“Vừa rồi cậu thấy anh ấy vào phòng nào?” Đậu Đậu tò mò hỏi.
“Phòng số chín.”
“Phòng số chín?” Đậu Đậu nắm tóc suy nghĩ một chút nói: “Nếu tôi nhớ không nhầm, khẩu lệnh vào cửa là Rượu hồng trong chén đã khô, ấm rượu mất mát tang thương phần trên không nhớ nhưng nếu cậu nói bọn họ sẽ cho cậu vào."
Kỳ Dạ nhìn chằm chằm cô: “Sao cô biết khẩu lệnh phòng số chín? Cô rất quen thuộc với chỗ này sao? Cô với ông chủ có quan hệ thế nào?”
“Hả.......” Loan Đậu Đậu cắn ống hút không nói lời nào!
Kỳ Dạ biết cô không muốn nói cũng không ép cô, đứng lên nói: “Ở đây chờ tôi, một lúc sau tôi sẽ quay lại. Ngàn vạn lần không được chạy, một lúc nữa cùng nhau về!” Bị Thạch Thương Ly phát hiện bọn họ đến quán rượu nhất định sẽ chết!
“Biết rồi! Dài dòng!” Loan Đậu Đậu nói.
Kỳ Da rời khỏi phòng đi thẳng đến phòng số chín, lại một lần nữa bị hai người đàn ông ngăn cản, cậu liền đọc câu Loan Đậu Đậu nói: “Rượu hồng trong chén đã khô, ấm rượu mất mát tang thương.”
Hai bảo vệ liếc nhìn nhau, khẩu lệnh chính xác, thả tay xuống cho cậu vào!
Kỳ Dạ không nhịn được nguyền rủa: “Quy luật quái quỷ gì vậy!”
Đẩy cửa phòng ra liền thấy Thẩm Nghịch lười biếng dựa vào ghế salon, bàn tay nắm chặt tay người thanh niên, người thanh niên rất trẻ, bộ dáng khiếp sợ, ánh mắt trong veo! Nhưng người mù chết tiệt không nhìn thấy thật là làm hại cậu ta!
“Ai?” Thẩm Nghịch nhạy bén nhận thấy có người đứng trước cửa, ngẩng đầu nhìn, mắt bên trái chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ, theo trực giác đọc tên: “Kỳ Dạ”
Kỳ Dạ dựa vào cửa, khóe miệng khẽ cười lạnh: “Bánh bao thật thiệt thòi bị anh trai tôi bỏ ở nhà đến công ty giúp anh giải quyết công việc, anh lại ở đây tìm thú vui.”
Sắc mặt Thẩm Nghịch trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “Làm sao cậu có thể vào đây?” Bỏ qua việc Kỳ Dạ mới về nước không nói, cậu ta không có thể hội viên của quán rượu thì không thể vào, trừ khi có hội viên dắt vào. Hơn nữa thân phận còn phải đủ lớn, nếu không sẽ không vào được. Hơn nữa phòng này của anh ta, trừ anh ta và Thạch Thương Ly ngoài ra không ai biết khẩu lệnh. Thạch Thương Ly không thể nào nói cho cậu biết, vậy ai đưa cậu đến?
“Mắc mớ gì tới anh!” Kỳ Dạ khinh thường trả lởi, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn người thanh niên. Tuổi của bọn họ tương tương nhau nhưng phing cách của người thanh niên này mềm yếu, mảnh mai còn giống như con thỏ dễ dàng bị bắt nạt, đôi mắt luôn ngập nước.
Thẩm Nghịch nghiêng đầu nói với người thanh niên: “Hôm nay cậu về trước.”
“Được.” Giọng nói mảnh mai êm ái giống như người. Đi tới bên cạnh bên người Kỳ Dạ nói đủ để hai người nghe thấy “Cảm ơn.”
Kỳ Dạ cổ quái nhìn bóng lưng người thanh niên đi ra! Mẹ kiếp! Không phải cậu vì anh ta mà vì cả cậu!
“Bạn Kỳ, tôi thật sự không nghĩ tới có thể gặp cậu ở đây.” Thẩm Nghịch khôi phục thái độ thờ ơ, tâm tình kìn kẽ.
“Tôi cũng không nghĩ tới có người lớn tuổi như vậy còn không an phận. Thì ra khẩu vị của anh như vậy, khó trách.......” Lời còn chưa nói xong nhưng Thẩm Nghịch đủ thông minh để hiểu đoạn sau cậu muốn nói gì.
“Bởi vì già rồi cho nên cần một ít đồ vật cần chứng minh bản thân còn trẻ.”
“Người mù chết tiệt, hôm nay tôi phát hiện anh còn rất cặn bã!”
“Cảm ơn đã khen!”
“Shit!” Kỳ Dạ không nhịn được nguyền rủa, thật không biết đầu óc cậu vào nước hay sao! Tại sao lại tới đây, anh ta ở chung với ai thì có liên quan gì đến cậu! Ánh mắt nhìn Thẩm Nghịch nói: “Tôi có thể hỏi anh một câu được không!”
Thẩm Nghịch nhíu mày cười: “Bạn Kỳ vĩnh viễn hiếu kỳ như vậy.”
“Có trả lời không?”
“Cậu ngồi bên cạnh tôi thì tôi sẽ trả lời cậu!” Thẩm Nghịch lại nhíu mày, thật sự không thích cậu cách xa anh ta như vậy.
Kỳ Dạ không nghĩ gì trực tiếp đi tới ngồi cạnh anh ta, nghiêng đầu nhìn gò má lạnh lùng của anh ta: “Nếu như tôi không vào, anh định làm gì cậu ta?”
Mẹ kiếp! Vấn đề này thật ngu ngốc!
Nhưng mà chính cậu muốn hỏi!
Bàn tay Thẩm Nghịch thật chính xác cầm ly lên còn chưa đưa đến miệng Kỳ Dạ tức giận đoạt lấy ném xuống sàn nhà quát: “Mắt chưa khỏi còn uống rượu! Trả lời câu hỏi!”
Thẩm Nghịch không thích người khác càn rỡ trước mặt mình như vậy, mặc dù là em trai Thạch Thương Ly, người mình thích cũng không thể. Thu lại tâm tình, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Một người đàn ông, một người thanh niên, ở trên một chiếc ghế thì có thể làm gì? Còn có thể làm gì?”
Kỳ Dạ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh ta, giờ phút này rất muốn đấm một cú vào mặt anh ta.
“Chỉ là.......cậu đi vào, không bằng thay cậu ta tắt lửa!” Giọng nói âm trầm, bàn tay nắm lấy bờ vai cậu, cúi đầu chiếm môi cậu, hung hăng hôn, thuần thục cạy hàm răng cậu giống như đã hôn vô số lần!
Kỳ Dạ sửng sốt, tức giận đẩy anh ta ra, tức giận quát: “Anh xem tôi là gì? Công cụ để tiết dục à? Cậu đây không chơi.”
Thẩm Nghịch dùng tay sờ đôi môi mình, cười lạnh: “Bạn Kỳ, ở chỗ này kiêng kỵ nhất chính là không chơi được nhưng vẫn phải chơi.”
“Ai không chơi được!” Kỳ Dạ đi lên đẩy anh ta ngã xuống ghế salon, bàn tay xé áo sơ mi anh ta,cắn răng nói: “Nhưng mà lần này đến lượt tôi ở trên anh, hung hăng ăn anh.”
Thẩm Nghịch chợt nhắm mắt, một giây tiếp theo liền dễ dàng lật người đè Kỳ Dạ dưới cơ thể, khóe miệng cười như không cười. “Bạn Kỳ, mông của tôi không phải ai cũng có thể đụng vào.......”
“Anh.......Uhm.......”
Quả thật Kỳ DẠ không thể tin được, chỉ một động tác anh ta có thể đè cậu dưới cơ thể, cơ thể cậu bắt đầu nóng ran.......
Lần này Thẩm Nghịch không quá thô lỗ, hôn đến nỗi cậu như lạc đi, còn dùng nước suối bôi trơn, không giống như lần đầu, đau chết đi được. Mặc dù lúc vừa đi vào có chút đau nhưng rất nhanh bởi vì kỹ thuật thuần thục của Thẩm Nghịch mà bị sự vui sướng thay thế!
Như vậy có thể thấy đời sống riêng tư của người mù này thối nát đến cỡ nào!
Không kịp suy nghĩ nhiều, ý thức của cậu bị Thẩm Nghịch tước đoạt, cuối cùng chỉ hi vọng cách âm tốt một chút, nếu không cậu thật mất mặt.......
Loan Đậu Đậu uống hết nước trái cây vẫn chưa thấy Kỳ Dạ quay trở lại, đầu ngón chân cũng biết cậu đang rất bận, chậm rãi ra khỏi phòng, bảo vệ cung kính gật đầu với cô.. Nhìn dưới võ đài, lạnh giọng nói: “Thời gian này không có khiêu vũ sao? Thật là nhàm chán?”
Hai bảo vệ liếc nhìn nhau, một người trong đó ấn nút điều khiển ti vi, phía sau chưa tới mười phút có tiếng chuông kêu, không khí lập tức trở nên khác, toàn bộ đèn được tắt, nhạc vi tính kích thích vang lên.......
Truyện convert hay : Ở Nông Thôn Nhẹ Khúc