Lúc gương mặt anh tuấn ngẩng lên, nước mắt dính trên khuôn mặt trắng nõn, khi thấy ánh sáng mới khắc chế được tinh thần, nghiêng đầu sang chỗ khác không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ nhếch nhác của mình, vẻ mặt yếu ớt.
Loan Đậu Đậu kinh ngạc nói không nên lời, cảm giác như có gì đó ngăn chặn trong lòng. Lẳng lơ như vậy, bất cần đời, công tử đào hoa, Bọ Hung cũng sẽ khóc sao? Giọng nói thê lương như vậy lại phát ra từ miệng hắn ta. Cô không nằm mơ chứ?
Chưa nói câu gì chỉ đi tới bên cạnh hắn ta, bàn tay do dự một hồi lâu đặt lên trên người hắn ta, cảm giác cơ thể hắn cứng ngắc. Loan Đậu Đậu khẽ cười: “Anh nhìn xem ở đây có ánh sáng, có tôi sẽ không có chuyện gì đâu.”
Thì ra hắn ta không nói dối, hắn ta thực sự sợ bóng tối.
Thạch Lãng len lén lau nước mắt trên mặt, nghiêng người ôm Loan Đậu Đậu vào lòng, ôm chặt không một khe hở, giống như muốn đem cô thấm vào xương máu của mình.
Anh nhìn xem ở đây có ánh sáng, có tôi sẽ không có chuyện gì đâu.
Một câu nói bình thản như vậy không giống an ủi ại tràn đầy chân thành tha thiết quan tâm, cũng không đụng chạm tới sự tôn nghiêm của hắn ta.
Loan Đậu Đậu không đẩy hắn ta ra, giơ tay về phía có ánh sáng, giảm bớt sợ hãi của hắn ta. Bàn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn mặc dù bị hắn ta siết chặt trong tay không cách nào hô hấp. Nhưng ánh đèn càng ngày càng yếu, hắn cứ tiếp tục như vậy không buông tay, bọn họ bị nhốt trong thang máy.
“Anh nắm tay tôi, tôi gọi cấp cứu được không?”
“Không muốn!” Thạch Lãng ra sức ôm chặt cô, nhất quyết cự tuyệt.
“Nhưng đèn sắp hết pin.......” Hắn ta sẽ thế nào?
Thạch Lãng hít mũi một cái, cảm thấy đôi bồng đào của cô đang cọ trước ngực hắn làm cho bụng dưới của hắn phát hỏa, không khỏi nhíu mày, khẽ nguyền rủa: “Bây giờ còn nghĩ đến chuyện này sao!”
“Cái gì?” Loan Đậu Đậu không nghe rõ hắn ta lẩm bẩm cái gì.
“Không có gì! Em hát cho anh nghe anh sẽ không sợ nữa.......” Thạch Lãng nhỏ giọng nói.
Loan Đậu Đậu nháy nháy mắt, bất đắc dĩ: “Tôi chỉ biết hát một bài.”
“Bài gì cũng được.”
Được rồi, Loan Đậu Đậu hít một hơi thật sâu, chỉ cần Bọ Hung không sợ hãi cái gì cô cũng làm! Hắng giọng một cái, giọng trầm thấp dễ nghe, chỉ là không biết âm thanh vang đến chỗ nào.
Ánh đèn bắt đầu mờ dần, không gian lần nữa trở nên u ám, lần này hắn ta không kêu thảm thiết, không nỉ non, cơ thể lạnh lẽo ôm chặt Loan Đậu Đậu nghe giọng hát như vịt đực của Loan Đậu Đậu.
Đáy lòng như có đồ vật gì đó được mở ra, lại có cái gì đó chậm rãi đi vào, ấp áp mềm mại, giống như quét đi mọi yếu ớt cùng bi thương.
Loan Đậu Đậu không giống với bất kỳ người phụ nữ nào hắn ta từng tiếp xúc, hoặc là ham tiền hoặc là thích kỹ xảo trong tình yêu của hắn ta, chưa ai giống với Đậu xanh nhỏ, không cầu xin cái gì, đối với lời ngon tiếng ngọt thờ ơ, thậm chí nhìn thấy hắn nhếch nhác trong thang máy cũng không cười nhạo hoặc xem thường.
Tại sao?
Tại sao lại có người ngốc nghếch như vậy tồn tại chứ? Ngốc nghếch đến......Hắn ta không kiềm hãm được yêu cô!
Truyện convert hay : Đô Thị Cực Phẩm Tiên Đế