cười cái gì?” Ái Thanh bĩu môi, nũng nịu lầu bầu: “ Thật kì quái sao?” Cô từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng mình khi đội mũ bảo hiểm, nhất định là rất buồn cười.
“ Thật đáng yêu!” Dứt lời, Huyền Diệu Phong càng cười sâu hơn.
Nhìn quen hình ảnh hoàn mỹ của cô, bây giờ bộ dạng này khiến anh cảm thấy thật mới mẻ, cảm giác giống như hai người gần nhau hơn được một chút.
“ Thật sao ?” Ái Thanh dò xét khuôn mặt tươi cười của anh , giọng điệu tràn đầu nghi ngờ.
Anh rõ ràng đang giễu cợt cô!
“ Thật! Thật” Huyền Diệu Phong đáp lại, nhấn mạnh hai tiếng như tỏ ý anh đang nói thật lòng.
Dưới ánh mặt trời, chính anh, sáng chói đến mức khiến cô phải nheo mắt lại, tâm hồn ngay lập tức bị nụ cười tuấn lãng đẹp rực rỡ cướp đi, chẳng còn tâm trí đâu mà gặn hỏi xem lời của anh chân thật là bao nhiêu.
“ Lên xe đi!” Huyền Diệu Phong vỗ vỗ lên chiếc yên xe, lau bớt lớp bụi bám rồi tự mình ngồi lên cầm lái trước, nổ máy, chờ cô ngồi lên sau.
Ái Thanh do dự một lúc, rồi chậm chạm ngồi lên. Cảm giác không quen khiến cô bị mất thăng bằng, đôi mày thanh tú nheo lại.
“ Chuẩn bị xong chưa?” Anh cẩn thận quay đầu lại xác nhận.
Cô lắc la lắc lư, cưỡng bách chính mình, coi thường cảm xúc khó chịu hiện tại, nhẹ nhàng nói : “ Ừ! Chuẩn bị xong rồi!”
Trước khi xuất phát, Huyền Diệu Phong duỗi tay dài ra phía sau tìm lấy hai tay bé nhỏ mềm mại của cô, đem chúng ôm lấy eo mình: “ Ngồi vững vàng đó!” Giọng điệu của anh giống như đang dặn dò một đứa trẻ con.
Ái Thanh khẽ cười, tựa đầu vào lưng anh. Mặc cho nhiệt độ trên người anh khiến toàn thân cô tê liệt nhưng trong lòng thì lại vô cùng ngọt ngào, cô nguyện ý cùng anh đi đến tận nơi chân trời góc bể.
Về phần những lời nói của cha, cô căn bản đã vứt bỏ ngoài tai. Việc này không đáng lo. Cô tin vào con mắt của mình, tin vào cảm giác của bản thân. Niềm tin cô dành cho anh tuyệt đối không thay đổi.
Chiếc xe chầm chầm xuất phát. Gió tạt lên khuôn mặt của cô, Ái Thanh nhắm mắt lại, muốn được tận hưởng cảm giác từng loại tiếng vang xẹt ngang qua tai mình.
Hô hấp của cô đều đều, trái tim không ngừng nhảy nhót, trong lòng lặp đi lặp lại câu nói kia….
Em thích anh, rất thích, rất thích…