Trong tim anh dường như đang bị người cầm lưỡi dao nhỏ rạch ra một vết thương thật nhỏ, không sâu, không nặng, nhưng máu tươi chảy xuống từng giọt từng giọt, đầy đau đớn, cứ chảy mãi, chảy mãi không có điểm dừng.
Anh đứng ở nơi đó không thể động đậy được. Nhưng nhìn bóng dáng nho nhỏ quỳ ở nơi đó, nghe tiếng khóc thút thít đau thương ấy, tại sao trái tim của anh dường như cũng muốn run rẩy theo.
Anh muốn cúi người xuống ôm lấy cô, ngón tay co duỗi mấy lần nhưng vẫn cứng rắn nhịn lại.
Anh và cô đã sớm ly hôn. Năm năm trước, ngày ấy trong trận bão tuyết lớn bay đầy trời, anh đã tàn nhẫn đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình.
Lúc này, anh có thể dùng tư cách gì để đối mặt với cô đây?
"Tĩnh Tri..." Hồi lâu, anh mới nghe thấy mình gọi tên của cô không thành câu, cổ họng anh giống như bị cục bông nút chặt lại, nghẹn đến khó chịu.
Tiếng khóc của cô tắt dần, thêm một lúc nữa, anh thấy cô lau nước mắt, vừa cẩn thận lau lại mộ bia của Phó Chính Tắc một lần nữa rồi mới chậm rãi đứng lên.
Quỳ đã lâu, hai chân của cô có chút tê dại, do lúc đứng dậy nhanh nên không khỏi bị lảo đảo. Mạnh Thiệu Đình hoảng sợ vội vươn tay ra đỡ. Mặc dù Tĩnh Tri đứng không vững, nhưng cô vẫn cố gắng né tránh...
Tay của anh dừng ở giữa không trung, thấy cô bước đi vài bước đứng cách anh một khoảng xa, trong ngực anh chợt đau xót, giữa lúc đó anh lại nhớ đến những ngày tháng sau khi cưới, nhớ đến bộ dáng e lệ quyến rũ của cô lúc triền miên, nhớ khuôn mặt tươi cười hạnh phúc và xinh đẹp ngọt ngào của cô lúc ở trên ngực của anh...
Năm tháng vốn vô tình như thế, giữa hai người đã từng có sự thân mật như vậy, chắc chắn cũng sẽ có thời khắc tựa như người lạ bây giờ .
"Tĩnh Tri... Tôi cũng không biết, ba ba đã qua đời..."
Rốt cuộc anh cũng đã tìm được giọng nói của mình, mở miệng nói câu đầu tiên cũng là biện giải cho mình trong tiềm thức. Đúng, quả thật anh đã không hề hay biết chuyện này. Sau khi anh chạy đến chất vấn cô thì lập tức đã mang theo Mạn Quân ra nước ngoài. Suốt năm năm ấy, không ai nói với anh chuyện của nhà họ Phó. Anh vẫn luôn cho rằng, nhà bọn họ đã cho cô một khoản tiền lớn như vậy, cuộc sống của cô sẽ trôi qua vô cùng hoàn hảo. Huống chi, cứ cho là anh đối xử với cô vô tình, nhưng mà cô đối với anh cũng không có gì hơn đâu? Một đứa bé đổi lấy năm trăm vạn, hủy diệt hoàn toàn những áy náy và ân hận của anh đối với cô.
Nhưng anh hoàn toàn không biết, Phó Chính Tắc đã sớm từ giã cõi đời, nhà họ Phó đã sớm tan thành mây khói... Cuộc đời này, từ trước đến nay đều là người đi trà lạnh, làm gì có ai lại nhớ đến người nào đó đã từng trăm năm hiển hách đây?
Mặc dù khi đó anh không có hảo cảm đối với Tĩnh Tri, nhưng đối với Phó Chính Tắc thì lại rất tôn trọng. Ông là một nho thương (nhà nho làm kinh doanh) chân chính, nho nhã ôn hòa, phong thái nhẹ nhàng, nhưng là thương nhân xuất thân từ dòng dõi con nhà thư hương (dòng dõi Nho học), trong lĩnh vực buôn bán so với những gia tộc ba đời hưng thịnh như nhà anh chẳng qua ông chỉ là nhà giàu mới nổi chưa đủ bản lĩnh, cho nên ông mới thất bại. Mạnh Thiệu Đình rất tiếc cho ông, nhưng trong lòng cũng biết đó là chuyện hợp tình lý.
Tin về cái chết của ông làm cho anh cực kỳ khiếp sợ. Anh vẫn luôn cho rằng Tĩnh Tri có quan hệ rất tốt với Phó Chính Tắc, cho nên thời gian ở Los Angeles, anh vừa nghe đến chuyện Phó Chính Tắc qua đời từ năm năm trước thì ý niệm đầu tiên trong đầu óc anh chính là, khi đó Phó Tĩnh Tri làm thế nào gắng gượng qua được?
Mà giờ khắc này, gặp lại cô sau năm năm, ngày đó nhìn thấy cô tỉnh táo và xa cách trong lễ Giáng Sinh, hôm nay lại nhìn thấy cô ở bên mộ của ba ba khóc lớn thành tiếng giống như trẻ con, anh không sao chịu nổi, bắt đầu đau lòng.
Thời gian đã qua năm năm, cô còn đau khổ như thế, vậy thì năm năm trước trong ngày bão tuyết đó, cô sẽ còn phải tuyệt vọng đến như thế nào?
Cô là con gái riêng của nhà họ Phó, nơi duy nhất để dựa vào chính là Phó Chính Tắc. Phó Chính Tắc chết, những ngày ấy nhất định cô sẽ sống vô cùng khó khăn! Huống chi, nhà họ Phó còn có bốn phụ nữ khác nữa, không có một người nào, không có một ai như ngọn đèn hết dầu, các cô sống ở nước Pháp vẫn trải qua cuộc sống “cẩm y ngọc thực” (ăn ngon mặc đẹp) như cũ. Như vậy có thể suy đoán được, năm đó khi Phó Chính Tắc qua đời, những người kia đã tịch thu toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Phó, thật sự không để lại cho Phó Tĩnh Tri một chút nào!
Đột nhiên anh nhớ lại, ngày đó anh cả đã nói cho anh biết, cô làm công nhật ở công trường..
Mạnh Thiệu Đình chợt cảm thấy trong huyệt Thái Dương giống như bị người chọc một cây đinh sắt vào, làm anh đau đến khó chịu nổi.
Tĩnh Tri nghe thấy lời nói của anh, thật sự rất muốn chất vấn lại anh. Nhưng trong lòng cô lại có một giọng nói đầy tỉnh táo đang nói với cô, thật sự không cần thiết.
Anh biết cũng tốt, không biết cũng được, thời gian cũng không thể quay trở về năm năm trước được nữa. Ba ba của cô cũng sẽ không còn mở mắt ra, gọi tên cô đầy yêu thương cưng chiều. Tĩnh Viên không thể nào biến trở lại hình dáng như cũ được nữa, mẹ cũng không có khả năng hồi phục lại hình tượng xinh đẹp tao nhã như trước được... Hết thảy tất cả cũng đã định rồi, không thể quay về, mà cũng không trở về được nữa.
"Cảm ơn ngài đến thăm ba ba tôi, ở trên trời ông có linh thiêng, nhất định cũng sẽ cảm thấy vui mừng, Mạnh tiên sinh, tôi muốn ở lại một mình với ba ba của tôi một lát, mời ngài trở về đi."
Tri Tri quay lưng về phía anh, giọng của cô do đã khóc nên khàn khàn, nhưng cũng rất ôn hòa và bình thản.
Mạnh Thiệu Đình không ngờ nghe thấy cô cứ mở miệng lại một tiếng ngài, lại một tiếng Mạnh tiên sinh. Anh bước tới mấy bước, muốn đến gần cô, cô lại cũng lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách thành xa như cũ, không quá xa xôi, nhưng lại là sự cự tuyệt rất rõ ràng.
Tuyết rơi xuống càng lớn hơn, giống như sợi bông bị xé ra bay đầy trời nhiều vô biên vô hạn.
Rất nhanh, mái tóc dài của cô đã phủ một lớp tuyết, trên chiếc áo khoác ngoài màu đen tuyết cũng rơi vào trắng xóa. Mạnh Thiệu Đình đứng ở sau lưng cô đầy ngơ ngác, qua cơn bão tuyết, anh nhìn bóng lưng mảnh mai của cô.
So với trong ấn tượng của anh cô gầy hơn.
Anh không sao khống chế nổi sự chua xót trong lòng. Bất kể rốt cuộc năm đó như thế nào, chính anh đã thiếu nợ cô, đây là một thực tế không thể tranh cãi.
"Tĩnh Tri, có thể để tôi giúp cô hay không?" Anh hạ thấp giọng hỏi thăm, nhưng thấy sống lưng thẳng tắp của cô hơi run lên, trái tim của anh lập tức co rút lại, anh nhìn cô không chớp mắt, trong tròng mắt hẹp dài trước sau đều luôn âm trầm và tỉnh táo lại mang theo sự chờ đợi mơ hồ.
Cô chậm rãi quay người sang, sắc mặt tuyết trắng như tờ giấy, trong trí nhớ của anh, đôi mắt cô không phải là rất xinh đẹp lúc này trong tròng mắt tinh khiết đến trong veo kia càng đen bóng hơn.
Cô nhìn anh, đôi môi xinh xắn tái nhợt mím chặt lại, ngón tay mảnh khảnh nhét ở trong túi siết chặt lại từng chút từng chút, cố gắng lắm cô mới khống chế lại được cơn tức giận sắp bộc phát.
Cô chán ghét vẻ mặt như kiểu Chúa Cứu thế của anh lúc này, cô chán ghét cái nét mặt hiện tại của anh đang bày ra bộ dạng muốn bù đắp lại cho cô, cô chán ghét sự xuất hiện của anh, chán ghét tất cả những gì có liên quan đến nhà họ Mạnh!
Anh đứng ở nơi đó không thể động đậy được. Nhưng nhìn bóng dáng nho nhỏ quỳ ở nơi đó, nghe tiếng khóc thút thít đau thương ấy, tại sao trái tim của anh dường như cũng muốn run rẩy theo.
Anh muốn cúi người xuống ôm lấy cô, ngón tay co duỗi mấy lần nhưng vẫn cứng rắn nhịn lại.
Anh và cô đã sớm ly hôn. Năm năm trước, ngày ấy trong trận bão tuyết lớn bay đầy trời, anh đã tàn nhẫn đuổi cô ra khỏi cuộc sống của mình.
Lúc này, anh có thể dùng tư cách gì để đối mặt với cô đây?
"Tĩnh Tri..." Hồi lâu, anh mới nghe thấy mình gọi tên của cô không thành câu, cổ họng anh giống như bị cục bông nút chặt lại, nghẹn đến khó chịu.
Tiếng khóc của cô tắt dần, thêm một lúc nữa, anh thấy cô lau nước mắt, vừa cẩn thận lau lại mộ bia của Phó Chính Tắc một lần nữa rồi mới chậm rãi đứng lên.
Quỳ đã lâu, hai chân của cô có chút tê dại, do lúc đứng dậy nhanh nên không khỏi bị lảo đảo. Mạnh Thiệu Đình hoảng sợ vội vươn tay ra đỡ. Mặc dù Tĩnh Tri đứng không vững, nhưng cô vẫn cố gắng né tránh...
Tay của anh dừng ở giữa không trung, thấy cô bước đi vài bước đứng cách anh một khoảng xa, trong ngực anh chợt đau xót, giữa lúc đó anh lại nhớ đến những ngày tháng sau khi cưới, nhớ đến bộ dáng e lệ quyến rũ của cô lúc triền miên, nhớ khuôn mặt tươi cười hạnh phúc và xinh đẹp ngọt ngào của cô lúc ở trên ngực của anh...
Năm tháng vốn vô tình như thế, giữa hai người đã từng có sự thân mật như vậy, chắc chắn cũng sẽ có thời khắc tựa như người lạ bây giờ .
"Tĩnh Tri... Tôi cũng không biết, ba ba đã qua đời..."
Rốt cuộc anh cũng đã tìm được giọng nói của mình, mở miệng nói câu đầu tiên cũng là biện giải cho mình trong tiềm thức. Đúng, quả thật anh đã không hề hay biết chuyện này. Sau khi anh chạy đến chất vấn cô thì lập tức đã mang theo Mạn Quân ra nước ngoài. Suốt năm năm ấy, không ai nói với anh chuyện của nhà họ Phó. Anh vẫn luôn cho rằng, nhà bọn họ đã cho cô một khoản tiền lớn như vậy, cuộc sống của cô sẽ trôi qua vô cùng hoàn hảo. Huống chi, cứ cho là anh đối xử với cô vô tình, nhưng mà cô đối với anh cũng không có gì hơn đâu? Một đứa bé đổi lấy năm trăm vạn, hủy diệt hoàn toàn những áy náy và ân hận của anh đối với cô.
Nhưng anh hoàn toàn không biết, Phó Chính Tắc đã sớm từ giã cõi đời, nhà họ Phó đã sớm tan thành mây khói... Cuộc đời này, từ trước đến nay đều là người đi trà lạnh, làm gì có ai lại nhớ đến người nào đó đã từng trăm năm hiển hách đây?
Mặc dù khi đó anh không có hảo cảm đối với Tĩnh Tri, nhưng đối với Phó Chính Tắc thì lại rất tôn trọng. Ông là một nho thương (nhà nho làm kinh doanh) chân chính, nho nhã ôn hòa, phong thái nhẹ nhàng, nhưng là thương nhân xuất thân từ dòng dõi con nhà thư hương (dòng dõi Nho học), trong lĩnh vực buôn bán so với những gia tộc ba đời hưng thịnh như nhà anh chẳng qua ông chỉ là nhà giàu mới nổi chưa đủ bản lĩnh, cho nên ông mới thất bại. Mạnh Thiệu Đình rất tiếc cho ông, nhưng trong lòng cũng biết đó là chuyện hợp tình lý.
Tin về cái chết của ông làm cho anh cực kỳ khiếp sợ. Anh vẫn luôn cho rằng Tĩnh Tri có quan hệ rất tốt với Phó Chính Tắc, cho nên thời gian ở Los Angeles, anh vừa nghe đến chuyện Phó Chính Tắc qua đời từ năm năm trước thì ý niệm đầu tiên trong đầu óc anh chính là, khi đó Phó Tĩnh Tri làm thế nào gắng gượng qua được?
Mà giờ khắc này, gặp lại cô sau năm năm, ngày đó nhìn thấy cô tỉnh táo và xa cách trong lễ Giáng Sinh, hôm nay lại nhìn thấy cô ở bên mộ của ba ba khóc lớn thành tiếng giống như trẻ con, anh không sao chịu nổi, bắt đầu đau lòng.
Thời gian đã qua năm năm, cô còn đau khổ như thế, vậy thì năm năm trước trong ngày bão tuyết đó, cô sẽ còn phải tuyệt vọng đến như thế nào?
Cô là con gái riêng của nhà họ Phó, nơi duy nhất để dựa vào chính là Phó Chính Tắc. Phó Chính Tắc chết, những ngày ấy nhất định cô sẽ sống vô cùng khó khăn! Huống chi, nhà họ Phó còn có bốn phụ nữ khác nữa, không có một người nào, không có một ai như ngọn đèn hết dầu, các cô sống ở nước Pháp vẫn trải qua cuộc sống “cẩm y ngọc thực” (ăn ngon mặc đẹp) như cũ. Như vậy có thể suy đoán được, năm đó khi Phó Chính Tắc qua đời, những người kia đã tịch thu toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Phó, thật sự không để lại cho Phó Tĩnh Tri một chút nào!
Đột nhiên anh nhớ lại, ngày đó anh cả đã nói cho anh biết, cô làm công nhật ở công trường..
Mạnh Thiệu Đình chợt cảm thấy trong huyệt Thái Dương giống như bị người chọc một cây đinh sắt vào, làm anh đau đến khó chịu nổi.
Tĩnh Tri nghe thấy lời nói của anh, thật sự rất muốn chất vấn lại anh. Nhưng trong lòng cô lại có một giọng nói đầy tỉnh táo đang nói với cô, thật sự không cần thiết.
Anh biết cũng tốt, không biết cũng được, thời gian cũng không thể quay trở về năm năm trước được nữa. Ba ba của cô cũng sẽ không còn mở mắt ra, gọi tên cô đầy yêu thương cưng chiều. Tĩnh Viên không thể nào biến trở lại hình dáng như cũ được nữa, mẹ cũng không có khả năng hồi phục lại hình tượng xinh đẹp tao nhã như trước được... Hết thảy tất cả cũng đã định rồi, không thể quay về, mà cũng không trở về được nữa.
"Cảm ơn ngài đến thăm ba ba tôi, ở trên trời ông có linh thiêng, nhất định cũng sẽ cảm thấy vui mừng, Mạnh tiên sinh, tôi muốn ở lại một mình với ba ba của tôi một lát, mời ngài trở về đi."
Tri Tri quay lưng về phía anh, giọng của cô do đã khóc nên khàn khàn, nhưng cũng rất ôn hòa và bình thản.
Mạnh Thiệu Đình không ngờ nghe thấy cô cứ mở miệng lại một tiếng ngài, lại một tiếng Mạnh tiên sinh. Anh bước tới mấy bước, muốn đến gần cô, cô lại cũng lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách thành xa như cũ, không quá xa xôi, nhưng lại là sự cự tuyệt rất rõ ràng.
Tuyết rơi xuống càng lớn hơn, giống như sợi bông bị xé ra bay đầy trời nhiều vô biên vô hạn.
Rất nhanh, mái tóc dài của cô đã phủ một lớp tuyết, trên chiếc áo khoác ngoài màu đen tuyết cũng rơi vào trắng xóa. Mạnh Thiệu Đình đứng ở sau lưng cô đầy ngơ ngác, qua cơn bão tuyết, anh nhìn bóng lưng mảnh mai của cô.
So với trong ấn tượng của anh cô gầy hơn.
Anh không sao khống chế nổi sự chua xót trong lòng. Bất kể rốt cuộc năm đó như thế nào, chính anh đã thiếu nợ cô, đây là một thực tế không thể tranh cãi.
"Tĩnh Tri, có thể để tôi giúp cô hay không?" Anh hạ thấp giọng hỏi thăm, nhưng thấy sống lưng thẳng tắp của cô hơi run lên, trái tim của anh lập tức co rút lại, anh nhìn cô không chớp mắt, trong tròng mắt hẹp dài trước sau đều luôn âm trầm và tỉnh táo lại mang theo sự chờ đợi mơ hồ.
Cô chậm rãi quay người sang, sắc mặt tuyết trắng như tờ giấy, trong trí nhớ của anh, đôi mắt cô không phải là rất xinh đẹp lúc này trong tròng mắt tinh khiết đến trong veo kia càng đen bóng hơn.
Cô nhìn anh, đôi môi xinh xắn tái nhợt mím chặt lại, ngón tay mảnh khảnh nhét ở trong túi siết chặt lại từng chút từng chút, cố gắng lắm cô mới khống chế lại được cơn tức giận sắp bộc phát.
Cô chán ghét vẻ mặt như kiểu Chúa Cứu thế của anh lúc này, cô chán ghét cái nét mặt hiện tại của anh đang bày ra bộ dạng muốn bù đắp lại cho cô, cô chán ghét sự xuất hiện của anh, chán ghét tất cả những gì có liên quan đến nhà họ Mạnh!