Khóe môi của anh mím chặt cố nén lại, một lát sau, mới chậm rãi nhếch lên nở một nụ cười lành lạnh: "Mạnh Thiệu Đình, một kẻ cặn bã như anh, không xứng đáng với Tri Tri!"
Mạnh Thiệu Đình bị nhục mạ như vậy, sắc mặt lập tức đột nhiên thay đổi. Anh tiến lên một bước, giơ tay định đập về phía bộ mặt đang bày ra cái vẻ làm cho anh thấy chán ghét ghen tức kia. Nhưng không ngờ Mạnh Thiệu Hiên đầy âm hiểm, như cười như không, liếc anh một cái, chậm rãi chuyển hướng sang Mạn Quân đang trợn mắt há mồm: "Sao vậy, ngay trước mặt chị dâu Hai tương lai, chỉ vì một phụ nữ khác mà anh dám động thủ với tôi hả?"
Anh nhấn mạnh vào ba chữ chị dâu Hai, trong nháy mắt, quả đấm của Mạnh Thiệu Đình đang hăm hở liền cứng đờ. Cặp môi mím chặt lại, đáy lòng chợt dâng lên áp lực nặng nề không nói ra được, mà giờ khắc này, Mạn Quân sợ hãi lên tiếng: "Thiệu Đình..."
Anh không thể không xoay người, tuyết trên đất phản chiếu lại làm bật lên thứ ánh sáng chói mắt, khiến ánh mắt của anh như bị phỏng, sưng ê ẩm có chút không thoải mái.
"Mạn Quân..." Anh gọi tên của cô, nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào. Trong lòng Mạn Quân thấy đau khổ vô cùng, cô đứng ở chỗ này đủ lâu, cứ như vậy nhìn vở kịch diễn ra làm cho người khác phải trợn mắt há mồm. Đáy lòng cô lạnh như băng, sự xa cách lấn át khiến cô khổ sở, cả người gần như bị đông cứng lại. Cô nhìn anh, nước mắt nhỏ xuống thành chuỗi không sao khống chế nổi: "Thiệu Đình..."
Cô run rẩy, chợt xoay người lảo đảo chạy đi, nhưng chỉ chạy được vài bước, đôi chân đông cứng chết lặng đã làm cho cô chật vật ngã nhào xuống đất, thân thể nhào vào trên mặt tuyết, làm những bông tuyết lạnh giá bay tung lên. Mạn Quân chôn mặt ở trong đống tuyết đọng lạnh băng. Sự giá lạnh làm tuyến lệ cô đau nhói, nhưng cô lại không muốn ngẩng đầu lên...
Cô nên làm cái gì bây giờ? Suốt năm năm ở Los Angeles, bất kể cô như thế nào, gây họa hoặc là làm bất cứ việc gì ngốc nghếch, cô cũng chưa từng thấy cảm xúc của Mạnh Thiệu Đình bị chấn động lớn như vậy. Nhưng ngay vừa rồi, cô lại nhận thấy rất rõ ràng anh đã không khống chế nổi cảm xúc của mình, nhưng ngay cả dũng khí ngăn cản anh, đưa anh đi khỏi nơi này cô cũng không có!
Cô chính là vợ sắp cưới của anh, nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy không ổn định và rất sợ hãi?
"Mạn Quân..." Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy thân thể nho nhỏ kia nằm ở trên tuyết, rốt cuộc trong lòng thấy một trận áy náy không đành lòng. Anh bước tới mấy bước ôm lấy Mạn Quân, đưa tay phất hết tuyết trên đầu, trên mặt cô, ôm cô vào trong ngực thật chặc. Hàng lông mày dài nhíu lại, cuối cùng, anh sâu hít sâu một hơi, cằm dán sát vào gương mặt lạnh như băng của cô: "Mạn Quân... Chúng ta về nhà thôi."
"Thiệu Đình..."
Anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy, cũng đã làm cho nước mắt của Mạn Quân không sao ngừng lại nổi. Cô được anh ôm, nước mắt tuôn rơi giống như chuỗi ngọc bị đứt dây, hai tay níu chặt lấy ống tay áo của anh đầy bất an, lại gục gương mặt lạnh như băng vào trước ngực anh, chỉ cần anh muốn cô, chỉ cần anh chấp nhận!... Cô đã thấy thỏa mãn rồi...
*************
Mạnh Thiệu Hiên gọi điện thoại cho Tri Tri, đầu bên kia đã tắt máy. Anh hành động giống như bị phát điên rồi, ở trong cơn mưa tuyết bay đầy trời, anh cứ vừa đi, vừa gọi không ngừng.
Buổi tối ngày hôm đó, anh cũng như thế này, trong lòng tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, cứ gọi điện thoại cho cô từng lần từng lần, mãi đến sau cùng anh cũng tìm được cô.
Nhưng bây giờ, cái mà anh có thể cảm giác được chính là sự trống rỗng thê lương đến vô cùng. Trong đầu anh không thể nghĩ được biện pháp nào khác, trong lòng anh cũng chỉ là sự trống không vô hạn. Anh cứ đi như vậy! Đêm hôm đó, trong trí nhớ của anh là một đêm rét lạnh nhất... anh không biết anh đã đi bao lâu rồi, anh không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho chiếc điện thoại đã tắt máy kia bao lần. Anh cũng không biết, cũng không nhớ đã nhắn tin cho người kia biết bao nhiêu tin. Anh không biết anh yêu cô, yêu đến mức nào nữa!
Chỉ biết rằng sau khi gần như đã đi qua hơn nửa thành phố, cả người Mạnh Thiệu Hiên đã ướt đẫm cũng không nhúc nhích nổi nữa. Anh ngồi ở trên bậc thềm bên ngoài của một quán cà phê đã đóng cửa, nhìn lên bầu trời mênh mông không giới hạn. Anh nhìn đường phố không có một bóng người, nhìn bão tuyết không biết bao giờ sẽ dừng. Anh nghe thấy ở một nơi xa xôi nào đó vọng đến tiếng mọi người hoan hô mừng đêm giáng sinh. Anh nhìn chiếc điện thoại trong tay mình gần như vĩnh viễn sẽ không bao giờ vang lên tiếng chuông gọi, anh suy nghĩ, lo lắng cho cô.
Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, anh không biết yêu đơn phương là như thế nào, anh cũng không biết yêu một người đến tột cùng sẽ phải làm những gì! Cuộc sống của anh mới 23 tuổi, trước khi gặp em cuộc sống của anh đều chỉ một màu đen. Nhưng sau khi gặp được em, anh lại thấy lo sợ, một mình muốn đi tìm kiếm, thăm dò, hy vọng được yêu. Nhưng anh lại quá kém cỏi, không đủ sức lực, không đủ tư cách, cho nên đã làm cho em ghét bỏ.
Thời gian khi anh là Kiều Tử Tích, em cũng chưa từng thích anh, bây giờ anh là Mạnh Thiệu Hiên, phải chăng em lại sẽ càng ngày càng xa cách anh hơn?
Anh chợt không dám nghĩ tiếp nữa, nhắm mắt lại, nặng nề nện một quyền xuống mặt đất lạnh như băng. Từ bàn tay truyền đến sự đau đớn đến lặng người, chỉ chốc lát sau, một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống. Trên mặt tuyết tinh khiết tan ra thành từng những lỗ tròn tròn nho nhỏ. Nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn cứ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó... Tuyết rơi ngày càng mau hơn, mà cũng dày hơn.
*******************************************************
Đã đến chín giờ sáng, nhưng vẫn không thấy Tri Tri tới phòng làm việc. Rạng sáng đêm qua anh nhận được điện thoại của Thi Thi, nói là Tri Tri đang ở nhà của cô để cho anh được yên tâm. Anh trở về công ty, ngồi ở trong phòng làm việc đợi đến trời tờ mờ sáng, lúc tỉnh giấc, anh lại chờ cô.
Do tối hôm qua bị lạnh, nên người anh cảm giác thấy cứ bồng bềnh. Hệ thống lò sưởi trong phòng làm việc mở rất cao, nhưng anh vẫn thấy mình từng hồi từng hồi bị choáng váng. Anh dùng sức lắc đầu như muốn đuổi cơn buồn ngủ đang vây quanh mình, cho đến khi nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên như mong muốn...
Mạnh Thiệu Hiên liền nhảy dựng lên, khi anh xông ra cửa làm mang lật cả ghế, nhưng ngay cả nhìn lại anh cũng không buồn nhìn lại một cái. Lúc mở cửa ra, bởi vì trong đang người lên cơn sốt nên giọng nói của anh vang lên nghe khàn khàn trầm đục, dồn dập nói: "Tri Tri..."
Đâng đứng ngoài cửa là Lâm Thi.
Cô cầm trong tay một phong thư lớn, nhìn anh có chút kỳ quái.
"Thi Thi? Tri Tri đâu?" Mạnh Thiệu Hiên cho là Tri Tri còn ở bên ngoài, đẩy cửa ra, vòng qua Lâm Thi nhìn về phía ngoài hành lang...
"Tri Tri sẽ không tới đâu, đừng nhìn nữa! Này, đây là thứ Tri Tri để lại nói tôi đưa cho anh. Hai người sao vậy? Tối hôm qua không phải là vẫn còn đang yên lành tốt đẹp đó sao? Sao Tri Tri lại phải từ chức?"
Lâm Thi vừa lẩm bẩm đầy vẻ khó hiểu vừa đưa phong thư cho anh. Mạnh Thiệu Hiên cũng là ngơ ngác ngẩn người ngay tại đó, quên mất đưa tay nhận... Tri Tri, đã từ chức?
Thế này liệu có phải có nghĩa là, cô đã không muốn nhìn thấy anh nữa...
Mạnh Thiệu Đình bị nhục mạ như vậy, sắc mặt lập tức đột nhiên thay đổi. Anh tiến lên một bước, giơ tay định đập về phía bộ mặt đang bày ra cái vẻ làm cho anh thấy chán ghét ghen tức kia. Nhưng không ngờ Mạnh Thiệu Hiên đầy âm hiểm, như cười như không, liếc anh một cái, chậm rãi chuyển hướng sang Mạn Quân đang trợn mắt há mồm: "Sao vậy, ngay trước mặt chị dâu Hai tương lai, chỉ vì một phụ nữ khác mà anh dám động thủ với tôi hả?"
Anh nhấn mạnh vào ba chữ chị dâu Hai, trong nháy mắt, quả đấm của Mạnh Thiệu Đình đang hăm hở liền cứng đờ. Cặp môi mím chặt lại, đáy lòng chợt dâng lên áp lực nặng nề không nói ra được, mà giờ khắc này, Mạn Quân sợ hãi lên tiếng: "Thiệu Đình..."
Anh không thể không xoay người, tuyết trên đất phản chiếu lại làm bật lên thứ ánh sáng chói mắt, khiến ánh mắt của anh như bị phỏng, sưng ê ẩm có chút không thoải mái.
"Mạn Quân..." Anh gọi tên của cô, nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào. Trong lòng Mạn Quân thấy đau khổ vô cùng, cô đứng ở chỗ này đủ lâu, cứ như vậy nhìn vở kịch diễn ra làm cho người khác phải trợn mắt há mồm. Đáy lòng cô lạnh như băng, sự xa cách lấn át khiến cô khổ sở, cả người gần như bị đông cứng lại. Cô nhìn anh, nước mắt nhỏ xuống thành chuỗi không sao khống chế nổi: "Thiệu Đình..."
Cô run rẩy, chợt xoay người lảo đảo chạy đi, nhưng chỉ chạy được vài bước, đôi chân đông cứng chết lặng đã làm cho cô chật vật ngã nhào xuống đất, thân thể nhào vào trên mặt tuyết, làm những bông tuyết lạnh giá bay tung lên. Mạn Quân chôn mặt ở trong đống tuyết đọng lạnh băng. Sự giá lạnh làm tuyến lệ cô đau nhói, nhưng cô lại không muốn ngẩng đầu lên...
Cô nên làm cái gì bây giờ? Suốt năm năm ở Los Angeles, bất kể cô như thế nào, gây họa hoặc là làm bất cứ việc gì ngốc nghếch, cô cũng chưa từng thấy cảm xúc của Mạnh Thiệu Đình bị chấn động lớn như vậy. Nhưng ngay vừa rồi, cô lại nhận thấy rất rõ ràng anh đã không khống chế nổi cảm xúc của mình, nhưng ngay cả dũng khí ngăn cản anh, đưa anh đi khỏi nơi này cô cũng không có!
Cô chính là vợ sắp cưới của anh, nhưng tại sao cô vẫn cảm thấy không ổn định và rất sợ hãi?
"Mạn Quân..." Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy thân thể nho nhỏ kia nằm ở trên tuyết, rốt cuộc trong lòng thấy một trận áy náy không đành lòng. Anh bước tới mấy bước ôm lấy Mạn Quân, đưa tay phất hết tuyết trên đầu, trên mặt cô, ôm cô vào trong ngực thật chặc. Hàng lông mày dài nhíu lại, cuối cùng, anh sâu hít sâu một hơi, cằm dán sát vào gương mặt lạnh như băng của cô: "Mạn Quân... Chúng ta về nhà thôi."
"Thiệu Đình..."
Anh chỉ nói một câu đơn giản như vậy, cũng đã làm cho nước mắt của Mạn Quân không sao ngừng lại nổi. Cô được anh ôm, nước mắt tuôn rơi giống như chuỗi ngọc bị đứt dây, hai tay níu chặt lấy ống tay áo của anh đầy bất an, lại gục gương mặt lạnh như băng vào trước ngực anh, chỉ cần anh muốn cô, chỉ cần anh chấp nhận!... Cô đã thấy thỏa mãn rồi...
*************
Mạnh Thiệu Hiên gọi điện thoại cho Tri Tri, đầu bên kia đã tắt máy. Anh hành động giống như bị phát điên rồi, ở trong cơn mưa tuyết bay đầy trời, anh cứ vừa đi, vừa gọi không ngừng.
Buổi tối ngày hôm đó, anh cũng như thế này, trong lòng tràn đầy hoảng loạn và sợ hãi, cứ gọi điện thoại cho cô từng lần từng lần, mãi đến sau cùng anh cũng tìm được cô.
Nhưng bây giờ, cái mà anh có thể cảm giác được chính là sự trống rỗng thê lương đến vô cùng. Trong đầu anh không thể nghĩ được biện pháp nào khác, trong lòng anh cũng chỉ là sự trống không vô hạn. Anh cứ đi như vậy! Đêm hôm đó, trong trí nhớ của anh là một đêm rét lạnh nhất... anh không biết anh đã đi bao lâu rồi, anh không biết mình đã gọi bao nhiêu cuộc điện thoại cho chiếc điện thoại đã tắt máy kia bao lần. Anh cũng không biết, cũng không nhớ đã nhắn tin cho người kia biết bao nhiêu tin. Anh không biết anh yêu cô, yêu đến mức nào nữa!
Chỉ biết rằng sau khi gần như đã đi qua hơn nửa thành phố, cả người Mạnh Thiệu Hiên đã ướt đẫm cũng không nhúc nhích nổi nữa. Anh ngồi ở trên bậc thềm bên ngoài của một quán cà phê đã đóng cửa, nhìn lên bầu trời mênh mông không giới hạn. Anh nhìn đường phố không có một bóng người, nhìn bão tuyết không biết bao giờ sẽ dừng. Anh nghe thấy ở một nơi xa xôi nào đó vọng đến tiếng mọi người hoan hô mừng đêm giáng sinh. Anh nhìn chiếc điện thoại trong tay mình gần như vĩnh viễn sẽ không bao giờ vang lên tiếng chuông gọi, anh suy nghĩ, lo lắng cho cô.
Tĩnh Tri, Tĩnh Tri, anh không biết yêu đơn phương là như thế nào, anh cũng không biết yêu một người đến tột cùng sẽ phải làm những gì! Cuộc sống của anh mới 23 tuổi, trước khi gặp em cuộc sống của anh đều chỉ một màu đen. Nhưng sau khi gặp được em, anh lại thấy lo sợ, một mình muốn đi tìm kiếm, thăm dò, hy vọng được yêu. Nhưng anh lại quá kém cỏi, không đủ sức lực, không đủ tư cách, cho nên đã làm cho em ghét bỏ.
Thời gian khi anh là Kiều Tử Tích, em cũng chưa từng thích anh, bây giờ anh là Mạnh Thiệu Hiên, phải chăng em lại sẽ càng ngày càng xa cách anh hơn?
Anh chợt không dám nghĩ tiếp nữa, nhắm mắt lại, nặng nề nện một quyền xuống mặt đất lạnh như băng. Từ bàn tay truyền đến sự đau đớn đến lặng người, chỉ chốc lát sau, một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống. Trên mặt tuyết tinh khiết tan ra thành từng những lỗ tròn tròn nho nhỏ. Nhưng Mạnh Thiệu Hiên vẫn cứ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó... Tuyết rơi ngày càng mau hơn, mà cũng dày hơn.
*******************************************************
Đã đến chín giờ sáng, nhưng vẫn không thấy Tri Tri tới phòng làm việc. Rạng sáng đêm qua anh nhận được điện thoại của Thi Thi, nói là Tri Tri đang ở nhà của cô để cho anh được yên tâm. Anh trở về công ty, ngồi ở trong phòng làm việc đợi đến trời tờ mờ sáng, lúc tỉnh giấc, anh lại chờ cô.
Do tối hôm qua bị lạnh, nên người anh cảm giác thấy cứ bồng bềnh. Hệ thống lò sưởi trong phòng làm việc mở rất cao, nhưng anh vẫn thấy mình từng hồi từng hồi bị choáng váng. Anh dùng sức lắc đầu như muốn đuổi cơn buồn ngủ đang vây quanh mình, cho đến khi nghe được tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên như mong muốn...
Mạnh Thiệu Hiên liền nhảy dựng lên, khi anh xông ra cửa làm mang lật cả ghế, nhưng ngay cả nhìn lại anh cũng không buồn nhìn lại một cái. Lúc mở cửa ra, bởi vì trong đang người lên cơn sốt nên giọng nói của anh vang lên nghe khàn khàn trầm đục, dồn dập nói: "Tri Tri..."
Đâng đứng ngoài cửa là Lâm Thi.
Cô cầm trong tay một phong thư lớn, nhìn anh có chút kỳ quái.
"Thi Thi? Tri Tri đâu?" Mạnh Thiệu Hiên cho là Tri Tri còn ở bên ngoài, đẩy cửa ra, vòng qua Lâm Thi nhìn về phía ngoài hành lang...
"Tri Tri sẽ không tới đâu, đừng nhìn nữa! Này, đây là thứ Tri Tri để lại nói tôi đưa cho anh. Hai người sao vậy? Tối hôm qua không phải là vẫn còn đang yên lành tốt đẹp đó sao? Sao Tri Tri lại phải từ chức?"
Lâm Thi vừa lẩm bẩm đầy vẻ khó hiểu vừa đưa phong thư cho anh. Mạnh Thiệu Hiên cũng là ngơ ngác ngẩn người ngay tại đó, quên mất đưa tay nhận... Tri Tri, đã từ chức?
Thế này liệu có phải có nghĩa là, cô đã không muốn nhìn thấy anh nữa...