“Nói đi.” Thạch Thương Ly lạnh lùng nói, đôi mắt sắc bén như đang cảnh cáo bọn họ, không nay không thành thật hai người sẽ chết.
Loan Đậu Đậu nhìn Kỳ Dạ, Kỳ Dạ nhìn Loan Đậu Đậu, hai người đều không nói gì.
Thạch Thương Ly hơi nhíu mày, khẽ thoáng qua một chút không vui.
Loan Đậu Đậu nuốt nước miếng, yếu ớt hỏi: “Xin hỏi, anh muốn em nói gì?”
“Loan Đậu Đậu!”
Loan Đậu Đậu nắm vành tai, bộ dáng thật đáng thương, nhỏ giọng lầm bầm: “Thật sự không biết phải nói gì”
Thạch Thương Ly tức giận nhìn cô, ánh mắt chuyển sang Kỳ Dạ, ánh mắt lạnh lùng khiến Kỳ Dạ không khỏi run sợ, đứng cạnh ghế salon còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy giọng nói của Thạch Thương Ly phiêu đãng trong không gian: ‘Vật nhỏ, nhắm mắt lại. Mặc kệ em nghe thấy tiếng động gì cũng không cho phép mở mắt!”
“A!” Loan Đậu Đậu chưa từng nghe lời như vậy, lập tức nhắm mắt, cắn môi dưới không nói lời nào!
Kỳ Dạ không nhìn được khẽ rùng mình, thấy bóng đen càng ngày càng gần, hàm răng va chạm vào nhau, giọng nói run rẩy: “Anh, em là em trai anh........”
“Ừ, anh biết rõ.” Thạch Thương Ly gật đầu, bẻ ngón tay, phát ra âm thanh kẽo kẹt, sau đó là ầm ầm các loại âm thanh cùng với tiếng kêu la của Kỳ Dạ........
Vốn dĩ Loan Đậu Đậu muốn mở mắt xem có chuyện gì nhưng lại bị Thạch Thương Ly trừng mắt sợ phát run, lập tức nhắm mắt, chết cũng không mở mắt.
Mười phút sau.......
Tiếng động dừng lại, chỉ nghe thấy Kỳ Dạ nức nở rồi sau đó là giọng nói lạnh lùng của Thạch Thương Ly: “Đến phiên em, Vật nhỏ.”
Không phải phụ nữa có thai hắn cũng đánh chứ?
Loan Đậu Đậu cẩn thận mở mắt, thấy Thạch Thương Ly ngồi cách cô một đoạn ngắn không khỏi hít một hơi, nhỏ giọng nói: “Cái đó.......Cái này........Em là phụ nữ có thai. Không chịu được.”
Khóe miệng Thạch Thương Ly khẽ cười, gật đầu: “Không cần gấp gáp, phần của em cũng sẽ do Kỳ Dạ chịu thay.”
“Hả?” Kỳ Dạ ở một bên xoa hông, bi ai kêu lên: “Chỗ này không công bằng.......Không nhân tính, không nhân tính.......” Rõ ràng là Bánh bao đậu đưa cậu đến quán rượu, sao người bị đòn lại là cậu, hơn nữa còn phải chịu thay phần của cô. Quả nhiên có thai thật tốt.
Mẹ kiếp, kiếp sau cậu muốn làm phụ nữ!
“Ha ha, cảm ơn chồng yêu.” Loan Đậu Đậu vừa nghe thấy hắn sẽ không đánh cô, lập tức không lo lắng.
“Thành thật khai báo, tại sao em lại có thẻ hội viên của Thời Quang? Tại sao có thể vào bên trong.” Thạch Thương Ly hỏi.
Loan Đậu Đậu nháy nháy đôi mắt trong suốt, chậm rãi cúi đầu, bẻ ngón tay mình, không nói lời nào.
Thạch Thương Ly nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Thuận miệng hỏi: “Vật nhỏ, ba mẹ em đâu? Chúng ta kết hôn tới nay hình như chưa gọi điện thoại cho bọn họ cũng chưa ra mắt.” Hôm nay hắn đột nhiên tỉnh ngộ, cho tới bây giờ hắn không quan tâm hoàn cảnh gia đình của cô, vẫn cho rằng cô cũng như bao cô gái bình thường nhưng mà cô gái bình thường sao lại không có ba mẹ gọi điện thoại quan tâm chứ, sao ngay cả việc cô kết hôn cũng không nói với ba mẹ.
Hơn nữa hắn chưa bao giờ nhìn thấy hình ba mẹ trong điện thoại của cô.
Loan Đậu Đậu bẻ bẻ ngón tay, giọng nói trầm lắng: “Em không có ba mẹ, em là cô nhi!!! Làm sao có thể có ba mẹ chứ.......”
“Nói thật.” Giọng nói Thạch Thương Ly lạnh hơn, lời nói của cô tuyệt đối không thật, thậm chí cô cũng không ngẩng đầu nhìn hắm.
“Lời em nói đều là thật, em là cô nhi, không có ba mẹ......” Đậu Đậu lặp lại lần nữa, sắc mặt cũng từ từ tái nhợt.
Thạch Thương Ly hít sâu một hơi, tức giận nói: “Loan Đậu Đậu, chúng ta đã kết hôn. Em không nên giấu giếm bất cứ chuyện gì với anh, nói cho anh biết, ba mẹ em là ai, nói cho anh biết làm sao em có thể hội viên?”
Nếu như cô là cô nhi càng không thể nào có thẻ hội viên của Thời Quang.
Loan Đậu Đậu ngẩng đầu, sắc mặt quật cường, cắn môi, quật cường lần nữa: “Em không giấu giếm anh chuyện gì, em là cô nhi, ba mẹ em chết sớm! Thẻ hội viên là người khác đưa, tin hay không tùy anh!”
“Bạn đưa sao? Bạn nào? Đồng Thoại sao?” Thạch Thương Ly cao giọng, ánh mắt căm tức trừng cô. Nếu như cô dám nói phải, hắn lập tức gọi điện thoại cho Đồng Thoại đối chứng.
“Không phải, là bạn khác đưa.......Đây là chuyện cá nhân, em có quyền không nói.” Loan Đậu Đậu trừng mắt không chịu nói rõ.
“Loan Đậu Đậu, em đừng cho rằng em có con thì anh không dám đánh em!” Thạch Thương Ly nghiến răng nghiến lợi, bạn của cô có thể đếm trên đầu ngón tay, không có ai có nhiều tiền. Cô không nói Đồng Thoại căn bản không phải bạn đưa.
Loan Đậu Đậu tức giận thở hồng hộc, lập tức quát lại: “Em không nói! Đánh thì đánh! Dù sao anh bá đạo, Bọ Hung bị anh đánh, Kỳ Dạ cũng bị anh đánh,, em bị đánh cũng không kém gì! Tốt nhất anh nên đánh chết em, đánh chết luôn cả bảo bối trong bụng!”
Xoay người ôm gối ôm nằm xuống, cái mông vểnh lên để cho hắn đánh, muốn đánh thế nào thì đánh.
“Em.......” Thạch Thương Ly cực kỳ tức giận, vung tay muốn đánh mông cô. Thời khắc mấu chốt Kỳ Dạ chạy tới ôm cánh tay hắn, nóng nảy quát: “Anh điên rồi à? Trong bụng cô ấy có con của anh, nếu sinh non thì làm sao? Ba tháng đầu thời kỳ mang thai rất nguy hiểm, anh quên rồi sao?”
Thạch Thương Ly sửng sốt, sắc mặt phức tạp nhìn Kỳ Dạ đang khẩn trương, sau đó nhìn mông Loan Đậu Đậu đang run lên, rõ ràng là sợ muốn chết còn mạnh miệng.
Loan Đậu Đậu mím môi, mặt chôn trong gối ôm, bả vai nhẹ nhàng run rẩy. Thạch Thương Ly căng thẳng, đau lòng. Ngồi trên ghế salon, ôm cô vào ngực, lúc này mới phát hiện cô đã khóc không thành tiếng, da thịt trắng nõn tràn đầy nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống, lông mi dính nước mắt, hơi thở tràn đầy bi thương.
“Được rồi, anh chưa đánh em, sao đã khóc thành như vậy?” Ngón tay dịu dàng lau nước mắt của cô, giọng nói không còn tức giận nữa.
Loan Đậu Đậu hít mũi, nước mắt không cầm được chảy xuống, miệng mở đóng nhiều lần cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
May mắn Thạch Thương Ly bị Kỳ Dạ ngăn cản, chưa đánh dã khóc như vậy rồi, nếu đánh thật, cô sẽ khóc long trời lở đất. Giọng nói nhẹ nhàng dụ dỗ: “Đậu Đậu ngoan, không khóc.......”
“Ô ô......Em muốn khóc thì khóc.......Ai cần anh lo.” Đậu Đậu nghẹn ngào nói, khóc không thở nổi, đôi môi điềm đạm đáng yêu nức nở nói: “Em đã nói rồi.....Em là cô nhi.....Anh không tin em.......Em nói là bạn đưa......Anh không tin em......Ô ô......anh chính là không tin em.......”
“Được rồi......anh sai rồi......anh phải tin em....Đừng khóc.” Thạch Thương Ly lau nước mắt cô lần nữa, Vật nhỏ là do ông trời đưa xuống hành hạ hắn sao? Khóc đến nỗi khiến hắn hoang mang không biết nên làm gì. Trước kia phụ nữ có khóc thế nào hắn cũng không có cảm giác, một câu cũng không muốn dụ dỗ nhưng Vật nhỏ thì khác, khóc làm tim hắn đau. Hơn nữa trong bụng cô còn có bảo bối.......
“Ô ô.....Em khóc không cần anh lo.....Ô ô......” Loan Đậu Đậu vừa nghe giọng hắn khóc to hơn, mặt đầy nước mắt, quay đầu nhìn về phía Kỳ Dạ: “Cappuccino.......”
Kỳ Dạ bất đắc dĩ trợn mắt, rốt cuộc cậu tạo nghiệt gì! Vừa bị Thạch Thương Ly đánh xong, giờ còn phải dụ dỗ phụ nữ có thai, cậu là gì chứ? Nhưng ánh mắt Thạch Thương Ly bắn qua, cậu giống như đứa bé ngoan đi qua ngồi, ngón tay lau nước mắt cô: “Khóc cái gì? Bánh bao đậu khóc khó nhìn chết đi được......”
Loan Đậu Đậu hất tay Thạch Thương Ly ra đi ôm Kỳ Dạ, toàn bộ nước mắt nước mũi lau trên người Kỳ Dạ, nức nở: “Cậu còn hung dữ với tôi......Bụng......”
Bụng?
Hai người đàn ông nhất thời hốt hoảng.
Kỳ Dạ sợ hãi, tái mặt hỏi: “Bụng thế nào? Có phải rất đau không? Anh lái xe đến bệnh viện.......”
“Được.” Thạch Thương Ly lập tức cầm chìa khóa xe, muốn ôm Loan Đậu Đậu thì lại nghe giọng cô nghẹn ngào: “Bụng.....Đói.......”
Thạch Thương Ly tối sầm mặt: “.......”
Kỳ Dạ chửi tục trong lòng không dám nói ra.
Lúc nấu cơm Thạch Thương Ly gọi điện thoại cho Thẩm Nghịch, cuộc nói chuyện như sau:
“Giúp tôi điều tra một chút thân phận cùng bối cảnh của Đậu Đậu.”
“Tôi cũng muốn nói chuyện này với cậu, Kỳ Dạ bị Đậu Đậu đưa tới Thời Quang hơn nữa còn biết khẩu lệnh phòng tôi, khi tôi hỏi quản lý hình như ông ta biết gì đó nhưng không nói. Tôi tìm người điều tra nhưng hoàn toàn trống không, cái gì cũng không điều tra được giống như có người giúp cô ấy che dấu thân phận. Cậu có thể thử hỏi Đậu Đậu.......”
“Vừa mới hỏi, thiếu chút nữa đánh cô ấy! Cô ấy không chịu nói gì, chỉ nói mình là cô nhi, thẻ là người khác đưa. Nhưng hỏi là ai chết cô cũng không nói.......Như vậy mới nhức đầu!”
Hình như bên kia Thẩm Nghịch cười “Không nghĩ tới cũng có người khiến cho Thạch Thương Ly nhức đầu.”
“Lúc này cậu còn tâm tình trêu chọc tôi! Mặc kệ thế nào, giúp tôi điều tra một chút chuyện của cô ấy, tôi muốn biết.” Không biết thân phận cùng bối cảnh của Loan Đậu Đậu, luôn có cảm giác không nỡ giống như bất cứ lúc nào cô cũng có thể rời khỏi hắn.
“Yên tâm, tôi sẽ chú ý. Cậu cũng phải quan tâm cô ấy cùng Kỳ Dạ, một phụ nữ có thai, một đứa bé cùng đến quán rượu!” Thẩm Nghịch không khỏi nhíu mày, anh ta thật vất vả mới khắc chế được tâm tình mình, không nghĩ tới Kỳ Dạ nữa. Muốn đến quán rượu thả lỏng một chút, không nghĩ tới lại gặp Kỳ Dạ........
Chẳng lẽ đây chính là duyên phận trong truyền thuyết? Khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, phải là nghiệt duyên mới đúng.
Thạch Thương Ly trầm mặc một lúc lâu chỉ nói một câu: “Kỳ Dạ còn nhỏ nhưng tình cảm chân thật, đừng làm tổn thương nó.”
Hắn biết Thẩm Nghịch thích Kỳ Dạ nhưng nhất định Thẩm Nghịch không biết Kỳ Dạ bề ngoài nhìn có vẻ hoạt bát, tính cách như công tử nhưng tình cảm rất nhẵn nhụi, cũng rất chấp nhặt, cậu thừa hưởng hoàn toàn từ mẹ cậu, rất yêu cũng rất hận.
Thẩm Nghịch nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu nhưng thủy chung không muốn hiểu ý tứ trong lời nói của Thạch Thương Ly. Tình cảm của Kỳ Dạ chân thật, đừng làm tổn thương cậu, cậu còn nhỏ.......cho nên, anh ta phải cách xa cậu sao?
Thừa lúc hai người chưa lún sâu, rút ra kịp thời, như vậy mới là lựa chọn tốt cho cả hai là như thế phải không?
Kỳ Dạ ngồi bên cạnh Loan Đậu Đậu trên ghế salon. Loan Đậu Đậu chọc cậu nhiều lần cậu mới có phản ứng: “Làm sao vậy?”
Loan Đậu Đậu nhìn cậu hỏi: “Cậu và Thẩm Nghịch làm gì trong phòng?”
Kỳ Dạ sửng sốt, nghĩ đến cảnh hai người trên ghế salon, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Liếc cô một cái, tức giận nói: “Chúng tôi làm gì mắc mớ gì đến cô.”
Loan Đậu Đậu rầm rì rầm rì như đã tính trước: “Cứ xem như không nói cho tôi biết thì tôi cũng biết rõ hai người trong phòng làm gì, nói một cách khoa học là đóng đinh.”
Sắc mặt Kỳ Dạ lập tức tối sầm, cảm ơn Bánh bao đậu, cậu rất rõ ràng cái gì gọi là “đóng đinh” cô không cần phải giới thiệu cặn kẽ như vậy, bởi vì cậu mới vừa thử nghiệm! Đến bây giờ mông cậu vẫn còn tê.
Loan Đậu Đậu gần như không chú ý tới vẻ mặt thay đổi đến biến hình của cậu, tiếp tục truyền bá kiến thức với cậu: “Anh ta cắm cái gì đó của anh ta vào mông cậu, sau đó tuyến tiền liệt nhận được kích thích.......”
“Câm miệng!” Kỳ Dạ không nhịn được quát: “Tôi mới bị anh ta cắm vào mông được chưa!”
“.......” Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt giống như đang nói: “Đây chính là cậu nói, không phải tôi nói.”
Kỳ Dạ ảm não nắm tóc, không biết tại sao lại cùng với Thẩm Nghịch như vậy? Về sau không nên dễ dàng bị anh ta kích thích, phải phân chia giới hạn với anh ta, bắt đầu từ ngày mai phải trở lại bình thường. Trong lòng quyết tâm, đồng thời trong đầu không ngừng hiện lên cảnh làm người ta phải đỏ mặt.
Trong lòng có chút khó chịu, anh ta ra ngoài tìm thú vui, nếu như cậu không xuất hiện, anh ta thật sự sẽ cùng người khác quan hệ. Cái ý nghĩ này làm cho cậu nhất thời nản chí, khổ sở muốn chết.
Loan Đậu Đậu nghiêng đầu nhìn cậu, hiếu kỳ nói: “Cậu làm sao vậy?”
“Hả?” Kỳ Dạ phục hồi tinh thần, lau gò má mới phát hiện bản thân đã khóc, hít mũi một cáu, giọng nói u oán: “Sao cô lại nhéo đùi tôi? Hại tôi rơi nước mắt!”
“Tôi không có nhéo đùi cậu!” Loan Đậu Đậu giơ cánh tay đang cầm miếng bánh ngọt mà Thạch Thương Ly đưa lên!
Kỳ Dạ lườm cô một cái quát: “Tôi nói cô nhéo đùi tôi thì chính là cô nhéo tôi.”
“A, thật xin lỗi! Tôi không nên nhéo đùi cậu!” Loan Đậu Đậu suy nghĩ trong lòng có nên gọi bệnh viện tâm thần tới đón hắn......
Kỳ Dạ lau nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: “Thôi, tôi là người độ lượng sẽ không chấp nhặt với phụ nữ có thai. Bị cô chọc tức rồi không muốn ăn nữa.” Xoay người liền đi lên lầu.
Thạch Thương Ly bưng canh cá ra ngoài, ánh mắt khó hiểu nhìn Kỳ Dạ lại nhìn Loan Đậu Đậu hỏi: “Cậu ta sao vậy?”
Loan Đậu Đậu vô tội nhún vai: “Làm sao em biết, em không bắt nạt anh ta! Đừng hỏi em, em vẫn chưa tha thứ cho anh.”
Khóe miệng Thạch Thương Ly co quắp: “Vậy em không muốn ăn canh cá sao?”
Loan Đậu Đậu lập tức dùng hành động chứng minh có muốn ăn canh cá hay không........
Kỳ Dạ quay về phòng cầm điện thoại di động nửa ngày cũng không bấm số, không phải sợ sao! Kỳ Dạ! Chính là gọi điện thoại đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, về sau không gặp mặt nữa, Ngàn vạn lần không được sợ! Hít sâu một hơi, cuối cùng nhấn số. Tút tút tút......
Không tới ba giây bên kia liền có người bắt máy, giọng nói trầm thấp của Thẩm Nghịch truyền tới: “Alo.”
Kỳ Dạ cứng đờ người, ánh mắt nhìn chằm chằm màn cửa, phát hiện bản thân không nói gì, thậm chí ngay cả những lời vừa nghĩ cũng không nói được. Nghe thấy giọng anh ta, tim cậu liền nhảy loạn nhịp......
“Alo?” Giọng Thẩm Nghịch vang lên lần nữa, có chút lo lắng cùng phức tạp: “Kỳ Dạ?”
“Ừ.” Kỳ Dạ ừ một tiếng, cúi đầu, bẻ đầu ngón tay. Trong lòng đang gầm thét, nói đi.......Về sau không cần nhìn thấy anh ta.
Nhưng.......không thể nói ra khỏi miệng!
“Bạn Kỳ bị đánh rồi sao?” Thẩm Nghịch nghe thấy giọng cậu, giọng nói không thả lỏng.
Kỳ Dạ nhíu mày, lại trả lời một âm “Ừ”
Năm ngón tay không nhịn được ôm mặt, nước mắt từ từ rơi xuống, rớt xuống quần, ướt một mảnh.
Kỳ Dạ mày thật không có tiền đồ. Mày......lại yêu người mù. Tính tình cổ quái, âm u, người mù quái đản lại không hiền dịu.......
Hai người không nói chuyện, chỉ nghe tiếng hít thở của nhau thông qua sóng điện thoại, nhàn nhạt, như có như không......
Thẩm Nghịch đứng đậy, đi tới trước cửa sổ, ngón tay nắm chặt điện thoại, mím môi nói: “Kỳ Dạ, cậu đang khóc sao?”
“Tự cho mình thông mình, tôi làm sao có thể......khóc.” Rõ ràng giọng nói nghẹn ngào, nước mắt lại rơi.
Thẩm Nghịch nhíu chặt chân mày, trong đầu có thể tưởng tượng hình ảnh nước mắt rơi trên mặt cậu, có lẽ Thạch Thương Ly nói đúng. Tình cảm của Kỳ Dạ rất thật, không nên tổn thương cậu!
“Kỳ Dạ.......Tôi có thể làm cùng bất cứ ai. Cho nên, làm với cậu cũng bởi vì cậu còn trẻ tuổi mà thôi.”
“Dài dòng!” Nghe được câu này trong lòng Kỳ Dạ vẫn co rút đau đớn, biết rõ người đàn ông này sẽ không thích mình, quan hệ với cô cũng chỉ là tiết dục nhưng khi nghe chính anh ta nói, tim cậu rất đau. Rất đau.......
“Tôi thông minh như vậy cần anh phải nói sao? Bao nhiêu người chổng mông chờ tôi, anh cho rằng tôi chỉ muốn vểnh mông cho anh sao? Không phải tôi đồng cảm với người mù chết tiệt. Tôi chỉ đồng cảm với anh mà thôi.......”
Thì ra đồng cảm cuối cùng cũng có thể trở thành người yêu!!! Biết rõ không nên nói những lời này nhưng không nhịn được.......
Sắc mặt Thẩm Nghịch thê lương, chỉ là Kỳ Dạ không nhìn thấy. Môi mỏng khẽ tự giễu, tự lẩm bẩm: “Hóa ra là như vậy, vô cùng tốt........Hẹn gặp lại.”
Kỳ Dạ còn chưa lên tiếng điện thoại đã bị cúp, nhanh chóng cự tuyệt, không lưu lại một chút đường sống.
Gặp lại, nói gặp lại có khi nào không thể gặp nữa không.......
Kỳ Dạ cầm điện thoại, cả người nằm trên giường, nước mắt tràn ra.......
Truyện convert hay : Kiếm Chủ Bát Hoang